Khoảng hơn 2 giờ chiều, Tống Thước trở về căn hộ.
TV đang bật, nhưng kẻ đầu sỏ không xem, mà đang nằm trên sofa, cẳng chân khua khoắng, đang chơi game xếp hình. Nghe tiếng động, Ninh Giác lập tức bò dậy: “Anh ơi!” Đồng thời ánh mắt lướt đến bàn tay buông thõng bên người anh, “Bánh cuộn matcha ngọc bích của em…”
Tống Thước hoàn toàn quên mất, khựng lại một chút, nói: “Hôm nay người xếp hàng đông quá.”
“Thôi được, không sao.” Ninh Giác rất thấu tình đạt lý, có thì ăn không có thì quên, tiếp tục ôm lấy gối tựa. Như thể cảm nhận được điều gì đó, cậu ngước mắt đối diện với Tống Thước, sờ sờ mặt mình, “Mặt em có dính gì ạ?”
Tống Thước ném lại một câu “Không có gì”, rồi về phòng livestream.
Thời gian livestream là 3 tiếng, có lẽ nhiệt độ điều hòa quá cao, rèm cửa không được kéo kín lọt vào một tia sáng, Tống Thước có hơi lơ đãng. Sự bối rối thoáng qua lúc ở bên cửa kính cửa hàng vừa rồi, chưa kịp suy nghĩ, phía sau đã có tiếng “Bíp bíp” của xe điện, dòng suy nghĩ hoàn toàn bị xáo trộn, đến giờ vẫn chưa gỡ rối được.
Giữa chừng, Tống Thước ra ngoài lấy một cốc nước, nhìn thấy Ninh Giác ngửa người trên sofa ngủ thiếp đi, trong lòng còn ôm điện thoại, game xếp hình hiển thị còn lại 2 lượt. Áo hơi vén lên, để lộ một khoảng bụng nhỏ phập phồng theo nhịp thở.
Quá đỗi bình thường, thậm chí không biết đã tiếp xúc bao nhiêu lần. Đều biết nhiệt độ da thịt thế nào, cơ thể nặng bao nhiêu. Nhưng dường như có một sức hút, muốn đến véo một cái, hoặc đơn thuần chỉ là muốn ôm.
Tống Thước rất xa lạ với thứ tình cảm này, nhưng cũng không thể làm được như Ninh Giác, thẳng thắn nói “Tôi có lẽ có cảm giác với cậu”, dường như điều đó tương đương với việc đặt mình lên một lớp băng mỏng, không cẩn thận giẫm vỡ, sẽ không có đường lui. Muốn thẳng thắn, phải đợi đến nửa đời sau.
Vì vậy không nói nên lời mà bực bội, thế là Tống Thước qua loa lướt điện thoại hai cái, lãng phí lượt chơi, cố ý để Ninh Giác thua, sau đó ôm cậu về phòng ngủ trưa.
Khoảng 5 giờ, Ninh Giác bị âm thanh thông báo của nhóm chat ký túc xá đánh thức.
【Hoàng Gia】: Anh em ơi! Tớ lên kế hoạch xong xuôi rồi!
【Hoàng Gia】: Lần này nhất định phải thành công!
【Hoàng Gia】: @Ninh Giác Mau về ký túc xá, chỉ thiếu một vị đại tướng là cậu thôi!
Ninh Giác vội vàng bò dậy, ngủ đến đầu óc choáng váng, tưởng game xếp hình tắt màn hình quá lâu tự động đóng, không nghi ngờ gì khác. Tống Thước vẫn chưa kết thúc livestream, Ninh Giác lén lút lẻn vào phòng ngủ chính, ngồi xổm bên cạnh anh, chọc chọc vào cánh tay Tống Thước, làm anh giật cả mình.
Tống Thước nhìn thấy đôi mắt ngước lên của Ninh Giác, không nhịn được duỗi tay nhẹ nhàng gãi cằm cậu: “Làm gì?”
“Em về ký túc xá đây, tạm biệt.” Ninh Giác không hề phản kháng, chỉ xua tay, cười nói, “Anh ơi, anh nhớ ăn cơm nhé.”
Lại theo đường cũ khom lưng lẻn ra khỏi phòng.
