*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hồi còn trẻ, Đậu Hiểu Hoa là một người phụ nữ rất kiên cường, già rồi vẫn thế, vậy nên mới sinh ra Lâm Lung cũng kiên cường giống bà.
Sau khi cha qua đời, Lâm Lung từng bảo Đậu Hiểu Hoa chuyển đến sống cùng họ rất nhiều lần, một là bà có thể bớt lo lắng, hai cũng tiện cho bà cụ nhìn thấy cháu trai.
Nhưng bà cụ không chịu, muốn ở lại trên đảo kinh doanh homestay, Lâm Lung không lay chuyển được, đành tùy bà cụ. Sau đó nghỉ hè hàng năm đưa Lâm Khinh Chu đến ở cùng bà.
Song nếu như biết về sau sẽ xảy ra những chuyện kia, Lâm Lung nghĩ, bà tuyệt đối sẽ không để Lâm Khinh Chu bước lên đảo San Hô một bước.
Tối đêm giao thừa, bà đang ngồi quay quần với chồng và con trai nhỏ trước ti vi xem Xuân Vãn, thì nhận được điện thoại của con trai cả, biết tin bà cụ xảy ra chuyện. Cả đêm không ngủ được, ngày hôm sau vội vàng chạy lên đảo.
Bà không tưởng tượng được hai đứa trẻ đã làm chuyện ra gì mới chọc giận bà cụ thành như thế. Huống chi trong đây còn có Tần Việt luôn thận trọng hiểu chuyện.
Hỏi hai đứa trẻ, không đứa nào chịu nói, rồi hỏi bà cụ, cũng không hỏi được gì. Bà cụ mới vừa tỉnh lại, nói chuyện không lưu loát, nhưng rất tỉnh táo, kéo tay bà dặn đi dặn lại: "Đưa bé Chu, đưa... đưa đi..."
Ngoài ra không nói gì nữa. Làm Lâm Lung bối rối, tưởng rằng thằng nhóc thúi Lâm Khinh Chu đã gây hoạ to, chọc tức bà cụ, đến mức bà cụ không muốn gặp thằng cháu bất hiếu này nữa.
Lúc đó bà chỉ nghi ngờ, đến khi bà cụ không gặp cháu trai đầu tiên, mà muốn gặp Tần Việt, hạt giống hoài nghi trong lòng bà bắt đầu bén rễ đâm chồi.
Cộng thêm ánh mắt Lâm Khinh Chu nhìn Tần Việt… cho dù có kiềm chế, sẽ luôn có một chút tình cảm sơ ý lộ ra.
Ban đầu bà không thấy cách hai đứa ở chung nên không cảm thấy gì, nhưng sau khi lén quan sát một hồi, càng nhìn càng khiếp hãi, có một suy đoán đáng sợ dần dần thành hình trong lòng.
Thế nhưng chưa đợi bà thăm dò, hai đứa đã xảy ra chuyện. Nhìn thấy Lâm Khinh Chu cả người đẫm máu trong phòng bệnh, Lâm Lung thậm chí không đi nổi, ngơ ngác tại chỗ hai tay run lẩy bẩy, cuối cùng vẫn là Chu Thành Bân đỡ bà qua đó.
May thay Lâm Khinh Chu không sao, chỉ bị xây xát chút da thịt. Là vì sợ hãi quá mức mới ngất xỉu.
Người bị thương nghiêm trọng thật sự là Tần Việt, vẫn đang nằm trong phòng phẫu thuật chưa rõ sống chết. Bác sĩ đã đánh tiếng với bà, bảo bà chuẩn bị tâm lý trước, cho dù cứu được người, chân chắc cũng không giữ được.
Lâm Lung ngồi trên ghế của người chăm sóc, nhìn đứa con trai góc trán hãy còn dính vệt máu, nghĩ tới người mẹ trong phòng chăm sóc tích cực không biết sẽ gục ngã vào lúc nào, rồi lại nghĩ tới Tần Việt trong phòng phẫu thuật… suy đoán đáng sợ cùng từng cảnh tượng của quá khứ xen kẽ trong tâm trí bà, bà cảm thấy mình đã chắp vá được một chân tướng.
Nguồn cơn của tất thảy đều từ đứa trẻ tên Tần Việt, nó khuấy gia đình họ thành một đống bùi nhùi.
Vào khoảnh khắc ấy, Lâm Lung đã ra một quyết định --
Bất kể suy đoán của bà có đúng hay không, bà cũng không thể để Lâm Khinh Chu gặp lại Tần Việt nữa.
Cho dù bây giờ không có, hai đứa trẻ còn tiếp tục, sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện.
"Vậy nên mẹ đã đút lót nhân viên công tác của bệnh viện, làm giả giấy chứng tử, nói với con Tần Việt đã chết rồi, để con chết tâm hoàn toàn."
"Trước khi làm chuyện này mẹ đến gặp ngoại con, nói cho bà nghe quyết định này, bà cụ nhắm mắt ngầm đồng ý cách làm của mẹ, nhưng có lẽ do hổ thẹn, bà muốn để lại homestay cho Tần Việt, nếu như Tần Việt có thể sống sót."
