4.
Phải mất gần bốn giờ để Côn Minh.
Tần Mộ Thanh rất bận, từ khi tôi lên xe, anh ta luôn nhìn vào màn hình laptop, sau khi tiếp một cuộc điện thoại giữa chừng, vẻ mặt của anh trở nên âm u hơn rất nhiều.
Tôi sợ phải chịu đựng sự tức giận của anh ta, nên lắng lẽ dịch ra càng xa càng tốt.
Tần Mộ Thanh phát giác ra động tác của tôi, đầu cũng không ngẩng lên hỏi: “Sợ tôi ăn thịt cô hay gì?”
Tôi không muốn thừa nhận, khí chất của Tần Mộ Thanh hôm nay quả thực rất bá đạo, cứng miệng đáp: “Sao tôi phải sợ anh?”
Tần Mộ Thanh lúc này nghiêng đầu quan sát tôi, ánh mắt thâm trầm.
Sau một lát, anh ta cảm xúc không rõ ràng nhếch mép: “Vật thì tốt.”.
Tôi chẳng hiểu ra sao cả, cau mày hỏi: “Tốt cái gì cơ?”
Tần Mộ Thành vậy mà phớt lờ tôi, nhìn chăm chú vào màn hình laptop.
Khoảng hơn một tiếng sau, tôi chán ngấy khi nghe điện thoại của anh ta đổ chuông liên hồi, anh ta sắp xếp công việc một cách ngăn nắp và tập trung như thể không có ai khác ở đây.
Tôi vừa nghe liền thấy buồn ngủ, khoanh tay dựa vào cửa sổ xe, muốn chợp mắt một lúc.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, tôi không còn nghe thấy giọng nói của Tần Mộ Thanh nữa, và điện thoại di động cũng không thấy đổ chuông nữa.
Tôi chìm vào giấc ngủ một cách mãn nguyện.
Khi tôi thức dậy với đôi mắt ngái ngủ thì trời đã tối.
Xe dừng lại trên một con đường ngô đồng yên tĩnh, Tần Mộ Thanh đã không thấy đâu, tài xế thì đang hút thuốc bên ngoài xe.
Tôi ngồi thẳng dậy và nhận ra rằng trên người khoác thêm một chiếc áo vest đen.
Thật kỳ lạ, tôi thậm chí còn ngửi ngửi một chút.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt hoà lẫn với mùi bạc hà nhè nhẹ rất lạ mà quen quen, gần như không cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là áo vest của Tần Mộ Thanh.
Hoá ra Tần Mộ Thanh cũng hút thuốc.
Nhưng dọc đường cũng không thấy anh ta hút thuốc, trừ chiếc áo khoác này ra, trong xe không có mùi khói thuốc.
Tôi hơi tò mò là đối với một người hút thuốc, anh ta có thể nhịn hút trong bốn giờ không?
‘Khẳng định là do anh ta hết thuốc lá thôi.’ Tôi chợt nhận ra.
Lúc này tài xế hút thuốc xong quay lại xe, tôi vội vàng ném áo khoác của Tần Mộ Thanh sang một bên.
Thấy tôi đã tỉnh, tài xế lễ phép hỏi: “Thư ký Trình, cô muốn về khách sạn trước hay ăn tối?”
“Tần Mộ Thanh…….. ” tôi ý thức được có gì đó không đúng, lập tức đổi:
“Giám đốc đâu?”
“Giám đốc đã đến chi nhánh họp rồi ạ, bảo tôi không được quấy rầy cô, khi nào cô dậy thì có thể tùy ý sắp xếp thời gian. “
Tôi hơi bối rối: “Giám đốc mang theo tôi đi công tác không phải sao? Sao tôi có thể tùy ý sắp xếp?”
“Vậy thì tôi không biết.” Tài xế trả lời rất cứng nhắc.
Tôi cũng lười đoán tâm tư của Tần Mộ Thanh, mặc dù có thể tự do sắp xếp, tôi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và liên lạc với người bạn tốt của mình ở thành phố Côn Minh – được gọi là Lưu Diệc Phi của Côn Minh, bạn học An Kiều Kiều.
Tôi đã liên lạc cho cô ấy trên đường đến, rất lâu rồi mới có thể liên lạc được.
Cô ấy nghe nói tôi có thời gian, lập tức hào hứng nói:
“Đi, chị dẫn em đến quán bar này, nhảy nhót với các anh chàng đẹp trai.”
Sau một giờ, tiếng nhạc heavy metal đinh tai nhức óc, tôi ôm lấy eo thon của An Kiều Kiều vui vẻ lắc lư.
Chiếc di động treo trên ngực tôi bỗng sáng lên báo có cuộc gọi đến, tôi không thèm nhìn mà cúp máy.
Không ngờ vừa cúp máy, lại có cuộc gọi đến.
“Thằng khốn nào mà phiền thế.”
Tôi bực dọc liếc nhìn, nhìn thấy dãy số đó, tôi lập tức rùng mình.
Để không làm lộ chuyện mình đang trong quán bar, tôi đã ngắt điện thoại ngay lập tức.
Nhanh chóng trả lời bằng một tin nhắn: ‘Sếp, thật sự xin lỗi, tôi đang tắm nên không tiện nghe máy.’
Điện thoại yên lặng hơn mười giây, sau đó hiện lên một tin nhắn.
Tần Mộ Thanh: ‘Tắm sạch sẽ rồi?’