Buổi tối, sau khi trở về ký túc xá, Hoàng Gia quỳ trên giường, giơ tay ra hiệu im lặng, mặt mày ý chí chiến đấu ngút trời: “Anh em, nghe tôi nói, kế hoạch của tôi đã thành công một nửa, Tần Khả Giai đã đồng ý ra ngoài với tôi! Tối thứ Bảy, ở Tiểu Trúc Trường Nguyệt. Đến lúc đó, cô ấy vừa đẩy cửa phòng riêng ra. Phương Danh, cậu chịu trách nhiệm nhóm tạo không khí. Ninh Giác, cậu chịu trách nhiệm đưa hoa. Đã hiểu cả chưa!”
Ninh Giác nắm chặt tay: “Hiểu!”
Phương Danh đẩy kính, khó hiểu hỏi: “Thế nào là nhóm tạo không khí?”
Lý Thanh Tự: “Là bảo cậu la hét ầm ĩ ấy.”
“Như vậy.” Phương Danh hỏi, “Xem ra cậu có hiểu biết sâu sắc nhỉ, sao không tham gia nghi thức tỏ tình?”
“Cuối tuần tôi đi du lịch.” Lý Thanh Tự nói, “Tối thứ Sáu đi, không kịp.”
Nghi thức tỏ tình này, chính là dự án lớn mà Ninh Giác đã nhắc đến trước đó mình tham gia. Hoàng Gia theo đuổi Tần Khả Giai, là bắt đầu từ học kỳ trước, nhưng đàn chị mãi không có phản hồi, cũng không mấy nhiệt tình, Hoàng Gia vắt óc suy nghĩ rất lâu, quyết định đặt một phòng riêng ở một nhà hàng Tây trong thành phố, triển khai một màn tỏ tình hoành tráng, để thêm củi vào lửa cho mối quan hệ này.
Trong ký túc xá, ngoài Lý Thanh Tự có hoạt động riêng, những người còn lại đều sẽ tham gia. Để cho trang trọng, Hoàng Gia thậm chí còn định thuê cho mỗi người một bộ vest, cố gắng để trông lịch sự, thống nhất, chỉn chu.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Ninh Giác khẽ hỏi Lý Thanh Tự: “Cậu đi du lịch một mình?”
“Không phải, cùng với đối tượng của tôi đi Hạ Môn ngắm biển.” Lý Thanh Tự chớp mắt, “Các cậu cố lên nhé, về sẽ mang quà lưu niệm cho các cậu.”
Các cặp đôi sau khi yêu nhau quả nhiên đều ngọt ngào, đến cả một người ngày thường không thích ra ngoài như Lý Thanh Tự, cũng bằng lòng dành ra 2, 3 ngày để đến nơi khác.
Hôm đó là thứ Sáu, Lý Thanh Tự chiều đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Buổi tối, 3 người còn lại đến cửa hàng quần áo để đổi vest — họ đều là lần đầu tiên mặc, ngoài Hoàng Gia tâm trạng bất an, những người còn lại đều đang tò mò ngắm nghía. Ninh Giác chụp một bức ảnh toàn thân, còn chưa kịp gửi cho Tống Thước, thì nghe thấy Hoàng Gia nói.
“Tôi chuẩn bị đi đón người đây, chú ý tin nhắn trong nhóm WeChat, over!”
“Được!” Ninh Giác vỗ vai cậu ta, “Cố lên!”
Sau đó chia nhau hành động, Ninh Giác cùng Phương Danh đi lấy hoa tươi trước, au đó đến phòng riêng 217 của Tiểu Trúc Trường Nguyệt. Bên trong đã được trang trí xong xuôi, bóng bay màu hồng đính trên tường, dưới đất trải nến hình trái tim, cánh hoa hồng rải rác, thậm chí cả rượu vang đỏ cũng đã chuẩn bị sẵn, chỉ còn chờ tin vui.
Phương Danh chuẩn bị sẵn ống pháo hoa giấy, Ninh Giác ôm chặt bó hoa. Khoảng nửa tiếng sau, nhóm Wechat kêu “Ting tong” một tiếng, hai người vội vàng đứng thẳng người, nghe thấy tiếng phụ nữ ngoài cửa.
“Quán này tôi từng nghe nói, hình như đắt lắm thì phải.”
“Không đắt! Đi lối này, lối này, phòng riêng này này.”
“Còn là phòng riêng nữa?”
