*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đôi mắt xinh đẹp của Tần Việt dần dần ảm đạm trong từng tiếng khẩn cầu của bà, mà bà dùng Lâm Khinh Chu và bà cụ làm con cờ, đổi lấy thắng lợi trong cuộc đàm phán của mình.
Cuối cùng, quả nhiên đứa trẻ kia đã thỏa hiệp, anh nhắm mắt lại, gian nan nói cách lớp mặt nạ oxy: "Con biết rồi thưa dì Lâm."
Chỉ là bọn họ không ai ngờ được, sau khi đến nước Y, dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ tâm lý, họ phát hiện Lâm Khinh Chu mất trí nhớ, cậu còn nhớ người nhà, bạn bè, nhớ thời gian sinh sống trên đảo San Hô, chỉ quên mỗi Tần Việt.
Lâm Lung nói chuyện này cho Tần Việt biết, người kia càng lạnh lòng như tro tàn, cam kết với Lâm Lung: "Dì Lâm, dì yên tâm, con sẽ không gặp lại Lâm Khinh Chu nữa."
Rất nhiều năm về sau, Lâm Lung không hoàn toàn cắt đứt liên lạc với anh, thỉnh thoảng bà sẽ gửi một số bức ảnh của Lâm Khinh Chu qua cho anh, đây là giao hẹn của bọn họ, Tần Việt muốn bảo đảm chắc rằng Lâm Khinh Chu sống thật tốt, mới cam tâm buông bỏ hoàn toàn.
Cho đến năm Lâm Khinh Chu tốt nghiệp đại học. Mà cậu vẫn không nhớ ra Tần Việt.
"Đây chính là toàn bộ sự tình, tiểu Chu, con đừng trách mẹ, không có người mẹ nào muốn nhìn thấy con mình như thế kia, nếu chuyện giống như vậy xảy ra một lần nữa, mẹ không dám tưởng tượng con sẽ như thế nào."
"Hơn nữa khi đó tụi con còn quá nhỏ, nói yêu, nói cả đời quá xa vời, nhỡ đâu có một ngày nó không muốn tiếp tục, đến lúc đó con phải làm sao, con chấp nhất với nó đến thế, mẹ sợ con sẽ không chấp nhận nổi."
"Vậy nên nếu con đã mất trí nhớ, vậy chính là sự sắp xếp của ông trời, là sự lựa chọn tốt nhất đối với hai đứa con. Dù cho con trách mẹ, mẹ vẫn làm như thế."
Cách mười năm, cuối cùng Lâm Khinh Chu cũng biết toàn bộ chân tướng năm đó.
Thật ra cũng không phải không có sơ hở, nếu như năm đó cậu dũng cảm hơn, đi vào nhà xác, nhìn rõ diện mạo của người trong tủ đông, biết đâu đã có thể nhận ra đó không phải Tần Việt.
Nhưng khi ấy cậu quá sợ hãi, cả người sắp sửa sụp đổ, không tài nào chấp nhận được hiện thực Tần Việt đã mất, nào còn dám nhìn kỹ.
Ở trong lòng cậu, nếu như cậu không tận mắt nhìn thấy, vậy thì vẫn có thể dối gạt chính mình, mà một khi nhìn, thì chẳng còn ảo tưởng nào nữa.
Vậy nên cậu không dám, cậu không thể chấp nhận hiện thực này, chỉ có thể chọn trốn tránh.
Bây giờ nghĩ lại, mẹ cậu dám chắc cậu không dám đi xác nhận, vậy nên mới dùng một thi thể giả lừa cậu.
Mười năm.
Nếu không phải cậu trở về đảo San Hô để tìm linh cảm, có lẽ cả đời này cũng không nhớ ra, cả đời sống trong khờ dại, hệt như một cái xác biết đi.
Còn Tần Việt...
Tần Việt sẽ trông giữ đảo San Hô trọn đời, chờ một người biết rõ sẽ chẳng bao giờ trở về.
Bọn sẽ sẽ lỡ mất nhau như thế.
Cậu thì quên sạch sẽ, mà Tần Việt biết phải làm sao.
"Tiểu Chu, đừng trách mẹ..."
Lâm Khinh Chu đã nghẹn ngào không nói nên lời, cậu không dám tưởng tượng năm đó lúc nằm trên giường bệnh Tần Việt đã tuyệt vọng bao nhiêu, cũng không dám đoán lúc anh nhận được những tấm ảnh Lâm Lung gửi qua có tâm trạng gì, chỉ nghĩ đến thôi đã đau đớn tột cùng, tựa như có ai bóp lấy cổ họng, khiến cậu sát rìa ngạt thở.
