Antoine Trên Mây

Chương 37

《Tín Hiệu Tận Thế》khởi quay ở vùng ngoại ô Thượng Hải.

Lâm Dụ đọc lướt danh sách khách mời, đến lúc tập hợp ngoài trường quay mới phát hiện Lương Mộng Kỳ cũng tham gia. Sau khi rời đoàn phim vài tháng, lần cuối hai người gặp nhau chỉ mới hôm qua — Lương Mộng Kỳ và Lâm Dụ thường thấy người kia dưới Weibo của Trịnh Phái Dương, ai cũng khoác lên vô số lớp ngụy trang, giả làm người qua đường.

Lương Mộng Kỳ vốn đứng cạnh một đội khác, vừa thấy anh cô liền giơ tay vẫy: “Lâm Dụ, lát nữa anh nhớ chọn em nha!”

Có khách mời nam từng là MC đài truyền hình đứng kế bên cũng nói: “Tôi cũng muốn chung đội với Lâm Dụ, cậu ấy chạy trốn lẹ lắm.”

Quán quân quyền anh cao to đô con mạnh mẽ xen vào: “Lâm Dụ muốn chung nhóm với tôi hơn, cậu ấy là đàn em của tôi, tôi phải bảo vệ cậu ấy.”

MC: “Lâm Dụ của tôi mà!”

Quán quân quyền anh: “Của tôi mới đúng!!!”

Diễn viên gạo cội vừa bước vào chuyên đóng vai “Hoàng A Mã” chẳng biết vì sao cũng muốn góp vui, ông quát đầy nội lực: “Không ai được giành! Lâm Dụ của tôi rồi!”

Đạo diễn ổn định mấy vị khách mời: “Khoan cãi nhau đã, có ai biết chủ đề tập đầu tiên là gì không nào?”

“Biết chứ.” MC giơ tay tranh trả lời, “Cuộc chiến giành Lâm Dụ.”

Mọi người đều bật cười, Lâm Dụ ngại ngùng gãi đầu, anh chưa nói gì hết mà.

Tập đầu không có cảnh quay ngoài trời, MC giới thiệu dàn khách mời, sau đó rút thăm ghép một nhóm hai người, mỗi vòng loại một đội, đội chiến thắng cuối cùng sẽ được miễn bị loại ở tập sau.

Thí sinh Lâm Dụ nổi tiếng vừa vô đã được Lương Mộng Kỳ rút trúng. Anh tràn ngập tự tin, dựa vào sự ăn ý của mấy tháng làm bạn với nhau trên mạng, dù cả hai có chơi dở òm thì ít nhất vẫn sẽ trụ được vòng đầu tiên.

Kết quả ván thứ nhất.

“Lâm Dụ OUT, Lương Mộng Kỳ OUT.”

Hai người là nhóm cuối cùng thoát khỏi căn phòng xịt nước, lúc chạy ra hàng mi giả của Lương Mộng Kỳ ướt đẫm: “Em không giải được mật mã thì thôi, còn anh tốt nghiệp đại học F đấy! Sao cũng không giải được vậy!”

đại học F là viết tắt của đại học Phúc Đán (Fudan University – 復旦公學), một trong những đại học hàng đầu TQ, trong đó Phúc Đán nghĩa là “ánh sáng buổi sớm quay trở lại” (Wikipedia)

Mấy lọn tóc xoăn của Lâm Dụ xẹp lép, anh ép tóc mình, tỏ vẻ vô tội: “Sắp giải được rồi mà, mật mã có ba chữ số, anh thử đến 898 rồi, còn tầm 100 lần nữa thôi.”

“…” Đoán bừa hơn 800 lần mà vẫn không trúng, Lương Mộng Kỳ nghĩ, trông cái vận may đội mình đúng là bị loại chẳng oan.

Lúc về phòng nghỉ, Lâm Dụ tưởng Lương Mộng Kỳ không vui, chạy đến xin lỗi.

“Em đâu có giận. Em chỉ tưởng con nhà người ta chơi ba cái này đỉnh lắm, ai ngờ trình chỉ tầm tầm em.” Lương Mộng Kỳ đang dán mi, giở giọng khinh khinh: “Em nghe fan bảo điểm thi đại học của anh cao lắm mà, anh học giỏi thật không đấy.”

“Ừ cao lắm.”Lâm Dụ thở dài, “Nhưng đừng nhắc đến chuyện này nữa, anh buồn.”