Tiếng bước chân ngày càng gần, cửa vừa đẩy ra, ống pháo hoa giấy “Phụp” một tiếng nổ tung, Tần Khả Giai rõ ràng rất kinh ngạc, lùi lại hai bước. Đợi sau khi nhìn rõ cách bài trí trong phòng, lại không hề có chút bất ngờ nào, quay đầu nhìn Hoàng Gia: “Ý gì đây?”
“Khả Giai, tôi vẫn luôn rất thích cậu.” Hoàng Gia giọng điệu trang trọng, Ninh Giác vội vàng chạy đến nhét bó hoa vào lòng cậu ta, Hoàng Gia theo đó đưa ra, căng thẳng đến vỡ giọng, “Cậu, cậu có đồng ý làm bạn gái tôi không!”
Phương Danh phát huy khí thế của nhóm tạo không khí: “Đồng ý đi!”
Làm ầm ĩ quá lớn, đã có các thực khách khác ngó đầu vào nhìn trộm, còn có người hùa theo. Dưới ánh mắt của mọi người, sắc mặt Tần Khả Giai thay đổi liên tục, vô cùng khó coi, cũng không nhận hoa, đột nhiên quay đầu rời khỏi phòng riêng. Hoàng Gia ngơ ngác, sau khi phản ứng lại, vội vàng ném bó hoa xuống, chạy theo Tần Khả Giai đã đi xa.
Ninh Giác mờ mịt: “…Cô ấy sao thế?”
Phương Danh cũng không hiểu tương tự: “Không biết.”
Khoảng mười mấy phút sau, bóng dáng Hoàng Gia xuất hiện trở lại, nhưng chỉ có một mình, đi xuyên qua đám đông vây xem, tiếp đó đóng sầm cửa lại, ngăn cách những ánh mắt tò mò, dò xét bên ngoài. Kéo ghế ra, sau khi ngồi xuống liền mở nút bần chai rượu vang đỏ, cũng không để rượu thở, trực tiếp tu vào miệng.
Ninh Giác kinh hãi thất sắc: “Rượu này đắt lắm đấy!”
“Cô ấy nói không thích tôi.” Hoàng Gia bật khóc, “Nói tôi không có kiên nhẫn, quá trẻ con, chỉ là tỏ tình mà cứ phải làm như cầu hôn, khiến cô ấy không xuống đài được, còn nói, nói sau này không muốn gặp tôi nữa.” Nói xong lại ngửa đầu tu rượu.
Ninh Giác vội vàng an ủi: “Lần sau chúng ta đổi một cách ôn hòa hơn là được.”
Nhưng Hoàng Gia đã tan nát cõi lòng, một chai rượu vang đỏ nhanh chóng cạn sạch, rồi lại gọi thêm hai chai bia. Dù sao cũng là sinh viên, trang trí địa điểm tỏ tình đã khuynh gia bại sản, dù có đau lòng đến đâu cũng không thể uống rượu vang đỏ nữa. Hai người còn lại cũng không dám ăn cơm, đều đang dỗ dành Hoàng Gia.
Phương Danh phát huy kiến thức chuyên ngành tâm lý học: “Theo lý thuyết ABC về cảm xúc, nỗi đau khổ hiện tại của cậu không phải bắt nguồn từ bản thân việc thất tình, mà là từ quan điểm và đánh giá của cậu về chuyện này. Thử đổi một góc nhìn xem, có lẽ sẽ khá hơn.”
Hoàng Gia vừa nghe kiến thức chuyên ngành xong, khóc càng dữ dội hơn. Cộng thêm việc uống rượu quá mạnh, nhanh chóng ngấm, bắt đầu nói năng lộn xộn không có logic, kể lể lịch sử tình yêu thầm kín của mình, ôm Phương Danh khóc lóc thảm thiết.
“Tôi đưa cậu ấy về ký túc xá trước, rồi khai thông tư tưởng sau vậy.” Phương Danh bất lực, “Bữa cơm này chắc cậu ấy không ăn nổi nữa.”
Ninh Giác vội vàng: “Vậy tôi dọn dẹp hiện trường.” Dù sao thì một đống đạo cụ của họ đều là thuê, còn phải trả lại cho cửa hàng.
Phương Danh giơ tay làm dấu “OK”, vác tay Hoàng Gia lên vai, từ từ dìu ra ngoài.
Đợi người đi rồi, căn phòng hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, Ninh Giác nhặt bó hoa dưới đất lên, sau khi đặt ngay ngắn trên bàn, nhìn những quả bóng bay tỏ tình trong phòng riêng, nhất thời cảm khái.
