90: Anh Trai Trở Về Nghe Tin Dữ
Các pháp sư được trả tiền thuê để khởi ma pháp trận dịch chuyển rất nhanh đã tề tựu đông đủ, cụ thể là sẽ có tận sáu pháp sư đứng ra lập trận.
Sáu pháp sư, không tính Elijah.
Nhân số có vẻ hơi nhiều trong suy nghĩ của Khan, nhưng sau khi được nghe Ibrahim giải thích là hắn đã hiểu.
Vì muốn trở về nhanh chóng nhưng vẫn phải dịch chuyển đến tọa độ chính xác của nó, hoặc chỉ cần xuýt xoáy thôi cũng được thì cũng phải có một lượng lớn ma lực đổ vào.
Nếu chỉ tuyển hai hay ba pháp sư đứng ra khởi động thì khó mà đảm bảo việc cung cấp đủ ma lực, và như thế chỉ khiến điểm đến của họ xảy ra sai lệch không như ý muốn.
Hơn nữa, lập ma pháp trận cỡ lớn với nhân số của đoàn hộ tống gồm cả nhóm của Khan cũng cần phải có sự hỗ trợ của đá ma pháp.
Vì họ phải đi tầm ba lượt, hoặc hai.
Nghe qua là biết phải đổ một khối tiền vào vụ này.
Khan cảm thấy nhức đầu với số tiền mình vừa kiếm được nhanh chóng tuột khỏi ví.
Nhưng chẳng còn cách nào khác.
Song, không ngờ khi Khan nói đến vấn đề thanh toán thì vụ việc đã được giải quyết xong.
"Sheena...! À, ngài Hầu tước đã thanh toán hết rồi sao?" Khan sửa lời lại ngay khi mình vừa lỡ miệng, hắn đã trả lại nhẫn gia huy chi Sheena, bao gồm cả tước vị của cô như đã hứa trước đó nên việc gọi thẳng tên của lãnh chúa tại vùng đất cai trị là không được phải phép cho lắm.
Pháp sư đảm nhiệm ma pháp trận dịch chuyển gật đầu.
"Vâng, ngài ấy đã lo liệu mọi chi phí."
Ác ma có thể tốt bụng như thế sao? Tất nhiên là không.
Trước khi rời khỏi, hắn có yêu cầu được gặp Sheena lần cuối để nói lời tạm biệt.
Nhưng thật chất, hắn chỉ muốn giao dịch với cô ta để kiếm thêm chút đỉnh.
Giao dịch trực tiếp với lãnh chúa, còn là người bị mình nắm thóp trong tay, mức độ nguy hiểm có thể nói là bằng không.
Vậy thì tội gì không làm? Cho nên, hắn đã bán đi một ít tinh chất khởi nguyên cho Sheena với cái giá rất hời.
Rõ ràng là Sheena cũng tích trữ tài sản kha khá, cho nên cô ta mới dứt khoát trả nhanh gọn cái giá đắt đỏ hắn đã đề xuất để mua những lọ tinh chất khởi nguyên đó.
Ngay cả Leighton cũng đỏ mắt nảy sinh lòng tham mà không cạnh tranh nổi với cô ta.
Bên kia, bàn hộ tống đã chuẩn bị hành lý xong xuôi, cả lũ ngựa của họ và kiệu xe cũng được sắp xếp đâu vào đó.
Lượt đi đầu tiên đã được quyết định là nhóm khuân vác hành trang và quản lý xe với ngựa.
Các lượt sau chỉ cần dịch chuyển đoàn người còn lại.
Có thể nói đoàn hộ tống làm việc rất nhanh chóng, với tinh thần hăng hái quá mức cần thiết cho việc chuẩn bị hành lý cỏn con.
Chắc là, họ vẫn thấy áy náy bởi vì bản thân không làm tròn bổn phận của Hiệp sĩ hộ tống.
Mặc cho Khan đã khuyên nhủ, điều đình và vuốt lông lòng tự trọng mỏng manh của họ.
Không phải đoàn hộ tống vô dụng, chỉ trách xui rủi là đối thủ quá mạnh, mà những người ở bên cạnh hắn cũng siêu việt hơn mức bình thường.
Sự khác biệt đẳng cấp chia ranh giới rõ rệt giữa hai bên, nhắm mắt cũng biết nên phía nào để tránh lợi được hại.
