Sau nụ hôn, Sói Lớn buông cậu ra rồi đứng dậy.
“Tối nay tôi có cần đến không?” Chó Lớn cẩn thận hỏi.
“Nếu cậu không đến, khi tôi muốn thì tìm ai đây?” Sói Lớn nhướn mày: "Đừng quên, lần trước tôi đã cho cậu ba ngày rồi.”
Chó Lớn lộ ra vẻ mặt đầy bối rối, khuôn mặt mềm mại dần dần hiện lên chút đỏ ửng.
Thời tiết này thật nóng bức, khiến lòng người cũng trở nên bức bối.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi ở bên nhau, Sói Lớn đã yêu cầu cậu nhiều điều, chẳng hạn như cậu phải gặp hắn trước chín giờ tối, không được đến bất kỳ nơi giải trí hỗn loạn nào khi hắn không có mặt. Chỉ thiếu mỗi việc tất cả mọi hoạt động hàng ngày của cậu đều phải anh Báoo cho hắn.
Còn hắn thì lại thường xuyên biến mất, Chó Lớn không dám phàn nàn. Dù sao đối phương cũng là người của giới xã hội đen, chắc hẳn mỗi ngày phải gặp toàn những người đáng sợ.
Như lần đầu gặp nhau ở bãi đỗ xe ngầm, những người bên cạnh hắn chỉ nhìn thôi cũng đã thấy hung dữ rồi. Vì vậy, cậu cũng chẳng dám nghĩ nhiều đến việc Sói Lớn làm gì khi không ở bên cậu.
Dù vậy, họ vẫn gặp nhau thường xuyên. Sói Lớn có nhu cầu rất lớn, cứ như thể trước đây chưa từng làm bao giờ.
Nhưng mỗi lần xong việc, hắn đều không ở lại lâu.
Cơ thể của Chó Lớn vốn yếu, ngoài vết thương ở bụng, cậu còn bị đau ở cổ tay và vai. Sói Lớn đã bôi thuốc cho cậu mấy ngày liền. Mọi thứ đều ổn, chỉ có điều hắn rất thích động chạm, dường như những lúc như vậy lại càng kích thích hắn.
Tối nay, sau khi xong chuyện, Chó Lớn nằm trong lòng hắn, khuôn mặt đỏ ửng. Sói Lớn thích ôm cậu sau khi làm xong, thỉnh thoảng lại véo nhẹ vào lớp thịt mềm trên hông cậu.
Điện thoại reo lên. Sói Lớn vỗ nhẹ người cậu, nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Chó Lớn nhìn qua bàn, ngoan ngoãn bò dậy đưa điện thoại cho hắn. Trên màn hình hiển thị cuộc gọi từ Chim Lớn.
Sói Lớn không hề kiêng dè Chó Lớn đang ở bên cạnh, hắn trực tiếp nghe máy.
“Anh Sói, chúng ta đoán đúng rồi. Cảnh sát quả nhiên đang nhắm đến chúng ta. Nhưng lần này cảnh sát còn chơi lớn hơn chúng ta tưởng. Họ không chỉ muốn chiếm một vị trí, mà còn muốn triệt hạ Cá Sấu. Mấy năm trước, khi Cá Sấu có ý định tham gia vào đường dây ma túy trong nước, cảnh sát đã đặt gã ta vào tầm ngắm rồi. Còn Báo Lớn nữa, gần đây gã đã bắt đầu hoảng loạn, anh phải cẩn thận.”
Sói Lớn lặng lẽ nghe, không nói gì, chỉ “ừ” một tiếng.
Chó Lớn nằm yên bên cạnh, không nghe rõ nội dung cuộc gọi, chỉ chú ý đến câu cuối cùng “phải cẩn thận”, khiến cậu nhớ lại lần trước khi thấy Sói Lớn bị thương.
Khi hắn cúp máy, cậu do dự một lúc rồi hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Có chuyện gì cũng chẳng phải thứ cậu có thể giải quyết được.” Sói Lớn nhướng mày, tay vuốt nhẹ lên mặt cậu.
Chó Lớn bây giờ to gan hơn một chút, tức tối nhìn hắn, rồi lại quay đầu đi không nói gì.
“Sao thế? Không cho tôi sờ à?” Sói Lớn nheo mắt, khí thế bỗng trở nên áp đảo.
Chó Lớn quay lại, ngoan ngoãn đáp: “Không phải.” Nói xong, cậu còn cẩn thận liếc nhìn hắn, đôi mắt đen láy trong trẻo và dịu dàng.
Sói Lớn chiếm hữu cúi đầu hôn mạnh một cái. Hắn rất thích vẻ mặt này của cậu, lúc thì xấu hổ đúng lúc, lúc thì ngoan ngoãn thành thật, mọi thứ đều khiến hắn hài lòng.
