Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện

Chương 17

Hắn ta đang định túm người lên để đánh tiếp thì điện thoại rơi dưới đất bỗng đổ chuông. Là cuộc gọi từ Sói Lớn. Chó Lớn hớn hở định với tay nghe máy, nhưng đã bị hắn ta nhanh tay giật lấy, không thèm nhìn mà tắt ngang.

Chó Lớn có chút tuyệt vọng, muốn giành lại nhưng không thể. Ở bên kia, Giun Lớn vẫn chưa đánh lại được, dù đối phương đã bớt một người, nhưng vì trước đó cậu ta đã bị thương nên giờ vẫn đang trong tình trạng bị hành hạ, chỉ có điều từ ba người đánh cậu ta giờ chỉ còn lại hai.

Chiếc điện thoại lại bị ném xuống đất, nhưng ngay giây tiếp theo, nó lại đổ chuông. Chó Lớn vừa quay đầu nhìn thì đã bị một cú đấm bất ngờ vào mặt.

"Mẹ kiếp." Tên kia nhặt điện thoại lên, túm lấy áo Chó Lớn, gằn giọng hỏi: "Ai gọi?"

Trên màn hình hiện lên chữ "Sói" đang gọi đến. Mặt Chó Lớn nóng bừng lên vì đau, cậu lắc đầu giả ngu: "Tôi không biết."

"Không biết?"

Hắn ta nhướng mày, trông đầy vẻ hung tợn, rồi trực tiếp tắt nguồn điện thoại. Lúc này, Chó Lớn thực sự tuyệt vọng, cậu bắt đầu vùng vẫy, đấm một cú vào người hắn ta, đổi lại là cú thúc mạnh vào bụng, khiến cậu đau đến mức đứng không vững, ngã lăn ra đất. Sức mạnh của hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Thực ra những tay côn đồ hay lảng vảng quanh trường học không phải hiếm. Mấy vụ đánh nhau như thế này cũng trở thành chuyện bình thường. Ngay cả khi có người nghe thấy tiếng đánh đấm, chửi bới, họ cũng chẳng muốn liên quan, tránh càng xa càng tốt, không ai muốn rước họa vào thân.

Chó Lớn lần đầu tiên bị cuốn vào chuyện như vậy, cậu cố gắng ôm đầu tự bảo vệ mình, trong lòng chỉ mong Sói Lớn mau đến.

Đúng lúc ấy, cậu nghe thấy tiếng gọi của Mèo Lớn: "Chó Lớn!"

Mấy người kia đều nghe thấy, liền quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra. Ở đầu ngõ xuất hiện hai người, một là Mèo Lớn, một là Sói Lớn.

Cảnh tượng lúc này thật hỗn loạn. Giun Lớn bị đánh đến mặt mũi bầm dập, còn Chó Lớn thì bị tên cầm đầu túm cổ áo ghì chặt, chân hắn ta còn đạp lên bụng cậu. Trên mặt Chó Lớn, khóe môi và mắt đều đã bầm tím, biểu cảm méo mó vì đau đớn.

Sói Lớn đứng đó, nhìn Chó Lớn với gương mặt tối sầm lại, sau đó quét ánh mắt lạnh lùng về phía kẻ đang giẫm lên người cậu, chậm rãi nói với Mèo Lớn: "Mày có thể đi được rồi."

"Nhưng Chó Lớn…" Mèo Lớn vẫn còn lưỡng lự, nhưng khi bị Sói Lớn liếc qua, cậu ta lập tức im bặt. Nỗi sợ hãi bị hắn chế ngự vẫn còn in sâu trong tâm trí.

Tuy nhiên, Mèo Lớn không dám đi xa, chỉ nấp một bên chờ đợi. Cậu ta định gọi cảnh sát, nhưng rồi lại nhớ mình có tiền án nên đành từ bỏ ý định.

Cậu ta nghe thấy bên trong có người to gan hét lớn: "Mày là thằng nào? Không biết đây là chỗ không thể tùy tiện bước vào à?" 

Rồi không còn nghe thấy gì nữa…

Một lát sau, hai tên đang đánh Giun Lớn mặt mày sưng húp, hoảng hốt chạy ra ngoài. Không thấy bóng dáng tên cầm đầu đâu.

Mèo Lớn nhìn bọn chúng bỏ chạy, biết chắc là mọi chuyện đã ổn, nhưng vẫn không dám bước vào.