"Tiểu Chu, khi đó con đau buồn làm mẹ cảm thấy rất sợ, có lẽ bản thân con không nhớ, trong một tuần đầu tiên, con không ăn không uống không ngủ, toàn duy trì nhờ tiêm dịch dinh dưỡng, về sau thật sự không chống đỡ được mới hôn mê, nhưng trong mơ vẫn còn khóc, còn gọi tên của Tần Việt."
"Thậm chí có một lần còn ngừng tim đột ngột, tiểu Chu, con không biết ba phút ngắn ngủi ấy có nghĩa gì với mẹ đâu, mẹ suýt đã mất đi con. Mà đến khi con tỉnh lại, đã biến thành trạng thái không nói không rằng."
"Con không còn nhắc đến tên của nó nữa, như thể không hề nhớ có một người như thế, thấy con như vậy, trong lòng mẹ cũng rất đau khổ, từng do dự liệu có nên tiếp tục lừa con hay không, song có lẽ là số trời sắp đặt, làm cho mẹ vẫn chọn giấu giếm đến cùng."
Bởi vì Đậu Hiểu Hoa mất.
Trong tang lễ có rất nhiều người, có cả bạn bè và hàng xóm đến phụ giúp, trong đó có nhà họ Lý kế bên. Con trai nhỏ nhà họ Lý là bạn bè cùng nhau lớn lên với Lâm Khinh Chu, trong tang lễ Lâm Lung thấy nó nói chuyện với cặp anh em khác ở một góc, tính tới chào hỏi, tiện thể mời tụi nó tới bầu bạn cùng Lâm Khinh Chu.
Bà nghĩ có bạn bè ở bên có lẽ có thể khiến Lâm Khinh Chu vui hơn một chút.
Đúng lúc đó, bà nghe thấy một trong hai anh em hỏi con trai nhà họ Lý: "Lý Đầu To, hôm qua tao nghe Lâm Đống nói mày nhìn thấy Lâm Khinh Chu với anh tiểu Tần… hai người họ gì gì đó ở cổng bệnh viện, là thật hả?"
Biểu cảm của đứa trẻ kia nửa tò mò nửa chán ghét, giống như nện một quyền thật nặng vào ngực Lâm Lung.
Đứa trẻ nhà họ Lý quay lưng với bà, Lâm Lung không nhìn thấy nét mặt của đối phương: "... Thật đó, tao mẹ nó cũng không ngờ, sốc bay cả nhà tao luôn, bây giờ tao cũng không biết phải nhìn mặt Lâm Khinh Chu thế nào nữa, quái kiểu gì ấy."
"Thì đó, tụi mình cùng nhau lớn, hai bây còn từng ngủ chung một giường, kết quả nó lại hôn môi với trai, mẹ nó, tởm vãi, da gà da vịt tao nổi lên hết rồi..."
Lâm Lung đứng nghe tại chỗ rất lâu, nghe bạn bè ngày xưa của con trai mình chê ghét nó như thế nào, tay chân lạnh toát, như rơi vào hầm băng.
"Sau đấy mẹ không tài nào nghe tiếp nổi, liền đi ra, ba thằng bé đó nhìn thấy mẹ thì khiếp vía, nhưng tang lễ có một đống việc, mẹ không có thời gian nói rõ với tụi nó, ngay sau đó lần lượt tới nhà tụi nó thăm hỏi."
Bấy giờ Lâm Lung mới biết tối đó bác Vương không may trật chân, đứa trẻ nhà họ Lý tới bệnh viện ở bên bà nội nó, kết quả mới đi ra đã nhìn thấy Lâm Khinh Chu và Tần Việt hôn môi ở cửa tiệm hoa đối diện bệnh viện.
Hai bà cháu đều là người không kín miệng, chưa được hai ngày đã đồn cho nửa đảo San Hô biết hết. Vậy nên Lâm Lung chỉ đành gõ cửa từng nhà một, xử lý những rắc rối đó.
"Tiểu Chu, mẹ chỉ có thể làm như vậy, tất cả là vì tốt cho con."
Có lẽ là thói quen hình thành lúc mắc bệnh hồi đó, một khi căng thẳng sẽ thích lặp lại một động tác, Lâm Khinh Chu cầm ly trà trong tay, khi nghe Lâm Lung kể mấy chuyện này, cậu liên tục hớp từng hớp trà, uống cạn nước trong ly cũng không phát hiện, vẫn tiếp tục động tác này.
Sắc mặt cậu trắng bệch, môi run cầm cập, không còn một hột máu, lúc nói chuyện âm giọng chênh vênh, Lâm Lung thấy hết mọi thay đổi của cậu, lo lắng cậu lại phát bệnh, căng thẳng nắm lấy tay cậu: "Tiểu Chu, hít sâu -- hít sâu --"
"Mẹ, mẹ không cảm thấy như vậy rất bất công với Tần Việt sao?" Cậu gian nan cất lời.
