Anh Trai Nhân Vật Chính

Chương 88

88: Gã Sói Cảm Thấy Rất Áp Lực


Sự việc sau đó được đơn giản hóa hơn rất nhiều vì có sự can thiệp chuyên nghiệp của Sheena, thêm vào đó, Bồ Câu Mỏ Xanh cũng hỗ trợ tung tin đồn khiến dân chúng hoàn toàn tin rằng Benjamin là kẻ táng tận lương tâm, không việc ác nào là không làm. Trong đó, tội ác nổi bật nhất có lẽ là vụ buôn lậu nô lệ và việc lừa đảo những thành phần thượng lưu tham gia buổi đấu giá ngầm của hắn.

Nhưng mà việc tham gia buổi đấu giá ngầm cũng là phạm pháp, nên việc xét thêm án phạt như thế cho hắn là rất khó công khai. Ấy thế mà Sheena lại bảo cô ta có cách để Benjamin có thể chịu án tử hình hoặc chung thân mọt gông, vì vậy hắn không cần phải lo.

Khan cảm thấy mình đúng là nhiễu sự mới rước thêm việc vào người nên sau đó hắn cũng mặc kệ, tùy Sheena quyết định. Trong ngày hôm đó, Sheena nhanh chóng tập hợp là Hội đồng Quý tộc và cho khởi tố Benjamin, còn Lauriel thì sẽ bị truy nã. Tờ truy nã là hình dạng Lauriel sử dụng khi đội lốt Ác ma với mái tóc hồng nổi bật, độ tuổi nhi đồng trông rất lừa người và vẻ mặt vô cảm. Khan nghĩ có treo tờ truy nã này ba chục năm cũng không tìm ra được Lauriel đâu. Nhưng mà đúng là cũng không thể họa tranh truy nã trong hình dạng của Tiểu thần được.

Hắn cũng chỉ nói sơ qua chuyện Lauriel là Tiểu thần, cô ta có vẻ rất sốc nhưng cũng chấp nhận nhanh hơn hắn nghĩ.

Chuyện của Benjamin xem như là giải quyết ổn thỏa nên hắn quay về trụ sở của Bồ Câu Mỏ Xanh, trước đó hắn không quên trả lại vị trí Hầu tước, lãnh chúa của Vùng đất Bạc đen này lại cho Sheena như đã hứa.

Trên đường về chỉ có hắn và Saul, cùng cặp sinh đôi, ông già Ibrahim xéo xắt và Kelcey vẫn ở trong trạng thái hôn mê. Không có Lai vì gã đã lôi kéo Walsh rời đi cùng gã để tìm Lauriel theo mùi của ả. Lúc đó vẻ mặt của Walsh trông khá tức cười. Cũng phải, có vẻ Walsh chưa từng bị đối xử như thể mình là đồng loại của Lai chứ không phải sư tử, nên hắn ta mới bối rối như thế.

Khi đó, Khan cũng rất muốn cản Lai không cần làm chuyện phiền phức như thế. Nhưng bên cạnh hắn vẫn còn mấy quả bom hình người nổ chậm nên hắn bỏ lỡ cơ hội can ngăn.

Ví như cặp sinh đôi hoàn toàn dính chặt lấy hắn không rời theo nghĩa đen, nếu cặp sinh đôi thấy hắn khó đi lại đàng hoàng vì cả hai đều cứng đầu đu bám lấy chân hắn thì hai đứa nó lập tức đổi sang tư thế nắm chặt lấy tay hắn không thả.

Còn Saul lại mang thái độ trầm mặc quái gở khi hắn cố gắng hỏi han sự tình khi cậu đụng độ với Commutalio. Saul chỉ trả lời mấy câu ngắn, hoặc im lặng lờ hắn đi. Cậu ta thậm chí còn chẳng nhìn vào mắt hắn nữa kìa.

Trong vô thức, Khan muốn chạm lên mắt mình để kiểm tra. Cảm giác mắt bị móc ra vẫn còn như mới, có lẽ vẫn còn để lại chút ám ảnh nên hắn cảm thấy mắt bên trái của mình không được tự nhiên. Nhưng cả hai tay đều bị cặp sinh đôi nắm chặt lấy nên hắn đành bỏ ý định đó đi.

Chẳng lẽ trông mình bây giờ đáng sợ lắm à? Hay là xấu xí hơn trước nhiều nên nhìn không nổi? Khan không rõ, trong khi đó, cái cách mà Saul cố tình tránh mặt hắn thì rõ như ban ngày.

Vừa trở về, hắn đã thấy bóng dáng của Elijah đang vội vã chạy lại. Khi cậu ta nhìn thấy hắn rõ ràng là có khựng lại một chút như thể giật mình vì bất ngờ, sau đó cả cơ thể được bọc kín mít trong áo choàng dài có mũ lao đến như tên. Cậu ta không kiểm soát được tốc độ nên được vài bước sải dài là chân tự vấp vào nhau rồi té uỵch dưới đất.

Cảnh tượng đó trông rất tức cười, nhưng bầu không khí xung quanh vẫn căng thẳng và ngột ngạt không thay đổi. Dường như chẳng có ai để ý đến cậu ta ngoài hắn, mà Elijah có vẻ không để tâm đ ến chuyện mình ngã sấp mặt dưới đất. Cậu ta đứng lên nhanh chóng rồi lại tiếp tục nhấc chân, khập khiễng đến chỗ hắn.

"C-cậu chủ..." Elijah tới trước mặt Khan, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì hai hàng nước mắt của cậu ta đã ào ào tuôn rơi, khóc rất thảm thương. "Hu hu... Hức... Cậu c-chủ... Tôi xin lỗi ạ... Là do tôi vô dụng... Tôi xin lỗi... xin lỗi cậu chủ..."

Cậu ta không ngừng nói lời xin lỗi mà theo Khan thấy là không cần thiết. Cậu đâu có lỗi.

"Được rồi, đừng khóc nữa. Ta không sao, cậu cũng không có lỗi. Đừng mít ướt như con nít thế." Khan vươn tay xoa đầu Elijah, khiến mũ trùm của cậu ta thụp xuống thấp hơn, che khuất hơn nửa mặt.

"Nếu... nếu tôi mạnh hơn..." Elijah lầm bầm. "Nếu tôi không yếu đuối và vô dụng như thế này..."

Khan quay đầu nhìn Ibrahim, ra hiệu cho ông ta làm gì đó đi nhưng ông ta chỉ nhún vai rồi lướt mắt dời tầm nhìn sang chỗ khác. Vờ như không nhận được tín hiệu cầu cứu của hắn.

Ông già chết tiệt!

"Nhưng mà... M-mắt của cậu chủ sao vậy ạ?" Elijah lau nước mắt, cậu ta sụt sịt hỏi đúng vấn đề mà Khan muốn trốn tránh.

"À, cũng không có g..."

Khan chưa nói dứt câu, ông già Ibrahim mới vừa rồi còn giả đò làm người không liên quan chợt quay đầu lại, ông thở dài một cái thật kêu để cắt ngang lời Khan muốn nói rồi lên tiếng than trách đầy ai oán, với vẻ mặt xúc động trông rất giả tạo.

"Thì sao nữa? Như cậu thấy đó, Elijah à. Cậu chủ của chúng ta có vẻ định bảo là mình không sao để cậu không cần phải lo lắng về con mắt bị móc đi bởi ả phản diện nào đó. Cậu biết cảm giác bị móc mắt khi vẫn còn tỉnh táo không? Lão già này chưa từng trải nghiệm nhưng cũng thừa biết là nó chẳng nhẹ nhàng gì cho cam."