Chó Lớn mở to mắt, nhìn tên cầm đầu vẫn còn đang ôm chân và tay lăn lộn dưới đất, không thể thốt ra nổi một tiếng kêu nào. Lòng cậu thoáng run rẩy. Cậu chưa bao giờ thấy Sói Lớn ra tay, hắn luôn cười với cậu, dù có mạnh mẽ nhưng chưa từng tỏ ra độc ác như thế này.

Cậu không thể tin được, kẻ vừa rồi còn hung hăng trước mặt cậu, giờ thậm chí không đỡ nổi một cánh tay của Sói Lớn. Còn tay kia của hắn thì đang siết chặt miệng tên đó.

Tên đó không thể la hét, chỉ có thể rên rỉ vài tiếng. Dựa vào ánh mắt trợn trừng của hắn ta, chắc hẳn là đang đau đớn tột cùng.

Chó Lớn sợ hãi kêu lên: "Anh, anh đừng đánh nữa, đừng để xảy ra án mạng."

Sói Lớn buông tay, lạnh lùng lau đi nước bọt dính trên tay mình. Tên kia đổ gục xuống đất, rên rỉ trong đau đớn, thậm chí nước mắt cũng chảy ra. Sói Lớn giống như cách hắn ta giẫm lên bụng Chó Lớn khi nãy, giờ giẫm mạnh lên mặt hắn, cúi người xuống nói: "Vừa rồi là mày tắt điện thoại của tao?"

"Ư ư…" Hắn ta bật khóc, lắc đầu trong hoảng loạn, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại nỗi sợ hãi.

"Có nói hay không?"

Sói Lớn không cho hắn ta cơ hội thở, chân tiếp tục đè mạnh hơn. Hắn ta lập tức nghẹn ngào phủ nhận: "Không phải tôi, không phải tôi!"

Giun Lớn đứng một bên nhìn mà sợ đến cứng người. Sói Lớn cũng chẳng buồn quan tâm hắn ta có nói thật hay không, thấy dạy dỗ như vậy là đủ rồi, Sói Lớn lạnh lùng đứng dậy, di chuyển chân, rồi bước về phía Chó Lớn.

Thấy hắn đưa tay ra, Chó Lớn khẽ rụt lại, không dám đón lấy. Sói Lớn nhìn cậu chằm chằm: "Đưa tay đây."

Chó Lớn không dám chống lại, chìa tay ra, được hắn đỡ dậy và dìu ra khỏi con ngõ. Khi đi ngang qua Giun Lớn, cậu nhìn khuôn mặt sưng vù của cậu ta, nói: "Cậu cũng mau đến bệnh viện kiểm tra đi."

"Ừ ừ ừ…" Giun Lớn vội gật đầu, loạng choạng bỏ chạy. Cậu ta không quên rằng chính mình đã kéo Chó Lớn vào rắc rối này.

"Sao cậu còn lo cho người khác?" Sói Lớn siết chặt cổ tay cậu, lạnh nhạt nói: "Từ lúc tôi gọi đến giờ chỉ có chút thời gian mà cậu đã gặp chuyện rồi, không biết tránh né hay sao?"

Chó Lớn ngước mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Tôi đánh không lại hắn ta."

"Hừ." Sói Lớn cau mày, vẻ mặt không có gì thay đổi nhưng rõ ràng có chút bực bội. Hắn vén áo cậu lên định xem, nhưng Chó Lớn xấu hổ đưa tay ngăn lại, liền bị hắn trừng mắt một cái.

"Cản cái gì? Sợ tôi làm cậu ngay tại đây hả?" Giọng hắn có chút khó chịu, nhưng tay vẫn không ngừng lại. Áo cậu vừa vén lên, lộ ra mấy vết bầm tím trên bụng và hông. Làn da trắng mịn của cậu phơi bày trong không khí, run rẩy vì đau đớn, cậu không dám thở mạnh.

Trên mặt cậu cũng có vết thương. Sói Lớn liếc nhìn cậu một cái, đứng dậy kéo cậu đi đến một nơi khác.

Chó Lớn lo lắng đi theo hắn. Hai tiếng sau, trước mắt cậu hiện ra một căn biệt thự độc lập. Không quá lớn nhưng kiến trúc và thiết kế rất hiện đại, xung quanh là hàng rào và vài khóm hoa cỏ. Sói Lớn dẫn cậu vào trong. Chó Lớn mở to mắt nhìn, lén lút quan sát khắp nơi, không dám động chạm gì nhiều.

Cậu ngoan ngoãn ngồi trên sofa, cho đến khi Sói Lớn mang một hộp thuốc ra. Hộp thuốc rất đầy đủ, dưới ánh mắt ra lệnh của Sói Lớn, Chó Lớn tự mình vén áo lên, mặt đỏ bừng.

