Ảo Giác Lạnh – Đằng Hoa Lang

Chương 52

Tuần thi cuối kỳ của học kỳ này, đối với Hoàng Gia mà nói vô cùng tàn nhẫn. Dù tỏ tình thất bại, vẫn chìm đắm trong đau khổ, cũng phải lê lết thân thể mệt mỏi, đầu óc tê dại đi ôn bài. Cậu ta đã chấp nhận hiện thực, quyết tâm tu dưỡng bản thân, rồi mới nghĩ đến chuyện yêu đương.

Đối với một Ninh Giác thân tâm khỏe mạnh mà nói, tuần thi cuối kỳ cũng gian nan tương tự.

“Những kiến thức thầy cô khoanh vùng quan trọng quá rộng.” Ninh Giác không nhịn được phàn nàn với Tống Thước, “Đều không học thuộc hết được. Nếu trượt môn, nghỉ hè em còn phải chuẩn bị thi lại nữa.”

Để nhấn mạnh sự lo lắng của mình, Ninh Giác nói: “Vậy thì hai tháng trời em không cười nổi mất.”

Tống Thước: “Sẽ không.”

Một lời hứa không có căn cứ, chỉ có Ninh Giác mới nhận được sự yên tâm, vẫn như cũ ôn bài. Nhưng vài ngày sau khi kết thúc cuộc gọi, Ninh Giác nhận được một tập tài liệu được sắp xếp gọn gàng, tổng hợp lại kiến thức của mấy môn thi cuối kỳ theo thứ tự chính phụ, nội dung rút gọn còn một nửa so với sách giáo khoa, súc tích hơn nhiều.

Tống Thước kèm theo lời nhắn: Yên tâm chưa?

Tống Thước cũng đang trong tuần thi cuối kỳ, tranh thủ thời gian rảnh, tổng hợp lại kiến thức trọng tâm cho cậu. Để báo đáp ân đức lớn lao này, Ninh Giác đặc biệt mua đồ ăn vặt chạy đến Đại học A. Tống Thước đã đợi sẵn ở cổng, vừa gặp mặt đã được một cái ôm lớn, nghe Ninh Giác nói những lời lặp đi lặp lại như “Cảm ơn anh”, “Anh tốt quá”, “Ân nhân”.

“Cái này tốn nhiều thời gian lắm phải không? Anh đừng vì giúp em, mà chính mình thi trượt—”

Tống Thước véo môi cậu: “Chuyên chạy đến để trù ẻo tôi?”

Như một chú vịt con, môi mềm mại, lúc ư ư phát ra tiếng động rung rung khe khẽ, hơi thở ấm nóng phả vào đốt ngón tay. Ninh Giác vội vàng xua tay, nở nụ cười rất lấy lòng, đầu hàng. Yết hầu Tống Thước khẽ chuyển động, thu tay lại: “Em có trượt tám trăm lần, tôi cũng không trượt được đâu, bớt lo chuyện bao đồng đi.”

Đồ ăn vặt cũng không nhận, lúc đưa Ninh Giác về trường đã nhét lại vào tay cậu, lý do là không thích ăn. Trước khi đi còn nói: “Học kỳ này tôi chỉ có 3 môn thi, không bận lắm, nếu em… muốn gặp tôi, tôi có thể đến, em cứ ngoan ngoãn ở trường, không cần chạy lung tung.”

Nói năng úp mở, không chắc có muốn để người ta nghe rõ hay không, đồng thời rất nhanh thúc giục Ninh Giác: “Về ôn bài đi.”

“À, vâng…” Ninh Giác xua tay, “Anh ơi tạm biệt!”

Không có kinh nghiệm yêu đương, lại không học được cách quá thẳng thắn, Tống Thước khó khăn lắm mới bày tỏ lòng mình, nhưng dường như không được giải mã đúng. Hai tuần tiếp theo, Ninh Giác vậy mà thật sự chuyên tâm ôn bài, không hề nhắc đến chuyện nhớ nhung, mãi đến ngày kết thúc tuần thi cuối kỳ mới gặp lại.