"M-móc mắt..." Elijah ngớ người, lặp lại từ khóa trọng điểm với biểu cảm bàng hoàng.

Khan vừa định vỗ vai Ibrahim, sao cũng được, hắn chỉ muốn ông ta im lặng. Nhưng ông ta tránh đi một cách nhẹ nhàng, chỉ trong vài bước mà đã lướt tới trước mặt Elijah, kề sát mặt mình vào vẻ hoảng hốt của cậu.

"Này nhé, chắc là cậu biết cậu chủ của chúng ta là một người có tấm lòng nhân hậu, rộng lượng bao la chứ? Phải rồi, cậu chủ nhân từ quá nên còn tạo cơ hội cho ả phản diện đáng chết vạn lần đó trốn thoát nữa cơ. Ông già này cũng bị lừa ngọt xớt đấy thôi! Chắc là cậu chủ của chúng ta thấy cảm động bởi ả ta móc mắt mình rồi tặng lại một con mắt khác vì trông có vẻ đẹp hơn nhỉ?"

"Đ-đẹp hơn..." Có vẻ như Elijah vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

"Không có đẹp!" Bé Sao nhảy dựng lên đính chính lại ngay.

"Mắt cũ đẹp hơn..." Bé May tiu nghỉu nói.

"Ibrahim..." Khan cười, nhưng không hề vui vẻ. Đôi mắt hai màu của hắn híp lại. "Ông có muốn tôi nhìn thấy sự thật mà ông muốn giấu giếm nhất không?" Hắn nói, thật chậm. "Tôi muốn kiểm tra sức mạnh của con mắt trắng này lắm nên có thể thử với ông."

Hắn giở giọng đe dọa, với thái độ trông như thật. Có thể là brahim không nhìn ra là hắn đang diễn, mà cũng có thể là ông ta đang chột dạ và sợ rằng hắn thực sự có thể dùng con mắt trắng này để nhìn ra điều ông ta muốn che giấu. Ông ta khựng lại, khuôn mặt gian xảo đơ cứng ngay tức thì. Cuối cùng thì, ông già phiền phức này cũng chịu ngoan ngoãn.

Thế giới cuối cùng cũng tìm lại được chút yên tĩnh, nhưng hắn lập tức nhận ra. Tuy Ibrahim không còn làm ồn bằng những câu châm biếm trái khoáy đi nữa, thì vẫn không thể tránh được những ánh mắt đủ loại cảm xúc mà chắc chắn là không vui vẻ gì cho cam hướng về phía mình.

Khan nhanh chóng nói. "Ta thấy hơi mệt." Lần này hắn không nói dối. Hôm nay là một ngày dài mệt mỏi, và hắn rất muốn được đánh một giấc thật say để xua tan phần nào những chuyện hỗn loạn của mấy ngày qua.

"Con ngủ với cha!" Cặp sinh đôi đồng thanh, chúng bám chặt lấy Khan hơn như thể sợ rằng giây sau hắn sẽ từ chối.

"Được rồi. Đi nghỉ ngơi thôi nào. Mọi người cũng nên nghỉ ngơi một chút đi." Khan ngoảnh đầu qua, nói với Saul vừa quay mặt đi chỗ khác để né đi cái nhìn dò hỏi của hắn. "Saul, cậu cũng mệt rồi. Nghỉ ngơi đi."

Saul không trả lời, gót chân của cậu ta đã nhấc lên và tiến về phía trước.

Chắc là sau khi nghỉ ngơi xong, hắn và nhân vật chính nên mở một buổi anh em tâm sự rồi.

Thế nhưng, dự định của hắn lần nữa gặp trở ngại, và hắn không thể nghỉ ngơi như đã tưởng.

Lai đã quay về, cùng với Walsh.

Hắn mang theo cả Dion.

Nhưng không có Lauriel.

* * *

Họ dừng lại tại khu rừng um tùm cây cối xanh mởn ngoài rìa thị trấn, Lauriel đã dịch chuyển xa nhất có thể để tránh lũ điên kia. Cô ả không lường được rằng cơn giận của bọn chúng ẩn mình trong ngọn núi lửa luôn chực chờ phun trào, và Khan chính là nguyên nhân. Thậm chí cô ả đã dâng con mắt thứ ba của mình ra, một con mắt của thần đấy, thế mà chúng vẫn khinh khi xem thường, còn nghi ngờ cô sẽ hại gì chúng.

Lauriel đỡ Dion nằm xuống một gốc cây gần đó, cô dùng Tâm Nhãn để kiểm tra cơ thể gã và thật may, chỉ có chút trầy xước bởi đất đá quẹt qua chứ không có gì nghiêm trọng. Nhưng vẫn lo lắng, cô ấy lấy trong không gian của mình ra một cái lọ, bên trong là ma dược chữa lành cao cấp của Ác ma. Cái lọ có chút cũ khi ánh sáng lỗ chỗ xuyên qua tầng lá cây trên đầu chiếu xuyên qua, để lộ những vết trầy xước nhỏ. Lauriel đổ ma dược vào trong miệng Dion, còn một ít thì vẩy lên những vết thương nhỏ ngoài da khiến chúng lành lặn.

Lúc này, Lauriel mới an tâm thở phào một hơi.

Cô ả di chuyển thân mình ngồi bên cạnh Dion, đầu dựa vào vai gã. Bờ vai xương xương, cảm giác dựa vào không hề thoải mái chút nào. Nhưng Lauriel không hề thấy ghét nó, ngược lại cô ả còn thấy thoải mái.

Mọi chuyện... cuối cùng kết thúc rồi nhỉ?

Lauriel thả lỏng tinh thần, tâm trí bình yên không còn bị quấy phá bởi h@m muốn hắc ám của quả trứng Ác ma, cô ả bắt đầu tưởng tượng về những viễn cảnh của tương lai.

Mình và Dion sẽ rời khỏi đây. Song, nếu như Dion thích ở lại nơi này thì họ có thể mua đất và xây một căn nhà để định cư. Sheena chắc sẽ không thích đâu, nhưng cô ả tự tin rằng mình sẽ xử lý được. Chỉ mong đám người điên rồ ở bên cạnh Khan Evangeline đừng có tiếp tục lên cơn thần kinh, nếu họ lỡ như có quên mất cô ả luôn càng tốt.

Sau đó, Dion sẽ đi làm nhỉ? Gã từng nói mình rất thích đọc sách, và muốn trở thành một thủ thư của thư viện lớn. Với Ác ma mà nói, đó là một ước mơ buồn cười nhất trên đời.

Nhưng cô ả không hề thấy buồn cười, chỉ cần đó là mong muốn của Dion, ả đều nhìn nhận một cách nghiêm túc.

Gió khẽ lay tán cây um tùm trên đỉnh đầu, rì rầm những âm thanh xào xạc vui tai. Lauriel còn muốn giữ khoảnh khắc yên bình như thế này lâu thêm chút nữa, nhưng cảm giác tồn tại của một kẻ khác chợt bất ngờ xuất hiện, đầy gấp gáp và giận dữ khiến Lauriel giật nảy mình.

Cô ả đứng phắt dậy,nhanh chóng làm phép giúp Dion ẩn mình. Sẽ không ai phát hiện Dion ở đây. Cô ả nhìn gương mặt say ngủ của Dion lần cuối, rồi quay ngoắt đi. Ả cố tình đi xa hơn một chút, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Dion.

Ả nghĩ, người xuất hiện hẳn là Y.

Y từng bảo với ả sẽ quay lại gặp ả, khi thời điểm đến.

Bây giờ, thời điểm đó đã đến.

"Tao cứ nghĩ, sao mày cả gan dám phản bội tao. Hóa ra, mày cũng chẳng khác gì tao."

