Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện

Chương 24

Trong phòng rất yên tĩnh, không còn sự áp bức hùng hổ ban nãy, chỉ còn lại tiếng nức nở của Chó Lớn. Cậu đã trút hết mọi cảm xúc, nhưng mũi vẫn còn khụt khịt, không sao kiểm soát được.

Cảm giác trên cơ thể dần trở lại, cậu phát hiện quần vẫn còn mở, tay của Sói Lớn đã rời đi. Chó Lớn cảm thấy hơi lạnh, khẽ động đậy vì khó chịu.

Không ngờ Sói Lớn lại đè cậu xuống lần nữa, Chó Lớn ngạc nhiên mở to mắt: “Anh…”

“Đừng động, tôi đã nói sẽ tha cho cậu chưa?” Giọng Sói Lớn vẫn lạnh lùng.

Sắc mặt hắn không còn kiêu ngạo như trước, nhưng cũng không phải là hoàn toàn bỏ qua. Chó Lớn lại bắt đầu sợ hãi, cẩn thận nhìn hắn.

“Vậy… vậy anh muốn thế nào…”

“Lúc nãy cậu chưa nói hết, còn gì nữa? Không muốn như những người khác, bị đá đi một cách dễ dàng?”

“Tôi không nói vậy.” Chó Lớn cứng giọng, rồi liền nghe thấy tiếng cười lạnh của Sói Lớn: “Thật sao?”

Cậu liếc nhìn hắn, rồi cụp mắt xuống. Cậu biết hôm nay Sói Lớn thực sự rất giận, là do cậu chọc vào. Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến. 

Cậu đổi giọng hỏi: “Vậy anh sẽ không cần tôi nữa sao?”

“Xem cậu thể hiện thế nào đã.”

“…Thể hiện thế nào?” Mặc dù trong lòng mơ hồ có câu trả lời, nhưng Chó Lớn vẫn thử hỏi.

Sói Lớn đưa tay nâng mặt cậu lên, nhìn vào vẻ mặt nhút nhát của cậu, đột nhiên bật cười mờ ám, nói: “Từ đêm qua tôi đã nghĩ rồi, chỉ muốn khi trở về, sẽ đè cậu lên giường làm một trận, ngắm nhìn gương mặt xấu hổ của cậu.”

Hắn lúc nào cũng vô liêm sỉ như thế, khiến Chó Lớn nghe mà đỏ bừng cả tai, tức giận đẩy hắn: “Anh đi tìm người khác đi, dù sao… dù sao cũng có nhiều người muốn theo anh…”

“Người khác không to bằng cậu.” Sói Lớn nhếch môi cười, cúi xuống cắn nhẹ vào xương quai xanh của cậu.

“Anh…!” Cảm giác răng hắn vừa cứng vừa ướt khiến Chó Lớn rụt lại, mím chặt môi, trợn mắt nhìn hắn, hơi thở trở nên không ổn định.

“Hehe…” Sói Lớn khẽ cắn vài cái, chôn đầu vào cổ cậu, phát ra tiếng cười trầm thấp. Hắn thích trêu đùa Chó Lớn, thích nhìn cậu đỏ mặt tía tai, như một trò chơi không bao giờ chán.

Hắn kiểm soát cơ thể của Chó Lớn, kiểm soát tâm trí cậu, kiểm soát mọi thứ của cậu. Nhìn cậu vì mình mà không thể kìm nén được cảm xúc, vừa tức giận vừa xấu hổ, lại vừa thích thú với ánh mắt dè dặt nhưng đầy khát khao của Chó Lớn.

Sự thuần khiết và tình cảm không che giấu của Chó Lớn khiến hắn cảm thấy dễ chịu và hài lòng.

“Cậu không thích tôi đối xử với cậu như thế này sao?” Hắn xoay mặt cậu lại, ép cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình, hỏi.

“Không thích.” Chó Lớn mím môi.

“Vậy thử xem.” Sói Lớn lại cúi xuống, những ngón tay dài của hắn cố tình chạm vào những điểm nhạy cảm của Chó Lớn, nhưng lại không đủ để cậu thỏa mãn.