Có lẽ không nên nói “Muốn gặp tôi”, mà nên nói thẳng là “Nhớ tôi”, như vậy sẽ dễ hiểu hơn. Nhưng trên suốt quãng đường, Tống Thước đã cố gắng nhiều lần, cũng không hỏi ra được câu “Em có nhớ tôi không”. Trông ra cái thể thống gì? Giống như anh đang cầu xin tình cảm, thật vô lý.

“Ngày kia em bắt đầu làm thêm, ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu.” Ninh Giác vẫn còn đang líu lo, “Chủ quán nói, em trước đây từng làm rồi, coi như nhân viên cũ, có thể tăng lương 500.”

Tống Thước khựng lại: “Không dành thời gian ra ngoài chơi?”

Ninh Giác đắn đo: “Chơi ở đâu được ạ?”

“Đến bảo tàng, công viên, khu vui chơi.”

Ninh Giác cảm thấy kinh ngạc: “Không ngờ anh lại muốn đến những nơi này!”

Tống Thước liếc cậu một cái, không bổ sung lý do: “Đợi em làm thêm xong rồi tính.”

Còn về Tống Thước, lịch trình thời gian nghỉ hè dù bận rộn, nhưng tương đối tự do, có thể kiên nhẫn chờ đợi. Tuy nhiên, kỳ nghỉ mới bắt đầu chưa được bao lâu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hôm đó, Ninh Giác dậy muộn, đến bữa sáng cũng chưa ăn được mấy miếng, đã vội vàng ra ngoài. Tống Thước dọn dẹp bát đũa xong, đang chuẩn bị sửa lại kịch bản game, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Là Ninh Giác gọi đến.

“Anh ơi…” Giọng nói xen lẫn tiếng khóc, run rẩy, Ninh Giác nói, “Hình như em bị bong gân chân, ở trên lầu hai, không đi được nữa. Nếu anh không bận, có thể đến đón em một chút được không?”

·

Nửa tiếng sau.

“Chân cứ để tự nhiên là được, không cần phải nâng cao.”

Ninh Giác hơi thả lỏng, nằm trên giường, mắt cá chân đã sưng lên rõ rệt. Bác sĩ bên cạnh đang bó bột, cơn đau vẫn chưa tan, nhưng Ninh Giác quá tò mò, không nhịn được ló đầu quan sát, mãi cho đến khi bị bác sĩ mắng, mới tiu nghỉu nằm ngay ngắn.

“Sau này lúc ngủ chú ý kê chân cao hơn một chút, cao hơn vị trí tim là được, nếu không dễ bị chèn ép.” Bác sĩ đã bó bột xong, liếc nhìn bộ đồ ngủ của Tống Thước, “Có thể kê hai cái gối. Ngày thường cũng nên ít đi lại, ăn uống thanh đạm một chút.”

Tống Thước gật đầu, đã ghi nhớ.

Sau khi bác sĩ đi, Tống Thước mới ngồi xuống mép giường, thấy Ninh Giác đã không còn khóc nữa——sau khi nhận được điện thoại, Tống Thước quá hoảng loạn, đến cả đồ ngủ cũng chưa kịp thay, vội vàng xuống lầu. Ninh Giác ngồi trên bậc thang, nhìn thấy Tống Thước liền lập tức rơi nước mắt, như thể trước mặt anh rất không chịu được đau, đồng thời giang tay ra: “Anh ơi…”

Tống Thước bắt taxi với tốc độ nhanh nhất, cõng Ninh Giác đến bệnh viện, đăng ký khám khoa chấn thương chỉnh hình. (cmn đúng cái khoa xương aka tag incest luôn)

May mà không quá nghiêm trọng, chỉ bị rách một phần dây chằng, không cần phẫu thuật.

“Đi chậm một chút thì chết à?” Tống Thước sa sầm mặt.

“Em sợ muộn giờ, chủ quán trừ tiền chuyên cần của em.” Ninh Giác nhỏ giọng giải thích, “Nên mới không nhìn rõ bậc thang.”