Hoặc không. Ả có phần thất vọng khi thấy kẻ xuất hiện là Commutalio chứ không phải là Y như ả đã tưởng. Vậy là tên Saul đó không gi3t chết mụ ta được à? Lauriel cứ mong rằng Commutalio bị xử quách dưới kiếm của tên nhân loại đó cho rồi, dẫu biết rằng con người không thể nào gi3t chết được thần linh.

"Ha... Mày bị mù ư?" Commutalio giờ mới nhìn rõ Lauriel, tuy vẻ ngoài của ả đổi khác khiến mụ có phần khó chịu. Nhất là khi trông thần ý của Lauriel có vẻ nhỉnh hơn cả mình. Nhưng khi phát hiện ra hai mắt của Lauriel vô thần, trắng dã. Commutalio lại vớt được chút niềm vui hả hê dựa trên sự khiếm khuyết của đối phương.

"Phải, tao mù. Nên là mày đừng cách xa tao một chút, đừng có để tao móc mắt mày." Lauriel thờ ơ đáp trả, không chút nhân nhượng. "Tới khi đó mày, mày có ước được tao tha thứ cũng không có cửa đâu."

Giọng điệu xấc xược không chưa chút mặt mũi nào của Lauriel rõ ràng là đã chọc giận Commutalio, thêm việc Lauriel đã phản bội và gài bẫy mụ khiến mụ phải bỏ lại Vật Linh của mình mà chạy trốn khỏi tay nhân loại kia càng khiến mụ điên tiết hơn nữa. Chút bình tĩnh ít ỏi hoàn toàn bị thiêu đốt sạch bởi cơn giận dữ mất kiểm soát. Commutalio nhào tới, dường như muốn xé nát Lauriel ra làm hai.

Lauriel nhẹ nhàng tránh đi. Bây giờ ả thực hiện hành động tránh né này vô cùng nhuần nhuyễn.

Mỗi khi Commutalio tưởng rằng mình gần chạm tới Lauriel được rồi thì ả lại biến mất. Commutalio gia tăng tốc độ thì ả cũng điều chỉnh nhịp độ sao cho nhanh hơn mụ. Trước đó, Commutalio đã bỏ ra kha khá sức lực để đối phó với Saul, sau đó còn phải tách lõi rồi bỏ lại Vật Linh mà chạy trốn. Đáng ra mụ phải nghỉ ngơi cho lại sức để còn quay lại báo thù mới đúng.

Lauriel cũng chẳng làm được gì Commutalio, ả đã mất đi con mắt thứ ba của mình, ả bị mù nên chỉ có thể nhìn bằng tâm nhãn, nhưng tâm nhãn không bắt kịp tốc độ và đòn phép của Commutalio, ả phải né tránh dựa vào trực giác của mình. Hung hiểm muôn phần.

Song, ả vẫn cố sức chống chọi. Cho đến khi cảm giác được sức bền của Commutalio đã giảm sút. Tốc độ của mụ ta có phần chậm hơn và không được chính xác trong mỗi đòn đánh. Lauriel gần như thấy nhẹ lòng một chút. Ả cũng không muốn giết Commutalio ngay bây giờ, cho dù diệt đi mụ ta cũng là một ý hay. Bớt đi một mối phiền phức. Nhưng bây giờ ả không đủ khả năng.

Commutalio ngừng lại, không tiếp tục tấn công. Mụ thở hổn hển, nhìn Lauriel đã né tránh đòn phép của mình và giãn ra một khoảng cách giữa họ.

"Mày nên tìm cho mình cái tổ mới đi, nghỉ sức rồi quay lại tìm tao sau." Lauriel bình tĩnh nói. "Lúc đó tao sẽ cho mày cơ hội giết được tao."

Commutalio không đáp, mụ ta im lặng một lúc lâu rồi cười khùng khục. Lauriel nhíu mày, không biết mụ lại dở chứng gì thì mụ ta ngửa mặt lên trời cười chói tai.

"Mày nghĩ tao ngu vậy sao?... Ha a a ha ha ha!!!"

Lauriel còn đang nghi hoặc thái độ biến chuyển bất ngờ của Commutalio thì sắc mặt của ả cũng có thay đổi ngay sau đó.

Vì quá để tâm đ ến vấn đề tránh né những đòn tấn công hung hiểm của Commutalio, mà ả không nhận ra khoảng cách giữa mình và chỗ Dion đang ẩn thân đã dần thu hẹp lại. Sắc mặt ả tái nhợt ngay tức thì và lập tức dùng dịch chuyển, nhưng ngay sau khi Commutalio dứt lại là đã có ngay động thái nên khi Lauriel phản ứng thì cũng muộn màng.

Thật ra cũng không muộn lắm.

Ả muốn đem Dion chạy trốn lần nữa cơ.

Chỉ là... không kịp rồi.

Phập.

Ổ bụng bị một đâm xuyên thủng bởi tay của Commutalio. Mụ vẫn không rút tay ra mà vẫn giữ đúng tư thế đó, nhìn từ xa trông giống hai chị em tình thâm nghĩa nặng đang ôm chầm lấy nhau. Song thực tế, mụ ta chỉ đang cố gắng hút lấy sinh lực của Lauriel.

Trước đó, Lauriel vì đưa cho Khan con mắt thứ ba của mình mà đã mất rất nhiều sức mạnh. Giờ đây, chút sức mạnh ít ỏi để giữ mình chạy trốn cùng Dion cũng bị Commutalio hoàn toàn rút kiệt.

Mặt mày Lauriel dần xám trắng, cô ả cố gắng nhích thân mình đẩy Commutalio ra.

"Tao đã thắc mắc ngay từ đầu rồi, tại sao mày luôn trốn mà không tấn công, không thì cứ biến quách đi chẳng hạn? Mày trốn rất giỏi mà, chẳng phải sao?" Commutalio dùng tay còn lại vỗ lên má Lauriel, cười khinh miệt. "Thế nên tao đã để ý một chút xung quanh một chút. Ừ thì, mày ếm phép ẩn thân giỏi lắm, nhưng tao là Thần Ước Nguyện, phàm nhân đều có trong mình ước nguyện, một hoặc nhiều, nhỏ nhoi hoặc lớn lao. Mày biết đấy, tao luôn cảm nhận được chúng."

Lauriel không đáp, cô ả cúi đầu nhìn ổ bụng của mình, không có máu chảy ra, nhưng từ vết thương đang lan ra dần những vết nứt như mạng nhện.

"Vì mày mà tao buộc phải bỏ lại một phần lõi của mình và cả Vật Linh của mình, chật vật chạy trốn như một con chó. Mày có biết tao giận thế nào không?" Commutalio bảo mình giận nhưng mụ có vẻ rất vui. "Thế thì mày nên bồi thường mới đúng nhỉ? Trở thành Vật Linh mới của tao thì sao?"

Từ những vết nứt toát bỗng dưng trồi lên những cành cây nhỏ, nó bám theo từng đường mạng nhện lan dần đến ngực của ả. Có vẻ như Commutalio sẽ biến ả thành cái cây mới của mụ.

Ả muốn cử động vùng thoát ra nhưng không còn sức nữa. Luồng suy nghĩ của ả dần trôi đi theo nguồn sống trôi về phía Commutalio. Trước khi ả mất tỉnh táo, trước khi ản trở thành thứ mà mình không muốn trở thành, ả muốn nhìn người đó lần cuối...

