Antoine Trên Mây

Chương 38

Thế kỷ 24, hạm đội của loài người chỉ còn duy nhất một con tàu lênh đênh trên đại dương.

Trăm năm trước, một hạm đội từ ngoài hệ Ngân Hà đáp xuống Địa Cầu. Chúng sinh sôi, xâm lăng, mở rộng, phát minh vô số sinh kỹ thuật, xóa sổ chính phủ, thành lập Tân Liên Bang trên đất liền. Hiện tại, con tàu cứu hộ Noah cuối cùng của nhân loại bị xâm nhập vì có kẻ gián điệp ngoài hành tinh trà trộn vào, chúng muốn dập tan mối họa cuối cùng còn sót lại của người Trái Đất.

Tà dương buông xuống nơi chân trời ngoài biển cả, báo hiệu đêm đen cuối cùng của loài người.

Ngọn tháp canh tuốt ngoài khơi chẳng có lấy một bóng người, chỉ còn màn hình soi sáng, đèn báo động chớp nháy, chuyển về tín hiệu kêu cứu: “Đề nghị cứu viện! Đề nghị cứu viện!”

Đấy là tín hiệu cuối cùng được con người truyền đi.

“Bên trên là bối cảnh tập đặc biệt cuối cùng của chương trình《 Tín Hiệu Tận Thế 》 chúng tôi. Ngoài kẻ trà trộn, mục tiêu của mọi người là xác định tọa độ an toàn duy nhất, lái con thuyền trốn chạy thoát nạn.”

Vì nữ khách mời Lương Mộng Kỳ rời show nên bây giờ chỉ còn năm khách mời thường trực. Theo như những tập trước, mỗi tập sẽ có thêm hai khách mời tham gia, tổng cộng là bảy người.

“Hôm nay sẽ có ba khách mời.” Đạo diễn vừa dứt lời tức thì có bóng người lao vào từ cửa, nhảy chồm đến.

“Anh! Em đến rồi nè!” Mạnh Tiêu Trình đu thẳng lên người Lâm Dụ.

Tổ tiết mục đã báo cho Lâm Dụ hay từ sớm rồi nhưng vì hiệu quả chương trình, anh giả vờ ngạc nhiên mừng rỡ. Máy quay lia đến, Lâm Dụ thì thào với Mạnh Tiêu Trình: “Sắp lên hình đó, vờ vịt cho có thôi chứ đừng có ôm sát rạt vậy.”

Mạnh Tiêu Trình đe dọa khe khẽ: “Nói cho anh biết, em đến đây để PR! Nếu không tỏ ra hăng hái thì quản lý sẽ tưởng em đến chơi mất!”

Lâm Dụ giả lả cười với máy quay: “Lộ Lộ is watching you.”

Mạnh Tiêu Trình lập tức buông tay, cút khỏi người anh.

Quán quân quyền anh nhìn hai người, cảm thán: “Đoàn phim mấy cậu thân nhau ghê.”

Mạnh Tiêu Trình vội vàng xua tay trước camera, chẳng rõ giải thích với ai: “Không đâu không đâu, thật ra em không có thân với ảnh!”

Lâm Dụ lặng lẽ đá chân Mạnh Tiêu Trình.

Mạnh Tiêu Trình đến đây với tư cách diễn viên chính thay cho Lương Mộng Kỳ để quảng bá phim của Lộ Tư Tề cùng với nam chính Lâm Dụ.

Tập trước Lâm Dụ làm gián điệp, anh kết màn thê thảm với thất bại tuyệt đối đầu tiên của phe phản diện kể từ khi chương trình khởi quay đến giờ. Theo như “Hoàng A Mã” nói, nếu Lâm Dụ vào vai nội gián thì game sẽ kết thúc ngay sau khi ông đi vệ sinh.

Khán giả phân tích, thua là do anh lắm mồm quá đó.

Không chỉ thế, bình thường Lâm Dụ rất tích cực tìm manh mối, anh là khẩu pháo nhỏ khuấy động bầu không khí của cả trường quay. Nhưng vừa rút lá bài gián điệp, Lâm Dụ như biến thành con người khác, đôi mắt to nghi ngờ tất thảy những người còn lại, cue một xíu cũng ấp úng tận ba giây, dòng chữ “Tôi là nội gián chứ ai” ghi rành rành trên mặt.

Ai cũng đồng tình rằng trong chương trình này, khả năng diễn xuất của quán quân quyền anh còn hơn hẳn em trai Lâm Dụ.

