Ánh Sáng Nhạt - Nhất Hô Nhất Hấp

Chương 24

Sau khi bắt đầu học kỳ mới, công việc của Già Nghệ cũng trở nên bận rộn, ngoài việc học các khóa học trên trường, Già Nghệ còn phải đến hỗ trợ Crystal vào thứ bảy. Buổi tối sau khi tan tầm, Liêu Kiêu Lâm sẽ đến đón cô về căn hộ, thường thì chỉ có chủ nhật hai người mới có thể ở bên nhau. Công việc của Liêu Kiêu Lâm bộn bề, hầu như không có ngày cuối tuần để nói chuyện, anh chỉ có thể cố gắng dành thời gian tới đón Già Nghệ và thỉnh thoảng đưa cô đi dự một số bữa tiệc thương mại. Già Nghệ rất ngoan, chưa bao giờ phàn nàn, cô sẽ im lặng ở lại trong phòng làm việc, đợi anh về nhà nấu cơm sau cuộc họp với nhân viên, cũng sẽ ở bên anh vào nửa đêm và làm cho anh một bữa ăn khuya sau khi thảo luận công việc với nhân viên kinh doanh ở Mỹ. Cả hai đều thích yên tĩnh, phần lớn thời gian đều ngồi ở bên bàn ăn, im lặng làm việc của mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhau là có thể cảm nhận được tình cảm của đối phương dành cho.

Sắp đến sinh nhật của Liêu Kiêu Lâm, đây là sinh nhật đầu tiên mà hai người ở bên nhau, vài tuần trước, Già Nghệ đã bắt đầu chuẩn bị, món quà là một cuốn sổ cắt dán. Liêu Kiêu Lâm đã đăng 50 thành phố rải rác ở các nơi trên toàn cầu mà anh muốn đến trên mạng xã hội từ rất lâu trước khi anh xuất ngoại. Bây giờ anh đã đi được gần nửa chặng đường nhưng mất năm nay quá bận với công việc nên hầu như không có cơ hội ra ngoài chơi. Vì vậy, Già Nghệ đã cắt dán một cuốn sổ lưu niệm làm chủ đề về các điểm tham quan nổi tiếng và truyền thống văn hóa của những thành phố còn lại và theo dõi video để tìm hiểu các tạo ảnh cắt ba chiều. Lúc chuẩn bị quà, Già Nghệ cũng thầm mong mình có thể có cơ hội được cùng Liêu Kiêu Lâm đến những thành phố xinh đẹp này.

Hôm nay, hệ thống nền của phương pháp điều trị đơn giản gặp phải sự cố, Liêu Kiêu Lâm ở lại công ty tăng ca để tiến hành xử lý khẩn cấp cùng các nhân viên. Về đến nhà đã gần 11 giờ, Già Nghệ nhắn cho anh một tin nhắn hỏi anh mấy giờ tan sở, mãi đến khi rời công ty, Liêu Kiêu Lâm mới nhìn thấy, nghĩ đến cô gái nhỏ đang một mình ở nhà đợi anh, Liêu Kiêu Lâm vội vàng lái xe về nhà với sự áy náy.