Hắn là người cực kỳ kén chọn, lại có nhu cầu cao. Trước đây có nhiều người từng đi theo hắn, nhưng chẳng ai thực sự khiến hắn thích. Cùng lắm chỉ là có ngoại hình hợp mắt hắn, có thể mang theo bên người để ngắm nhìn, thi thoảng giải tỏa một chút. Nhưng khi cởi quần ra, chẳng ai lọt được vào mắt hắn.
Như Chó Lớn, vừa có ngoại hình vừa thỏa mãn được hắn, đây là lần đầu tiên.
“Vài ngày nữa tôi đưa cậu ra ngoài chơi.”
“Đi đâu ạ?” Chó Lớn ngẩng đầu, trong lòng có chút mong đợi. Cậu không muốn mối quan hệ giữa hai người chỉ xoay quanh chuyện giường chiếu. Thanh niên thì nên làm những việc lành mạnh hơn.
“Đến lúc đó cậu sẽ biết.”
Chó Lớn lưỡng lự: “Nhưng mà vài ngày nữa tôi khai giảng rồi.”
“Tôi đảm anh Báou sẽ kịp đi học.” Sói Lớn cười, nhéo mũi cậu: "Cậu không nói thì tôi cũng quên mất. Trước đây những người đi theo tôi chẳng phải làm gì cả, chỉ cần ở bên tôi là đủ. Còn cậu thì vẫn phải lo chuyện học hành.”
Hắn đang hoài niệm về những tình nhân cũ sao? Chó Lớn thầm nghĩ, trong lòng bỗng thấy buồn bã vì thân phận “tình nhân” của mình.
“Tôi đi vệ sinh.” Chó Lớn đứng dậy, dò hỏi bằng ánh mắt.
“Đi đi.” Sói Lớn thả cậu ra.
Dù trong phòng chỉ có hai người họ, và Sói Lớn đã nhìn khắp người cậu không sót chỗ nào, cậu vẫn xấu hổ không dám đi lại khi đang không mặc quần áo. Cậu vội vàng mặc đồ rồi chạy vào nhà vệ sinh, khiến Sói Lớn lại cười khẽ.
Sau khi đi vệ sinh xong, Chó Lớn trở lại giường, kéo chăn rồi lại chui vào lòng Sói Lớn. Xương quai xanh của cậu có vết cắn của hắn, cực kỳ mờ ám. Bàn tay đẹp đẽ của Sói Lớn nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Ở trung tâm thành phố Tam Dương có một khu giải trí cực kỳ lớn, từ ăn uống đến vui chơi đều không thiếu thứ gì. Cơ sở vật chất ở đây rất tốt, giá cả thuộc mức trung đến cao, khá nổi tiếng.
Bình thường, vài đàn em của Sói Lớn rất thích lang thang ở đây. Bây giờ đã là buổi tối, khu giải trí rực sáng ánh đèn. Những bồn hoa nhân tạo được lát đá cẩm thạch, các bức tượng bên đường cực kỳ tinh xảo, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn, nhìn từ bên ngoài đẹp vô cùng.
Chó Lớn chưa bao giờ đến nơi này vì cậu sống ở vùng ngoại ô, thuộc khu vực gần như không ai quản lý, thậm chí chưa từng nghe nói đến.
Sói Lớn tìm một chỗ đỗ xe, đưa Chó Lớn xuống, tự nhiên khoác tay lên vai cậu. Chó Lớn cảm thấy hơi khó chịu, khẽ cựa quậy. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Sói Lớn, cậu mới từ từ ngoan ngoãn nghe lời.
Chỉ có rất ít người biết rằng dưới khu giải trí này có một sòng bạc.
“Anh Sói, anh đến rồi.”
Một người cao gầy đến chào đón hắn, liếc nhìn Chó Lớn một cái, rồi quay người dẫn họ vào bên trong.
Ánh sáng ở đây rực rỡ chẳng kém gì ban ngày. Hai bên hành lang có rất nhiều phòng, họ rẽ vào một góc, cuối hành lang là một đại sảnh cực kỳ rộng lớn, bên trong rất nhộn nhịp.
Những người ở đây có vẻ đều có vai vế, khiến Chó Lớn cảm thấy bất an. Cậu bám chặt lấy Sói Lớn như một chú chó con tìm kiếm sự an toàn.
Sói Lớn hơi nhếch môi, vòng tay qua người cậu, tiện thể véo nhẹ vào má cậu, rồi quay sang nói với người dẫn đường: “Tìm chỗ yên tĩnh.”
