Ánh Sáng Nhạt - Nhất Hô Nhất Hấp

Chương 23

Khi Già Nghệ ra ngoài vào buổi sáng, bà nội liên tục dặn dò cô buổi tối đưa Liêu Kiêu Lâm về nhà ăn cơm. Hai người dự định buổi sáng ngày mai sẽ bay về Lục Thành, vốn dĩ chuyến bay của cô muộn hơn một ngày nhưng ông bà cảm thấy có người đi cùng sẽ yên tâm hơn.

Già Nghệ mua lạp xưởng đỏ và cơm bát bảo (xôi ngọt thập cẩm) ở cửa tiểu khu. Trước khi ra khỏi cửa, cô đã gửi cho Liêu Kiêu Lâm một tin nhắn nhưng anh vẫn chưa hồi âm lại, có lẽ anh vẫn đang nghỉ ngơi. Già Nghệ gõ cửa phòng một lúc lâu, người đàn ông mới mở cửa với tóc bù xù, vẻ mặt trông thật xấu. Già Nghệ nhịn cười đi theo người đàn ông bước vào phòng, đặt đồ lên bàn: “Em mang bữa sáng cho anh…” Cô còn chưa kịp nói xong đã bị người đàn ông nhào qua bế lên, Già Nghệ còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo cô thấy mình nằm trên giường với hơi ấm còn sót lại. Liêu Kiêu Lâm đè lên người Già Nghệ, vùi đầu vào vai cô, hơi uất ức nói: “Anh lạ giường, tối hôm qua ngủ không ngon, buồn ngủ quá.”

Già Nghệ vòng một tay qua ôm lấy eo anh, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối bù của Liêu Kiêu Lâm: “Vậy anh còn muốn đi chơi với em không?” Liêu Kiêu Lâm dùng phía dưới chọc chọc vào Già Nghệ: “Anh muốn chơi cùng em ở trong phòng.” Lúc này, Già Nghệ mới chú ý tới sự tồn tại của vật vừa cứng vừa nóng chọc trên đùi mình, giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng đành chịu, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn lại bị

Liêu Kiêu Lâm gao gắt đè chặt. Liêu Kiêu Lâm dùng cằm cọ mặt Già Nghệ: “Bé cưng à, anh rất nhớ em, em có nhớ anh không?” Giọng Già Nghệ có chút khẩn trương, cô vội nói: “Em cũng rất nhớ anh, chúng ta ngồi dậy trước được không.” Liêu Kiêu Lâm không trả lời, một tay chống người lên, tay kia mò xuống dưới, hôm nay Già Nghệ mặc quần bò, lập tức cảm nhận được bàn tay kia bắt đầu vuốt ve hạ thể của mình. Liêu Kiêu Lâm cúi đầu ngậm lấy môi của Già Nghệ, cẩn thận mút vào, Già Nghệ cảm thấy phía dưới như có chất lỏng tiết ra.

Cúc quần dễ dàng bị cởi ra, khóa đã bị kéo xuống, đến khi kịp nhận ra cũng chỉ còn lại một chiếc quần đùi. Tuy rằng, áo vẫn còn ở trên nhưng cũng bị đẩy lên, Liêu Kiêu Lâm dùng đầu lưỡi linh hoạt liếm mút ngực Già Nghệ, thỉnh thoảng phát ra tiếng ‘chóp chép’ khiến người ta đỏ mặt tim đập. Đột nhiên người đàn ông đứng dậy khỏi người cô, dừng hai tay nắm lấy eo Già Nghệ, lật người Già Nghệ lại để cô nằm trên chăn bông. Già Nghệ hơi hoang mang không hiểu tình hình, muốn bò sang bên cạnh nhưng Liêu Kiêu Lâm đã giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, cảm giác dùng thêm một chút sức lực thôi là có thể bẻ gãy.

“Ngoan, nhấc mông lên, đừng nhúc nhích.”

Giọng người đàn ông khàn khàn, giống như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, Già Nghệ chỉ có thể làm theo sự sắp xếp.

Liêu Kiêu Lâm không ngừng dùng tay vuốt ve bờ mông của cô, cởi chiếc quần đùi của cô gái như mở một món quà, để lộ ra cặp mông căng mọng mà mịn màng.

Liêu Kiêu Lâm cảm thấy miệng hơi khô, dùng ngón tay đi về phía trước dọc theo khe mông, lần mò bàn tay trắng mịn, ngay khi ngón tay vừa mới đặt lên, hai mảnh thịt non mềm đã quấn lấy ngón tay của anh.

Liêu Kiêu Lâm quỳ xuống giường, hai tay vạch mông, nóng bỏng nhìn hậu đình bị cưỡng ép mở ra cùng với hoa huy*t ẩn hiện thấp thoáng.