“Đừng mà…” Chó Lớn khẽ rên, đôi mắt vừa khóc xong đầy vẻ van xin nhìn hắn.

Sói Lớn không thèm để ý đến vẻ mặt của cậu, cúi xuống hôn cậu, mạnh mẽ nhưng lại dịu dàng. Quả nhiên, Chó Lớn không thể chịu nổi, dần dần đáp lại.

Sói Lớn hôn sâu, đầu lưỡi ấm nóng của hắn không chút thương xót mà xâm chiếm, khiến Chó Lớn hô hấp không đều, gần như không thở nổi. Một lúc lâu sau, hắn mới buông ra.

“Thích không?” Sói Lớn lại hỏi, khi tách ra còn phát ra cả tiếng nước.

Chó Lớn đỏ mặt cúi đầu, liếc nhìn xung quanh, cuối cùng lí nhí nói: “Thích.”

Mặc dù quá trình khó mà diễn tả, nhưng không thể phủ nhận rằng trong lòng cậu không hề bài xích. Đặc biệt là khi đối phương là Sói Lớn, cậu lại càng không thể kháng cự.

Nhưng sau khi trút hết cảm xúc, Chó Lớn bắt đầu thấy mệt. Cả đêm cậu không ngủ, nửa đêm thì căng thẳng, còn một lần mất kiểm soát cảm xúc. Cậu nhìn biểu cảm của Sói Lớn, dường như không còn giận như lúc đầu nữa.

“Tôi buồn ngủ rồi.”

Thấy cậu có vẻ mệt mỏi, Sói Lớn nheo mắt cười lạnh, đúng là thằng nhóc hư, vừa thỏa mãn xong đã muốn ngủ rồi.

Hắn cúi đầu một chút, không ngăn cản cũng không đồng ý.

Ánh mắt lạnh lùng của hắn lướt qua gương mặt mệt mỏi và dịu dàng của Chó Lớn, chậm rãi nhìn xuống xương quai xanh, bờ vai, cuối cùng chạm vào ánh mắt né tránh của cậu. Đôi mắt vẫn lạnh lẽo như thường ngày, nhưng giọng nói sau nụ hôn vừa rồi lại trầm khàn hơn.

“Trước đây, những người theo tôi đều phải hầu hạ tôi, có ai dám để tôi chăm sóc như thế này đâu. Nếu tôi coi cậu giống như những người trước đây, thì tôi đã đá cậu từ lâu rồi.”

Sắc mặt của Sói Lớn không hề dịu dàng như lời hắn nói, nhưng những lời đó khiến Chó Lớn ngẩn người. Cơn khóc vừa rồi không những không làm Sói Lớn chán ghét mà còn khiến hắn nguôi giận.

Đây có được tính là một lời giải thích không?

“Nhưng… nhưng anh vẫn sẽ tìm người khác.” Chó Lớn nói nhỏ.

“Không có người khác.” Sói Lớn tiến lại gần gương mặt cậu, nhìn vào đôi mắt ướt đẫm có phần yếu đuối ấy. Khóe môi hắn khẽ cong lên, ngón tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt còn đọng lại dưới khóe mắt cậu, giọng nói lạnh nhạt: “Đó chỉ là trò chơi thôi. Cậu đứng ngoài cả buổi, có thấy tôi làm gì cậu ta không?”

“Anh rót rượu cho cậu ta…” Cậu đã nhìn rất rõ, trên mặt không tự giác hiện lên một chút bất mãn và uất ức.

Sói Lớn chậc một tiếng, giọng điệu như dạy dỗ nhưng thực chất lại hài lòng: “Ghen ghê thế. Thế còn cậu? Cậu ở riêng với tình cũ của bạn trai mình, còn nhận thuốc của cậu ta, không tính sao?”

Cái gì… cái gì mà “bạn trai của tôi” chứ!

Tai Chó Lớn đỏ bừng: “Lúc đầu tôi đâu có biết.”

