Tôi muốn tát một cái lên khuôn mặt của hắn, nhưng lại tiếp tục nhịn, vứt túi thuốc lên người hắn, nhanh chóng quay đầu rời đi.
Trong nháy mắt khi tôi mở cửa, tôi nghe thấy một tiếng gào thét thống khổ của nam nhân từ trong phòng truyền ra, nghe thấy thảm thương vô cùng.
Cả người tôi run lẩy bẩy, khó có thể tưởng tượng được một người thanh quý, ẩn nhẫn như Tần Mộ Thanh, lúc đánh người lại có thể hung ác tàn nhẫn tới mức này.
Trở về phòng, tôi lao ngay vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen cọ rửa cơ thể mình.
Lúc tay chạm vào môi, ma xui quỷ khiến thế nào mà nhớ lại lúc cùng Tần Mộ Thanh hôn môi, nóng hổi mà mềm mại.
Một tiếng “Ba~”, tôi tát bản thân một cái.
Điên rồi! Cầm vòi hoa sen xối thẳng lên mặt, giống như muốn rửa sạch những gợn sóng không nên xuất hiện trong đầu.
Cái cảm xúc lạ lẫm chết người không tên ấy, giống như một liều thuốc độc vậy, cứ hiện lên trong đầu tôi, càng không có cách nào loại bỏ được.
Suốt cả đêm, trong đầu tôi rối như tơ vò, không thể ngủ được.
Lúc trời còn tờ mờ sáng, tôi xách theo hành lý lao ra khỏi khách sạn, lên một chiếc taxi.
Khi tôi nói điểm muốn đến, người tài xế khéo léo nhắc nhở tôi: “Cô gái, tôi có thể đưa cô tới trạm đường sắt cao tốc, nếu như cô muốn ngồi xe tôi quay về, giá cả…”
“Bao nhiêu tiền cũng được, đi ngay đi.” Tôi nấp ở ghế đằng sau, không dám liếc nhìn một cái về hướng khách sạn.
Tài xế không nói gì nữa, trên đường lái nhanh như gió.
Về đến nhà, tôi vừa vặn về kịp bữa trưa.
Bùi nữ sĩ thấy tôi trở về, hoảng hốt hỏi:
“Không phải Mộ Thanh nói là mai mới trở về sao? Sao hôm nay con đã về rồi?”
Tôi nghe thấy cái tên này, ngay lập tức cảm thấy khó chịu ra mặt.
“Con từ chức rồi.” Nói rồi tôi chạy lên lầu, nhanh chóng đóng cửa lại.
Bùi nữ sĩ đuổi theo tới cửa: “ Trình Nghiêu, con đang nói xằng nói bậy cái gì vậy?”
Tôi lấy gối che mặt lại, không chịu nói một câu nào.
Sau khi Bùi nữ sĩ gõ cửa một lúc lâu, không nghe thấy âm thanh gì nữa, xem chừng là đi gọi điện cho Tần Mộ Thanh rồi.
Không biết Tần Mộ Thanh giải thích với bà ấy như thế nào, dù sao ba ngày liền, Bùi nữ sĩ cũng không hỏi tôi bất kì câu hỏi nào về công việc, đúng giờ gọi tôi xuống ăn cơm, nói chuyện, chính là không nhắc đến Tần Mộ Thanh.
Đang lúc nghĩ rằng mọi việc đã qua rồi, tôi có thể tự do rồi, Tần Mộ Thanh lại đến.
Lúc đó, tôi đang ngồi trước bàn đọc sách vắt óc suy nghĩ viết đơn từ chức.
Con người tôi a, mặc dù không đáng tin cậy, nhưng cũng không muốn để cho người khác cảm thấy tôi không có giáo dục, đã đi cửa sau vào công ty của Tần Mộ Thanh, lại không nói một tiếng liền đi luôn.
Viết cả nửa ngày, trên tờ giấy trắng vẫn chỉ có duy nhất một câu: Tôi không làm nữa.
Giọng nói của Bùi nữ sĩ từ dưới lầu vọng lên: “Nghiêu Nghiêu, cậu nhỏ con đến này.”
Bây giờ, tôi nghe thấy cái xưng hô “cậu nhỏ” này, nói không nên lời, chỉ thấy ớn lạnh.
Tôi hét lên một tiếng: “Con đang bận, KHÔNG GẶP.”
Bùi nữ sĩ ở dưới lầu mắng tôi, tôi coi như không nghe thấy gì, mắng hai câu, bà ấy cũng chẳng quan tâm tới tôi nữa, vội vàng đi chiêu đãi Tần Mộ Thanh một bữa.
Ở trong phòng, trong lòng bồn chồn không yên, bực bội vò đơn từ chức thành một cục.
Đột nhiên, cửa phòng mở ra.
Tên cẩu nam nhân Tần Mộ Thanh xuất hiện trong phòng tôi, phản ứng đầu tiên của tôi chính là CHẠY.
Nói chạy liền chạy đi, ngay cả giày tôi cũng không thèm xỏ vào, trực tiếp lao ra ngoài cửa.
Bỗng nhiên cả người như bay lên, tôi bị anh ta chặn ngang eo ôm trở về, còn thuận tay đóng cửa lại
Tôi vừa sợ vừa tức, nghiến răng mắng anh ta:
“Đồ khốn, anh đừng chạm vào tôi.”
Tần Mộ Thanh cũng không giận, ôm tôi đặt lên bàn sách, khoảng cách gần như vậy, ánh mắt anh thâm trầm:
“Trình Nghiêu, chúng ta nói chuyện một chút.”