Không giống những vòng trước, lần này ban tổ chức không cung cấp bất kì gợi ý gì về thân phận kẻ xâm nhập cho đến khi hắn ta chạy trốn, yêu cầu người chơi tự suy luận trong quá trình thu thập manh mối.

Những người khác đều chọn đội xong cả rồi, chỉ còn sót lại ba người.

“Hoàng A Mã” chẳng chút nghĩ ngợi: “Đương nhiên là bác muốn chung nhóm với con trai rồi.”

Mạnh Tiêu Trình cũng nhấc tay: “Con cũng muốn chung nhóm với anh Lâm Dụ.”

“Hoàng A Mã” thuyết phục: “Lâm Dụ này, tụi mình quay chung quá trời tập, đã bao giờ A Mã gạt con chưa. Cha đã làm gián điệp mấy tập trước đó, chắc chắn không thể dính thêm tập này nữa.”

Mạnh Tiêu Trình nói: “Anh Dụ, em vừa mới đến, có biết gì đâu. Sao ban tổ chức lại bắt em làm nội gián được.”

Hai người đều khăng khăng mình không thuộc phe phản diện, Lâm Dụ nhìn họ, trầm ngâm: “Có khi nào gián điệp là tôi không?”

Quán quân quyền anh bên cạnh chen mồm: “Cậu mà làm gián điệp nữa thì chúng tôi chụp quách tấm ảnh rồi tan tầm là vừa.”

Lâm Dụ: “…”

Thiết lập của Hoàng A Mã trong chương trình này là cha anh, hai người chung nhóm với nhau rất nhiều lần, ăn ý vô cùng, tuy chưa được thắng lần nào. Chú già A Mã là đầu não của gameshow, xảo quyệt hết mức, nhưng vì thông minh quá nên lúc nào cũng bị nhắm vào. Còn đây là lần đầu Mạnh Tiêu Trình đến làm khách mời, chưa thân được với ai, nếu không chung nhóm với anh có khi khờ khờ làm pháo hôi ngay trong vòng đầu lắm. Cả hai đều mong ngóng nhìn Lâm Dụ, anh thấy mình sao mà tốt bụng quá, chọn ai cũng chẳng đành lòng, hào quang thánh mẫu chói rọi lấp lánh sau lưng.

Lâm Dụ còn đang đắn đo trước ống kính thì bỗng giọng của nam MC, người chịu trách nhiệm điều khiển chương trình, vang lên: “Phân nhóm xong hết rồi, em đứng đực ra đấy làm gì thế?”

Lâm Dụ quay sang, cả sảnh chỉ còn mỗi mình anh — Hoàng A Mã và Mạnh Tiêu Trình thấy anh phân vân lâu quá, mất hết kiên nhẫn, nắm tay nhau cặp nhóm luôn.

Manh mối vòng này nằm rải rác khắp tàu. Trong quá trình lần theo vụ án, khách mời có thể gặp những sự kiện ngẫu nhiên, kịch bản trong tay họ chỉ nêu dàn ý chương trình chứ chẳng gợi ý gì về cốt truyện. Càng về sau các sự kiện sẽ diễn ra càng nhiều, nếu không thể hoàn thành hoặc vô tình kích hoạt thêm sự kiện ngẫu nhiên trong thời gian quy định thì sẽ bị loại. Vậy nên, thu thập những manh mối giấu khắp nơi trong thuyền để ghép ra “Bản đồ sự kiện”, từ đấy tìm được phương pháp phá giải sự kiện ngẫu nhiên là cách tránh bị loại duy nhất.

Mọi người ghép đôi ùa đi tìm manh mối. Lâm Dụ chơi một mình nên anh chỉ có một cơ hội “Chết” thôi, phải thật cẩn thận.

Ngoài khách mời, khắp khoang thuyền có rất nhiều NPC để thúc đẩy các sự kiện ngẫu nhiên xảy ra, họ sẽ không bắt chuyện với khách mời hay cung cấp manh mối. Lần đầu tiên Lâm Dụ chơi một mình, ban đầu anh còn hăng hái chạy khắp các khoang tàu, nhưng qua nửa ngày mà chẳng thu thập được gì, cộng thêm chung quanh vắng lặng khiến anh chợt thấy cô đơn.

Chương trình được ghi hình trên tàu thật, phạm vi phim trường quay rộng vô cùng. Lâm Dụ mệt đến mức ngồi bệt trên thảm nhà ăn. Anh không có ai để chuyện trò, đành hỏi camera man: “Anh nghĩ có manh mối nào nhét trong ổ bánh mì này không?”