"Là con đã sai, là con..." Rõ ràng cậu từng nói sẽ bảo vệ Tần Việt, sẽ mãi yêu Tần Việt, lại khiến đối phương phải nhận lấy nhiều đau khổ như vậy, là cậu đã sai, "Là lỗi của con, đều là lỗi của con..."
Lâm Khinh Chu đau khổ túm tóc mình, hai mắt đỏ au, toàn thân không ngừng run rẩy, Lâm Lung ôm chặt lấy cậu: "Tiểu Chu con bình tĩnh chút đi, đừng như thế, đây không phải lỗi của con..."
"Nhưng mẹ à, nếu như mẹ không sai, con cũng không sai, vậy là lỗi của ai đây?" Trên mặt Lâm Khinh Chu giăng đầy vệt nước mắt, cậu nhìn mẹ mình gần như là van nài, "Là Tần Việt ư? Chẳng lẽ là anh ấy sai ư?"
"..." Lâm Lung không trả lời được.
Tấm lòng yêu con tha thiết của một người mẹ, tình yêu cô độc kiên trì của hai thiếu niên, cái nào mới là sai?
Nhưng xã hội này sẽ không cho phép tình yêu như thế, vậy nên họ sai.
"Mẹ, con yêu anh ấy, nếu như không có anh ấy, cả đời con sẽ không vui vẻ." Lâm Khinh Chu cũng không thật sự muốn có được đáp án nào từ mẹ cậu, bởi vì trong lòng cậu đã sớm quyết định. "Lần này, con sẽ không buông tay anh ấy nữa."
Rõ ràng cậu đã lên cơn rất nghiêm trọng, song cố kiềm chế bản thân, bình tĩnh lại trong thời gian ngắn ngủi, chẳng qua lòng bàn tay đã đẫm màu máu.
Cậu dùng móng tay đâm thẳng vào trong máu thịt từ nãy đến giờ. Lâm Lung thấy mà hãi hùng.
"Mẹ, xin người đừng cản con. Con không thể mất đi anh ấy lần nữa. Tuyệt đối không thể."
Thật ra Lâm Lung làm sao không nhìn ra quyết tâm của cậu chứ, trong mười năm nay, dù rằng con trai có vẻ bình thường, nhưng hoàn toàn biến thành một người khác, từ một thiếu niên trước đây thích chơi đùa, phá phách, tính cách sáng sủa, đã biến thành Lâm Khinh Chu trầm lặng ít nói, cái gì cũng giấu trong lòng của sau này.
Cậu rất ưu tú, nhưng không vui vẻ.
Bác sĩ tâm lý cũng nói chuyện qua với Lâm Lung, nói trong lòng Lâm Khinh Chu chôn một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ phát nổ, cũng không biết liệu có nổ không, nhưng một khi nổ, là mức hủy diệt. Có khả năng cậu sẽ không chịu đựng nổi.
Và Lâm Lung cũng hiểu rõ, quả bom hẹn giờ đó chính là Tần Việt. Chỉ là con người đều theo thói quen mà lựa chọn lừa gạt bản thân, trước khi quả bom nổ, luôn trông chờ vào vận may.
Mà bây giờ, quả bom này đã nổ, nếu như bà còn ngăn cản, con trai của bà sẽ "hủy diệt".
Lâm Lung thở dài một hơi, nắm lấy lòng bàn tay máu thịt bấy nhầy của Lâm Khinh Chu:
"Mẹ biết rồi, đi đi, làm chuyện con muốn làm."
"Còn chuyện của bà ngoại con, hai đứa đừng nghĩ nhiều quá, trước khi mất bà ngoại từng nói với mẹ, bà chỉ lo cho tụi con, sợ tụi con sống không tốt, nhưng nếu như tụi con không thể tách ra được, bà bảo mẹ… đừng làm khó tụi con..."
Chuyến đi tới nước Y lần này đau khổ hơn Lâm Khinh Chu tưởng tượng, nhưng cũng suôn sẻ ngoại dự tính, cậu ở nhà một đêm.
Tối đến trên bàn ăn, Chu Thành Bân nghe nói cậu muốn đi còn giật mình: "Sao gấp gáp vậy con, không phải mới về hồi chiều sao, sắp xếp việc xong rồi?"
Chu Hoan ngồi đối diện cậu vừa ăn bít-tết vừa đùa với Lucky, nghe vậy hừ hai tiếng từ mũi, trợn mắt không mấy rõ ràng.