"À, còn tên đó. Yên tâm, tao sẽ không giết hắn đâu. Coi như là sự ban ơn cuối cùng của ta cho mày." Commutalio hả hê. "Tao sẽ giữ hắn lại, cho phép hắn trở thành bề t..." Giọng của mụ chợt đứt nữa. Bên dưới ổ bụng của Lauriel không còn sức nặng ban đầu hút lấy sinh lực của mình như hổ đói nữa. Ả muốn ngẩng đầu nhìn xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng cơ thể ả lại không còn sức để giữ thăng bằng đứng vẫn, ả lảo đảo một chút rồi cả người ngã xuống.

Những tưởng mình sẽ vỡ ra trên đất, như một bức tượng thạch cao ngã từ độ cao rất cao, Theo lực hút mà trở thành đống mảnh vụn không thể lành lặn như ban đầu. Thế nhưng ả lại ngã vào vòng tay của một người. Không có mùi. Sự tồn tại cũng bằng không. Ả chỉ lờ mấy thấy thứ màu trắng chói mắt đang đâm vào tầm nhìn của mình.

"Xin lỗi, ta tới trễ."

Ả được Y đỡ lấy, tới chỗ của Dion với phép ẩn thân đã bị phá vỡ. Ả ngồi bên cạnh Dion, dựa vào vai gã. Ả mệt mỏi nhìn quanh, trên cơ thể mình vẫn có những vết nứt lan dần, mà kẻ gây ra chuyện đó lại chẳng thấy đâu.

Y đã làm gì mụ ta rồi vậy? Không một tiếng động. Chỉ trong chớp mắt.

Một Tiểu thần cứ thế biến mất.

Đúng là lợi hại...

"Ta... cứu được không?" Lauriel ngẩng đầu nhìn Y, vẫn là bộ dạng kín mít với áo choàng dài che khuất thân thể, mũ trùm đầu và gương mặt tối đen không thể nhận diện. Hai tay cũng đeo găng trắng kín kẽ. Chẳng nhìn ra chút manh mối nào. Cô ả yếu ớt nói. "Ta muốn... sống."

Y im lặng một lúc lâu.

"Xin lỗi."

"Haa..." Lauriel cười nhạt. "Ta không còn giá trị nào nữa chứ gì..."

Y không lên tiếng biện minh, nhưng ả lại cảm nhận được nỗi buồn của Y dành cho mình.

Có người sẽ buồn cho mình ngoài Dion sao?

"Ta biết... tại sao ngươi lại tạo ra với hai con mắt mù và một con mắt nhìn thấy tất cả rồi..." Lauriel dụi đầu trên vai Dion, cả gương mặt giãn ra với nét thanh thản. "Ta có hơi giận, nhưng nghĩ lại, nếu không nhờ đôi mắt mù lòa này thì sẽ không gặp được cha." Lauriel nâng tay lên, cả cánh tay tràn lan vết nứt toác khiến động tác có chút khó khăn, nhưng ả vẫn chạm vào mắt mình được. "Ta là thần linh... nhưng lại có khiếm khuyết, ta sẽ cảm thấy bất công hoặc nổi giận, dù chỉ trong một thời gian thôi... Ấy nhưng ta sẽ bắt đầu để ý đến... mắt của kẻ khác. Ngươi có thể thấy được cả... tương lai sao? Hay là dự đoán đến một tương lai khả dĩ hơn... nên mới lường trước được rằng ta sẽ móc mắt tên nhân loại kia thế?"

Y không trả lời. Ả cũng không bất ngờ với kết quả này, cũng không giận dữ.

"Tại... sao phải tạo ra ta... để giữ con mắt chết tiệt đó cho ngươi chứ? Chỉ cần tạo ra... vật chứa nào đó rồi đưa hắn là được mà. Đến cái này... ngươi cũng không thể trả lời ta sao?"

Dường như Y đang cân nhắc gì đó, hoặc là thấy thương cảm cho ả nên Y không còn tiếp tục giữ im lặng nữa.

Y trả lời điềm tĩnh. "Con mắt đó, phải sống."

"Ta thì... sao?" Lauriel nhắm mắt lại, vết nứt trên cơ thể cuối cùng cũng lan ra khắp người. Ả cảm thấy buồn ngủ, và bóng tối đang dần dần phủ lên người mình. Ả thì thào bằng cả hơi sức cuối cùng. "Ta cũng muốn sống mà... cùng với cha..."

Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo những mảnh bụi tan rã cùng giọt nước mắt của Lauriel vừa rơi trên vai Dion đi mất.

Chỉ còn lại một mình Dion, vẫn nhắm nghiền mắt, yên tĩnh ngủ say không hay biết rằng mình vừa mất đi một người quý giá nhất trên đời.

"Cái... cái gì vậy?"

Y quay đầu lại, nhìn người vừa xuất hiện. Gã đàn ông cao lớn khuôn mặt có chút dữ dằn đang ngơ ra với vẻ khá tức cười. Có vẻ gã đã đi rất vội đến đây nên đầu tóc có phần bù xù.

"Con nhỏ kia... sao biến mất rồi?" Gã chỉ vào Y. "Ngươi giết nhỏ đó rồi hả?"

Y không trả lời câu hỏi của Lai.

"Ngươi đem Dion trở về nhé?"

"Tại sao ta phải nghe lời ngươi?"

"Chủ nhân của ngươi sẽ không hài lòng nếu như ngươi bỏ hắn lại đâu."

Lai chau mày, không thích thái độ như rằng bản thân rất hiểu rõ Khan Evangeline của y. Gã có nên tấn công y không? Bắt y lại và đưa về trình diện trước mặt chủ nhân. Song, suy nghĩ đó vừa chớm trong đầu, lông tơ của gã đã dựng thẳng. Bản năng hoang dã của gã cảnh báo gã rất rõ ràng. Tốt nhất là gã đừng nên dại dột đối đầu với người này.

Không thấy gã đáp lại, Y cũng không phật ý. Y tiến lại gần Dion, tay chạm lên phần vai của Dion, vị trí mà Lauriel đã dựa đâu. Y chà xát hai đầu ngón tay lại với nhau như kiểm tra gì đó, rồi nhặt một cái lọ rơi bên cạnh Dion lên, một cái lọ rỗng còn vương mùi ma dược chữa trị cấp cao. Y mở nắp lọ ra, đám bụi li ti trên ngón tay như có suy nghĩ và sự sống, tự thân nó di chuyển và bay vào trong lọ. Sau đó, Y lấy từ trong hư không ra một cành cây.

Nếu Saul ở đây, hắn có thể nhìn ra cành cây nhỏ nhắn đó là thứ Commutalio đã bẻ đi khi còn ở trong Vật Linh rồi trốn mất.

Nhưng cành cây đó giờ trông nhỏ xíu, nằm gọn lỏn giữa lòng bàn tay đeo găng trắng. Y bỏ cành cây đó vào trong lọ, sau đó đóng nắp, đặt vào túi áo trong của Dion.

Lúc này, Y mới quay lại nói với Lai còn đang đứng đờ tại chỗ, chưa có động thái hay phản ứng nào khác.

"Lai."

Lai rùng mình, gã chưa nói tên mình cho y biết mà?

"Ta sẽ lo mọi hậu quả ở đây, ngươi bảo chủ nhân mình mau chóng trở về nhà đi."

"T-tại sao... ta phải nghe ngươi?" Lai chỉ muốn tự cắn lưỡi mình, mắc mớ gì mà hắn lại bị lây bệnh nói lắp của Elijah rồi?

Y chẳng để tâm đ ến vẻ đe dọa không hề có sức uy hiếp nào của Lai.

"Đừng để bên thần điện quá chú ý tới các ngươi, bây giờ chưa phải là lúc đối đầu đâu."

"À còn nữa.." Y chợt nhớ ra gì đó. "Nói với chủ nhân của ngươi, đừng nhắc tới ta ở trước mặt nó nhiều quá, sẽ không tốt lành gì đâu."