Khan đến chỗ Ibrahim đã trải thảm lót mà ngồi xuống, hắn ngồi xếp bằng, chống tay lên đầu gối rồi tì cằm vào lòng bàn tay theo dõi họ vẽ trận.
Hiện tại, bọn họ đang ở bên ngoài cổng thành của thị trấn, cửa thành vẫn mở và lâu lâu có thể thấy hai, ba người đi ra rồi bốn, năm người bước vào.
Sau sự việc của Benjamin gây chấn động vì những tội ác của hắn, Vùng đất Bạc Đen chỉ hơi bấp bênh dư luận, tình hình rơi vào hỗn loạn một chút rồi đâu lại vào đấy.
Có lẽ là do Sheena trấn áp tốt, hoặc do bản tính của dân chúng tại Vùng đất Bạc Đen vốn dĩ đã bạc bẽo vô tâm.
Lai ở trong hình dạng sói đang chơi đùa với cặp sinh đôi không xa, thấy hắn ngồi xuống thảm là ngay lập tức đổi tư thế, phóng mình chạy lại đến chỗ hắn.
Cặp sinh đôi cũng không phật ý vì sự bỏ rơi của Lai, mà thậm chí tụi nó cũng chẳng có cảm giác cô đơn đó.
Cả hai đứa nhỏ cũng giống Lai, háo hức bám theo con sói.
Con sói to lớn chỉ dừng lại ở trước mặt hắn rồi ngồi xuống cho hắn xoa đầu, không có ý định tiến lên.
Cũng phải, bây giờ Lai đã to đến mức hắn không dễ gì ôm hết mà ngược lại, gã còn có thể trở thành nệm nằm cho hắn nếu muốn nữa kìa.
Trong khi đó, cặp song sinh dễ dàng chào ào vào lòng hắn, ôm chầm cười khúc khích thích chí.
"Cha ơi, nhà của cha là lâu đài luôn à?"
"Lai bảo nhà của tụi mình là lâu đài, bự còn hơn khách sạn bị nổ cái đùng kia, là thật hả cha?"
Nhắc đến khách sạn, việc khách sạn nổ tung và hắn bị đổ oan là hung thủ cũng được làm sáng tỏ.
Tuy chủ mưu là Lauriel, nhưng Lauriel đã không còn nên Sheena không hề chần chừ mà để tội danh đó rơi xuống người Benjamin.
Tội của hắn ta cứ chất chồng thêm, việc ở tù mấy chục năm có lẽ sẽ tăng lên thêm một con số không.
Walsh đã ở phiên tòa đó, theo dõi từ đầu đến cuối.
Mà sau đó, Walsh cũng đưa ra quyết định là sẽ tham gia hội Bồ Câu Mỏ Xanh và ở lại đây.
Thật ra thì ban đầu Walsh cũng ngỏ ý muốn theo hắn, nhưng hắn đã khéo léo từ chối.
Một con sói là đủ phiền rồi.
Khan xoa đầu hai đứa, cười đáp.
"Ừ, là lâu đài.
Về tới nơi thì cha sẽ cho người sắp xếp chỗ ở của hai đứa.
Vẫn quyết định ở chung một phòng à?"
Trước đó Khan đã hỏi cặp sinh đôi về vấn đề chuẩn bị phòng ngủ khi trở về nhà.
Ở bên ngoài thì hắn có thể vi vu mà cho hai đứa ngủ cùng mình được, nhưng về nhà thì phải tách ra ngủ phòng riêng.
Ban đầu, Sao và May nhất định không chịu, còn muốn nhõng nhẽo cho bằng được nhưng Khan vẫn cứng rắn gạt đi hết.
"Dạ." Sao đáp nhưng mặt mày ỉu xìu, May cũng không khá hơn bao nhiêu.
Cả hai đều không vui khi không thuyết phục được Khan cho phép tụi nó ngủ cùng phòng.
"Ta sẽ cho người xếp phòng gần với chỗ của ta nhất.
Đừng làm nũng nữa." Khan gõ nhẹ lên đầu Sao khi nó bắt đầu phồng má lên chuẩn bị kháng nghị tiếp.
"Ở chung vẫn vui hơn chứ..." May lí nhí nói.
"Chúng ta sẽ không bàn lại vấn đề này nữa."
Khan không hề có ý định nhân nhượng, ra quyết định vô cùng dứt khoát.