Người đó cúi người dẫn đường, đi về phía hành lang bên phải. Nơi đây được trang trí theo phong cách cổ kính, cửa sổ chạm trổ hoa văn, có thể nhìn thấy bên trong là các bàn đánh bài.
Chó Lớn thỉnh thoảng tò mò liếc nhìn vào trong. Sói Lớn cúi đầu cười, hỏi: “Muốn chơi không?”
Cậu lập tức lắc đầu. Với xuất thân của mình, cậu làm sao biết chơi mấy thứ này. Sói Lớn cũng không định cho cậu chơi thật, hắn khoác vai cậu đi theo người phục vụ đến một khu vực yên tĩnh.
Những người có mặt ở đây đều thuộc hạng có tiếng tăm, tiền cược không chỉ là tiền mà có thể là bất kỳ thứ gì.
“Ô, em Sói, trùng hợp nhỉ. Lần trước ở câu lạc bộ chơi chưa đã, hôm nay xuống sòng chơi tiếp, nghe nói cậu ít khi đến đây, không ngờ lại gặp được.”
Chưa ngồi được bao lâu, Báo Lớn miệng ngậm xì gà, từ bên cạnh bước tới, theo sau là hai vệ sĩ. Sòng bạc này chủ yếu do Chim Lớn quản lý, ai cũng biết Sói Lớn hiếm khi đến đây.
Sói Lớn sớm đã biết Báo Lớn ở đây, không hề ngạc nhiên, chỉ cười nhạt rồi nói: “Anh Báo thích chỗ của tôi, Tam Dương nhỏ lắm, làm sao bì được với miếng mồi ngon Đông Kình, tất nhiên là dễ gặp nhau.”
“Ồ.” Ánh mắt Báo Lớn hơi nheo lại, làn khói lượn lờ trước mặt gã, đột nhiên gã nhìn sang Chó Lớn, nói: “Tôi nhớ nhóc này, nước da mịn màng, không chỉ gặp một lần đâu. Là đứa lần trước bị đàn em của tôi chặn nhầm đường phải không?”
“Anh Báo nhớ tốt đấy, đúng là nó.” Sói Lớn khẽ xoa đầu Chó Lớn vài cái, rồi quay sang giao cậu cho người phục vụ, dặn dò: “Đưa cậu ấy vào trong.”
Chó Lớn lập tức nhìn hắn với vẻ mặt vừa quyến luyến vừa lo lắng. Sói Lớn trấn an: “Đợi tôi bên trong.”
Sau đó hắn quay người đối mặt với Báo Lớn. Chó Lớn không dám lại gần cuộc đối thoại ngầm đầy căng thẳng giữa họ, cũng sợ ánh mắt của Báo Lớn, đành phải đi theo người phục vụ.
Đi được một đoạn, cậu nghe thấy tiếng cười của Báo Lớn: “Em Sói, nếu cậu thích kiểu này, tôi có nhiều lắm. Đứa nào cũng đẹp...”
Chó Lớn đi được nửa đường thì khựng lại, cẩn thận quay đầu nhìn. Người tên Báo Lớn kia cười lớn, dáng vẻ như một ông chủ, rõ ràng đang mong Sói Lớn sẽ nhận “quà tặng” của gã.
“Thật sao?”
Sói Lớn không từ chối thẳng thừng như lần trước, ngược lại còn rất nể mặt, cho người mang rượu ra và mở sòng.
Chó Lớn quay đầu lại, lòng nặng trĩu. Người dẫn đường nhắc nhở: “Bên này, thưa cậu.”
“Ồ.” Cậu vội vàng bước theo, nhìn xung quanh rồi khẽ hỏi: “Chúng ta... có đến phòng của anh Sói không?”
Người đó không trả lời cậu, chỉ dừng lại trước một căn phòng bằng gỗ, mở cửa ra, ra hiệu cho cậu vào rồi đóng cửa lại. Cuối cùng nhắc một câu: “Không có việc gì thì đừng ra ngoài, đó là quy tắc của anh Sói.”
Chắc hẳn đã rất quen thuộc với việc này. Chó Lớn bĩu môi không hài lòng, nhìn quanh căn phòng. Cách bài trí đơn giản nhưng sang trọng. Nước ở đây được đựng trong bình cổ, phong cách đồng nhất với bên ngoài. Cậu ngồi xuống bàn, rót một ly nước cho mình.
Đã đưa cậu đến đây, nhưng lại chỉ để cậu ở trong căn phòng nhỏ này. Chó Lớn nhìn chằm chằm vào cái cốc, đôi mày thanh tú cau lại, trong lòng tràn ngập oán giận.
Chắc chắn hắn đã đi gặp “những cậu trai xinh đẹp” mà Báo Lớn nói rồi.