Bình thường cậu rất ngoan, không chơi đùa đánh nhau với ai, da dẻ mềm mịn, giờ bị thương trông càng nổi bật.

Sói Lớn đưa tay chạm vào da cậu, khiến cậu khẽ co rúm lại. Sói Lớn liếc nhìn cậu, trong mắt đầy vẻ trêu chọc, rồi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên chỗ bị thương, khiến mọi thứ trở nên vừa ngọt ngào vừa đau đớn.

Hơi thở ấm áp của hắn phả lên da cậu, khiến cậu có chút ngứa ngáy. Đôi môi của hắn mềm mại hơn cả tay, Sói Lớn thậm chí còn nhẹ nhàng liếm lên đó.

Chó Lớn cắn răng, không thể kiểm soát được mình mà cương cứng. Phát hiện ra phản ứng này, cậu đỏ mặt tía tai, chỉ muốn tìm một cái hố mà chui vào, cúi gằm đầu không dám nhìn hắn.

Sói Lớn thấy dáng vẻ ngại ngùng của cậu, bật cười: "Có cần tôi giúp cậu không?"

"Không… á…" Chó Lớn làm sao có thể đồng ý, nhưng vì quá cuống mà mở miệng quá to, đau đến mức không nói nên lời.

"Biết đau rồi thì ngoan ngoãn chút đi." Thấy cậu bị thương, Sói Lớn không làm khó dễ gì, bắt đầu cẩn thận bôi thuốc cho cậu, động tác cũng khá nhẹ nhàng vì sợ cậu đau.

Chó Lớn cúi xuống nhìn hắn. Từ góc độ này, thứ nổi bật nhất là sống mũi cao thẳng của hắn, thật đẹp trai. Cậu lại dời ánh mắt đi, cẩn thận quan sát xung quanh. Có vẻ như đây là nơi hắn sống một mình, không gian khá trống trải và không có nhiều đồ đạc.

"Đây là nhà tôi mua từ trước, tôi cũng ít khi đến đây." Sói Lớn bôi thuốc xong, kéo áo cậu xuống, chống tay lên thành ghế hai bên cậu, khoảng cách gần đến mức đầy ám muội: "Cũng không xa đại học Phàn lắm."

Chó Lớn mở to mắt, căng thẳng đối diện với hắn, mắt đảo qua đảo lại, giả vờ như không hiểu hắn đang nói gì.

Sói Lớn cũng không bận tâm, sau khi bôi thuốc xong, hắn kéo áo cậu xuống rồi đứng dậy rót một cốc nước: "Cậu biết nấu ăn không?"

Chó Lớn vẫn ngồi trên sofa, như muốn được khen ngợi mà đáp: "Biết…"

"Vậy thì tốt, tôi đói rồi. Trong tủ lạnh có đồ, đi nấu đi." Hắn dùng cằm chỉ về phía bếp.

Chó Lớn bất mãn xoa xoa bụng, cảm giác đau vẫn chưa hết, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi vào bếp. Mở tủ lạnh ra, cậu thấy bên trong có rất nhiều đồ ăn, gần như kín mít, chẳng giống một nơi không thường ở chút nào.

Cậu liếc nhìn bóng dáng Sói Lớn trong phòng khách, trong lòng bắt đầu suy nghĩ lung tung. Từ dáng vẻ anh hùng khi hắn xuất hiện trong ngõ nhỏ, đến cảnh hắn nổi giận vì cậu mà ra tay, càng nghĩ tim cậu càng đập loạn xạ.

Chó Lớn phản ứng hơi chậm, giờ mới dần dần hồi tưởng lại cảm giác khi ấy, chẳng khác nào thần tiên giáng thế.

Hắn đưa cậu về nơi ở riêng tư của mình, còn anh Báou nấu ăn, chẳng lẽ… là muốn sống chung?

Đôi lông mày vốn đang hớn hở của Chó Lớn lại khẽ nhíu lại. Cậu lấy trứng, cà chua và một ít rau từ tủ lạnh ra, định nấu một món đơn giản.

Như vậy không tốt đâu… dù cả hai đã làm đủ thứ chuyện rồi, nhưng sống chung thì…

Chó Lớn vừa rửa rau, vừa cẩn thận nhặt từng cọng, rồi để vào rổ. Cậu đánh trứng, cắt cà chua thành miếng, mím môi, mặt dần đỏ lên.

Sống chung gì đó, vẫn đợi cậu lớn thêm chút nữa đã, giờ vẫn còn hơi sớm…

Bình Luận (0)
Comment