Vừa dứt lời, Y cũng biến mất ngay như thể y chỉ là một ảo ảnh thoáng qua. Để lại Lai một mình với một cái thở phào như vừa được thoát khỏi thế nguy khốn.


"Cái quỷ gì thế này..." Lai ngồi gục xuống, ôm đầu. "Đứng trước mặt tên quái dị đó... cứ có cảm giác như mình bị dồn vào đường cùng..."


Lai mong rằng mình sẽ không gặp lại Y.


Vì nếu Y có ý định hãm hại chủ nhân, gã biết chắc mình có chết ngàn lần cũng không thể bảo vệ được chủ nhân.


- --------


Mai hay mốt mình sẽ đăng chương 89 luôn nhé.


Xong chương 89 cũng hết Tập 2, mình sẽ tạm nghỉ 1-2 tuần xả hơi tí nha.


Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Xám!!!~


P/s: Viết tới khúc Lauriel ra đi tự dưng buồn ngang...


89: Em trai muốn trò chuyện riêng tư


Sau khi Lai kể lại những gì mình đã thấy và nghe, Dion cũng đã tỉnh lại. Có lẽ, gã cũng không thực sự ngất đi. Ý thức gã vẫn còn đó trong suốt diễn biến sự việc xảy ra, gã vẫn nghe thấy và cảm nhận được, nhưng không thể mở mắt ra nhìn hay cử động để bảo vệ được Lauriel như ý muốn của bản thân.

Lúc gã tỉnh dậy, gã không lập tức tìm kiếm Lauriel hay là hỏi han một ai. Gã lục tìm trong túi mình lấy ra chiếc lọ thủy tinh, bên trong có một nhành cây nhỏ dính chút bụi trắng lấp lánh nếu nhìn kỹ. Gã siết chặt chiếc lọ đó, ôm lấy rồi cong người khóc nấc lên như một đứa trẻ.

Khan không nói gì, hắn im lặng nhìn Dion đang chìm trong nỗi đau mất đi người quan trọng nhất. Hắn không nói mình hiểu cảm giác đó. Chẳng ai có thể thực sự hiểu cảm giác đau đớn đó, cho dù ta đã trải qua điều tương tự. Khan rời khỏi phòng, để lại cho Dion không gian riêng tư.

Bên ngoài, Lai và mọi người vẫn đợi hắn. Không thấy Molly, có lẽ cô ta chưa có ý định đối mặt với hắn lúc này. Còn Kelcey đã được đưa về phòng nghỉ ngơi. Trong khi đó, cặp sinh đôi thì vẫn nhất quyết muốn ngủ cùng hắn chứ không chịu về phòng ngả giấc trước. Bên phía Saul thì cậu ta vẫn ở lại ngay khi Lai kể lại chuyện gặp Y ở khu rừng, và cả kết cục của Lauriel.

Theo như lời Lai mô tả thì người đó có vẻ là Y. Xem ra, Y không có ý định hãm hại hắn - trong thời điểm hiện tại. Tuy là hắn cũng chẳng biết vì sao mình lại may mắn có được lòng tốt đó từ y.

Hơn nữa, Y biết đến cả sự tồn tại của "nó". Và có lẽ cũng biết rằng "nó" không ưa gì mình nên đã gửi lời tới Lai, dặn dò hắn đừng nhắc tới y để k1ch thích "nó". Về vấn đề này thì Khan không chắc rằng mình sẽ nghe theo sự sắp xếp của Y.

Nhưng, vấn đề khiến Khan phải bận tâm là điều mà Y đã nói đến. Ta sẽ lo mọi hậu quả ở đây.

Sheena đã giải quyết ổn thỏa chuyện của Benjamin, có thể xem là hắn đã giữ lời hứa báo thù cho Walsh và thành Jarrod. Vẻ như Commutalio cũng đã được giải quyết ổn thỏa. Vùng đất Bạc Đen không còn rơi vào kết cục thê thảm như cốt truyện gốc. Vậy hậu quả mà y đề cập đến rốt cuộc là gì?

Ibrahim chợt lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Khan. Ông ta đã rời đi ngay khi Khan bảo họ sẽ không quay về bằng xe ngựa như ban đầu nữa.

"Cách quay về nhanh nhất là chúng ta phải dùng Cổng Du Hành, nhưng ở lãnh địa Evangeline không lắp đặt Cổng Du Hành. Chúng ta chỉ còn cách là dùng ma pháp trận dịch chuyển. Tôi vừa lấy được tọa độ của lãnh địa từ bọn bồ câu rồi nên chúng ta có thể lập trận, pháp sư thì mỗi Elijah là không đủ, vấn đề này thì giải quyết bằng cách thuê thêm ở bên ngoài là được." Ibrahim báo cáo rõ ràng, sắp xếp mọi việc đâu vào đó. "Ngài muốn khi nào quay về?"

"Ngày mai." Khan đáp ngay.

"Tôi sẽ lập tức sắp xếp." Nói rồi Ibrahim khom người rời đi.

Khan không có dự định sẽ ở lại nơi này lâu thêm. Không hẳn là vì hắn để tâm đ ến lời nói của Y, dù sao hắn cũng không thể rời khỏi lãnh địa quá lâu. Lần trước liên lạc lại với Carter, trông hắn ta có vẻ cũng khá mệt mỏi vì phải gồng gánh công việc của một lãnh chúa.

"Cậu... cậu chủ..." Elijah lại gần, mặt mày cậu ta hiện rõ vẻ lo lắng. "Tôi, tôi có nghe Lai kể lại rồi. Xin, xin lỗi cậu chủ... Tôi vô dụng quá..."

"Elijah này..." Khan vỗ vai cậu, hắn nhấn giọng tận tình khuyên nhủ thanh niên tự ti tiêu cực trước mặt mình. "Lời xin lỗi cứ lặp đi lặp lại thì nó sẽ trở nên vô nghĩa. Hơn nữa, đây không phải là lỗi của cậu mà?"

"V-vâng!" Elijah cao giọng đáp lại. "T-tôi hiểu rồi ạ!"

"Sức khỏe của cậu thế nào rồi?"

"Không sao ạ..." Elijah ngại ngùng nói. "Nhờ cô Molly cả."

Khan nhướng mày. "Molly đã chữa cho cậu ạ?"

Elijah giật mình, cậu ta vội đưa tay bịt miệng mình lại. "Không... không ạ! Đây là bí mật!"

Bí mật kiểu gì mà như muốn nói cho cả thế giới biết hết vậy? Khan không nói suy nghĩ của mình, thay vào đó, cậu nhờ Elijah. "Cậu đưa hai đứa nhỏ về phòng nghỉ ngơi giúp ta nhé?"

Dường như biết trước phản ứng của cặp sinh đôi sẽ thế nào, Khan quay đầu sang nói ngay với cả hai. "Đừng có nhõng nhẽo nữa, ngày mai là chúng ta rời khỏi đây rồi."

Sao và May nhìn nhau, hai đứa như thể đang cân nhắc lời của Khan. Có vẻ như biết tin sẽ rời khỏi nơi này khiến chúng nó vui vẻ và an tâm hơn rất nhiều, không tiếp tục làm nũng, bám theo Khan sát sao như ban đầu. Hai đứa chạy lại đòi ôm Khan một cái rồi mới chịu đi theo Elijah về phòng nghỉ ngơi.

"Lát nữa cha cũng phải về phòng nghỉ ngơi nhé!"

"Cha cũng phải mệt mỏi nhiều rồi ạ!"

Khan đáp lại cái ôm của cặp sinh đôi. "Hai đứa cũng phải ngủ ngon đấy."