Trên bàn ăn còn bày hai đĩa bít tết thăn ngoại, cùng với salad, tráng miệng, mì Ý. Đầy đủ cả, vẫn còn nguyên vẹn ở đó, không ai động đến. Vốn dĩ kế hoạch sau khi thành công, Phương Danh và Ninh Giác sẽ công thành thân thoái, để Hoàng Gia và đàn chị cùng nhau tận hưởng bữa tối dưới ánh nến, họ sẽ đến quán mì gần đó giải quyết bữa tối, nhưng bây giờ không ai ăn, thực sự quá lãng phí.
Thế là Ninh Giác ngồi xuống, chuẩn bị ăn, nhìn thấy chiếc ghế trống đối diện, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
Cùng lúc đó, tại căn hộ.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn kêu “Ting tong” hai tiếng, Tống Thước đang livestream, máy tính hiện lên giao diện kết toán. Tai nghe treo trên cổ, Tống Thước mở điện thoại, hiển thị hai tin nhắn WeChat từ em trai.
【Em trai】: Anh ơi! Có đến ăn đại tiệc không? [Chia sẻ vị trí·Tiểu Trúc Trường Nguyệt]
【Em trai】: Có lẽ hơi nguội rồi [Gấu nhỏ khóc.gif], nhưng hương vị chắc vẫn ngon lắm.
“Không live nữa.” Tống Thước liếc nhìn bình luận, “Phải đi ăn cơm, đợi ngày mai bù thêm thời gian.”
Bình luận trên màn hình toàn dấu hỏi, nói rằng “Đã chín giờ rồi mới ăn cơm”, Tống Thước giả vờ không nhìn thấy, tắt livestream, sau khi lên xe trả lời: Đến.
【Em trai】: Phòng riêng 217!
Lại còn là phòng riêng. Tống Thước: Phát tài rồi?
Ninh Giác gửi một biểu tượng cảm xúc, vẫn là series gấu nhỏ, Tống Thước ma xui quỷ khiến lại lưu lại. Mấy lần mở khung chat, định nói gì đó, nhưng mãi cho đến lúc xe taxi dừng lại, vẫn không nói nên lời.
Không gian nhà hàng thanh lịch, kèm theo tiếng đàn cello du dương, không giống phong cách bình dân thường ngày Ninh Giác mời khách ăn cơm, quá đỗi trang trọng.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, lúc Tống Thước lên lầu hai, nghe thấy những người qua đường nói chuyện với bạn bè.
“Phòng riêng 217 có người tỏ tình á?”
“Có! Làm như cầu hôn vậy.”
“Chỉ là tỏ tình thôi mà, có cần phải đến thế không…”
Tống Thước rõ ràng khựng lại, muộn màng từ lời mời có vẻ không hợp lý về địa điểm, thời gian này, mơ hồ nhận ra điều gì đó. Anh nắm lấy tay nắm cửa, sau một hồi do dự ngắn ngủi, đẩy cửa phòng 273 ra.
Ninh Giác mặc vest đen ngồi trước những quả bóng bay màu hồng, trong ánh nến lung linh chập chờn, nghe tiếng động ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Tống Thước liền cười rộ lên, còn rạng rỡ hơn cả bó hoa trên bàn, gọi một tiếng “Anh ơi” thật trong trẻo.
Khoảnh khắc đó, Tống Thước nghe rõ một tiếng “Thịch”. Thật kỳ lạ, thật đột ngột, xung quanh không có hồ nước, không có vật gì rơi xuống, thậm chí không có cả gió. Như một hòn đá ném trúng con chim sẻ đang đậu trên cành cây khiến nó giật mình bay đi. Mãi cho đến khi âm thanh đó một lần nữa xuất hiện, Tống Thước mới phản ứng lại.
Đó là tiếng tim đập của chính mình.
·
Vốn tưởng Tống Thước sẽ đến muộn, dù sao cũng không hề báo trước, thời gian cũng không còn sớm.
Nên Ninh Giác đã mở một ván game xếp hình, trổ tài hết mình, nhưng mới chơi được 4, 5 màn, đã nghe thấy tiếng cửa mở. Ninh Giác vội vàng ngẩng đầu, vẫy tay chào, giao diện game hiển thị còn lại 3 lượt, còn xa lắm mới đạt yêu cầu nhiệm vụ, chắc chắn thất bại, dứt khoát tắt game, ngẩng đầu lên phát hiện Tống Thước vẫn đứng yên tại chỗ.
