Báo Lớn thực sự đã tìm đến vài cậu trai rất bắt mắt, mỗi người một vẻ, có người thanh tú, có người quyến rũ, có người lạnh lùng. Có thể nói là mười phân vẹn mười.
Trước tiên hắn mời Sói Lớn đánh vài ván bài, không để lộ sơ hở mà thua vài ván, sau đó mượn cớ này nhờ một ân tình.
Trên chiếc bàn đánh bạc dài vài mét, Báo Lớn suy tính rất nhiều, hút xong ba điếu xì gà, trên mặt nở nụ cười nhìn Sói Lớn, khóe mắt đã gần cong lên, nhưng trong ánh mắt lại chất chứa sự trầm ngâm sâu thẳm.
“Người anh em à, cậu cũng rõ, Tam Dương trước đây là một củ khoai bỏng tay, nhưng giờ, nó đã trở thành một miếng bánh kẹp giữa, ai ai cũng dòm ngó. Tất cả đều nhờ vào may mắn của cậu.”
“Anh đây biết, cậu bản lĩnh không nhỏ, thời gian này chỉ có mình tôi dám đến đây, tại sao? Mấy người khác đều đang chờ xem thế cờ thôi. Dạo trước tôi có sai sót, phạm phải quy tắc, lần này đến đây là để xin lỗi, tạ tội.”
Dứt câu, gã khẽ ra hiệu, một cậu trai ngoan ngoãn dễ thương bên cạnh bèn dâng một điếu xì gà lên, giọng nói ngọt ngào khẽ gọi:
“Anh Sói, mời anh.”
Sói Lớn liếc nhìn cậu ta một cái, vui vẻ nhận lấy, nhưng không để người khác cắt điếu xì gà, mà chỉ nghịch trong tay: “Anh là tiền bối, chuyện xin lỗi tạ tội tôi không dám nhận. Chuyện trước kia tôi cũng có thể bỏ qua hoàn toàn, chỉ cần anh Báo còn ở Tam Dương một ngày, tôi nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo.”
Nụ cười trên khóe miệng Báo Lớn dần dần tắt, ánh mắt chăm chú nhìn hắn: “Cậu không dám nhận tình, nhưng lại dám làm mất mặt tôi. Cách nói này không đúng, huống hồ tôi đến đây lâu như vậy, chẳng lẽ lại ra về tay không?”
Chim Lớn đứng sau lưng Sói Lớn, cười hề hề: “Anh Báo nói gì vậy, mấy mảnh đất bên Lâm Hoằng chẳng phải đã sớm là của anh Báo rồi sao? Đừng thấy bây giờ không ra gì, sau này sẽ thành miếng mỡ béo bở đó.”
Báo Lớn mím môi, bình thản nhìn qua, Chim Lớn vẫn nheo mắt cười, mặt không đổi sắc. Đáng lẽ người tiếp lời không phải là anh ta, nhưng Sói Lớn dường như cũng không có ý gì trước việc đàn em của mình lỡ lời, chỉ nhấp một ngụm trà người bên cạnh vừa đưa tới, thong dong tự tại.
Trong căn phòng rộng rãi, hai nhóm người ngồi xoay quanh bàn. Người chia bài mặc trang phục chỉnh tề bắt đầu chia bài, động tác xào bài gọn gàng dứt khoát, không thừa thãi màu mè, nhưng tạo thành một cái bóng mờ, đủ thấy tay nghề lão luyện đến mức nào.
Những người xung quanh không dám lên tiếng, lư hương tỏa ra mùi trầm hương giúp tĩnh tâm, không khí thư thái nhưng lại như ẩn chứa sát khí.
Sói Lớn từng tấm từng tấm lật ra lá bài trong tay, ánh mắt hướng về phía Báo Lớn đối diện.
“Vậy nói thế nào, có phải cậu em đây quyết tâm nuốt trọn không? Không sợ chọc giận mọi người, được không bù mất sao?”
“Không, tôi không hứng thú với Khu 19.”
Hắn không hề nói dối chút nào, anh Báo ngậm điếu xì gà, trong lòng thả lỏng hơn, cười nói: “Vậy sao không cho tôi một ân tình? Chỉ cần chúng ta liên thủ, những kẻ đang dòm ngó nhất định không dám động.”
Sói Lớn đẩy một lá bài ra, lật lên: “Anh Báo quên rồi, vẫn còn cảnh sát mà.”
“Bọn cảnh sát ở đây chẳng phải cũng phải dựa vào cậu để sống sao? Đừng tưởng tôi già rồi mà không nhìn ra tình thế. Dù cậu có nhân nghĩa đến đâu, cũng không thể giúp người ngoài mà chém đứt tay chân của người nhà mình chứ.”
“Với tôi, không có cái gì gọi là người ngoài hay người nhà.” Sói Lớn cười cười: “Hơn nữa, anh Báo quá coi thường cảnh sát rồi. Anh nghĩ họ không làm gì là vì họ không dám sao?”
“Nếu không thì vì cái gì?” Báo Lớn ngậm điếu xì gà, cười khẩy.