Elijah cùng cặp sinh đôi vừa đi, Dion từ trong phòng thình lình bước ra. Hai mắt của gã đỏ hoe, trên má có vài vệt đen lem nhem bị quẹt đi. Dion lau nước mắt nhưng không kỹ nên vẫn để lại dấu vết. Nhưng Khan vờ như không thấy điều đó.

"Cậu chủ... Xin lỗi ngài vì những rắc rối vừa qua." Dion đi đến trước mặt hắn, hạ thấp người và cúi đầu. "Tôi biết mình có nói xin lỗi cũng thật thừa thãi. Nếu sau này ngài có yêu cầu gì, tôi nhất định sẽ không từ nan vì ngài!"

"Không cần đâu." Khan lắc đầu. Hết Elijah rồi đến Dion, sao ai cũng thích nói lời xin lỗi vậy nhỉ? Khan chuyển chủ đề. "Từ giờ cậu tính thế nào?"

Dion nắm chặt cái lọ có đựng nhành cây vương bụi trắng lấp lánh ở bên trong, gã nhìn vào nó một lúc lâu rồi nói. "Tôi sẽ tìm Thánh Tích."

Khan hơi khựng lại, hắn kín đáo liếc nhìn Saul đang đứng dựa lưng vào tường, mắt khép lại với bộ dạng muốn tách biệt với thế giới. Nhưng rõ ràng là cậu ta cũng phản ứng trước câu nói của Dion.

"Cậu muốn hồi sinh Lauriel sao?"

"Vâng... vâng ạ." Dion gượng mỉm cười. "Có thể là tôi đang nuôi hy vọng hão huyền, nhưng tôi không muốn buông bỏ tất cả cơ hội."

Khan rơi vào trầm tư. Dion có biết không nhỉ? Chắc là không. Chuyện này, dường như chỉ có thần linh biết thôi.

Thần linh không có kiếp sau.

Một khi thần linh chết, họ sẽ tan thành tro bụi, không còn lại gì. Họ sẽ trở thành một phần của thế giới này. Khác hoàn toàn với sinh linh cõi phàm, họ yếu đuối trước thần linh, nhưng họ có cái gọi là kiếp sau.

Việc hồi sinh lại Lauriel là rất khó. Thứ mà Y để lại cho Dion, chỉ như là một sự thương cảm nhất thời, hay là cảm giác tội lỗi? Khan không chắc, hắn chỉ đoán thế thôi.

Nếu có thể cứu được Lauriel, thì Y đã có thể làm ngay lúc đó rồi.

Giấu nhẹm đi suy nghĩ của mình, Khan gật đầu nói với Dion. "Mong rằng cậu sẽ thành công."

Suy cho cùng, có hy vọng thì chúng ta mới có thể bước tiếp.

"Vâng ạ. Tôi sẽ định kỳ liên hệ với ngài được không ạ?" Dion nở một cười yếu ớt. "Nếu như kẻ tên Y đó có xuất hiện, tôi xin ngài sẽ nói cho tôi biết..."

Vậy là, trong niềm hy vọng của gã, cũng có một phần đặt lên Y. Khan không có ý định đập tan những gì còn sót lại mà Dion đang cố gắng níu lấy.

"Được. Nhưng có vẻ gặp y không dễ, nếu có gặp được thì cũng chưa chắc ta có thể giữ y ở lại."

"Vâng tôi hiểu..." Dion sờ lên chiếc lọ thủy tinh, nước mắt của gã lại rơi xuống. "Tôi hiểu ạ..."

Khan im lặng, nói gì cũng bằng thừa.

Nhìn vào Dion, hắn như nhìn thấy chính mình khi mẹ ra đi.

Không, không hẳn. Hắn may mắn hơn Dion nhiều.

Lúc đó, hắn còn có An ở bên cạnh.

* * *

Sau đó, Dion lập tức rời đi. Gã Ác ma không có ý định ở lại thêm một giây nào, như thể thời gian của gã còn rất ít và gã phải chạy đua để giành giật từng phút một. Khan đã đích thân tiễn gã một đoạn đường rồi mới quay về, bên cạnh có Lai đi theo để hộ tống.

Bấy giờ, Lai trông giống Thú nhân hơn với hai tai sói cứ một hồi là nhúc nhích, sau lưng là cái đuôi sói đang ngoe nguẩy, lắc qua lắc lại trông rất vui vẻ.

"Chủ nhân, sao ngài lại tin lời Y thế?" Lai vẫy đuôi, gã nhìn Khan đầy tò mò.

Lai không tính sẽ biến lại thành dạng Thú nhân như bây giờ, gã thích mình trông giống chủ nhân hơn. Nên khi Y nói gã nên giữ hình dạng chuẩn mực của một Thú nhân hơn là hình dáng nhân loại hoàn mỹ kia, gã đã có ý nghe như gió thoảng bên tai. Song, chủ nhân lại đồng tình với Y mà bảo gã biến lại hình dáng Thú nhân.

"Ừm, chẳng là ngươi muốn biến thành dạng sói hơn à?" Khan bình tĩnh chỉ ra. "Lúc ngươi ở hình dạng nhân loại, Saul vẫn nhận ra ngươi là Thú nhân, tức là Thú nhân khác cũng có thể nhận ra. Nhưng ngươi không có đặc điểm của Thú nhân, lại chẳng có ấn ký của Thú vương mặc cho ngươi có thể biến đổi tùy ý. Nói chung là, ngươi khác phức tạp đấy... Ờm, dễ gây chú ý nữa." Khan thở hắt một hơi như trút được gánh nặng nào đó. "Nhưng giờ thì ngươi ở hình dạng nửa người nửa thú này thì chẳng phải đỡ phiền hơn à? Cũng không cần phải ở trong lốt sói mãi."

Lai ồ lên một tiếng dài, đầu gật gật lên xuống tỏ vẻ đồng tình nhiệt liệt với lời Khan nói.

"Mà đúng là ta cũng có tin lời Y một chút." Khan xoa cằm, vẻ mặt có chút đăm chiêu. "Những gì Y nói đúng đấy... Là Thú nhân, chứ không phải Nhân. Tại sao Thú vương, một cấp bậc lợi hại mới có thể sử dụng hình thái hoàn mỹ của nhân loại và được đề cao như thế?"

Lai bắt chước Khan, xoa cằm theo hắn. Gã dõng dạc thưa. "Tôi không biết ạ!"

Khan bật ra một tiếng cười. "Ừ thì, ngươi cũng sinh ra chưa được nửa năm mà."

Lai cười hì hì, không lên tiếng phản bác. Gã biết là Khan đang nói đến số tuổi khi mình tiến hóa trở thành Thú nhân, chứ không tính cả thời gian gã chỉ là một con sói đơn độc, sống ở khu rừng hoang dã đầy rẫy hiểm nguy. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị giống loài mạnh hơn nuốt chửng.

Lúc gã chỉ là một con sói, gã vừa phải dè chừng thiên địch xung quanh, vừa phải dè chừng cả con người, nhất là lũ thợ săn để sống sót. Gã cứ nghĩ mình cứ phải sống với quãng thời gian không ngớt nơm nớp lo sợ như thế suốt cả cuộc đời, cho đến khi bị con thú nào đó mạnh hơn ăn thịt hoặc là bị mũi tên của thợ săn nào đó nhắm trúng.

Gã đâu ngờ rằng, mình sẽ gặp chủ nhân.

"Lai này, vào trong trước đi."

Lai còn đang hí hửng nhớ lại chuyện xưa, tự khen bản thân thông minh vì đã có lựa chọn đúng đắn thì gã đột nhiên nghe chủ nhân lên tiếng đuổi khéo mình đi. Gã không cần phải hoang mang lâu khi ngửi được mùi quen thuộc và đáng ghét.