Không phải là hắn ghét bỏ gì hai đứa nhỏ, chỉ là nếu việc này thành thói quen cũng không tốt lắm cho tương lai.
Cặp sinh đôi dính lấy hắn còn chặt hơn cả keo, trong khi hắn chẳng hề cấm cản tụi nhỏ làm những gì mình thích, nhưng cả hai dường như xem hắn là ưu tiên hơn cả sở thích vui chơi của bản thân.
Việc này cần phải chấn chỉnh lại ngay.
Cặp sinh đôi nhìn nhau thở dài, lúc này tụi nó mới hoàn toàn từ bỏ hy vọng.
"Cậu chủ...!ngài ra đây một lúc được không?"
Khan ngẩng đầu nhìn Molly đứng trước mặt mình, cô ta có chút lúng túng như ngần ngại điều gì đó, không hợp với hình tượng phóng khoáng thường ngày của bản thân.
Hắn chưa lên tiếng phản hồi, Ibrahim vốn dĩ đứng im như tượng ở một bên lại cựa quậy, ông hơi ngẩng đầu, nhấc nửa con mắt lên nhìn Molly.
"Xem ra cô có bí mật không muốn chia sẻ cho mọi người nhỉ?"
Molly chau mày, lập tức đáp lại gay gắt.
"Vâng vâng, bí mật rất to lớn đó ạ.
Tôi sợ chia sẻ cho ông nghe thì cả thế giới này đều biết luôn ấy chứ.
Cuối cùng thì người đáng tin chắc là chỉ có cậu chủ thôi nhỉ?" Dáng vẻ luýnh quýnh vừa rồi cũng bay biến sạch.
Mà mình là người đáng tin á? Tất nhiên, nhận định này cũng tốt cho hắn.
Nhưng Khan không nhớ lắm mình đã làm gì hay thể hiện cái gì với Molly mà khiến cô ta nghĩ rằng mình là người đáng tin.
"Không ngờ cô nghĩ về tôi như vậy đấy, thật khiến ông già này tổn thương mà." Ibrahim ôm lấy ngực, đầu hơi gục xuống vẻ suy sụp.
Cách diễn rất kịch, khiến người khác nổi cả da gà.
"Không đi quá xa đâu ạ.
Ừm...!Ở đằng đó được không?" Molly chỉ về phía chỗ có một gốc cây to, hẳn có thể che được cả hai người họ.
Xem ra cô ta tìm chỗ che chắn là để tránh bị quan sát.
Nếu để riêng tư tới cùng thì hẳn sẽ có cách thức che chắn cả âm thanh để không bị nghe lén.
Saul đang ngồi thiền định ở một bên cuối cùng cũng phản ứng, hơi hé mắt ra.
Nhưng cậu ta chẳng nói gì cả, chỉ nhìn một cái rồi lại nhắm mắt tiếp tục tĩnh tâm.
Elijah chẳng hay biết ở đây có chuyện gì, cậu ta muốn học hỏi thêm về ma pháp trận nên đã chạy ra chỗ các pháp sư quan sát gần rồi.
Phía Kelcey thì vẫn đang ngủ ở bên trong xe ngựa, trước đó anh ta có tỉnh lại một lần để ăn uống lại sức, sau đó lại lăn ra đánh giấc.
Chắc là Aloin đã khiến cơ thể của anh ta kiệt sức lắm.
"Được thôi." Khan đứng dậy, xoa đầu cặp sinh đôi ra hiệu cho tụi nhỏ an tâm rồi đi theo Molly.
Hắn cũng tò mò cô muốn chia sẻ bí mật gì.
"Ngài không hợp đi du lịch đâu, thật đấy." Molly khoanh tay lại trước ngực, vai hơi nhô lên vẻ căng thẳng, không hài lòng.
Lúc này, Khan và cô ta đã đứng ở phía sau gốc cây to.
Hắn đứng hơi mé ra bên ngoài để bọn họ ở phía bên kia vẫn thấy được lấp ló bóng dáng.
Khan nhún vai.
"Chắc là vậy.
Chịu thôi, có việc cần phải đi mà.
Chứ ta cũng thích ở nhà hơn."
"Tốt nhất là ở nhà, biết đâu lần tới ngài không phải thay một con mắt mà là một cái tay hay cái chân nào đó thì sao?" Molly cười nhếch châm chọc.