“Anh Báo, anh lại thua rồi.” Sói Lớn không trả lời, liếc nhìn lá bài đỏ mà Báo Lớn vô tình rút ra do tâm trạng mất tập trung, liền lật ba lá bài ba con chín nhỏ trong tay ra trước bàn.
“Hôm nay anh Báo vận rủi, tâm tư cũng chẳng đặt vào bàn bàn. Chi bằng thế này đi, tôi làm chủ ở Y Lâu, anh Báo chỉ việc chơi bời thoải mái.”
Ánh mắt hắn lướt qua mấy cậu trai trẻ đứng đó, trông như vẫn còn chưa đến tuổi trưởng thành, rồi lại thu hồi ánh nhìn, cất lời: “Người thì tôi sẽ nhận, để tránh anh Báo hiểu lầm em trai không nể mặt, còn về những chuyện khác, mong rằng anh Báo đừng suy nghĩ nhiều.”
Y Lâu nghe thì có vẻ bình thường, nhưng thực ra là một hộp đêm, bà chủ là một người phụ nữ, tên là Ong Lớn, mọi người đều gọi cô ta là chị Ong.
Từ rất lâu trước đây, cô ta từng theo một tay trùm xã hội đen, nhưng giờ tên đó đã vào tù rồi. Nghe đồn là do cô ta âm thầm giở trò sau lưng, cũng không biết thật giả ra sao, nói chung cô ta cũng là một kẻ rất đáng gờm.
Báo Lớn ngồi trong xe CDG Ocak của mình, ánh mắt nặng nề nhìn ra phía trước, chiếc xe dưới sự điều khiển của vệ sĩ chạy rất êm ái. Bên cạnh gã cũng có một người, là người thân tín bên cạnh mỗi ông trùm, đang quay đầu nói gì đó.
“Anh Báo, tên Sói Lớn này vừa đe dọa vừa mời tiệc, liệu có phải là có bẫy không?”
Năm nay Báo Lớn đã bốn mươi ba, nếp nhăn trên trán hằn sâu. Gã gỡ điếu xì gà khỏi miệng, lắc đầu: “Nếu cậu ta không có cái tính khí này, tôi mới sợ. Hừ, tên này trông thì trẻ tuổi kiêu ngạo, nhưng lại biết tiến biết lùi, hiểu rõ rằng dù gì đi nữa tôi cũng phải nuốt mảnh đất đó, nên đành phải nắn gân một chút, tỏ rõ thái độ.”
Khói xì gà dày đặc tràn ngập trong xe, ánh mắt Báo Lớn sắc bén, cười lạnh: “Đừng nghĩ giờ là tôi xin cậu ta. Nếu tôi không xin, cậu ta mới đáng sợ đó.”
Tên đàn em nghe xong, cười hề hề: “Anh Báo nói phải, vậy hôm nay coi như thành công mỹ mãn rồi. Sau này mà muốn lật kèo, chắc cũng khó.”
“Hôm nay chơi vui vẻ đi.” Báo Lớn đưa tay vỗ vai đàn em, mãn nguyện dựa vào lưng ghế sô pha, nhìn ra ngoài màn đêm.
Y Lâu cách sòng bạc không xa, nửa tiếng sau xe đã đến nơi, vệ sĩ xuống xe mở cửa cho gã, Báo Lớn bước chân đứng dậy, liếc nhìn xe của Sói Lớn phía trước.
Một đoàn người cùng nhau bước vào trong hộp đêm.
“Đến rồi, anh Báo, hiếm khi có dịp.”
Ong Lớn mặc một bộ sườn xám đỏ bó sát, nở nụ cười bước ra chào đón. Bản thân cô ta cũng là một người lười biếng, chỉ chào hỏi một câu rồi giao lại mọi việc cho cấp dưới lo liệu.
“Em Ong vẫn tỏa ra khí chất vừa nguy hiểm vừa quyến rũ như trước đây nhỉ.”
“Đáng ghét, tôi không nghĩ là anh đang khen tôi đâu.” Ong Lớn liếc mắt nhìn gã.
Sau khi đưa người của Báo Lớn vào trong, Ong Lớn ngoảnh lại nhìn Sói Lớn, rồi lại nhìn mấy cậu trai trẻ đứng sau hắn, vẻ mặt lo lắng, bật cười.
“Ôi chao, không sợ kiệt sức à?”
Sói Lớn đáp lại cô ta: “Sợ, nếu không thì tôi tặng cô nhé?”
“Tôi không dám nhận đâu.” Ong Lớn lườm một cái, xoay người lên lầu: "Tôi không thích mấy cậu mặt trắng thế này. Hơn nữa, Ong Lớn tôi còn thiếu đàn ông à?”
Trong sòng bạc, Chó Lớn vẫn đang đợi, nhưng đợi mãi mà không thấy Sói Lớn đến. Căn phòng này vốn là phòng riêng của hắn, xung quanh khá tĩnh lặng, đến cả tiếng ồn cũng không nghe thấy.
