Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện

Chương 23

“Sau đó tôi vô tình đụng phải một người, bọn tôi…” Nói chuyện một lúc? Chó Lớn cân nhắc trong đầu, mắt đảo qua đảo lại, rồi tiếp tục: “Bọn tôi đứng hóng gió một lát, anh ta nói biết đường ra ngoài, tôi liền đi theo…”

“Nó đưa thuốc cho cậu?” Sói Lớn ngồi đó, từ dưới nhìn lên cậu, lạnh lùng ngắt lời.

Chó Lớn cẩn thận quan sát hắn, nói: “Tôi xin.” Rồi cậu vội bổ sung: “Muốn thử xem sao.”

Sói Lớn nhếch môi, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, cuối cùng cũng thay đổi biểu cảm. Hắn đứng dậy, tiến lại gần, áp lực mạnh mẽ lập tức bao trùm lấy Chó Lớn, khiến cậu sững sờ vì sợ hãi.

Sói Lớn nhìn cậu, nói: “Cậu biết nó là ai không?”

"Là… là tình cũ của anh…” Chó Lớn khẽ nói, giọng run rẩy không thể kìm nén.

Sói Lớn khẽ nhếch môi, nhưng giọng lại ẩn chứa cơn giận: “Hóa ra cậu biết, không những biết mà còn vui vẻ ở cùng với nó, bây giờ còn định che giấu cho nó nữa à?”

Hắn lại nắm cằm Chó Lớn, lực mạnh hơn, không thèm nhìn đến vẻ đau đớn trong mắt cậu, tiếp tục nói: “Cậu tưởng tôi không nhận ra là nó đưa cho cậu sao? Nghe vài câu của cậu là tôi tin ngay à? Có vẻ hai người nói chuyện rất hợp nhỉ, đến cả nói dối cũng học được rồi, cậu sợ tôi sẽ làm gì thằng đó sao?”

Nhìn thấy hắn đang nổi giận, Chó Lớn sợ đến mức không dám mở miệng, môi mím chặt.

Từ trước đến giờ, cậu chưa từng thấy Sói Lớn nổi trận lôi đình như thế, cũng chưa từng bị hắn mắng mỏ. Cậu thậm chí không hiểu vì sao hắn lại tức giận đến vậy, nên càng thêm hoang mang.

Sói Lớn thực sự rất tức giận, giận vì cậu che giấu, lại còn nói dối. Điều này với tính cách luôn kiểm soát tuyệt đối của hắn là không thể chấp nhận được.

Hơn nữa, hắn còn không chịu nổi cái cách Chó Lớn đối xử tốt với Cừu Nhỏ một cách khó hiểu.

Sói Lớn mỉm cười, khi Chó Lớn còn chưa kịp phản ứng, hắn đã kéo cậu lên giường, đẩy mạnh xuống. Một chân dài vắt qua, ngồi lên eo cậu, tay hắn đè mạnh lên ngực cậu.

Chó Lớn không có sức mạnh bằng hắn, khi cậu vừa định phản kháng thì đã bị cánh tay mạnh mẽ của Sói Lớn ghì xuống, không thể động đậy. Trong chớp mắt, cậu nhớ lại cảnh Sói Lớn xử lý tên côn đồ trong hẻm ngày trước, mắt cậu bắt đầu đỏ lên.

“Anh… anh định làm gì?”

Sói Lớn cúi xuống, ghé sát tai cậu, khẽ nói: “Trừng phạt cậu.”

Nói xong, hắn nhìn xuống quần áo của Chó Lớn, một tay đè cậu xuống, tay còn lại bắt đầu cởi áo cậu. Chó Lớn mím môi, hai chân cố gắng giãy giụa nhưng vô ích. 

Sói Lớn không còn dịu dàng như trước, khí thế mạnh mẽ toát ra từ hắn khiến cậu sợ hãi không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Cậu nắm chặt tay Sói Lớn đang đè trên ngực mình, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể đẩy ra, cũng chẳng thể ngồi dậy.

Cậu hít thở gấp gáp, nói: “Đừng mà, anh Sói, tôi sai rồi. Sau này tôi sẽ không làm nữa, tôi không hút thuốc, cũng không chạy lung tung nữa.”