Lương Mộng Kỳ: “…”

Năm đó khi thi đại học, Lâm Dụ điền nguyện vọng một vào hồ sơ là đại học F, đấy là ngôi trường Trịnh Phái Dương mong mỏi muốn đến, dẫu có hy vọng xa vời anh vẫn muốn nếm thử hương vị phấn đấu vì tình yêu.

Nhưng Tiểu Lâm nào biết, Trịnh Phái Dương cũng nghĩ thế.

Sau khi thống kê điểm thi suốt ba năm cấp ba của Lâm Dụ, cậu bèn điền đại học Ngô vào ô nguyện vọng tiến cử — theo những phân tích kĩ càng tỉ mỉ, đây là thành tích cao nhất mà bạn học Lâm Dụ có thể đạt được trong lịch sử.

Nhưng Trịnh Phái Dương quên tính vào một yếu tố quan trọng. Không chỉ cá chép mới vượt được vũ môn, cá mè hoa khi yêu cũng có thể hóa rồng.

cá chép vượt vũ môn hóa rồng: là một câu chuyện về sự kiên cường, ý chí sắt đá và những nỗ lực không ngừng để phấn đấu, vượt qua mọi khó khăn và thử thách.

Lâm Dụ tốn mấy tháng hói cả đầu vì tình yêu. Những hôm thi đại học chẳng biết anh được vị tiên cá chép nào nhập, đầu óc sáng dạ hẳn, cuối cùng đạt được số điểm đó giờ chưa từng có, đậu hẳn nguyện vọng một mình mù quáng điền vào.

Thế là vào hôm khai giảng, đại diện lứa tốt nghiệp xuất sắc khóa này của Cảnh Hành – Lâm Dụ, ôm đùi Trịnh Phái Dương bật khóc dữ dội tại ga tàu hỏa.

“Tớ không đi! Tớ không muốn đi đâu! Hu hu hu! Cậu phải đến tìm tớ!”

Mất mặt quá đi mất. Trịnh Phái Dương đỡ Lâm Dụ dậy, hứa: “Được được được, bao giờ nghỉ tớ sẽ sang gặp cậu.”

Lâm Dụ gào khóc nửa ngày mà chẳng có lấy một giọt nước mắt, anh lau mặt: “Khi nào rảnh tớ sẽ về gặp cậu! Cậu nhớ chờ tớ đó!”

Ai ngờ ngày hôm sau, Trịnh Phái Dương vừa về từ tiết tự học buổi chiều liền thấy Lâm Dụ ngồi thù lù trong phòng ngủ tầng dưới của cậu, tay ôm một quả dưa hấu tròn vo trong ngực.

“… Khi nào rảnh sẽ về của cậu là vầy hả?”

“Đúng rồi! Chiều nay không có tiết nên tớ mua vé xe lửa về nè! Lát nữa tốn thêm hai tiếng về là được!” Lâm Dụ đưa dưa cho cậu, vui vẻ bảo: “Lâm Lâm ơi, tớ vẫn được thấy cậu thêm mười lăm phút nữa!”

Nắng ban trưa chiếu rọi đỉnh đầu, trong trẻo ấm áp hệt như niềm vui của Lâm Dụ, khi nếm vào chỉ thấy vị nước sốt ngọt đến thấu lòng. Trịnh Phái Dương nhìn đáy mắt anh, không biết nên nói gì.

— Rồi những cuộc gặp gỡ sau này chỉ vỏn vẹn mười lăm phút. Mười lăm phút thì làm được gì?

Đủ cho Lâm Dụ ăn hết hai phần bánh cuộn trứng ở cửa hàng sau trường, đủ cho Trịnh Phái Dương dạo hai vòng rưỡi dãy hành lang tại Di Hòa Viên nổi tiếng.

Đủ cho hai người xoay lưng về dòng người, trao nhau những vân hoa trong lòng bàn tay.

Đủ cho hai người núp dưới tán ngô đồng treo trăng cao, giấu đi lòng dịu dàng nồng nhiệt thuở niên thiếu.

Mười lăm phút, 900 giây. Đủ để nhìn đến mỗi giây của sau này.

Tại phòng nghỉ, Lương Mộng Kỳ đưa anh một túi giấy, Lâm Dụ mở ra xem, bên trong có đôi búp bê nhồi bông to cỡ lòng bàn tay, một con mặc sơ mi trắng, con kia mặc vest đen, trông qua xứng đôi vô cùng.

Lương Mộng Kỳ chỉ con áo đen: “Đây là anh.”, rồi chỉ sang con mặc áo trắng, “Con này là Trịnh Phái Dương.”