“Không ai dạy cậu là không được nhận đồ của người lạ sao? Hửm? Ở cái nơi như vậy, người nào cũng có thể là kẻ xấu, nếu đó là một điếu thuốc đã bị tẩm thuốc, cậu cũng hút à?”

Hắn lạnh lùng dạy dỗ như thể cậu là một đứa trẻ, khiến Chó Lớn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Đáng lẽ ra cậu mới là người có lý hơn, sao bây giờ lại bị đảo ngược tình thế thế này.

May mà hắn cũng không truy cứu nhiều.

Chó Lớn thực sự rất mệt, cộng thêm lời nói của Sói Lớn, gánh nặng trong lòng cậu cũng vơi đi rất nhiều, mí mắt bắt đầu đánh nhau. Nhưng cậu vẫn nhớ rằng Sói Lớn chưa được giải tỏa, nên cậu cố gắng giữ tỉnh táo để làm hắn hài lòng.

Cậu ngượng ngùng quay mặt đi, tay vừa mới đưa ra định giúp hắn thì đã bị Sói Lớn nắm lấy, sau đó hắn đứng dậy khỏi người cậu. Bàn tay to lớn từng đè lên ngực cậu cũng rời đi, khiến cậu ngẩn người nhìn theo.

“Anh… anh…” Bị ngăn lại, Chó Lớn lắp bắp khó hiểu.

“Ngủ đi, tôi không dễ thỏa mãn như vậy đâu.” Hắn khẽ cười, cúi đầu nhìn một chút, rồi kéo quần cậu lên: "Tự mình dọn dẹp đi.”

“Ồ…”

Không dám nghĩ thêm gì nữa, Chó Lớn vội vàng kéo quần lên, sau đó hớt hải chạy vào phòng tắm, không dám để ý đến ánh mắt của Sói Lớn phía sau.

Phòng tắm ở đây rất sang trọng, có vòi sen, bồn tắm, rèm che, bàn trang điểm, mọi thứ đều đầy đủ, không gian cũng rất rộng. Cửa được làm bằng kính màu, không nhìn rõ người bên trong, nhưng vẫn có thể thấy được một bóng hình mờ ảo.

Cậu đóng cửa lại rồi xoay người nhìn vào gương, bắt đầu rửa ráy. Để tiện hơn, cậu vẫn để khóa quần mở. Không lâu sau, Sói Lớn liền đẩy cửa bước vào, thân hình cao lớn của hắn đổ bóng cả một vùng.

“Sao anh lại vào đây?” Chó Lớn sợ đến mức vội vàng kéo quần lên.

Sói Lớn không thay đổi sắc mặt, ánh mắt lướt qua một chỗ trên người cậu, hàm ý sâu xa nói: “Thứ của cậu cũng dính lên người tôi rồi.”

Cái đó là…

Chó Lớn đứng sững, không dám nhìn hắn, tay vẫn không ngừng cài cúc quần. Từ khi ở với Sói Lớn, mặt cậu lúc thì trắng bệch, lúc thì đỏ bừng. Khi thì do sợ, khi thì vì ngượng.

Hai sắc mặt cứ thay phiên nhau, phối hợp nhịp nhàng, đỏ thì trắng, trắng thì đỏ, đỏ rồi lại trắng, trắng rồi lại đỏ.

Sói Lớn đã bước vào sau rèm, có vẻ như hắn chuẩn bị tắm. Cũng đúng, uống rượu xong thì nên tắm rửa. Cửa chỉ khép hờ, hắn chẳng hề bận tâm cậu đi hay ở. Chó Lớn ngượng ngùng một hồi, theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy phần thân trên trần trụi của Sói Lớn.

Chiếc eo săn chắc, tấm lưng gợi cảm, đôi cánh tay dài và mạnh mẽ của hắn, tất cả đều hiện ra rõ ràng trong khung cảnh không chút che đậy này, khiến cậu nóng bừng.

Làn da hắn không quá trắng, nhưng lại càng tôn lên dáng người đầy quyến rũ. Khắp cơ thể không hề có một khối cơ bắp thừa nào, đường nét hoàn hảo, nhưng đầy sức mạnh.

