11
Tôi tức giận nhìn sang một bên: “Ai muốn nói chuyện với anh.”
“Tại sao em không đi làm?”
“Biết rõ rồi còn hỏi.” Tôi khịt mũi, trực tiếp nói.
“Sẵn có anh ở đây, tôi đỡ phải viết đơn từ chức, tôi muốn nghỉ việc.”
Tần Mộ Thanh ánh mắt dán chặt vào tôi, cuối cùng cao giọng nói:
“Trốn tôi à?”
“Đừng tự cho là đúng, ai muốn trốn anh, tôi không phải là người tùy ý làm xằng làm bậy.”
Anh cười, “Tôi đã làm gì sai sao?”
“ANH…” Tôi tức giận không nói nên lời, chỉ có thể mắng một câu.
“Vô liêm sỉ.”
Tần Mộ Thanh yên lặng nhìn tôi một lúc, nửa thật nửa đùa:
“Nếu như biết tôi ở trong mắt em xấu xa như vậy, đêm đó quả thực không nên mềm lòng.”
“Tần Mộ Thanh, anh dám nhắc tới chuyện đêm đó với tôi à?” Tôi như bị giẫm phải đuôi, tức giận mắng người.
“Vì sao không dám để cho tôi nhắc tới?”
Anh ta nghiêng người về phía trước, càng ngày càng gần: ” Chúng ta không phải nên cùng nhau tính toán chút sao? Tại sao lại trốn tránh? Hay là em chột dạ?”
Tần Mộ Thanh thực sự là một thiên tài logic chết tiệt, ánh mắt quá thâm độc.
“Tôi…tôi…” Tôi cảm thấy vừa tức vừa khó chịu, luôn cảm thấy mình luôn thiếu tự tin trước mặt anh ta.
Anh ta ghé sát vào tôi:
“Trình Nghiêu, nếu đã xem đây là sai lầm, tại sao không phạm sai lầm một lần nữa?”
“Tránh xa tôi ra.” Đầu óc tôi rối bời đến mức không nghĩ được gì.
Tần Mộ Thanh lùi lại một bước, mỉm cười và chờ tôi suy nghĩ rõ ràng.
Anh ta càng bày mưu tính kế, tôi càng tức giận, lúc tức giận không kìm được nói:
“Tần Mộ Thanh, anh mơ đẹp thật đấy, cho dù tôi phải đi tìm nam nhân hẹn hò, tôi cũng sẽ không bao giờ tìm anh, đã sai thì không thể sai nữa.”
Tôi đẩy anh ta đủ mạnh để bản thân nhảy ra khỏi bàn.
Nhưng tôi vừa chạy vài bước thì anh ta đã bế tôi lên.
Anh ta giống như bị tôi chọc cho tức giận, phẫn nộ nói:
“Nói cho tôi biết, em muốn tìm ai?”
Môi anh ta có chút mát lạnh, giữa môi răng có mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt.
“Ưm…” Dừng một chút, tôi mở to mắt kinh hãi.
Tôi luống cuống muốn đẩy anh ta ra, nhưng cơ thể lại bị anh giam cầm trên chiếc bàn nhỏ, tôi đẩy không được, gạt đổ mấy thứ lặt vặt trên bàn.
Âm thanh loảng xoảng vang lên, tim tôi ngay lập tức như bay lên tận cổ họng.
Bùi nữ sĩ hét lên từ dưới lầu:
“Nghiêu Nghiêu, nói chuyện với cậu nhỏ đàng hoàng chút đi, đừng có mất bình tĩnh mà ném đồ đạc lung tung.”