Cặp búp bê được fan thiết kế dựa trên trang phục hai người mặc trong tập cuối cùng của chương trình, áo của chúng có thể cởi ra được. Lâm Dụ bóp gương mặt tròn mềm của búp bê Trịnh Phái Dương, vừa ý đến độ cất vào túi mình: “Đáng yêu quá à! Anh thích lắm! Cảm ơn em!”

“… Không có chi.” Lương Mộng Kỳ vốn muốn nhận lại chỉ đành lặng lẽ thu tay về, “Nhưng mà em nói anh nghe bí mật này nhé, chắc em rút đây.”

Bức tường thành của những cô gái đu idol nhanh xây mà cũng chóng đổ. Gần đây Lương Mộng Kỳ thích anh chàng vừa debut, quán quân của show tuyển chọn, tên là Tư Duệ, biết hát biết nhảy lại còn đẹp trai, ai thấy cũng rung rinh.

Lương Mộng Kỳ giải thích với anh: “Không phải do em hết thích hai anh đâu, nhưng mà dạo này em lo đu cp Tư Duệ nên không đu cặp cũ mấy được. Tuy em vẫn là Khoai Tây nhưng hai anh real quá, em không có chỗ phát huy, khó chịu thấy mồ.”

“Phát huy gì cơ?”

“… Thôi anh đừng biết thì hơn. Nhưng mà đó giờ em nhắm chuẩn lắm, chắc chắn cặp này cũng sẽ thành thôi. Ngày họ đứng chung khung hình sẽ là ngày cưới luôn, em chờ, mà dù họ không thể chung khung hình em cũng bắt hai người quen nhau cho bằng được.”

Lâm Dụ hỏi: “Em nói ai với ai đấy?”

Lương Mộng Kỳ vui vẻ đáp: “Đàn anh của Tư Duệ, Mạnh Tiêu Trình đó! Sao sao, ngoại hình họ hợp nhau trăm phần trăm luôn đúng không, xứng đôi quá trời luôn đúng không!”

“…” Lâm Dụ xin kiếu, “Đừng hỏi anh, em đi hỏi Lộ Tư Tề đi.”

Tham gia trò chơi xong rồi nên Lâm Dụ được tan tầm sớm. Khi về đến nhà, Trịnh Phái Dương đang thay quần áo ra ngoài: “Đúng lúc quá, anh đến bệnh viện với em đi.”

Lâm Dụ sốt ruột: “Sao vậy em! Em khó chịu ở đâu hả, có nghiêm trọng không? Thôi em đừng lái xe, để anh gọi Phương Khâm đến chở chúng mình đi! Giờ em có thấy mệt không?”

Trịnh Phái Dương ngồi vào ghế lái: “Anh đừng hỏi nữa, em đau đầu.”

Lâm Dụ càng hoảng: “Sao tự dưng lại đau đầu? Có phải do cảm lạnh không? Có phải do hai ngày nay bôn ba bên ngoài em không nghỉ ngơi đàng hoàng không? Anh bật điều hòa cho em dễ chịu hơn nhé? Hay anh đi mua sữa bò nóng cho em nha? Trong xe lạnh quá, hẳn em bị cảm rồi. Lát nữa anh đi mua nước ấm cho em, em muốn uống sữa hay uống cà phê? À quên, không được uống cà phê, sữa tốt hơn…”

Trịnh Phái Dương ngắt lời anh: “Em đau đầu nhưng không cần gặp bác sĩ, anh bớt mồm lại là được.”

Lâm Dụ niêm phong miệng mình ngay.

Căn phòng bệnh này không giống những căn phòng khác, thoang thoảng mùi dầu rán. Lâm Dụ đẩy cửa bước vào, thấy người trên giường đang cầm búa nhỏ đập quả óc chó, các dụng cụ muôn kiểu dáng la liệt khắp giường.

Bỗng dưng có người xuất hiện, Nhậm Lãng sợ đến mức run tay đánh rơi một vật, nó lăn đến chân giường, ra là quả óc chó.

“Eo ơi, con làm chú sợ muốn chết, chú tưởng ông già kia về sớm.” Eo Nhậm Lãng không xoay được, ông chỉ đành duỗi tay với lấy, “Không thể để ổng thấy chú ăn nửa ký óc chó được, bằng không ổng sẽ biết chú giả bệnh mất, phải mau giấu thôi.”

Lâm Dụ nhặt óc chó tính đưa Nhậm Lãng, đằng sau có tiếng người vang đến, xen lẫn chất giọng quen thuộc.