Cả người Già Nghệ run rẩy, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng bỏng của Liêu Kiêu Lâm sau mông, đột nhiên sống mũi cao của người đàn ông áp vào mông cô, giây tiếp theo, đầu lưỡi mềm mại chọc vào khe nhỏ bắt đầu đi lên phía trên càn quét. Cơ thể của Già Nghệ bỗng nhiên run lên, cả người nhào vào chăn bông trước mặt. Cô không thể tin được Liêu Kiêu Lâm lại dùng lưỡi để liếm bên dưới của mình, đầu lưỡi trơn trượt tùy ý quét qua ở miệng huy*t, Già Nghệ cảm giác nước từ bên dưới không ngừng chảy ra, nhục huy*t dưới sự kích thích mãnh liệt cũng khẽ mấp máy. Liêu Liêu Lâm đưa đầu lưỡi vào trong hoa huy*t, bắt chước

động tác ra vào theo kiểu giao h.ợp, môi ngậm lấy môi âm h.ộ của cô, vừa mút vừa cắn âm hạch sưng to phía dưới, thậm chí Già Nghệ còn nghe thấy tiếng nuốt của người đàn ông. Già Nghệ không thể chịu đựng thêm được nữa, toàn bộ cơ thể cô xụi lơ trên chăn bông, nửa người dưới run lên đong đưa theo động tác liếm mút của Liêu Kiêu Lâm. Liêu Kiêu Lâm mút mạnh hai cái, đứng dậy, Già Nghệ nghe thấy tiếng bóc bao bì ni lông, chỉ trong chốc lát đã cảm giác được côn th*t thô lớn đang áp vào huy*t khẩu của mình. Liêu Kiêu Lâm không trực tiếp đâm vào thậm chí đến bước này rồi mà còn dừng lại hỏi cô gái vốn đã mềm nhũn trên giường: “Tiểu Thất, anh có thể vào được không?” Già Nghệ không còn sức lực để đáp lại, vùi mặt vào chăn phát ra âm thanh trầm thấp, Liêu Kiêu Lâm coi đây là tín hiệu đồng ý, chậm rãi đẩy người về phía trước, Già Nghệ cảm thấy tê ngứa phía dưới từ từ biến mất thay vào đó là sự xuyên qua mở rộng và thoải mái khắp cơ thể. Liêu Kiêu Lâm chậm rãi cắm vào, có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ vang lên khiến da đầu anh tê dại, anh cúi xuống bế bổng Già Nghệ lên, một tay chui vào trong áo sơ mi xoa nắn ngực cô, nửa người dưới bắt đầu dùng sức đưa đẩy, ở cái tư thế này khiến cho sự xâm nhập mỗi lúc một sâu. Già Nghệ thốt lên tiếng rên rỉ nỉ non nhưng đối với Liêu Kiêu Lâm mà nói nó giống như liều thuốc kích dục quyến rũ không gì sánh bằng.

“Anh Kiêu, em không thể làm được nữa … Cầu xin anh.”

Liêu Kiêu Lâm nhỏ giọng cười một tiếng, kéo hai chân cô gái lên, bắt đầu đưa đẩy lên trên với tốc độ kinh người, Già Nghệ cảm giác bản thân đã rời giường mấy lần, côn th*t thô to không ngừng chen vào bên trong cơ thể mình, cái bụng phẳng lì cũng bị đâm đến nhô lên.

Chọc vào rút ra một lúc lâu, khi Già Nghệ cảm thấy mình sắp ngất đi thì người đàn ông đột nhiên đẩy mạnh vào trong hoa huy*t, chất dịch trắng đục đặc sệt bắn vào trong bao. Liêu Kiêu Lâm ngẩng đầu lên, các đường nét trên khuôn mặt đẹp trai cũng xoắn lại trong cơn khoái cảm đầy mãnh liệt.

Xong việc, Liêu Kiêu lâm dường như hoàn toàn tỉnh táo lại, kiên nhẫn tắm rửa sạch sẽ cho bản thân và Già Nghệ. Già Nghệ mệt quá không thèm để ý đến anh, chui vào chăn bông cuộn lại, nhắm mắt nghỉ ngơi. Liêu Kiêu Lâm mỉm cười hôn lên má cô, sau đó bước vào phòng tắm rửa mặt. Bữa sáng đã nguội nhưng Liêu Kiêu Lâm vẫn ăn say sưa ngon lành, Già Nghệ lấy chăn trùm vào người, ngồi trên giường nhìn người đàn ông đang ăn sáng một cách nghiêm túc, còn múc một miếng xôi thập cẩm lớn đưa đến miệng mình. Xôi thập cẩm nguội lại càng ngọt hơn, ăn vào trong

miệng vừa lạnh vừa mềm, hai người cứ anh một miếng em một miếng mà xử lý hết phần ăn bữa sáng.