Cậu nằm bò ra bàn chơi điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại của Sói Lớn. Xem một lúc lâu, cậu không nhịn được nữa liền bước đến trước cửa. Căn phòng này không có cửa sổ chạm khắc, không có chỗ nào có thể nhìn ra bên ngoài, cậu cẩn thận mở hé cửa một chút để nhìn trộm.
“Chào.”
Vừa đi tới đây, Chim Lớn đã đối mặt với cậu, Chó Lớn giật mình vội đóng cửa lại.
“...”
Chim Lớn từ bên ngoài mở cửa ra, bước thẳng vào trong, đi đến trước mặt Chó Lớn, nhìn chằm chằm cậu.
“Anh Sói bảo tôi trông chừng cậu.” Chó Lớn không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, Chim Lớn nhướng mày: “Vừa nãy muốn làm gì? Đi đâu?”
“Tôi, chỉ xem qua thôi.”
“Nơi này không phải chỗ có thể tùy tiện xem.” Chim Lớn cười cười, khoanh tay nói: “Tất nhiên nếu cậu muốn đi đâu, tôi có thể dẫn cậu đi. Ngày trước thì chẳng ai có phúc phận này đâu.”
Chó Lớn không thích nhìn thấy anh ta, nói chính xác là ngoài Sói Lớn ra, cậu không dám tiếp xúc với ai khác. Nhưng cũng không tiện bày tỏ sự khó chịu của mình, chỉ hỏi: “Anh Sói đâu?”
“Anh Sói đang bận.” Nghĩ đến tên Báo Lớn đầy tính toán kia, Chim Lớn hừ lạnh một tiếng, rồi rất nhanh lại trở về vẻ cười cợt, ngồi xuống bàn nghịch ly tách.
“Đói không? Dẫn cậu đi ăn khuya rồi về nhé?”
“Anh Sói đâu?” Chó Lớn lại hỏi thêm một lần nữa.
“Cũng khá bám người đấy.” Chim Lớn nhướng mày, nói: “Tối nay anh Sói không rảnh, sau này sẽ gặp thôi.”
“Anh ấy nói dẫn tôi đến chơi mà.” Chó Lớn mím môi, lại hỏi: “Có phải anh ấy có người khác đi cùng rồi không?”
“Phì...” Chim Lớn trêu chọc cậu: “Tôi mà nói có, cậu sẽ thế nào?”
Chó Lớn im lặng, cúi đầu, môi khẽ mím, trông như sắp khóc đến nơi.
“Này, đừng có thế cậu bé đẹp trai, tôi vừa từ khu Nam về đó, đừng làm tôi sợ.”
Chim Lớn thấy bộ dạng cậu như vậy, vội vàng vỗ đầu cậu. Chó Lớn ngẩng đầu lên, đôi mắt ngây thơ nhìn anh ta, dù trông rất thất vọng, ánh mắt u buồn, nhưng chưa hề khóc.
“Làm gì vậy?” Cậu yếu ớt hỏi.
“Chậc.” Chim Lớn cúi đầu rút một điếu thuốc, châm lửa, nhíu mày nhìn cậu, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt.
Anh em bên cạnh anh Sói không thiếu người đã từng gặp qua, nhưng riêng cậu này lại chẳng mấy khi thấy mặt, dường như rất ít khi dẫn theo ra ngoài, nhưng lại rất được xem trọng. Anh ta có cảm giác như Sói Lớn đúng là đang "giấu vàng trong nhà" thật.
Nhưng anh ta cũng nhận ra Chó Lớn thực sự rất sạch sẽ, không đầy mưu mô toan tính như những người khác. Ánh mắt của cậu cũng đơn giản, mang theo sự cẩn trọng và dè dặt, nhưng ẩn chứa niềm vui mơ hồ, hoàn toàn không phải là giả vờ.
Nhất là đôi mắt này, nếu thêm một chút nước, đôi môi mềm mại hơi chu môi lên, trông tủi thân muốn khóc, thật là chọc đúng vào tim người ta.
Chó Lớn mím môi, hơi khó chịu với ánh nhìn của anh ta, cậu đi đến ngồi ở nơi cách xa Chim Lớn nhất.
“Đi hay không?” Chim Lớn dựa lưng vào ghế, lười biếng, giọng điệu có phần cáu gắt. Thường thì với những người không trêu đùa được, anh ta chẳng buồn nói chuyện tử tế.
Chó Lớn sợ anh ta, không dám nhìn lại, nhưng vẫn bướng bỉnh lắc đầu.
“Được thôi, cậu không muốn đi, ông đây cũng không phục vụ nữa.”
Chim Lớn nhấc chân định rời đi, Chó Lớn nhìn theo bóng lưng anh ta, không nói gì. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cậu, Chim Lớn dừng lại trước cửa, rồi quay trở lại.
Anh ta hơi đau đầu, bước tới gõ gõ lên bàn, chỉ vào cậu: “Cậu, đi theo tôi.”
“Làm gì?” Chó Lớn nhỏ giọng hỏi.
“Dẫn cậu đi gặp anh Sói.” Chim Lớn ngậm điếu thuốc, cười đáp.