Tay nhấc lên day huyệt thái dương, Khan có cảm giác mình không thể ngừng điên đầu với đội hình này được.
Sơ hở một chút là họ lập tức lấy chuyện con mắt mới màu trắng của hắn ra mà chọc ngoáy, nói kháy không biết chán.
Như thể họ nhằm tra tấn hắn bằng cách cằn nhằn dai dẳng không dứt trong một thời gian dài.
"Cô gọi ta ra tận đây chỉ để mắng thế thôi à?"
"Tôi mắng ngài khi nào chứ? Ngài đừng nói thế khiến cô gái vô tội ngây thơ như tôi bị hiểu lầm."
"Molly, vào vấn đề chính đi."
Molly cứng người, môi hơi mím lại, mắt cụp xuống không dám nhìn thẳng.
Không còn dáng vẻ hùng hồn chỉ trích hắn nữa.
"Nếu thấy khó nói quá thì đừng nói gì cả."
"Ngài biết rồi đúng không?"
"Không.
Ta có biết gì đâu." Khan nói thật.
Và những lúc hắn nói thật, thì dường như chẳng ai chịu tin.
Bởi vậy hắn mới thấy ngạc nhiên khi Molly bảo hắn là người đáng tin đấy.
"Ngài không cần phải giấu giếm hộ tôi." Molly cười gượng.
"Tôi kêu ngài ra đây và hỏi như thế là vì tôi tin ngài mà."
Chà, cô ta có một hiểu lầm lớn về con người hắn rồi đấy.
Giờ mà đính chính thế nào thì cũng chẳng khác gì chính mình đang tỏ ra khiêm tốn.
"Chắc ngài đã biết rồi...!Chuyện tôi là...!là..." Molly nắm chặt tay mình vào nhau, lắp bắp không thể nói trọn vẹn.
Khi thấy Molly cứ lắp bắp không chốt câu được, Khan ướm lời..
"Thánh Nữ?"
Molly giật nảy mình, cô ta ngạc nhiên nhìn Khan rồi sau đó bày ra vẻ mặt quả nhiên là thế.
"Elijah cuối cùng cũng chẳng giữ bí mật được...!Biết vậy tôi nên để hắn thề thốt cho xong rồi mới..." Molly thở dài, cô ta mất hết sức sống ngồi thụp xuống vẻ chán chường.
Molly ôm lấy đầu mình, vò rối tóc tai.
Chắc hẳn là cô ta đang thực sự rối rắm, bởi mới vừa rồi còn bảo hắn đáng tin mà giờ đây lại tỏ ra chán chường khi hắn chỉ thẳng ra thân phận thật của cô.
Một phản ứng hết sức mâu thuẫn.
"Không phải tại Elijah đâu, cậu ta chẳng nói gì cả." Dù rằng thái độ lấm lét của cậu ta khi bị ai đó hỏi han về Molly đã tố cáo tất cả.
Hắn không nói ra điều này, ngược lại, hắn ôm trách nhiệm về mình.
"Tự thân ta nhìn thấy aura màu vàng kim cực kì tinh khiết và dày đặc bao bọc quanh cô nên ta đoán cô là Thánh Nữ.
Chẳng phải điển cố cũng từng miêu tả Thánh Nữ được tắm mình không ánh vàng sao? Cô rất chói mắt đấy."
Thật ra hắn nhìn thấy aura của Molly từ lâu, cụ thể là sau khi có được Kahan.
Đây là không phải là một lời nói dối.
Molly cứng ngắc đứng dậy, mắt cô mở to chớp mấy cái.
Tò mò nhìn vào con mắt trắng bên trái của Khan.
"Thần kỳ vậy sao? Tôi có dùng vật phẩm che chắn sự phát hiện của Linh Nhãn, cho dù Giáo hoàng có xuất hiện, nếu không tinh ý chắc chắn cũng không nhận ra.
Vậy mà ngài nhìn một cái là phát giác được tôi luôn rồi?" Molly nói tiếp.
"Tôi có nghe Kelcey nói qua về con mắt của Thần Sự Thật giao cho anh...!Hóa ra nó là thật à."
Khan không tỏ vẻ gì, hắn im lặng để cho Molly nhìn mặt đoán ý.
Mà có vẻ cô ta cũng không suy đoán gì nhiều cả.