Lâm Lung không thấy vậy. Bí mật này đã chôn giấu trong lòng bà nhiều năm, nhưng bà không hề thấy hổ thẹn phần nào, bà không cảm thấy bản thân hay nhà họ Lâm mắc nợ Tần Việt điều gì. Nếu như không có bà cụ, nói không chừng Tần Việt đã sớm bị lão súc sinh kia tóm về tra tấn chết rồi.
Hơn nữa Lâm Khinh Chu cũng từng cứu nó một lần. Sau này nó cứu Lâm Khinh Chu, chỉ có thể tính là báo ơn. Hai người không ai nợ ai. Kết quả tốt nhất là mãi mãi không gặp nhau.
Thêm nữa, về sau tình trạng của Lâm Khinh Chu càng ngày càng tệ, thậm chí tạo thành vấn đề tâm lý rất nghiêm trọng... Bà càng thêm quyết tâm muốn giấu nhẹm chuyện này đi, không cho Lâm Khinh Chu tiếp xúc gì thêm với Tần Việt.
"Tiểu Chu, con phải hiểu cho tâm trạng của một người mẹ là mẹ, nhìn thấy con trai của mình hành hạ bản thân ra thế kia vì một thằng đàn ông, đổi thành người mẹ nào cũng sẽ không tán thành."
"Vả lại ở xã hội của chúng ta, độ khoan dung với tình cảm này vô cùng thấp, mẹ sợ tương lai con sẽ bị tổn thương, mà con lại đúng lúc quên đi người kia vì kích động mạnh, mẹ dứt khoát đâm lao theo lao, bưng bít hết tất cả."
"Tiểu Chu, mẹ là vì tốt cho con."
"Đây cũng là di nguyện của ngoại con."
Lâm Khinh Chu phải tốn một thời gian rất dài mới tiêu hóa hết những chuyện này. Cậu rất khó chịu, dường như có một luồng khí hỗn tạp chặn ngang lồng ngực, đè nén cậu, dồn ép cậu, khiến cậu không thể hít thở bình thường.
Ly thủy tinh trong tay sắp bị bóp bể, cậu hít sâu từng hơi, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Lúc lâu sau, những cảm xúc tiêu cực ấy mới tạm bị kìm chế, cuối cùng cậu cũng có thể lên tiếng một cách trúc trắc: "Vậy Tần Việt biết những việc này không?"
"Nó biết." Lâm Lung nắn tay cậu trấn an, thử làm cảm xúc của cậu ổn định hơn, "Sau khi tiểu Tần phẫu tỉnh lại, mẹ đã tới tìm nó..."
Đó hẳn là ngày thứ hai sau tang lễ của bà cụ, Tần Việt tỉnh lại sau khi vượt qua cơn nguy hiểm, mà Lâm Khinh Chu vẫn còn đờ đẫn như mất hồn.
Bác sĩ nói cậu bị sang chấn tâm lý nặng, cần phải điều trị theo liệu trình, vậy nên Lâm Lung quyết định đưa cậu tới nước Y, trước lúc đó, bà đi gặp Tần Việt một lần.
Tình trạng của đứa trẻ kia vẫn rất tệ, đeo mặt nạ oxy nằm trên giường bệnh, mặt mũi tái nhợt, hãy còn chưa biết chân mình đã què, câu đầu tiên sau khi gặp bà là hỏi: "Dì Lâm, Lâm Khinh Chu đâu, em ấy sao rồi?"
Một câu rất ngắn, nhưng anh nói đứt quãng, cực kỳ vất vả.
Lâm Lung là người làm mẹ, là mẹ của hai đứa con, tận mắt thấy một đứa trẻ nằm trên giường bệnh, không có ai để dựa dẫm, mà trong lòng vẫn lo cho con trai mình, nói không có chút xúc động nào đương nhiên là giả.
Nhưng chính vì bà là mẹ, nên càng phải ép mình nhẫn tâm, bà không thể để con trai mình chịu tổn thương.
Vậy nên bà đem "giấy báo tử", đem tình trạng của Lâm Khinh Chu, cùng với thái độ của đám trẻ nhà họ Lý trong tang lễ kể hết cho Tần Việt nghe.
Bà biết như vậy rất tàn nhẫn, nhưng bà không còn cách nào khác, bảo vệ con mình là bản năng của mỗi người mẹ.
"Tiểu Tần, con đừng trách dì Lâm, tụi con còn nhỏ, không biết con đường này khó đi nhường nào, chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết thì cho rằng không phải sợ gì, nhưng dì không thể."
"Dì không thể để tiểu Chu biến thành một người đồng tính, bà ngoại tụi con cũng sẽ không đồng ý, trước khi đi bà cụ cũng chỉ nghĩ đến chuyện của hai con, chẳng lẽ con đành lòng để bà chết không nhắm mắt ư?"
"Tiểu Tần, nếu như con thật lòng muốn tốt cho tiểu Chu, vậy thì buông tha nó đi, đừng gặp lại nó nữa. Người mẹ này hiểu nó, với cái gì nó cũng cả thèm chóng chán, bây giờ tuy rằng nó đau buồn, nhưng không mất bao lâu sẽ quên đi những việc này, nó sẽ có cuộc sống mới, con cũng sẽ có, tụi con không nên tiếp nối sai lầm nữa..."