Khi Liêu Kiêu Lâm bước vào cửa đã cảm thấy căn hộ im ắng, vào phòng khách thì phát hiện Già Nghệ nghiêng người nằm ngủ trên sô pha. Liêu Kiêu Lâm vừa mới bế cô lên, Già Nghệ đã tỉnh lại, long mi dài khẽ chớp chớp một lúc lâu mới hoàn toàn mở ra, khàn giọng nói: “Anh đã về rồi.” Liêu Kiêu Lâm ôm Già Nghệ đi vào phòng ngủ: “Rất xin lỗi, bé cưng, hôm nay anh bận quá.” Già Nghệ áp mặt vào ngực anh: “Ăn cơm chưa? Em đi nấu.” lúc sau lại nói, “Em không chờ anh đã ăn trước rồi.” Liêu Kiêu Lâm nhẹ nhàng đặt cô trên giường, vén chăn lên người cô, hôn nhẹ trán Già Nghệ, đứng dậy nói: “Anh ăn rồi, ngày mai anh ăn cơm với em nhé?” Già Nghệ bị cơn buồn ngủ bao phủ, hai mắt nhắm lại, nhẹ nhàn gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, trong lúc lơ mơ ngủ, Liêu Kiêu Lâm cảm thấy bên cạnh có động tĩnh, nhưng mãi đến khi Già Nghệ đi chân trần lộc cộc từ phòng khách ôm món quà chui vào chăn thì anh mới miễn cưỡng tỉnh lại. Cơ thể của Già Nghệ đã hơi lạnh sau khi đi ra ngoài một lúc, Liêu Kiêu Lâm ôm lấy cô gái nhỏ đang bổ vào lòng mình. Già Nghệ kề sát miệng vào bên tai anh dịu dàng nói: “Anh Kiêu, sinh nhật vui vẻ.” Liêu Kiêu Lâm dụi mặt vào Già Nghệ: “Cảm ơn Tiểu Thất, Tiểu Thất dự định cho anh ăn sinh nhật khi nào đây?” Không đợi cô trả lời, anh tay đã rời xuống dưới cô gái nhỏ. Già Nghệ cảm thấy cự vật ở đang phía dưới chăn sắp cương lên, cô vội vã vùng vẫy chui ra khỏi chăn: “Em làm cho anh bữa sáng tình yêu, anh mau rời giường đi, em đặt quà ở đầu giường đó.” Nói xong lại nhảy nhót chạy ra bên ngoài, để lại Liêu Kiêu Lâm cười khổ một mình với phản ứng sinh lí vào sáng sớm.

Ngay khi Già Nghệ đang ngâm nga bài hát và mang miếng trứng chiên vàng óng ánh trên miếng sườn thơm ngào ngạt thì cửa thang máy đột nhiên đinh một tiếng rồi mở ra. Mặc dù bà Trần vẫn luôn áp dụng phương thức buông thả đối với con trai, nhưng hôm nay bà quyết định đến căn hộ của anh một chuyến sau khi tập xong Pilates* vào sáng nay. Thằng nhóc thúi vẫn chưa trả lời tin nhắn của bà gửi lúc sáng bảo nó buổi tối về nhà ăn sinh nhật. Mặc dù biết việc đột kích bất ngờ vào lúc này có thể phá vỡ chút riêng tư nhưng khi nhìn thấy Già Nghệ đang đứng trong phòng bếp mặc váy ngủ, đầu búi sơ qua thì bà Trần vẫn sững sờ.

Già Nghệ bị dọa sợ, hoang mang buông chiếc đũa và cái đĩa trong tay, cúi đầu để ý tới bộ quần áo mát mẻ của mình. Già Nghệ phát hiện bây giờ làm gì cũng không ổn, chỉ có thể lắp bắp nói chào bà Trần: “Dì…

con chào dì ạ, con… con ở…” Dù sao thì bà Trần cũng hiểu biết sâu rộng, lập tức tỉnh táo lại, bà bình tĩnh nói với cô gái nhỏ: “Dì tới tìm Liêu Kiêu Lâm, nó có ở nhà không?” Già Nghệ mờ mịt gật đầu, chỉ tay vào phòng ngủ. Bà Trần nhìn lướt qua phòng ngủ lại điềm đạm nhìn Già Nghệ nói: “Già Nghệ, con muốn đi thay quần áo không.” Già Nghệ vội vàng đáp lại: ” Muốn ạ, thật ngại quá.” Nói xong, cô vô thức lấy tay che ngực, chạy nhanh vào phòng. Bà Trần nhìn cô đi vào phòng ngủ Liêu Kiêu Lâm, nhẹ nhàng thở dài. Đúng lúc này, Liêu Kiêu Lâm mới đi ra khỏi phòng ngủ, Già Nghệ không dừng lại mà trực tiếp chạy lướt qua anh vào phòng ngủ. Liêu Kiêu Lâm hơi không hiểu, đi vào phòng khách nhìn thấy bà Trần đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, anh lập tức hiểu rõ.

*Pilates có lẽ là một khái niệm nghe khá là xa lạ với nhiều người ở Việt Nam, nhưng với ở nước ngoài nó được hầu hết các ngôi sao biết tới và tập luyện để giúp giảm cân giữ dáng bên cạnh tập Yoga và tập Gym.