Gã ngoảnh đầu, cổ họng hơi gầm gừ theo bản năng hướng về phía Saul, tên em trai không biết phải phép của chủ nhân. Sao tên này có thể là em trai của chủ nhân được nhỉ? Trong cả hai hoàn toàn không giống hai anh em mà.

Tuy rằng không muốn rời khỏi chủ nhân một chút nào, nhưng gã cũng không có ý định sẽ cãi lời. Ôm bất mãn trong lòng, Lai chậm rì bước lướt qua Saul, răng nanh nhe ra hướng về phía cậu ta khi gã cố tình sượt qua vai Saul.

Saul không hề để tâm, lạnh nhạt đưa tay phủi bụi vô hình vào chỗ gã sói vừa chạm sượt qua.

Lai nghiến răng ken két, gã sẵn sàng nhai đầu tên chết tiệt này nếu chủ nhân không cản gã.


* *

"Lai ghét cay ghét đắng cậu luôn nhỉ? Không có ý định cứu vãn tình hình này à." Khan đứng trước mặt Saul, cười hỏi trông có vẻ rất vô tư.

"Thừa thãi." Saul thờ ơ đáp. Nếu như Lai còn ở đây trông thấy thái độ hững hờ này, hẳn Lai sẽ tức điên lên và hóa sói chỉ để cắn nát cậu ta ra.

Khan nhún vai. Hắn cũng biết sẵn câu trả lời rồi. Chỉ là kiếm chuyện nói khiến bầu không khí đỡ căng thẳng hơn chút. Saul xoay người nhấc chân đi trước, cậu ta hơi nghiêng đầu ra sau ra hiệu cho hắn đi theo.

Họ vào bên trong trụ sở của Bồ Câu Mỏ Xanh, bên trong đã có khách hàng đợi sẵn ở khu ghế chờ và nhân viên chăm chỉ làm việc tại khu vực hoặc vài người tất bật chạy qua chạy lại. Họ đều bận đồng phục màu xanh nổi bật để khách hàng có thể nhận diện.

Ở bên trái, có cánh cửa màu kem đặt gần lối ra vào của quầy tiếp tân. Chỗ đó là cửa ra vào dành cho nhân viên. Hắn cũng có thể trở về phòng nghỉ của mình nếu đi bằng cửa đó, nhưng vậy thì khá nổi bật.

Saul cũng không có ý định đưa hắn về phòng, cậu ngoặt sang phải. Bên đây có dãy phòng liên lạc được đánh số rõ ràng, cũng là loại phòng lần trước Khan đã tiến vào nhận thư và gửi lại lời nhắn cho Carter ở lãnh địa. Saul không để ý đến vẻ nghi hoặc của hắn mà đẩy cửa bước thẳng vào trong.

Khan hơi ngưỡng mày, im lặng bước vào theo Saul.

Cửa phòng lập tức đóng lại ngay sau đó.

Không gian chìm trong im lặng, căn phòng đã được thắp sáng sẵn với đá ma thuật. Giữa phòng là chiếc bàn tròn đặt quả cầu thủy tinh ma thuật. Nếu lần trước họ tiến vào có nhân viên giúp đỡ về phương diện liên lạc với bên mà mình muốn, thì hiện tại căn phòng hoàn toàn trống không chỉ có hai người bọn họ.

"Phải vào không gian riêng tư như thế này." Khan thong dong đi đến bên chiếc bàn tròn rồi ngồi xuống. "Cậu có chuyện gì trọng đại muốn nói cho ta biết à?"

Có một ưu điểm ở căn phòng dùng để liên lạc như thế này là sự bảo mật tuyệt đối của nó. Ở bên trong được thiết kế với ma pháp trận chống nghe trộm và nhìn lén nên có thể đỡ lo lắng khoảng để lộ thông tin không mong muốn. Tất nhiên, chẳng có gì là hoàn hảo tuyệt đối.

"Kahan vẫn đang ngủ, trước đó nó bảo mình phải tiêu hóa thứ mình đã ăn." Saul làm thinh một lúc rồi mới cất lời.

Khan gật đầu. "Hiểu rồi. Ta cứ tưởng nó thấy quý cậu rồi nên quyết định ăn bám chỗ cậu ấy chứ."

Saul cười khẩy. "Nó cũng chẳng ưa gì tôi đâu. Anh không thấy à, mấy kẻ yêu quý anh thì đều ghét tôi hết."

Khan nghĩ ngợi, hình như đúng là vậy thật. Nhưng mà sao nghe từ miệng của nhân vật chính cứ như cậu ta bị ghét là tại hắn vậy? Không được, vấn đề này phải đính chính lại.

"Nếu cậu bớt hung hăng một chút, biết đâu họ sẽ yêu quý cậu hơn thì sao?"

"Tôi không cần." Đôi mắt màu lam của nhân vật chính tối xuống, thẫm lại. "Tôi không cần ai yêu quý mình nữa. Tôi mệt rồi."

Ngón tay Khan vô thức co lại trước giọng điệu lạnh nhạt của Saul. Hắn suýt quên mất Saul từng là người thế nào. Tử tế, tốt bụng, hiền lành và kiên nhẫn. Hoàn toàn trái ngược với hiện tại. Cộc cằn, khó chịu. Không thích dây dưa với ai, cũng chẳng muốn kiên nhẫn với bất cứ cái gì.

"Ta quý cậu mà." Khan lên tiếng, trước cái nhìn đăm đăm thăm dò của Saul. Hắn nở nụ cười đầy chân thành. "Cho dù bây giờ cậu có hơi dữ dằn thật đấy, nhưng ta vẫn quý cậu."

Khan hơi nghiêng đầu, không biết có phải do góc nhìn, hay sự phản chiếu từ đá ma thuật thắp sáng ở xung quanh mà Saul thấy đôi mắt một đen một trắng của người trước mặt sáng bừng lên. Sự mất cân bằng từ cái nhìn đáng lẽ ra phải khiến lời nói mất đi trọng lượng đáng tin của nó. Ấy thế mà, Saul chẳng thực sự tìm ra được điểm nào để vin vào nó, để chối bỏ sự thừa nhận bộc trực của Khan.

"Dù sao thì, cậu cũng là em trai của ta."

Và rồi, như thể cậu vừa nhận được một cú đấm thẳng, hoặc là sét đánh từ trên đỉnh đầu, cú sốc cậu nhận được khiến cậu đờ người ra, tâm trí cậu bây giờ giống như một bước chân hụt bên miệng bờ vực. Nếu không phải cậu tự nhận thức được biểu cảm của mình không có thay đổi. Hẳn là Khan đã nhận ra ngay có điều khác lạ.

"Cậu sao thế?"

Đã nhận ra rồi? Khan tinh ý hơn cậu nghĩ. Hay là do con mắt trắng kỳ quái kia của Khan đã nhìn ra sự thật? Nhưng nếu vậy, chắc là Khan còn chưa biết rằng...

"Nếu tôi với anh không phải là anh em thì sao?" Saul cố điều chỉnh giọng mình để nghe sao cho thật tự nhiên. Phải, chỉ là nếu thôi.

Khan hơi nhìn lên, có vẻ đang suy nghĩ gì đó. Thái độ nghiêm túc không cần thiết này khiến Saul nghi ngờ, có phải hắn đã biết tất cả rồi không? Hắn không vạch trần chỉ là để chơi đùa với cậu?