Thẩm Thanh Hàng vừa mở cửa liền bảo: “Sao em chưa dọn đồ nữa, lề mề gì vậy. Phái Dương đến đón chúng ta rồi. Ơ, Tiểu Dụ cũng tới sao?”

Nhậm Lãng chen mồm: “Đúng đó! Tới bất thình lình gì đâu! Nó còn bắt em ăn mấy thứ này nè, em đã nói em không ăn được!”

Nói rồi ông nâng tay, vội vàng hất quả óc chó Lâm Dụ đưa mình.

Từ hồi Lâm Dụ tình cờ thấy ông mặc áo thun cũ, có đôi lần Nhậm Lãng gặp anh khi ở nhà, ông dần dà trút đi hình tượng lúc làm việc. Mãi đến một ngày, Lâm Dụ không gọi “thần tượng ơi thần tượng à” nữa mà chuyển sang kêu “Ông Nhậm”, khi đấy ảnh đế tận mắt thấy mình mất đi một người hâm mộ.

Ông chỉ đành tự an ủi: Có sĩ diện cũng thế thôi. Tới tuổi này rồi ai mà chẳng bị đuổi đi vứt rác, ai mà chẳng mặc áo rách một lần, chuyện bình thường như ăn cơm bữa ấy mà.

Thế nên bây giờ có bị Thẩm Thanh Hàng quở trách trước mặt Lâm Dụ, Nhậm Lãng cũng kệ luôn. Vừa trông thấy Thẩm Thanh Hàng xách túi rời đi tức thì cuống cuồng: “Anh bỏ em à?!”

“Em ăn cho xong rồi hẵng về. Anh thấy em sung sức lắm mà, tự ngồi tàu điện ngầm về đi nhé.” Thẩm Thanh Hàng đóng sầm cửa rời đi.

Ảnh đế bị bỏ lại một mình trong phòng, cô đơn buốt giá. Bỗng thấy có người quay lại, Nhậm Lãng cảm động, quả nhiên Lâm Dụ vẫn tốt nhất.

“Ông Nhậm, óc chó của ông nè.” Lâm Dụ trả về, “Ông ăn nhiều một chút, sau này không có cơ hội ăn nữa đâu.”

Nhậm Lãng: “…”

Hôm nay Tiểu Lâm học được gì từ thần tượng mình?

— Sợ vợ là phẩm chất rèn dũa cả đời của một diễn viên ưu tú.

“Sao ông Thẩm phải xuất ngoại vậy. Còn thần tượng của anh thì sao,” Lâm Dụ thích lo chuyện nhà hàng xóm nhất, “Tội nghiệp quá, luống tuổi rồi mà còn phải sống một mình.”

“Thầy Thẩm được mời đi dự lớp. Đến tuổi họ thì bầu bạn trên phương diện tinh thần quan trọng hơn bầu bạn thực tế, có cách ngàn dặm cũng chẳng khác gì đâu. Anh tưởng ai cũng giống anh, hôm nào cũng muốn…” Trịnh Phái Dương liếc Lâm Dụ, không nói nữa.

Lâm Dụ không bắt được trọng tâm, anh lẩm bẩm một mình: “Nhưng có lẽ khi đến tuổi ông Thẩm anh không được như vậy đâu, chắc chắn anh sẽ thành một lão già khọm khẹm. Đến lúc ấy anh hy vọng em cũng lọm khọm, không ai thích em, chỉ còn hai lão già tụi mình mãi yêu nhau, lảm nhảm với nhau.”

Trịnh Phái Dương không nhịn được bèn nói: “Làm như bây giờ anh không lảm nhảm vậy?”

Lâm Dụ xách túi giấy ban sáng đến: “Lương Mộng Kỳ cho anh búp bê nè, con này anh cho em, mềm lắm, ôm ngủ được.”

Lâm Dụ cho cậu con đeo mắt kính, cậu liếc con to hơn trong lòng Lâm Dụ, nói: “Em muốn con đó.”

Lâm Dụ hiếm hoi ôm chặt, không muốn nhường Trịnh Phái Dương: “Chi vậy. Con này của anh mà, con kia mới là của em.”

“Em biết.” Trịnh Phái Dương thế mà chồm đến muốn giật thật, “Nhưng em thích con của anh hơn.”

Hai cậu bạn ấu trĩ giành tới giành lui, chẳng ai cướp được gì. Cuối cùng hai con búp bê được đặt đầu giường, tựa đầu vào nhau.

“Sao bảo để ngủ cùng em mà?”

“Ngủ cùng anh nè! Ngủ với anh cũng vậy mà!”
Bình Luận (0)
Comment