Ngược lại, Molly có vẻ thoải mái hơn ban đầu.
"Vậy ngài không tính hỏi gì sao?"
"Nếu cô muốn thì hẳn nói, không cần tự ép mình."
Molly ngửa đầu lên, mắt nhắm lại có vẻ suy tư lắm.
Hắn không có ý hối thúc, ngược lại còn mong cuộc trò chuyện này nhanh chóng kết thúc.
Có lẽ ma pháp trận sắp được chuẩn bị xong xuôi rồi.
Hắn không muốn trễ nải việc về nhà.
"Đúng là tôi chưa sẵn sàng.
Cảm ơn ngài đã thông cảm cho tôi...!Mà nói thật, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người có thể bình thản như không trước sự hiện diện của Thánh Nữ đấy nha." Molly khoái chí trêu chọc Khan, trông bộ dạng thì có vẻ đã buông xuống mọi vướng mắc khó chịu rồi.
"Thánh Nữ cũng là người." Khan bình thản nói.
Về thân phận Thánh Nữ của Molly, hắn chỉ ngạc nhiên lúc đầu thôi.
"Phải ha, Thánh Nữ cũng là người mà..." Molly cười gượng, khuôn mặt thoảng nét buồn rượi mà Khan không hiểu được.
Nhưng cô rất nhanh thay đổi sắc mặt.
Cô ta ngẩng đầu lên, nụ cười toe toét bừng sáng lọt vào mắt Khan.
"Ngài có muốn tôi kiểm tra giúp ngài con mắt đó không? Tuy rằng tôi không rõ thánh lực có thể tra xét được gì với con mắt của thần linh, nhưng thử cũng đâu thiệt gì?"
Khan suy nghĩ một chút rồi đồng ý, hắn không nói với Molly là Kelcey sau khi tỉnh dậy là Aloin cũng xuất hiện và tự mình kiểm tra cho hắn một lần.
Chẳng có vấn đề gì cả.
Không đau đớn.
Không nhức nhối.
Không cảm thấy gì khác lạ.
Như thể nó chỉ là một con mắt bình thường được lắp vào thay thế chứ không phải là mắt của thần linh.
Nhận được sự đồng ý của Khan, Molly sử dụng một chút thánh lực, đưa tay lên để hờ trước mắt trái của Khan.
Khan không cảm thấy gì cả, ngoài một chút cảm giác ấm áp cũng tương tự như lúc Aloin làm hành động tương tự.
"Có vẻ không vấn đề gì thật, hoặc là do tôi không đủ khả năng." Molly lắc đầu.
"Ngài cũng đừng chủ quan quá đấy, nếu thấy có vấn đề gì nên báo lại cho mọi người ngay."
"Đó là điều hiển nhiên mà." Khan cười đáp, nhưng không hiểu sao lại nhận ánh mắt nghi ngờ của cô.
Vừa rồi cô ta còn nói hắn đáng tin đấy, giờ lại nhìn hắn như thế là sao?
"Được rồi, quay lại thôi.
Tôi cảm giác nếu còn giữ ngài lâu thêm một chút là thể nào cái thây này của tôi cũng bị xiên lên nướng." Molly vươn thẳng tay qua đầu làm động tác giãn cơ, cô ta thở ra một hơi thoải mái sau khi trút đi một gánh nặng trên vai.
Có vẻ như bí mật thân phận của bản thân đã khiến cô gò bó và khó chịu lắm, nên giờ đây khi chia sẻ được bí mật này với ai đó lại khiến cô vui vẻ đến vậy.
"Nghe kinh dị thế..."
"Chỉ là một phép so sánh thôi mà."
Khi họ quay trở lại, ma pháp trận cũng đã được chuẩn bị xong.
Sáu pháp sư đứng dàn xung quanh trận và đợi.
Khan quay đầu nhìn Vùng đất Bạc Đen lần cuối, nhìn cánh cổng dẫn vào thị trấn Batista náo nhiệt.
Ngẫm lại thì hắn rời khỏi lãnh địa cũng gần hai tháng rồi, nhưng có vẻ cũng chẳng du lịch thăm thú được gì cho đúng nghĩa.
Ngược lại, hắn còn dây vào những chuyện rắc rối chỉ nên tránh đi thật xa mới phải.
Khan quay đầu lại, người của hắn đều đang đưa mắt nhìn lại đây.