Pilates (đọc là Pa-lah-teez) là một phương pháp giảm cân bằng cách kết hợp 1 chuỗi các bài tập thể dục có kiểm soát để tăng sức mạnh cho cơ bắp và cải thiện sức khỏe.

Liêu Kiêu Lâm chậm rãi đi tới, điềm nhiên qua chào hỏi mẹ: “Cơn gió nào đưa mẹ tới đây vậy?”

Bà Trần nhìn về phía anh nói: “Cô gái mà anh nói đang hẹn hò lần trước là Già Nghệ?”

Liêu Kiêu Lâm gật đầu.

Bà Trần tức giận đứng lên, cố gắng hạ giọng quát: “Già Nghệ bao nhiêu tuổi? Con bé còn đang đi học mà anh đã lừa người ta về nhà rồi?”

Liêu Kiêu Lâm nhíu mày đáp lại: “Mẹ nói gì thế, bọn con quan hệ thường, sao con lại không thể đưa em ấy về nhà?”

Bà Trần tức giận trừng mắt: “Anh làm ra chuyện hư hỏng gì khác tôi mặc kệ, nhưng Già Nghệ là đứa bé ngoan,” nói xong lời này, dường như bà còn nhớ tới điều gì đó, thở dài, “Đứa nhỏ cũng thật đáng thương, tốt nhất anh đừng trêu đùa người ta, nếu không tôi sẽ không có đứa con trai này như anh.”

Liêu Kiêu Lâm tức giận cười: “Hình tượng của con trong lòng mọi người xấu như thế sao, mọi người đều cảm thấy con chơi đùa cô gái nhỏ ư.”

Bà Trần hừ một tiếng: “Anh cả ngày không về nhà, mẹ và ba anh suýt chút nữa quên mất mình có đứa con trai như anh.”

Già Nghệ thay quần áo xong, ngồi ở mép giường chuẩn bí tâm lý một lúc rồi mới chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách thì cô phát hiện bà Trần đã cầm túi xách lên chuẩn bị rời đi. Nhìn thấy Già Nghệ đi ra, khuôn mặt vốn nghiêm túc của bà Trần cũng nặn ra một nụ cười tươi: “Già Nghệ, dì về trước, lần sau có thời gian dì sẽ bảo Tiểu Kiêu đưa con về nhà ăn cơm.” Già Nghệ vội vàng đi tới: “Dì ở lại ăn bữa sáng đi ạ, con nấu mì.” Bà Trần uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu, hai đứa ăn đi, dì bị thằng nhóc thối làm tức no bụng rồi,” bà quay ra trừng mắt nhìn Liêu Kiêu Lâm, “Nhớ rảnh rỗi tới chơi nhé.” Nói xong, bà để túi quà ở trên bàn trà rồi vội vàng rời đi.

Cửa thang máy đóng lại, Già Nghệ lập tức ngồi phịch xuống ghế sô pha, ủ rũ cụp đuôi nhìn về phía Liêu Kiêu Lâm: “Có phải dì tức giận vì phát hiện chúng ta đang hẹn hò đúng không.” Liêu Kiêu Lầm ngồi bên cạnh Già Nghệ, mỉm cười vuốt ve lưng cô: “Sao lại thế được, đừng suy nghĩ linh tinh, chỉ là bình thường bà luôn không hài lòng anh thôi.” Già Nghệ lấy tay che mặt lại nhưng vẫn không thể mạnh mẽ nổi.

Liêu Kiêu Lâm ôm lấy Già Nghệ: “Anh nhìn thấy món quà rồi, anh rất thích.” Sau khi nghe thấy lời này, Già Nghệ mới lấy lại được tinh thần, trong ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn: “Thật sao? Cái đó chính là tự em làm, có thể sẽ khá là thô ráp.” Liêu Kiêu Lâm hôn tay Già Nghệ: “Sẽ không, đẹp lắm, anh hy vọng có thể cùng Già Nghệ đi tới những thành phố đó.”

Già Nghệ nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng đột nhiên có ý định muốn cùng anh đi đến cuối cùng.
Bình Luận (0)
Comment