Từ nhỏ mối quan hệ giữa hai anh em họ đã không tốt đẹp, Chu Hoan cảm thấy Lâm Khinh Chu chia sớt tình yêu thương của cha mẹ mình, Lâm Khinh Chu cũng vậy. Cậu vẫn không thể coi mình như một thành viên trong gia đình này, luôn cảm thấy như ngăn cách cái gì đó, có cảm giác ăn nhờ ở đậu.
Nhưng mâu thuẫn là, đôi khi cậu sẽ sinh ra một số ảo tưởng, cảm thấy lẽ ra mình có một người anh em rất thân thiết. Tuy nhiên người ấy nếu không phải Chu Hoan, vậy thì là ai?
Cậu không nhớ ra, bèn cho là di chứng của bệnh, là ảo giác của cậu.
Chẳng qua mỗi lần sinh ra ảo giác ấy, cậu sẽ bất giác muốn tỏ ra thân thiện với Chu Hoan, nhưng người kia không nhận lấy, thậm chí còn thấy cậu ba trợn. Lâu ngày, Lâm Khinh Chu thấy mình có bệnh thật, không nhớ đến nữa.
"Dạ, sắp xếp xong rồi, qua hai ngày nữa là trường học khai giảng, con muốn tới sớm để làm quen."
Chu Thành Bân gật đầu nói: "Như thế cũng tốt, nhưng một mình ở bên ngoài, nhất định phải chăm sóc bản thân chu đáo, gặp chuyện gì nhớ gọi điện cho tụi chú, dù thế nào ta cũng là người một nhà, biết chưa?"
"Dạ, cảm ơn chú Chu, con hiểu ạ."
Cậu ở ngôi nhà này luôn cảm thấy mất tự nhiên, dùng bữa tối xong liền trở về phòng. Xem điện thoại, tin nhắn khá nhiều, có điều không có người cậu mong đợi, phần lớn là tin đề xuất của đủ ứng dụng.
Theo nguyên tắc núi không qua đây thì ta qua đấy, Lâm Khinh Chu chọc liên hệ ghim trên wechat, trong khung trò chuyện của hai người lập tức hiện ra [Tôi đã vỗ đầu nhỏ của "Anh trai"]
Lâm Khinh Chu cầm điện thoại lăn trên giường một vòng, tưởng tượng cảnh tượng cậu thật sự ở trước mặt anh cậu vỗ nhẹ đầu anh, trái tim tăng tốc không nghe kiểm soát.
Nhưng anh cậu rõ là lạnh lùng, cậu chọc anh rồi, vậy mà anh cậu làm thinh, nom như là sẽ không trả lời tin nhắn của cậu.
Lâm Khinh Chu chờ 3 phút, 5 phút, 10 phút… sau đó quyết định không chờ nữa.
Cậu sửa ghi chú của Tần Việt thành [Anh iu], sau đó chọc ảnh đại diện của đối phương tiếp, trên màn hình lập tức nhảy ra [Tôi đã vỗ đầu nhỏ của "Anh iu"]
Chụp màn hình.
Kế đó lại sửa ghi chú, lần này sửa thành [Tâm can].
Chọc một cái. Dòng chữ kia liền biến thành [Tôi đã vỗ đầu nhỏ của "Tâm can"]
Chụp màn hình nữa.
Lâm Khinh Chu tự chơi đến nghiện, trong thời gian tiếp theo, cậu không ngừng lặp lại hành động sửa chú cho Tần Việt rồi chọc ảnh đại diện của đối phương, sau đó chụp màn hình, đã cù "Bạn trai", "Cục cưng", "Bé yêu", "Tình yêu", "Người yêu dấu"...
Cậu tưởng tượng đến dáng vẻ chau mày đỏ mặt nhìn điện thoại của anh mình, vui cả buổi liền.
Mà Tần Việt cũng y như cậu đoán, hai mày nhăn thành chữ "川" vì nhận nhắc nhở wechat liên hồi.
Vậy mà tiểu Yểu còn cố tình hỏi anh: "Ông chủ nè, hôm nay anh có nhiều tin nhắn thiệt đó, là anh Lâm hỏ?"
Tần Việt úp điện thoại lên bàn, ánh mắt sâu xa: "Không phải, tin nhắn quấy rối."
Không biết tiểu Yểu tin hay không, kéo dài giọng "ồ --", một ánh mắt của Tần Việt giết tới, tiểu Yểu ôm bộ đồ ăn nhanh chóng tháo chạy vào nhà bếp.
Tần Việt lật điện thoại lại, "tin nhắn quấy rối" vẫn đang oanh tạc, xưng hô với anh đã biến thành "Oppa", "Darling", "Honey"...