Họ đang đợi hắn lên tiếng, một cách chính thức.
"Được rồi, chúng ta quay trở về thôi."
Ấy thế mà, điều Khan không ngờ tới ở lãnh địa đang đợi mình không phải là dáng vẻ hớt hải rồi thở phào của Carter khi biết rằng hắn đã bình an trở về.
Mà là bộ dạng thê thảm đầy bất ngờ của Carter dành tặng cho họ một cách bất đắc dĩ.
"N-ngài Bá tước?"
Carter đang nằm trên giường với một cái chân bị quấn băng kín mít, có thể thấy phần gồ ghề lồi lên sau lớp băng quấn, trông hình dáng thì có vẻ là nẹp gỗ được đặt cố định dành cho chân gã.
Rõ ràng là, Carter không hề ổn chút nào.
Bọn họ vừa quay về lãnh địa mới vừa rồi, và lập tức di chuyển đến lâu dài dự định sẽ khiến Carter bất ngờ.
Nhưng hóa ra Khan mới là kẻ bị làm cho kinh ngạc.
"Là ngài thật sao? Nhưng mà tóc...!mắt...!Ôi trời, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Carter vì không thể di chuyển nên hắn chỉ có thể tức tối nằm tại giường lên tiếng.
Carter không để ý đến vẻ mặt sa sầm của Khan mà chỉ lo lắng cho Khan.
Sao lúc rời đi thì rất bình thường, quay về là một hình tượng khác rồi?
"Elijah!"
Carter hắng giọng kêu tên em trai mình, hắn muốn nghe kể tường tận đầu đuôi câu chuyện.
Nhưng mà chẳng có lời nào đáp lại, Carter cau mày, hơi ngẩng đầu cao hơn khỏi gối để tìm bóng dáng em trai thì phát hiện cậu đang đứng ở sau lưng khan nên Carter mới không nhìn thấy ngay sự hiện diện của cậu.
"Anh...!anh..." Elijah lúc này mới bần thần tỉnh hồn, cả người cậu lảo đảo, từng bước không vững cố chấp loạng choạng đến bên giường Carter.
"Sao, sao lại thế này...!A-anh...!Tại sao? Tại sao...!ra nông nỗi này???"
Tay Elijah run rẩy giơ lên muốn chạm vào cẳng chân bị quấn băng nẹp gỗ của anh trai mình, nhưng lại rụt về ngay khi chỉ mới tiếp xúc với mặt vải xơ.
Cậu chưa từng thấy bộ dạng này của Carter, và cũng không bao giờ muốn thấy.
Anh Carter từng bị thương vì gọt hoa quả cắt trúng tay, từng trầy xước da thịt vì đi đứng không cẩn thận mà vấp té ở đâu đó, vì làm việc không đúng ý cấp trên mà từng bị đánh cho bầm tím mặt mày.
Nhưng Carter chưa từng phải chịu thương tổn nặng nề như hiện tại.
"Sao lại khóc rồi? Có còn con nít nữa đâu chứ?" Carter cười xòa, rồi kêu Elijah lại gần rồi tự tay mình lau nước mắt cho cậu.
"Không có gì, anh vấp cầu thang ngã ấy mà."
Elijah sụt sịt mũi, mắt cụp xuống không nhìn rõ được cảm xúc.
Cậu im lặng không nói gì cả.
Nhưng căn phòng cũng không rơi vào tĩnh lặng ngay tức khắc.
Tiếng bất mãn to lớn vang lên ngay sau đó.
"Vấp cầu thang ngã gì chứ?! Tất cả là tại ngài Campell cả!!!" Cửa phòng mở sẵn từ khi Khan bước vào, đứng ở ngay ngưỡng cửa là một cô hầu gái tóc nâu trông không maya thu hút, trên mặt lấm tấm tàn nhang và có một đôi mắt bồ câu đang cháy bừng lửa giận.
Cô ta than trách với âm giọng hơi lớn và khó chịu, để rồi khi nhận được những cái nhìn chú ý thì tính nhút nhát của cô ta lập tức trỗi dậy, chân thậm thụt lùi lại.
Nhưng chỉ mới được nửa bước là cô đã rùng mình nổi gai ốc, cảm giác ở phía sau như có mãnh thú đang nhắm đến khiến cô chỉ muốn lập tức bỏ chạy.
