Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy

Chương 3

3

Tôi muốn điên mất thôi, Tần Mộ Thanh vậy mà để cho tôi làm thư ký riêng của anh ta.

Ngày nhận chức đầu tiên, tôi hỏi nữ đồng nghiệp-người đưa tôi đi làm thủ tục nhận chức: “Văn tỷ, thư ký riêng là làm những việc gì ạ?”

Văn tỷ với lời nói sắc bén: “Boss kêu em làm gì thì em làm cái đó.”

“Cụ thể chút ạ.”

“Hai mươi bốn giờ gọi là phải có mặt, chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Boss, quan tâm đến sức khỏe của Boss, đi sâu hơn vào…” Văn tỷ muốn nói lại thôi.

Tôi có dự cảm không ổn: “Đi sâu đến mức độ nào?”

Văn tỷ cười ám muội, tiến đến bên tai tôi nói: “Thỏa mãn nhu cầu sinh lý của Boss!”

“ Ngủ cùng?” tôi kinh hãi

“Yên tâm đi, Boss chúng ta là một chính nhân quân tử, sẽ không làm chuyện này đâu.” Văn tỷ vỗ vai tôi an ủi;

“Anh ta cũng không thiếu nữ nhân.”

Phi, Tần Mộ Thanh mà được coi là chính nhân quân tử?

Nhưng nửa câu sau chị ấy nói lại là sự thật, độ phong lưu của Tần Mộ Thanh thực sự rất lớn, người bị tổn thương sâu sắc như tôi đây cũng phải tán thành.

Xét thấy, tôi gọi Tần Mộ Thanh là “cậu nhỏ”, có một tầng quan hệ, tôi cũng cảm thấy không cần lo lắng sẽ bị anh ta dùng quy tắc ngầm.

Cho nên, tôi không quan tâm mà đồng ý làm thư ký riêng của anh ta.

Công việc hàng ngày của tôi, không phải là bưng trà rót nước cho anh ta, thì chính là xử lý giúp anh ta một vài cuộc điện thoại gọi tới, anh ta cũng không làm khó tôi.

Anh ta đối xử với tôi giống với các đồng nghiệp khác, lạnh lùng và xa cách, ngoài công việc ra cũng không có bắt tôi làm gì khác.

Lúc đầu tôi còn cho rằng anh ta không có ý tốt, sẽ không thiếu việc chèn ép, hành hạ tôi, nhưng không nghĩ đến chỉ là tôi nghĩ nhiều mà thôi.

Sau ba tháng đề phòng anh ta, rốt cuộc tôi cũng buông lỏng phòng bị.

Rốt cuộc Tần Mộ Thanh người này trong dòng chảy của năm tháng, đã trở thành một người đứng đắn tam quan hoàn chỉnh.

Tôi cảm thấy rất vui mừng.

Công việc vẫn được coi là vui vẻ, thậm chí còn thu hoạch được một niềm vui ngoài ý muốn.

Thứ sáu, tôi đang vui vẻ thu dọn đồ dạc chuẩn bị tan làm.

Văn tỷ đẩy cái ghế dựa gần lại: “Tiểu Trình, hoa đào nở rồi.”

“Hoa đào gì cơ?” Tôi mờ mịt ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thấy người đàn ông đứng trước vị trí làm việc của tôi.

Tôi mơ hồ có chút ấn tượng, anh ta là đồng nghiệp bộ phận kĩ thuật, tên là Chu Nhiên.

Chu Nhiên lớn lên trắng trẻo, con người nhã nhặn, đặc biệt thân sĩ lễ phép, tôi có ấn tượng không tệ đối với anh ta.

“Anh tìm tôi?” Tôi nhìn thấy Văn tỷ với vẻ mặt mập mờ trở về chỗ ngồi.

Tôi mơ hồ cảm nhận được cái gì đó.

“Thư ký Trình, buổi tối cô có rảnh không?” Giọng nói của Chu Nhiên rất nhỏ, cúi đầu xuống không dám nhìn tôi,

“Chỗ tôi có hai vé xem phim, tôi muốn mời cô cùng đi.”

Anh ta đưa ra một tấm vé xem phim, tôi trông thấy tai anh ta đỏ rực lên.

Tôi có chút khó xử.

Nói thật, điều kiện của Chu Nhiên không tệ, nhưng thực sự không phải gu của tôi.

Trong lòng tôi vẫn luôn cất giấu một bí mật rất mắc cỡ, đó chính là, tôi thích tên lỗ mãng kia!

Cái loại sức sống mạnh mẽ, thân thể dã tính tràn đầy lực lượng, tuổi trẻ nóng bỏng, có thể khiến cho tôi điên cuồng trầm mê.

“Chu Nhiên…” Tôi chuẩn bị phát thẻ người tốt cho anh ta.

Chưa đợi tôi nói xong, máy riêng trên bàn vang lên.

Điều này thể hiện Tần Mộ Thanh đang tìm tôi.

“Xin lỗi, Boss tìm tôi.” Tôi vội vàng nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của Tần Mộ Thanh: “Chuẩn bị một chút, đi đến Côn Thị công tác cùng tôi, hai ngày.”

Tâm trạng của tôi ngay lập tức chìm xuống đáy cốc.

Đừng nói là cuộc hẹn đi xem phim, đến cả ngày cuối tuần cũng mất luôn rồi!

“Cho cô một tiếng để về nhà thu dọn hành lý, đến lúc đó tôi sẽ đến đón cô.” Tần Mộ Thanh tuyên bố mệnh lệnh xong, trực tiếp tắt điện thoại.

Tôi: Mẹ nó chứ.

Sau khi bỏ điện thoại xuống, tôi nói rõ tình hình với Chu Nhiên, mặc dù anh ta có chút thất vọng, nhưng vẫn tỏ vẻ đã hiểu.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi cũng đỡ phải phát thẻ người tốt rồi.

Nhưng nghĩ đến phải đi công tác hai ngày cùng Tần Mộ Thanh, tâm trạng của tôi liền phiền muộn vô cùng.

Về nhà thu dọn hành lý, thuận tiện nói với ba mẹ về việc đi công tác.

Mẹ tôi cười híp mắt tiễn tôi ra cửa: “Cơ hội khó có được, phải cố gắng học tập cậu nhỏ của con đấy, đừng có luôn oán giận với cậu ấy, người ta là trưởng bối, còn có thể bắt nạt một đứa bé như con hay sao?”

“Vâng vâng vâng, mẹ nói cái gì đều đúng hết, là do con quá hẹp hòi rồi.” Tôi thuận miệng ứng phó bà ấy.

Nếu như mẹ tôi biết lần đi công tác này, rốt cuộc Tần Mộ Thanh đã làm gì với tôi, đoán chừng bà ấy có thể sẽ hung hăng tát bản thân một cái thật mạnh.

Dĩ nhiên, hiên tại tôi cũng không biết.

Cho nên, nhìn thấy xe của Tần Mộ Thanh đến, tôi ngây thơ mà lên xe của anh ta.

Nữ sĩ Bùi Viện nhiệt tình căn dặn Tần Mộ Thanh: “Mộ Thanh, không cần phải thương xót con bé, dốc sức ngược đãi nó cho chị.”

Từ kính chiếu hậu tôi nhìn thấy Tần Mộ Thanh giật giật môi, ánh mắt tối tăm.

Tôi không hiểu sao có chút lạnh sống lưng.

Bình Luận (0)
Comment