Dọn dẹp đơn giản một lúc, bọn họ rời khách sạn và đi dạo phố. Thời tiết rất đẹp, ánh nắng tươi sáng, đối với người đã quen với màu đông lạnh giá như Liêu Kiêu Lâm mà nói được mặc một chiếc áo mỏng để đi ra ngoài vào mùa này là một trải nghiệm tương đối mới lạ. Già Nghệ đưa Liêu Kiêu Lâm đi dạo dọc theo bờ sông trong khu phố cổ, cả hai nắm tay nhau, trông như một cặp tình nhân ngọt ngào. Trong góc hẻm có rất nhiều người bán hàng rong hét to, có người bán đồ handmade, có người bán đặc sản địa phương, Già Nghệ háo hức đưa Liêu Kiêu Lâm đi chọn, còn nhất định muốn trả tiền. Đây là lần đầu tiên tiêu tiền cho bạn trai, Già Nghệ rất cao hứng, Liêu Kiêu Lâm nghĩ có chút buồn cười nhưng vẫn thuận theo để cô gái nhỏ kéo đi khắp nơi. Thấm thoát đã đi đến trường cấp ba cũ, Già Nghệ nhìn chằm chằm cổng trường học đối diện bên kia đường rồi quay lại nhìn Liêu Kiêu Lâm với vẻ mặt đầy mong đợi. Liêu Kiêu Lâm nhẹ nhàng đẩy cô và cười nói: “Đi thôi, đi tham quan trường học của em một chút.”

Bây giờ vẫn là kỳ nghỉ đông, trường học chưa mở cửa, Liêu Kiêu Lâm đưa một ít đồ ăn vặt đặc biệt vừa mua cho chú gác cửa, người này rất vui vẻ cho anh đi vào. Khuôn viên trường rất yên tĩnh, chỉ thấy một ít người nhà sống gần trường trên đường đi. Thời cấp ba, Già Nghệ đặt toàn bộ tâm tư vào việc học, thỉnh thoảng nghe thấy nam sinh lớp bên cạnh với cô gái đối diện trong lớp ở bên nhau nhưng cũng giống như bức thư tình màu hồng nhạt thường xuyên xuất hiện trong ngăn kéo, Già Nghệ cũng chưa từng để ý quá nhiều. Người đã vô số lần ôm sách đi trên con đường này vội vàng chạy đến lớp tự học vào buổi tối, Già Nghệ không bao giờ tưởng tượng được rằng một ngày nào đó cô lại có thể nắm tay Liêu Kiêu Lâm và thong thả bước dạo trên con đường đó. Vừa đi, Già Nghệ vừa thỉnh thoảng chị vào một số tòa nhà để giới thiệu cho Liêu Kiêu Lâm: “Đó là tòa nhà thí nghiệm, bình thường bọn em sẽ đến đó học tiết tin học.”

“Bên này là nhà ăn, mỗi khi tiếng chuông vang lên, mọi người đều chạy đến, chậm chút thôi là món ngon sẽ không còn.”

“Sân thể dục này mới chỉ được xây khi em học lớp 12, lúc đó bọn em không học thể dục nhiều nhưng em lại thích đi dạo ở đây một chút sau khi ăn cơm xong và có thể ngắm hoàng hôn.”

……

Hai người ngồi sóng vai trên thanh xà đơn, mặt trời sắp lặn, gió chiều từ từ thổi qua, Già Nghệ bất ngờ run rẩy, Liêu Kiêu Lâm cởi áo khoác khoác lên người cô, vòng tay qua ôm cô gái nhỏ vào lòng.

“Tiểu Thất có yêu đương khi học cấp ba không vậy?”

Già Nghệ tựa đầu vào vai người đàn ông, lắc đầu cười: “Không có,” nhưng lại nảy ra ý đồ xấu mà bổ sung, “Nhưng mà có rất nhiều chàng trai theo đuổi em nè, hơi hối hận vì không yêu đương.”

Liêu Kiêu Lâm nhìn ánh nắng chiều phía chân trời, cong khóe miệng: “Ừ, tình yêu thời cấp ba thật đơn thuần nhưng bây giờ cũng không muộn.”

Già Nghệ ngẩng đầu nhìn anh, Liêu Kiêu Lâm cúi đầu, hôn cô gái trong vòng tay khi ánh hoàng hôn cuối cùng mờ dần biến mất ở phía chân trời.

Ngày hôm sau, Liêu Kiêu Lâm đến đón Già Nghệ ra sân bay, ông bà nội đưa Già Nghệ đến cổng tiểu khu, hai người già đều không nỡ, bà nội thỉnh thoảng lấy khăn vuông ra lau nước mắt. Bà nội nắm lấy tay Già Nghệ nói chuyện, Liêu Kiêu Lâm và ông nội cùng nhau sắp xếp hành lý nặng vào cốp xe taxi. Đột nhiên ông nội giữ chặt cánh tay của Liêu Kiêu Lâm: “Tiểu Liêu, về đến Lục Thành mong cháu chăm sóc cho Già Nghệ một chút, con bé rất nghe lời và hiểu chuyện, chúng ta cách con bé quá xa không thể giúp được gì nhiều, ông chỉ có thể nhờ cháu.” Liêu Kiêu Lâm nhìn vẻ mặt chân thành của ông lão trịnh trọng gật đầu: “Ông nội đừng lo lắng, cháu sẽ chăm sóc Già Nghệ thật tốt.”

Xe taxi bắt đầu chuyển bánh, nước mặt Già Nghệ đã rơi xuống, Liêu Kiêu Lâm cũng không an ủi cô quá nhiều mà chỉ siết chặt tay cô để cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình.
Bình Luận (0)
Comment