Anh Trai Phản Diện - Zhihu

Chương 6

05

 

 

Cảm nhận được áp lực xung quanh hơi thấp.

 

Máu toàn thân như bị đông cứng lại.

 

[A a a - cái, tên bệnh kiều này đúng là khiến người ta phát rồ vì sướng!]

 

[Vợ anh không thèm nhớ đến anh nữa rồi~ đau lòng chưa kìa~]

 

[Nữ phụ ơi, khóc cho hắn xem đi. Hôm nay, hắn dám hung dữ với cô. Ngày mai, hắn dám trèo cả lên đầu cô luôn đấy!]

 

[Nhanh lên, mau giả vờ tủi thân - vào nửa đêm, Bùi Hoài Viễn mở mắt: Mình hung dữ với vợ... Mình đúng là đồ khốn kiếp!]

 

Tôi nhìn màn hình bình luận, lặng lẽ véo đùi mình một cái.

 

Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

 

"Xin lỗi."

 

“Anh Bùi, anh làm em đau.”

 

Người đàn ông trước mặt sững lại, vẻ mặt thoáng chốc lộ ra sự hoảng hốt.

 

Giọng hắn trầm xuống, mang theo chút nghiến răng: “Em thật sự không nhớ ra anh sao?”

 

Một hình ảnh vụt qua trong đầu tôi: “Anh là cậu bé từng bị bắt cóc trong hang núi năm đó.”

 

Hồi nhỏ, tôi ở nhà bà ngoại, vì ham chơi nên lén đi vào núi. Không ngờ lại tình cờ thấy một nhóm cướp bịt mặt đang đưa một cậu bé rất xinh đẹp vào trong hang.

 

Mỗi ngày, tôi đều len lén đi theo lối nhỏ để nhìn cậu, mang cơm cho cậu ăn, còn giúp cậu truyền tin ra ngoài.

 

Chúng tôi dần trở thành bạn tốt.

 

Rồi một ngày nọ, cậu được cứu, cảnh tượng vô cùng rầm rộ.

 

Hắn khẽ cong môi, dường như tâm trạng khá vui, tự nhiên nắm lấy tay tôi.

 

“Ừ.”

 

“Đi thôi, anh đưa em về nhà.”

 

[Thay đổi sắc mặt nhanh thật.]

 

[Thay đổi sắc mặt nhanh thật +10086]

 

Tôi vừa ngồi vào xe.

 

Cửa kính xe đã bị người ta gõ.

 

Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Chào anh, làm phiền rồi. Tôi là Chu Ngạn của nhà họ Chu. Em gái tôi rất thích viên kim cương hồng mà anh vừa đấu giá, không biết anh có thể nhường lại được không?”

 

Cửa kính xe từ từ hạ xuống.

 

Chu Ngạn và Lâm Niệm An đứng bên ngoài xe.

 

Lâm Niệm An nhìn thấy tôi, ngạc nhiên thốt ra: “Thẩm Tri Ý? Sao chị lại ở đây?”

 

“Không phải chị đang…”

 

Tôi cười mỉa: “Lẽ ra tôi vẫn nên bị nhốt trong cái lồng kia chứ gì?”

 

Chu Ngạn nhíu mày: “Tri Ý, đừng trách Niệm An. Anh đã sắp xếp xong cả rồi, đang định đi tìm em.”

 

“Mau xuống xe đi. Nửa đêm nửa hôm, sao em lại tùy tiện lên xe đàn ông lạ như vậy?”

 

Ánh mắt anh ta rơi vào viên kim cương hồng trên cổ tôi.

 

Lâm Niệm An nghiêng người, ghé vào tai Chu Ngạn thì thầm gì đó.

Bình Luận (0)
Comment