Giọng Chu Ngạn trở nghiêm nghị: “Tri Ý, xuống xe đi. Anh đưa hai người về.”
“Giữa đêm giữa hôm mà ở cạnh một người đàn ông không rõ lai lịch, còn ra thể thống gì nữa.”
Tôi tức đến bật cười. Trước đây, sao tôi lại không nhận ra Chu Ngạn đáng ghét đến mức này nhỉ?
[Đồ tra nam, tôi chỉ muốn dẫm cho anh ta một phát.]
[Nam chính đúng là hết thuốc chữa. Vừa yêu nữ chính, vừa thả thính nữ phụ như chơi câu cá.]
[Thật sự không chịu nổi nữa, tôi muốn khóc vì nam chính, nhưng tiếc là anh ta không chịu chết.]
Chu Ngạn còn định kéo tôi xuống.
Tôi nói: “Anh ấy rất tốt, không cần anh lo.”
Tôi kéo tay áo Bùi Hoài Viễn: “Chúng ta đi thôi.”
Hắn ra hiệu cho tài xế khởi động xe.
Khoảnh khắc xe lăn bánh.
Hắn giữ gáy tôi, cúi xuống hôn - một nụ hôn mang theo sự chiếm hữu đầy bản năng.
Tôi khẽ đẩy hắn ra.
Bên tai là tiếng thở gấp: “Nhắm mắt lại.”
Bình luận lướt nhanh như bão:
[Trời ơi, tên bệnh kiều bá đạo này đáng ghét quá.]
[Ghen rồi, chắc chắn là hắn cố tình cho nam chính thấy.]
[Á á á hôn lâu quá, cảm giác nữ phụ sắp ngất rồi!]
[Hắn chưa muốn chết!]
[Cơm chó này ngon quá! Tôi ăn no rồi!]
07
Đến dưới nhà, tôi sờ đôi môi sưng đỏ của mình.
Sau đó, bực bội lườm người đàn ông đang hài lòng trước mặt.
Hắn nhếch miệng, nghiêm túc nói: "Đây là thù lao anh muốn nhận."
Trước khi xuống xe, tôi đã thêm WeChat của hắn.
Một dòng bình luận lướt qua thu hút sự chú ý của tôi.
[Cuối cùng cũng thêm được rồi, khổ cho trước đó anh đây bị xóa mười ba cái nick phụ.]
Tôi hơi sững sờ, nghĩ đến những nick phụ không tên cứ xuất hiện một cách khó hiểu trong WeChat bấy lâu nay.
Vừa mở khung chat ra, tôi đã thấy trên đó hiển thị đối phương đang nhập, nhưng mãi không có tin nhắn.