“Anh vào đi chứ.” Ninh Giác nhắc nhở.
Tống Thước lúc này mới có động tĩnh, động tác hơi cứng nhắc, ngồi xuống đối diện bàn.
Ninh Giác bấm chuông gọi phục vụ, bảo nhân viên hâm lại đồ ăn một chút, đồng thời gọi thêm hai món nóng——dù sao thì đồ ăn trên bàn, một người ăn thì thừa thãi, hai người thì khó mà no bụng, nếu đã là Ninh Giác mời, cũng nên có phong thái của người mời khách, không thể keo kiệt được.
“Thêm một phần cá hồi nướng sốt kem chanh, một phần cơm hải sản Tây Ban Nha.” Ninh Giác lén lút nuốt nước bọt, hỏi ý kiến Tống Thước, “Được không?”
Tống Thước mấp máy môi, nhưng không phát ra tiếng, chỉ gật đầu.
Sự việc đã đến nước này, mục đích của lời mời tối nay đã quá rõ ràng. Trong quá trình gọi món, Tống Thước vẫn luôn nhìn cách bài trí trong phòng riêng. Một nghi thức tỏ tình không đạt chuẩn, hoa tươi rụng vài cánh, băng rôn trên đất quá lộn xộn, hình ảnh đèn chiếu trên tường cũng đã lỗi thời, thậm chí cả chiếc cà vạt Ninh Giác đeo cũng bị lệch, không đạt tiêu chuẩn.
Nhưng là dành cho tôi.
Tống Thước nghĩ, là dành cho tôi.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Ninh Giác phát hiện ánh mắt của Tống Thước, cuối cùng nhớ ra phải giải thích điều gì đó. Giải thích về cách bài trí của căn phòng riêng này, và cả bộ trang phục độc đáo của mình. Nhưng tỏ tình thất bại dù sao cũng không phải chuyện hay ho gì, các chàng trai ở độ tuổi này đều rất sĩ diện, nói ra khó tránh khỏi mất mặt. Để bảo vệ lòng tự trọng của bạn cùng phòng, thế là Ninh Giác nói: “Đây là phòng riêng theo chủ đề của quán này. Thế nào, đẹp không? Em đã chọn rất kỹ đấy.”
Nhưng nếu Tống Thước lại hỏi thêm về trang phục, Ninh Giác thật sự không có cách nào.
May mà Tống Thước chỉ “Ừ” một tiếng, không hỏi. Ninh Giác lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, Ninh Giác đã đói đến mức bụng sôi sùng sục, cậu đắn đo hỏi: “Là dao tay trái, nĩa tay phải phải không?”
“Cũng không có người khác, sao tiện thì làm.” Tống Thước họng hơi khàn, “Sao cũng được.”
Cũng có lý, Ninh Giác trực tiếp dùng nĩa ăn, rất chuyên tâm, Tống Thước từ từ nhai, thấy bữa tối này sắp kết thúc, Ninh Giác vẫn không mở lời, cuối cùng không nhịn được nữa: “Cậu không có gì muốn nói với tôi?”
“À.” Ninh Giác ngơ ngác, phản ứng lại, “Có!”
Cậu chỉ vào những đạo cụ bên cạnh, nói úp mở: “Lát nữa ăn cơm xong, những đạo cụ này phải trả lại. Nếu anh không bận, có thể giúp em xách một túi được không? Một mình em chắc không ôm nổi.”
Tống Thước khựng lại: “Không phải phòng riêng theo chủ đề sao?”
“…Nhưng đạo cụ là em thuê riêng.” Ninh Giác vắt óc suy nghĩ, nhận ra mình không thể bù đắp những lỗ hổng logic, đành phải hạ thấp giọng, “Thôi được rồi, em nói thật với anh. Là bạn cùng phòng của em tỏ tình thất bại, nên em phải thay cậu ấy trả lại — anh đừng nói cho người khác biết nhé, được không?”
Ánh mắt Tống Thước phức tạp. Lời nói dối này ngày càng vụng về. Có thể thấy, Ninh Giác chưa chuẩn bị xong để tỏ tình, chỉ là nhất thời nảy ý, nhưng lại nhát gan. Anh lạnh lùng buông một câu “Biết rồi”.
