Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy

Chương 2

2.

Tôi như bốc hỏa.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Để con đến công ty anh ta làm việc sao?”

“Đúng vậy, mẹ với ba đã bàn bạc cả rồi, con mới về nước, cũng không có kinh nghiệm làm việc, đến chỗ Mộ Thanh bên đó, có cậu ấy giám sát, thì ba mẹ mới yên tâm hơn.”

Ba tôi lập tức tiếp lời: “Mộ Thanh cũng là vì coi trọng thể diện của ba mẹ mới đồng ý, nếu không, dựa vào lí lịch của con, cửa cũng không vào nổi. Con suy nghĩ chút đi, theo cậu ấy học hỏi chút.”

Nghe hai người nói xong, Tôi sững người cả phút, rồi dứt khoát nói: “Con không đi!”

Mỗi ngày phải gặp anh ta, tôi sợ mình không sống nổi đến năm 30 tuổi.

Mẹ tôi thấy tôi vô lí như vậy, liền dọa thẳng: “Con không đi thì mẹ đánh gãy chân con đấy!”

“Thế mẹ đánh ch*t con là xong rồi.”

Dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi của tôi, kiểu mặc kệ sự đời luôn rồi.

“Trình Nghiêu, con làm mẹ tức ch* t rồi.” Mẹ tôi tức quá chừng.

Bà ấy ôm chặt lồng ngực mình rồi ngã vào vòng tay của ba tôi, nức nở: “Lương ca, tim tôi đau quá, như muốn ch* t đi vậy.”

Ba tôi vội nói: “Eiiii, đừng nói mấy lời xui xẻo như vậy, đau ở đâu, tôi xoa cho bà.”

“Tôi nói thật, đợi tôi ch* t rồi, ông lại tìm một bà vợ mới, kiếp sau chúng ta tiếp tục làm vợ chồng.”

Những lời yếu ớt và trống trải đó đã trực tiếp khiến tâm của cha tôi đau nhói.

Ông ấy quay sang mắng tôi: “Trình Nghiêu, mau đồng ý với mẹ con đi, nếu bà ấy có làm sao, thì ba cũng không sống nổi.”

Nói rồi như khóc đến nơi: “Con đều khiến cho ba mẹ tức ch* t, sau đó trở thành đứa trẻ mồ côi, thong dong vui vẻ mà sống một mình đi.”

Cả người tôi đều thấy không ổn rồi, họ lại nữa, lại nữa rồi.

Mẹ tôi, cô Bùi Viện, đã dùng tiểu xảo cũ rích này lừa ba tôi nửa đời người rồi, mười lần như một.

Mà tôi, lại trở thành người bị hại lớn nhất.

“Nói gì đi…” Ba lại la tôi.

Tôi thở dài thườn thượt: “Được rồi, đừng diễn nữa, con đi.”

“Vợ, con nó đồng ý rồi.”

Mẹ tôi lúc này mới ngồi dậy, thập phần ưu nhã chỉnh lại quần áo, coi như không có chuyện gì nói: “ Được rồi, ăn cơm thôi.”

Tôi không thể ăn nổi cơm được nữa, một bụng phẫn nộ muốn trút hết lên người Tần Mộ Thanh.

Từ những gì tôi biết người này, anh ta là một người không dễ nói chuyện.

Anh ta để tôi đến công ty làm việc, khẳng định chín phần là muốn hành hạ tôi.

Tần Mộ Thanh lúc này cũng nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt chạm nhau, Tôi thấy anh ta khẽ nhếch môi, nở một nụ cười quyến rũ.

Nhưng thay vì bị mê hoặc, tôi muốn tát anh ta một cái.

Nói đến ân oán giữa tôi và Tần Mộ Thanh, phải quay trở lại nhiều năm trước.

Năm 7 tuổi, lần đầu tiên gặp Tần Mộ Thanh.

Mẹ tôi kéo tay tôi và giới thiệu: “Nghiêu Nghiêu, đây là người em kết nghĩa của mẹ, mau chào cậu nhỏ đi.”

Tôi chưa kịp gọi, Tần Mộ Thanh đã cau mày, ghét bỏ nói: “Chị với anh rể đều có tài có nhan sắc, sao lại sinh ra cô con gái xấu vậy?”

Đây chắc chắn là một đòn giáng mạnh vào tôi, một người yêu vẻ đẹp của chính mình.

Tôi khóc lớn.

Năm 15 tuổi, ba mẹ tôi đột nhiên muốn đi du lịch vòng quanh thế giới và để tôi lại cho Tần Mộ Thanh chăm sóc.

Công tử như Tần Mộ Thanh làm gì biết chăm sóc người khác, anh ta bận tán tỉnh với các cô gái.

Còn là cái kiểu không chịu trách nhiệm.

Kết quả là thỉnh thoảng có phụ nữ tìm đến cửa, khóc lóc cầu xin muốn anh ta làm bạn trai.

Anh ta liền đứng trước mặt cô gái đó và nói với tôi: “Nghiêu Nghiêu, chào mẹ đi.”

Cô gái liền khóc rồi chạy đi.

Năm 17 tuổi, tôi thích một nam sinh trong lớp, vụиɠ ŧяộʍ yêu sớm.

Cũng không biết anh ta dùng thủ đoạn gì, nam sinh kia chuyển trường luôn rồi.

Trước khi đi, anh ta nói với tôi: “ Cậu của cậu vừa có tiền vừa có thế, chúng ta không chơi lại được, chia tay đi.”

Tình đầu đẹp đẽ vừa chớm nở, liền bị Tần Mộ Thanh dội cho gáo nước lạnh.

Tôi khóc đến chết đi sống lại.

Tần Mộ Thanh cái tên cẩu nam nhân này, làm tổn thương tâm hồn của tôi, hủy một phần thanh xuân của tôi.

Tôi và anh ta không đội trời chung

Bình Luận (0)
Comment