Camera man im lặng lắc đầu.

Lâm Dụ nói: “Thế em ăn đây.”

Một NPC giả làm đầu bếp bên khung cửa sổ sát đất, suốt buổi chẳng mở miệng lấy một lần, chỉ chăm chăm cúi đầu làm việc. Lâm Dụ chắp tay đứng cạnh quan sát hồi lâu, mãi mới hỏi: “Anh này, chân giò hun khói của anh là hàng thật hả?”

Đầu bếp không nói lời nào, xắt cho anh một đĩa thịt to.

Lâm Dụ cầm nĩa lên rồi lại buông, ợ một tiếng: “Hầy, em ăn không nổi nữa.”

Ngay tức thì, bỗng có tiếng đàn dương cầm vang lên từ sảnh nhạc.

Cửa khoang thuyền cót kéo mở ra, đèn chùm pha lê to lớn treo trên đầu bừng lên những tia sáng đong đưa. Người ngồi trước dương cầm khoác áo choàng màu lá phong để ngỏ ngực, cố định bằng ghim đính lông chim, trên áo lót hai lớp có đôi dây đeo mắc với chiếc quần chật ôm trọn đôi chân. Trông phong cách thì rõ là một quý tộc sa sút thời Trung cổ, nào giống lưu dân đào vong trên con thuyền ngày tận thế.

Lâm Dụ lắc đầu, ngỡ ngàng bước đến bên Trịnh Phái Dương: “… Sao em lại ở đây?”

Trịnh Phái Dương đóng nắp đàn, ngước lên nhìn anh, đôi mắt cậu như chứa cả ánh đèn pha lê, Lâm Dụ thấy vậy thì ngẩn ngơ, tay anh lập tức vươn đến. Đúng lúc này, đạo diễn từ bên ngoài bức tranh chen mồm vào: “Chúc mừng Lâm Dụ mở được rương kho báu, kích hoạt nhiệm vụ phụ, nhận được đạo cụ “Bản đồ của thuyền trưởng”.

Bản đồ của thuyền trưởng: Trong quá trình trốn chạy ở vòng đầu tiên, bạn nhận được toàn bộ kịch bản các tình tiết tử vong có thể diễn ra. Ngoài ra, với sự trợ giúp của đạo cụ, bạn có thể dụ dỗ những thuyền viên khác kích hoạt tình tiết loại bỏ mà mình biết. Không giới hạn số lần sử dụng.

Lâm Dụ kinh ngạc: “Em cũng là NPC hả?”

Trịnh Phái Dương đáp: “Không, em là đạo cụ.” Sau đấy cậu đứng dậy, đến trước mặt Lâm Dụ, khéo léo buộc cổ tay hai người lại với nhau.

“…” Lâm Dụ nhìn đôi mu bàn tay khít rịt nhau, ngẩng lên hỏi: “Thế bản đồ đâu em? Manh mối nữa?”

Trịnh Phái Dương chỉ vào bên trán mình, nói: “Ở đây.”

Mắt Lâm Dụ xoe tròn, mu bàn tay chạm vào làn da lạnh lẽo của Trịnh Phái Dương, anh xốc lại tinh thần trong nháy mắt, thấy mình có chén thêm ba bàn thịt nữa cũng được.

Trịnh Phái Dương bị đạo diễn lôi đến đây chữa cháy. Đội ngũ 《 Tín Hiệu 》vẫn là những người thực hiện chương trình 《 Tín Hiệu 》 trước kia, khách mời thường trực bận việc ngay đúng tập này, đạo diễn chẳng biết xoay sở sao, trông thấy Trịnh Phái Dương đến đài truyền hình phỏng vấn nên túm về luôn.

Không như chàng khách mời minh tinh nào đó phải giải thích luật chơi tận ba lần, giáo sư Trịnh quả là một “đạo cụ” khiến người an tâm, chỉ vài phút ngắn ngủi nghe đạo diễn phổ biến cậu đã hiểu luật và nhiệm vụ kịch bản được giao.

Nhưng chuyện buộc khăn thì không cần thiết mấy, phân đoạn này do Trịnh Phái Dương thêm vào sau khi cậu thấy Lâm Dụ bước đến.

Trịnh Phái Dương bình tĩnh vươn tay còn lại với anh: “Đưa em nào.”

Lâm Dụ cũng bình tĩnh nắm lấy tay cậu, sau đó… không kiềm được lòng vân vê sờ sờ.