Không kìm được sự tò mò, cô hầu gái cứng ngắc ngoái đầu lại để thấy được chân diện mục của người làm mình rợn tóc gáy mà chẳng cần xuất hiện ngay trước mắt.
"Cậu...!cậu chủ nhỏ?" Cô hầu gái giật thột khi nhìn thấy Saul ở sau lưng mình.
Cậu chủ nhỏ trông vẫn vậy, ngoại hình không khác gì với trí nhớ, nhưng lại có cảm giác khác biệt quái dị đến vô cùng.
Nó đến từ khí chất toát ra, không phải là kiểu thân thiện quá mức thường thấy để tránh làm phật lòng ai vì thân phận đứa con hoang của mình trong gia tộc, mà là cảm giác bị đè nén bởi người bẩm sinh đã đứng ở trên cao, mang trên mình phong thái uy nghi khiến kẻ tầm thường chỉ muốn cúi đầu khuất phục.
Đó là cảm giác mà trước kia cô hầu gái chưa từng thấy ở cậu chủ nhỏ.
"Campell? Là Tobin Campell hay là Connor Campell?" Saul không để tâm đ ến vẻ mặt tái nhợt của cô hầu, đặt câu hỏi bằng chất giọng lạnh tanh xa lạ.
Đây, đây là cậu chủ nhỏ thật sao? Trước giờ cô ta chưa bao giờ nghe giọng điệu cậu chủ nhỏ lạnh lùng cao ngạo đến bậc này.
"Thưa...!là, là ngài Tobin ạ." Trong vô thức, cô hầu sử dụng kính ngữ và cái đầu cúi thấp đầy khiêm nhường.
Người hầu trong lâu đài Bá tước Evangeline chưa bao giờ khiêm nhường với Saul Evangeline, vì cậu ta chỉ là một đứa con ngoài giá thú.
Sự kính trọng đặt lên người cậu ta là không cần thiết.
Thế mà giờ đây, cô ta lại làm ra hành vi không cần thiết ấy một cách thuần thục đến đáng sợ.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Ngài Bá tước Khan Evangeline tiến lại gần với gương mặt vô cảm.
Ngài Bá tước? Cô hầu gái suýt không nhận ra Khan vì sự thay đổi của hắn từ màu tóc đến con mắt hai màu quái gở.
Nhưng cô đã phục vụ cho gia tộc đủ lâu để có thể nhận ra ngài Khan, dẫu cho sự nhận diện mà cô biết vốn dĩ đã xuất hiện điểm khác biệt.
Nhưng có vẻ như ngài Bá tước đã và đang tức giận, nên không hề có ý định sẽ nói đến sự thay đổi của mình cho cô biết.
Chỉ trong giây lát, cô hầu gái đã có cảm giác mình đang bị kẹt giữa hai con mãnh thú đang chậm rãi vờn mồi.
Dường như, không chỉ có cậu chủ nhỏ là thay đổi.
Chuyện gì đã xảy ra ư? Đây là câu mà cô muốn hỏi mới đúng!
Chuyện gì đã xảy ra mà khiến đứa con hoang luôn phải nhìn mặt người khác mà sống đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, như biến thành một người khác như thế?
Chuyện gì đã xảy ra mà khiến trưởng nam gia tộc Evangeline đã luôn sống trong bê tha bệ rạc, phẩm cách bại hoại và thối nát trở nên uy nghiêm, đáng sợ như vậy?
Bá tước Khan Evangeline giẫm mạnh gót giày, đứng trước mặt cô hầu gái nhỏ bé, nét mặt không thay đổi gì.
Nhưng ánh mắt của hắn lại cho cô cảm giác chẳng khác gì lưỡi gươm đang kề lên cổ.
"Nếu ngươi không bị câm thì tốt nhất nên mở miệng đi." Khan nheo mắt, nhấn giọng.
"Ta không thích nhắc lại lần hai."
Cô hầu gái lập tức quỳ sụp xuống vì không chịu đựng nổi áp lực, mồ hôi rỉ từ lỗ chân lông, lấm tấm chảy trên bề mặt da, trượt quanh đường nét khuôn mặt tái nhợt rồi rơi tỏng tỏng xuống sàn.
"Vâng, vâng ạ! Ch-chuyện là từ một tuần gần đây, ngài Tobin Campell đã ghé thăm lâu đài và...".
Bằng đôi mắt của một con rắn độc.