Chỉ một tay thôi cũng đủ để hắn giữ cậu không thể động đậy.

Cơ bụng săn chắc phía trước là nơi mà Chó Lớn thích nhất, nhưng mỗi lần đều không dám chạm vào. Không phải là cậu không dám, mà là khi đối mặt với sự nhiệt tình bao trùm của Sói Lớn, cậu còn chẳng kịp chống đỡ, chỉ có thể để bản năng cuốn đi, không còn tâm trí để nghĩ đến điều gì khác.

Chó Lớn chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt, tim đập thình thịch. Hắn còn chẳng thèm kéo rèm che!

Mặc dù… thật ra cậu cũng đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên khi hắn đang tắm, lại còn ở khoảng cách xa xa, có thể nhìn thấy cả cơ thể như thế này.

Tiếng nước chảy vang lên, hơi nóng từ từ lan tỏa ra, tràn đến chỗ cậu.

Nghĩ đến cảnh tượng trong làn hơi nước ấy, Chó Lớn run rẩy nhìn sang lần nữa, đôi mắt không thể kìm nén mà chớp chớp liên tục. Sự nóng bức trong lòng nhanh chóng đè bẹp cơn mệt mỏi cả đêm, không thể nào ngồi yên.

Không được, cậu vội kéo mạnh rèm, che kín cảnh tượng bên trong, sau đó đóng cửa phòng tắm rồi bước ra ngoài.

Trong tiếng nước xối xả vang lên, Sói Lớn khẽ cười trầm thấp. Hắn nghiêng đầu nghe thấy tiếng “rầm” khi cửa đóng lại, không cần nhìn cũng biết dáng vẻ ngượng ngùng của Chó Lớn.

Ra ngoài rồi, Chó Lớn lập tức trèo lên giường nghỉ ngơi chờ Sói Lớn tắm xong. Trên mặt cậu vẫn còn vương lại vài vệt nước mắt, nhưng tâm trạng đã không còn buồn bã nữa.

Có vẻ như Sói Lớn hết giận cậu rồi. Chỉ cần sau này cậu ngoan ngoãn một chút, chịu khó… chịu khó làm hắn hài lòng, anh Sói chắc chắn sẽ không tìm được ai giống mình.

Chẳng phải Cừu Nhỏ đã nói rồi sao, anh Sói chưa từng lên giường với cậu ta. Đúng rồi, anh Sói thích những người… to lớn.

Chó Lớn lén cười khúc khích, toàn thân cũng thả lỏng hơn.

Cậu thực sự rất mệt, vừa nhìn về phía phòng tắm vừa cười cười, rất nhanh liền nằm úp xuống giường ngủ thiếp đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn chìm vào chiếc gối mềm mại, lộ ra một nửa gương mặt, khiến người ta không thể kiềm lòng mà muốn vuốt ve.

Khi Sói Lớn bước ra, cảnh tượng trước mắt chính là Chó Lớn đang ngủ say. Một chân cậu thò ra ngoài, ôm lấy gối, ngủ thật ngon lành.

Sáng sớm, ánh nắng ngoài kia dần rạng rỡ hơn, ánh đèn trong phòng cũng dần mất tác dụng. Chân cậu trắng trẻo, mềm mại, có chút lạnh. Sói Lớn bước tới nắm lấy, kéo nốt chân cậu lên giường, rồi nhân tiện cũng quỳ một chân dài của mình lên.

Chân còn lại của hắn giữ nguyên, kéo nhẹ mép quần của cậu, khóe môi cong lên rồi nhanh chóng lột phăng nó xuống, trong lúc đó còn phải nhấc người cậu lên một chút.

“Anh Sói…” Chó Lớn vẫn chưa tỉnh, nhưng rất nhỏ giọng nói mơ màng.

Chân cậu trắng nõn, mềm mại, Sói Lớn nhìn cậu dụi dụi gối, lại ngắm nghía đôi chân ấy một lúc, rồi kéo tấm chăn mỏng đắp lên.

Thằng nhóc hư.

Bình Luận (0)
Comment