Càng gọi càng đi xa.
Tần Việt muốn nhịn nhưng không được, cuối cùng trả lời một tin: [Đủ rồi].
Rõ ràng là câu từ chối lạnh lùng, nhưng Lâm Khinh Chu lại mở cờ trong bụng vì tin nhắn này, cậu trả lời Tần Việt: [Anh ơi, em thấy hơi nhớ anh.]
Lại nói: [Có lẽ không chỉ là một chút.]
Tần Việt không gửi thêm bất cứ cái gì. Lâm Khinh Chu cũng không tác quái nữa, hài lòng kết thúc lần quấy rối với anh cậu.
Anh cậu hiện giờ giống như một chú mèo tsundere, đề phòng cậu, có thể trêu, lúc trêu anh sẽ cho ra phản ứng rất thú vị, khiến người ta rung động không thôi, thỉnh thoảng sẽ cào cậu một cái không đau không ngứa, nhưng trêu đùa cũng phải nắm chừng mực, tuyệt đối không thể trêu dữ quá.
Lâm Khinh Chu cất điện thoại, tắt đèn đi ngủ. Trước khi ngủ rõ ràng rất vui, nhưng có lẽ vì vừa mới biết được một chân tướng tàn nhẫn, tối ấy Lâm Khinh Chu mơ một cơn ác mộng.
Trong mơ cậu không trở về đảo San Hô, cũng không nhớ ra Tần Việt, cậu vào đại học, dần dần thích nghi với hoàn cảnh khác hẳn trong nước, quen với việc dùng tiếng Anh, với việc ăn cơm Tây theo tuần tự.
Tần Việt ở đảo San Hô chờ cậu.
Cậu tốt nghiệp đại học, thi lên nghiên cứu sinh, theo giáo viên hướng dẫn làm dự án, thỉnh thoảng tới quán bar, đi ăn khuya với bạn học cùng nhóm.
Tần Việt ở đảo San Hô chờ cậu.
Cậu tốt nghiệp nghiên cứu sinh, gặp được một người đàn ông trẻ tuổi khiến cậu cảm thấy quen thuộc, bọn cậu yêu nhau, rồi chia tay.
Tần Việt ở đảo San Hô chờ cậu.
Cậu tìm được một công việc khá ưng ý, yêu đương với những người khác nhau, chia tay, lại yêu đương, rồi chia tay tiếp, người nào cũng có chỗ na ná, hoặc là mắt hoặc là mũi hoặc là miệng... Cậu đang tìm một người, nhưng đến chính bản thân cậu cũng không nhận ra.
Tần Việt vẫn ở trên đảo San Hô chờ cậu.
Ngày này qua ngày nọ, năm này sang năm khác, cậu giống như hàng nghìn hàng vạn người bình thường trên thế giới, lớn lên, già đi, mà Tần Việt luôn ở trên đảo San Hô chờ cậu từ đầu đến cuối.
Cảnh cuối trong mơ, cậu nhìn thấy hai nấm mồ mọc cỏ dại, một là của ông bà ngoại, cái khác là của Tần Việt, màu máu nhoè đi cái tên trên bia mộ.
Lâm Khinh Chu đứng ở đó, ngơ ngác nhìn cái tên trên bia mộ kia, không thể cử động trong một thời gian rất dài.
Giây phút ấy, cảm giác mất trọng lượng truyền đến, rõ ràng Lâm Khinh Chu giẫm trên đất, lại như đang rơi xuống không ngừng.
Cậu chợt thấy sợ hãi và tuyệt vọng, cậu không biết tại sao mình đột nhiên xuất hiện tại nơi này, cũng không nhớ ra chủ nhân của bia mộ là ai, song lại hiểu được một cách hết sức tỉnh táo, rằng người này đã rời bỏ cậu, đi đến một chân trời rất xa, một nơi khác cậu không thể nào nhìn thấy, cậu đã hoàn toàn đánh mất đối phương.
Sau đó Lâm Khinh Chu giật mình tỉnh giấc. Tỉnh lại cả người toàn mồ hôi lạnh. Nhìn điện thoại, mới phát hiện chưa tới bốn giờ, nhưng cậu không sao ngủ được nữa, cứ mở to mắt như vậy đến hừng Đông.
__
@Vấn Quân Kỷ Hứa
(Ngược xong rồi, đôi bạn trẻ chia xa hai ngày, bé Lâm sẽ về tìm anh trai ngay thôi, mặc dù khác nơi, nhưng là ngọt ~)
@yu: ông tổ trò chọc mèo, bậc thầy trong việc khạy trai =))))