Ánh mắt đen kịt như màn đêm đậm đặc của Khan bỗng dưng hiện lên bủa vây tâm trí Saul, đánh tỉnh phần nào hoang mang trong thâm tâm cậu. Phải rồi, Khan vốn dĩ là kẻ như thế. Lạnh lùng chơi đùa người ta trong lòng bàn tay mình, tàn nhẫn chà đạp người khác dưới chân rồi hả hê trước dáng vẻ thảm hại của đối phương. Khan chính là người như thế...

"Thì có sao đâu? Việc ta quý cậu đâu phải dựa trên sự liên kết huyết thống? Nếu ta quan trọng máu mủ ruột rà như thế, ta đã không trở thành một người cha ở tuổi này rồi."

Saul sực tỉnh, có phần ngạc nhiên trước câu trả lời điềm nhiên của Khan. Hắn nhìn cậu như thể cậu đã đưa ra một câu hỏi vô cùng ngu ngốc. Chỉ có một con mắt đen, nhưng cái nhìn hiện tại của Khan không còn giống trong trí nhớ.

"Ở tuổi này người ta đã có ba bốn mặt con rồi."

"Hai đứa là quá đủ."

Bầu không khí rơi vào lặng thinh, nói đúng hơn là Khan đang đợi cậu lên tiếng. Trọng tâm của cuộc trò chuyện, là đề tài khiến họ phải ngồi đối mặt với nhau ở trong căn phòng này.

Không có sự hối thúc nào ở đây, nhưng Saul vẫn cảm nhận được sự gấp gáp đang trào dâng. Cậu nghẹn một lúc lâu mới nói thành lời.

"Commutalio bỏ Vật Linh ở lại, sau khi nó đi thì Vật Linh biến thành thứ này. Tôi nghĩ anh nên giữ nó hơn là tôi." Saul đặt trên bàn một cành cây chia ra hai nhánh, lớn hơn nhành cây trong lọ của Dion, cậu đẩy về phía Khan.

Khan đưa mắt nhìn tò mò cành cây đó, rồi cầm lên ngắm nghía, vẻ mặt ra chiều nghiền ngẫm đăm chiêu.

Cuối cùng, Saul quyết định để vấn đề dừng lại ở một chữ nếu.

Một ngày nào đó, khi Khan sẽ biết sự thật về huyết thống của họ. Liệu rằng thái độ của anh có giống như hôm nay, thản nhiên nói rằng bản thân không quan trọng vấn đề máu mủ ruột rà?

Cứ đợi thôi. Lúc đó, cậu sẽ biết mình nên làm gì.

  

Y chỉ biến mất dưới mắt Lai chứ không thực sự đi đâu cả, y vẫn ở đó, nhìn Lai đỡ lấy Dion quay về, được nửa đường thì gặp Walsh.


"Walsh... Tương lai này đáng lẽ ra không có mặt hắn. Xem ra, hắn là một sai số." Y đưa tay sờ lên cằm. Nếu là hắn có cằm trong phần bóng tối dưới mũ trùm đầu kia. "Có lẽ mình đang đi đúng hướng rồi."

Đợi đến khi Lai khuất bóng, khu rừng chẳng còn một ai, Y mới hiện thân. Bóng đổ dài trên nền cỏ dại lởm chởm, ánh sáng của tầng lá xuyên qua, rơi trên áo choàng của y lỗ chỗ những vệt sáng tối. Y đứng đó một lúc lâu, tay nâng lên, phất nhẹ một cái.

Giữa không trung, một ảo ảnh chợt hiện ra, lơ lửng trước mặt Y hình dáng của một cô gái với lối ăn bận kỳ quái từ dải băng quấn trông chẳng khác gì xác ướp, dáng váy rõ ràng hơn từ phần eo buông xuống với những lớp băng chồng lên nhau, ấy thế mà vẫn trông thướt tha và bồng bềnh như thần nữ.

Nếu như Khan có mặt tại đây, chắc chắn hắn sẽ nhận ra đây là Sứ Thần của Kỷ Nguyên Kết Thúc - Kane.

Và hắn cũng sẽ hiểu được, hậu quả mà Y nói đến cuối cùng là gì.

Khi ảo ảnh dần cô đọng lại thành dáng hình chân thật, Kane cũng bắt đầu tỉnh giấc như thể cô ta vừa ngủ một giấc dài. Mắt mơ màng mở, cô ta lơ mơ một chốc rồi giật mình nhìn xung quanh, và thấy Y.

Kane cố gắng giật vai, nhưng cả người cô cứng ngắc, như thể mình đang bị đóng trong một cái khuôn cố định, vô hình. Cô không thể tin được những gì đang xảy ra với mình, cô lắp bắp lên tiếng. "Ngươi... ngươi... Làm thế quái nào?"

"Thứ lỗi nhé, lần sau ta sẽ không ngăn cản công việc của ngươi đâu. Chỉ là lần này hắn không nên bị chú ý quá." Y lên tiếng, không để tâm đ ến tâm trạng của Kane. "Khi ngươi trở về báo cáo với chủ nhân của ngươi, cứ thuật lại mọi chuyện ở đây, nhưng trọng tâm của câu chuyện chỉ nên xoay quanh Lauriel và Commutalio, đây chỉ là cuộc chiến giữa hai Tiểu thần, còn lại chỉ là những con tốt không đáng để ý tới. À, nếu có hỏi đến Saul thì cứ báo cáo là cậu ta có vẻ nổi bật hơn, nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt phải chú ý. Nghe rõ chưa?"

"Ha, ta không hiểu tại sao ngươi có thể làm thế này với ta, nhưng mà ngươi tốt nhất cẩn thận... Một khi ta thoát ra, ta không giết được ngươi thì chủ nhân cũng sẽ không tha cho ngươi!"

Kane trừng mắt nhìn Y. Cô không hiểu tại sao mình rơi vào tình thế này. Là khi cô bắt đầu nhiệm vụ theo dõi Saul như lời dặn dò của chủ nhân mình sao? Cô chẳng có ký ức gì đến việc khiến mình thành ra thế này. Đó là điều đáng sợ nhất. Tên này là cái quái gì và đã làm thế nào? Chẳng lẽ y là một vị thần sao? Một vị thần cao chức hơn cả mình? Nhưng, cô được chúc phúc bởi chủ nhân, sẽ không có vị thần nào ngu ngốc muốn đối đầu với chủ nhân mà động đến cô cả!

"Hừm, ta nói thế cũng không phải là để nhờ vả ngươi."

Kane thốt lên một tiếng bất ngờ khi mình bị kéo lại đứng trước mặt Y, cô đối diện với gương mặt bị bóng đêm bao phủ dưới mũ trùm. Bỗng dưng thâm tâm dâng trào nỗi sợ hãi không nói thành tên, nỗi sợ mà cô chưa từng trải qua, chưa từng cảm nhận. Cô đang kinh khiếp lên, miệng lưỡi vô thức đơ cứng không nói được gì. Cô trân trân nhìn y nâng tay lên, ngón trỏ điểm thẳng lên giữa trán mình.

"Dù sao thì, ngươi cũng sẽ làm theo lời ta bảo thôi."

Kane muốn giãy giụa nhưng không thể, trong đầu cô dường như bị thứ gì đó xâm nhập. Có mệnh lệnh mờ ảo đang vang vọng, thôi miên cô. Trước khi cô hoàn toàn mất tự chủ và trở thành con rối như những gì y muốn, cô gắng sức cử động khớp hàm của mình, động đậy lưỡi trong răng, và cất lời một cách chật vật.

"Ngươi... ngươi là... tên quái nào chứ?"

"Ta là Y."

Y ngừng lại, trút một hơi buồn bã.

"Ta là Tai Ương."

Hết Tập 2.

Bình Luận (0)
Comment