Sói Lớn dừng lại, nhìn cậu, hỏi: “Còn gì nữa?”

Còn gì nữa… Chó Lớn cố gắng nghĩ: "Tôi… tôi…”

“Người của Chim Lớn đưa cậu ra cửa, sao cậu lại nói dối là mình bị lạc?”

Hóa ra hắn biết hết rồi! Chó Lớn mở to mắt nhìn hắn, bị ghì chặt, ánh đèn trong phòng rọi thẳng xuống, cậu chỉ có thể thấy một bóng dáng mơ hồ của Sói Lớn, cùng với đôi mắt sắc lạnh đang nhìn cậu chằm chằm.

Thấy cậu không nói gì, tay Sói Lớn lại bắt đầu trượt xuống, lần này chưa kịp để Chó Lớn giãy giụa, hắn đã kéo mạnh quần cậu xuống, nắm lấy điểm yếu của cậu.

“A…” Cậu bật ra một tiếng kêu, mắt mở to, không dám tin nhìn hắn.

Áo Chó Lớn đã bị xộc xệch vì những lần giãy giụa, để lộ ra làn da trắng ngần. Cậu cố gắng che chắn phần nào, cong người lên để cản tay Sói Lớn, nhưng chân bị ghì chặt không thể động đậy.

Với dáng vẻ xấu hổ như thế này, Chó Lớn cắn môi, đôi mắt dần đỏ lên.

“Cậu đang nhìn trộm cái gì?” Sói Lớn cúi xuống, ghé sát vào, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào mặt cậu. Thấy cậu trông như vậy, hắn nhướng mày, cúi xuống cắn mạnh vào khóe môi cậu.

Chó Lớn khẽ vặn vẹo vài cái, Sói Lớn hừ lạnh: “Có phải tôi đã quá nuông chiều cậu rồi không, đến mức cậu dám chống lại tôi như thế này? Nói, cậu nhìn cái gì? Tại sao không vào? Sao phải đi theo thằng đó? Cậu không biết đó là nơi nào à?”

Từng câu hỏi như búa nện xuống, khiến đầu óc cậu trống rỗng, chẳng nghĩ được gì, chỉ cảm nhận rõ ràng cơn giận dữ của hắn. Chó Lớn cũng không biết vì sao mình không dám vào tìm hắn, có lẽ là do sợ, chỉ muốn lén nhìn xem hắn đang làm gì. Nhưng khi nhìn thấy rồi, cậu lại càng không đủ can đảm để bước vào.

Hắn có người khác ở bên cạnh, chẳng cần đến cậu. Hắn nói đi là đi, bỏ cậu lại một mình ở nơi xa lạ, còn bản thân thì ra ngoài vui chơi.

Những uất ức bị chôn giấu trong lòng bỗng chốc trào dâng.

“Anh bỏ tôi ra, bỏ tôi ra.” Chó Lớn bắt đầu giãy giụa mạnh hơn, không trả lời câu hỏi của hắn, cũng không nhìn vào mặt hắn, đôi mắt càng đỏ hơn, trông rất đáng thương.

Những cử động này còn yếu hơn lúc trước. Sói Lớn nắm tay cậu chặt hơn một chút, Chó Lớn liền mất hết sức lực, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, lại càng thấy xấu hổ.

Sói Lớn khẽ nhếch môi, cười nhẹ, dường như rất thích thú với phản ứng của cậu, ngón tay còn khẽ cào nhẹ, cảm nhận sự thay đổi nơi đó. Nhìn gương mặt của Chó Lớn, hắn thấy cậu đang xấu hổ đến cực điểm.

“Cậu có biết tôi muốn trừng phạt cậu thế nào không?” Hắn khẽ nói, nhìn chằm chằm vào đôi cánh mũi khẽ phập phồng theo nhịp thở của cậu, hắn thấy đáng yêu vô cùng: “Tôi muốn phạt cậu cả ngày nằm trên giường, để cậu lên đỉnh nhiều lần nhưng không được giải tỏa, hết lần này đến lần khác, cho đến khi cậu phải cầu xin tôi mới thôi.”

Sói Lớn nhìn cậu, tiến sát lại gần, buộc Chó Lớn cũng phải nhìn hắn. Hắn nói những lời đầy trần trụi, ánh mắt không thể tin nổi của Chó Lớn làm hắn rất hài lòng.