“…” Ngón tay Trịnh Phái Dương bị anh níu lấy, cậu cạn lời: “Ý em là đưa em xem mấy manh mối anh tìm được.”

Lâm Dụ: “…”

“Anh tốn một đống thời gian mà chỉ tìm được mỗi cái chày à?” Trịnh Phái Dương đặt món đồ nặng trịch xuống.

Lâm Dụ sửa lại: “Đây là búa mà! Anh nhặt được ở boong tàu đó!”

Trịnh Phái Dương nhớ lại bản đồ trong kịch bản của anh, nói: “Đi thôi anh, tụi mình đến phòng sách.”

Nhờ vào trí nhớ vượt bậc của giáo sư Trịnh, Lâm Dụ leo thang dây, bước vào buồng sách, suông sẻ tìm thấy manh mối của mình được kẹp trong bìa cuốn từ điển thứ tám từ phải qua đặt ở dãy sách thứ bốn kệ sách thứ mười hai.

Một bức thư mật báo.

Trên thư ghi rằng một trong những tên nội gián trà trộn vào tàu, cải trang thành đầu bếp làm việc ở nhà hàng, hắn ta bỏ độc vào đồ ăn hòng giết trợ thủ của thuyền trưởng, Lâm Dụ, để chiếm quyền kiểm soát những khoang cabin cuối cùng trên thuyền.

Giờ Lâm Dụ mới giật mình nhận ra, nếu ban nãy Trịnh Phái Dương không xuất hiện đúng lúc thì anh đã suýt bị loại vì món chân giò hun khói của đầu bếp kia rồi.

Dựa theo nội dung lá thư thì chỉ cần tránh nhà ăn là được, nhiệm vụ còn lại là bắt được gián điệp rồi cùng nhau trốn chạy. Lâm Dụ dắt Trịnh Phái Dương ra ngoài. Vừa rời khỏi phòng đọc sách liền có bóng ai thoắt qua ở đằng cuối hành lang, trông như đồng phục thủy thủ của Mạnh Tiêu Trình.

“Mạnh Tiêu Trình!” Lâm Dụ chạy vài bước đuổi theo gọi, người mặc áo thủy thủ quành lại, hóa ra người đấy chỉ mặc đồ na ná Mạnh Tiêu Trình thôi chứ gương mặt thì lạ hoắc.

Hắn ta bình tĩnh xông đến va vào vai Lâm Dụ, bọc vải đỏ rớt ra từ túi, rồi chẳng nói chẳng rằng chạy vụt về đầu hành lang còn lại.

“Gì vậy trời, cách chuyển manh mối mới hả…” Lâm Dụ nhặt lên xem, bên trong chỉ có một chìa khóa bạc, anh chẳng hiểu thế nghĩa là sao.

Trịnh Phái Dương cũng lắc đầu, bản đồ của cậu không có tuyến cốt truyện này: “Chìa khóa khắc sao vàng, biểu tượng của phe thứ ba, chắc là gợi ý về thân phận kẻ nội gián.”

Dọc đường đi, Lâm Dụ luyên thuyên phân tích đầy lý lẽ, dựa vào viên ngọc đỏ khảm trên chìa khóa, anh nói như đinh đóng cột: “Chắc chắn Hoàng A Mã là gián điệp! Anh cược hết tài sản của anh luôn, không thể sai được! Em xem viên ngọc đỏ này nè, chẳng phải ám chỉ thân phận ông ấy hay sao! Người buôn bán đá quý giàu nhất thế giới!”

Trịnh Phái Dương vẫn nghi ngờ: “Làm gì có manh mối nào đơn giản như vậy.”

Lâm Dụ dạy dỗ: “Vậy là em không biết rồi, chương trình này đâu có cần IQ.”

Đôi tay hai người vẫn buộc vào nhau bằng dải băng quấn chặt, mãi đến khi Lâm Dụ mắc vệ sinh quá rồi, không nhịn nổi nữa, anh mới cởi dây ra.

Bước ngang gian phòng, có tiếng lách cách khe khẽ truyền ra từ trong cửa, nghe như tiếng mở ổ khóa. Lâm Dụ chợt nhớ đến chìa khóa trong túi mình. Anh cắm vào, xoay nhẹ, ngôi sao vàng suông sẻ mở được cánh cửa khoang, trên cửa có ghi số bốn bằng chữ La Mã.

Khoang số bốn là phòng của phó thuyền trưởng Lâm Dụ.
Bình Luận (0)
Comment