Sau bữa ăn, Ninh Giác mở chiếc túi ni lông lớn màu đen bên cạnh, bắt đầu nhét đạo cụ vào trong. Đèn chiếu, đạo cụ chữ LOVE, băng rôn màu, những chai thủy tinh đựng đèn màu. Nhét đầy hai túi lớn, mỗi người xách một cái đi ra ngoài, rất thu hút ánh nhìn.
Đã hơn 10 giờ, đường phố có hơi vắng vẻ, đèn đường như đốt ra từng hàng lỗ nhỏ trên màn đêm, nóng đến mức quầng sáng cũng dao động. Trong lúc chờ đèn đỏ, Ninh Giác đặt túi xuống chân, nghỉ ngơi một chút, sau đó định lấy túi ni lông trong tay Tống Thước: “Anh cũng đặt xuống một lát đi.”
Ngón tay của hai người thoáng chạm vào nhau, tay Ninh Giác hơi lạnh, như viên ngọc vẫn luôn được đeo trên cổ để sưởi ấm. Tống Thước đặt xuống, thấy đèn đỏ còn 43 giây nữa, Ninh Giác đột nhiên thở dài một hơi.
“Sao.” Tống Thước liếc nhìn cậu một cái, “Chưa ăn no?”
“Đương nhiên là ăn no rồi! Em ăn sạch sành sanh luôn đấy.” Ninh Giác rất tiếc nuối, “Em chỉ cảm thấy, tình công khai mà thất bại thì ngại lắm, hơn nữa ấn tượng sâu sắc như vậy, sẽ buồn rất lâu phải không.”
Ngón tay Tống Thước khẽ động, một lần nữa nhìn Ninh Giác. Ban đêm vẫn còn oi bức, cộng thêm việc xách đồ nặng, Ninh Giác rõ ràng đã đổ mồ hôi, những giọt mồ hôi đó chảy rất chậm, từ thái dương đến bên tai rồi đến cằm, dưới ánh đèn đường lấp lánh, như mắt đang chớp.
“Nhưng quán này thật sự ngon, chẳng trách lại đứng đầu danh sách.” Ninh Giác lại quay đầu nhìn Tống Thước, hứng khởi, “Lần sau chúng ta lại đến ăn nhé! Nhưng có thể không gọi cơm rang hải sản, món này tỷ lệ giá thành trên hiệu suất không cao—”
“Tôi đồng ý với cậu.”
Ninh Giác ngơ ngác: “…Gì cơ?”
“Tôi nói.” Tống Thước cố gắng giữ bình tĩnh, quyết định nhượng bộ cho sự không dũng cảm của Ninh Giác, “Điều cậu muốn, tôi đều đồng ý với cậu.”
Có lẽ giống như Ninh Giác thất bại trong kỳ thi đại học, vì sợ hãi nỗi khổ học tập mà không chịu học lại, sau khi trải qua những mối tình thất bại ở trường cấp ba, đại học, cũng sẽ sợ hãi thất bại, có lẽ rất khó để một lần nữa có lại dũng khí, để tỏ tình với Tống Thước.
Đây vốn là chuyện Tống Thước hy vọng sẽ xảy ra. Dù sao một thời gian dài, một Tống Thước có gia đình gốc quá thất bại luôn cho rằng yêu đương là vô nghĩa, lãng phí thời gian và có thời hạn sử dụng ngắn ngủi, anh hy vọng Ninh Giác từ bỏ, trở về điểm xuất phát, tự mình kiềm chế bản thân cho tốt.
Nhưng ngay cả Tống Thước, cũng không thể sau khi hiểu rõ tâm ý của đối phương, sau khi nhìn thấy hơn 700 tấm ảnh, nhận được bó hoa hướng dương đặc biệt để dành cho mình, nhìn thấy chiếc váy mặc cho mình xem, mà vẫn hoàn toàn đẩy đối phương ra xa. Anh luôn không thể hoàn toàn từ chối yêu cầu của Ninh Giác, hết lần này đến lần khác dung túng, chống lưng cho Ninh Giác.
Bởi vì Ninh Giác không chỉ là Ninh Giác, cậu là cún con của Tống Thước, là em trai, là điều ước sinh nhật từ năm 18 đến 21 tuổi của Tống Thước, là hơi ấm mỗi đêm anh mong muốn được ôm vào lòng nhất, là mật mã có thể được giải mã sau khi mất giọng, là con heo đất nhỏ của anh, là mục tiêu của anh, là ý nghĩa của anh.