“Anh… anh đừng…” Chưa nói hết câu, cậu bỗng bật ra một tiếng rên rỉ, vì Sói Lớn cúi xuống cắn vào dái tai cậu, rồi dần dần hôn lên cằm.

Da Chó Lớn mềm mại, mỗi cú cắn, mỗi cái hôn của Sói Lớn đều khiến cậu run lên từng đợt. Hơn nữa, tay Sói Lớn cũng không ngừng khám phá những điểm yếu của cậu. Trước mặt hắn, cậu chỉ cần chạm vào là đã run rẩy.

Nhưng cậu không muốn điều đó. Cậu đẩy hắn ra, những động tác yếu ớt này trong mắt Sói Lớn chỉ càng giống như sự đón nhận trong vô thức.

“Đừng, đừng mà, anh Sói…” Cậu phải cắn chặt môi để kiềm nén tiếng rên rỉ.

Sói Lớn cũng có chút động lòng, nhưng nhiều hơn là muốn dạy cho cậu một bài học, hắn lạnh lùng nói: “Lần sau còn dám nói dối không?!”

Chó Lớn mím chặt môi, đôi mắt trong veo đẫm nước nhìn vào ánh mắt hung dữ của hắn. Nước mắt cậu cuối cùng cũng rơi xuống, một khi đã rơi thì không thể ngăn lại, như đê vỡ, giọng cậu yếu ớt.

“Thế mà anh còn đi tìm người khác, anh Báo bảo sẽ đưa người đến cho anh, anh liền đi. Anh ta đẹp thế, lại còn biết cách làm anh vui, tôi sợ làm phiền anh…”

“Đúng là tôi đã nói dối, tôi không vào, tôi chỉ muốn nhìn xem anh đang làm gì…”

Nước mắt của Chó Lớn tuôn rơi không ngừng, cậu cố gắng kìm nén để không bật khóc thành tiếng, nhưng dáng vẻ nén khóc của cậu lại càng khiến người khác không khỏi xót xa. Nghĩ đến việc mình bị đè xuống một cách nhục nhã như thế, rõ ràng chẳng làm gì sai, vậy mà vẫn bị chất vấn như thể cậu đã phạm lỗi lớn, lòng cậu càng thêm uất ức.

Cậu nghẹn ngào, giọng nói đầy oán trách: “Là anh bỏ mặc tôi ở đó không thèm quan tâm, tôi hút thuốc, anh cũng uống rượu, tại sao anh có thể đến nơi đó, mà tôi thì không, anh… sao anh có thể như vậy.”

“Tôi biết anh chỉ coi tôi như những người trước kia, muốn đuổi đi lúc nào cũng được, nhưng… nhưng tôi…”

Nước mắt của Chó Lớn thấm ướt cả một mảng ga giường, đôi mắt cậu nhòa đi vì lệ, dường như bao nhiêu lo lắng, dè chừng trước đây đều theo dòng nước mắt mà tuôn ra. Cậu luôn hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người, cũng đã ngầm chấp nhận nó, nhưng vào khoảnh khắc này, cậu lại vô cùng khó chịu, chẳng muốn chấp nhận thêm nữa. Nói đến cuối, cậu cũng không thể thốt nên lời.

Đôi mắt vốn khiến người khác muốn được xoa dịu nay vì ướt đẫm mà càng trở nên mong manh, hàng mi ướt sũng bết lại với nhau, trông vừa thảm hại vừa khiến người ta đau lòng.

Dù Chó Lớn vốn hay sợ hãi, đặc biệt là đối với Sói Lớn, nhưng cậu cũng có sự bướng bỉnh của riêng mình. Dù đang khóc, trên mặt đầy vẻ tủi hờn, nhưng ánh mắt cậu lại lộ ra chút giận dữ và không cam lòng.

Cậu không nhận sai, vì thực ra cậu chẳng hề sai.

Sói Lớn ở phía trên lặng lẽ nhìn cậu, bàn tay hắn vẫn đặt trên ngực cậu, môi mím chặt. Hắn chỉ ở đó nhìn, mà không nói một lời nào.

Bình Luận (0)
Comment