Đúng vậy, Ninh Giác có rất nhiều khuyết điểm. Dễ dao động, không cầu tiến, thất hứa, ngây thơ hấp tấp. Nhưng chỉ cần Ninh Giác ở bên cạnh, bữa tối có thể gọi thêm hai món, có thể bật TV nhưng không xem, chỉ dựa vào nhau, có thể mặc sức làm những chuyện vặt vãnh không có ý nghĩa, nhưng vẫn vui vẻ.
Đây là một mối liên kết vẫn tồn tại ngay cả khi tính hợp pháp của mối quan hệ anh em đã mất đi.
Nếu muốn mặc váy, tốt nhất chỉ nên có Tống Thước ở đó. Nếu muốn khóc, tốt nhất chỉ nên yếu đuối trước mặt Tống Thước. Nếu quá muốn yêu đương, Tống Thước cũng không phải là không thể đáp lại.
Dù sao họ cũng đã sống chung quá lâu, vô cùng quen thuộc với nhau, nếu có một bài kiểm tra về Ninh Giác, kiểm tra thời gian Ninh Giác thức dậy, những thói quen nhỏ lúc ngủ, câu cửa miệng khi nói chuyện, chắc chắn chỉ có Tống Thước mới có thể đạt điểm tuyệt đối. Nên có lẽ cũng chỉ có Tống Thước, mới biết làm thế nào để yêu thương Ninh Giác cho tốt.
Tim anh đập rất nhanh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ninh Giác, chờ đợi một lời hồi đáp.
“Ơ.” Ninh Giác không hiểu chỉ là hẹn một bữa cơm, tại sao lại trả lời một cách trang trọng như vậy, nhưng vẫn gật đầu, bắt chước giọng điệu của Tống Thước, “Thôi được, em cũng đồng ý với anh.”
Nếu không phải là buổi tối, không phải là ven đường thiếu ánh sáng, Ninh Giác chắc chắn có thể nhìn thấy rõ vành tai đỏ bừng của Tống Thước. Nhưng bây giờ——đèn đỏ còn 7 giây nữa là chuyển xanh, Ninh Giác nhanh chóng quay đầu đi, chuẩn bị xách túi qua đường, nhưng Tống Thước nói: “Để tôi xách.”
Anh gần như giật lấy túi của Ninh Giác, mỗi tay một cái, bước nhanh qua đường dành cho người đi bộ.
“Này.” Ninh Giác chạy theo, “Em cũng đâu có nói mệt.” Nhưng Tống Thước vẫn không buông tay, trong quá trình tranh giành, Ninh Giác nhiều lần lướt qua mu bàn tay Tống Thước, hơi nhột, dẫn đến Tống Thước không cẩn thận buông lỏng tay, nhưng Ninh Giác cũng chỉ giật được một nửa quai của túi ni lông, đành phải mỗi người xách một nửa, những đạo cụ trong túi ni lông va chạm kêu lách cách, cũng coi như ổn định.
Cửa hàng nằm ở vị trí giữa Đại học A và Đại học Khoa học Kỹ thuật A, sau khi trả lại đạo cụ, Ninh Giác vốn tưởng hai người sẽ đường ai nấy đi, trực tiếp mỗi người về một trường, nhưng Tống Thước lại nói sẽ đưa cậu về. Như thể mới quen nhau chưa bao lâu, một sự xa cách khách sáo. Ninh Giác nhắc nhở đối phương: “Có đèn đường, em nhìn thấy đường.”
Tống Thước đẩy vai cậu: “Đi.”
Không hiểu có gì mà phải đưa, 7, 8 phút là đến nơi mà. Ở cổng trường, Tống Thước đột nhiên giúp cậu sửa lại cà vạt——Tống Thước tối nay hơi kỳ lạ, trở nên ôn hòa, dễ tính, yên tĩnh. Vừa như có tâm sự, vừa giống như không vui. Còn chưa nghĩ thông, đột nhiên Tống Thước nói: “Tôi chuẩn bị về trường.”
Ninh Giác: “Hả?”
Tống Thước: “Cậu không định ôm tôi?”
Ninh Giác không hiểu gì cả, nhưng vẫn ôm lấy Tống Thước, Tống Thước cũng ôm lại cậu, lực rất chặt, hơi cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ cậu, một lúc lâu sau mới buông ra, nói “Về đi”.
______________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyện này ầm ĩ quá đi mất…