“Tiền chuyên cần mới được bao nhiêu, có phân biệt được chính phụ không?”

“Em đây là thỉnh thoảng không cẩn thận…”

Trước khi Tống Thước định mở lời nữa, Ninh Giác đã chắp tay lại: “Em biết sai rồi! Đừng mắng em nữa, xin anh đấy.”

Tống Thước không còn cách nào khác, một lúc lâu sau mới nói “Đúng là không bớt lo nổi”, không mắng thêm lời nào nữa.

Sau khi bó bột, lấy thuốc xong là có thể xuất viện. Ninh Giác nhận được một đôi nạng. Một chống, một nhảy, một đáp, vô cùng linh hoạt, nhưng vẫn còn khá lạ lẫm, đi không nhanh được. Bây giờ xem ra, đừng nói là tiền chuyên cần, ngay cả việc đứng lâu cũng khó khăn đối với Ninh Giác, kỳ nghỉ này có lẽ đều không thể đi làm thêm được nữa.

Sau khi xuống xe, trước tiên cùng Tống Thước đến cửa hàng tiện lợi dưới lầu, xin nghỉ việc với chủ quán.

Sắc mặt chủ quán rõ ràng  không vui, nhưng người ta đã bó bột rồi, còn có một người đàn ông mặc đồ ngủ, trông có vẻ không mấy đàng hoàng đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng, như thể chỉ cần nghe thấy “Không cho nghỉ”, sẽ lập tức đập phá cửa hàng. Thế là chủ quán nhìn xa trông rộng, xua tay thanh toán tiền lương mấy ngày nay, tổng cộng 450 tệ, cho Ninh Giác về nhà.

Như vậy, trụ cột nhỏ trong nhà sụp đổ, đến việc lên lầu cũng là vấn đề nan giải. Vốn dĩ Tống Thước định bế, nhưng dưới sự từ chối quyết liệt của Ninh Giác, mới đổi thành cõng lên lầu. Về đến nhà, Tống Thước nói: “Ngồi trên sofa đi, thay quần áo trước đã.”

Dù sao mặc bộ đồ này nằm trên giường bệnh quá lâu, đã bẩn cả rồi. Ninh Giác đang định nhận lấy đồ ngủ, bỗng Tống Thước cởi qu/ần Ninh Giác ra. Ninh Giác theo bản năng lùi lại, vội vàng nói: “Em tự thay được!”

Tống Thước khựng lại, đưa đồ ngủ lại cho Ninh Giác: “Thay đi.”

Thấy Tống Thước vẫn ngồi yên tại chỗ, Ninh Giác: “…Anh không đi em thay thế nào được?”

Có thể thấy, Ninh Giác từ trước đến nay chỉ có kinh nghiệm theo đuổi người khác, không hề biết cách yêu đương. Giống như lúc lên cầu thang, từ chối để Tống Thước bế. Ngày thường tần suất ôm ấp rất thấp, cũng không biết nắm tay hay hôn một cái, vẫn giữ nguyên kiểu cách chung sống của anh em hay bạn bè trước đây, không hề có sự linh hoạt.

Như hiện tại, đến cả việc thay quần áo trước mặt cũng không chịu.

Trong sự im lặng lạnh lùng của Tống Thước, Ninh Giác nhận được câu trả lời phủ định, đành phải bắt đầu thay quần áo. Áo thì còn dễ, nhưng Ninh Giác mặc quần jean, vải khá cứng, rất khó ngồi mà cởi ra được, ban đầu không cẩn thận làm tụt cả quần l/ót, xấu hổ kéo lên lại, cố gắng cuộn quần jean đến bắp chân, nhưng không biết làm sao để vượt qua lớp bột bó, đành phải cầu cứu Tống Thước, đến gần hơn một chút, hạ giọng: “Anh ơi, đừng giận nữa, giúp em với.”

Dưới ánh đèn, đôi mắt của Ninh Giác trong veo như hổ phách. Tống Thước rất khó để nổi giận với một Ninh Giác như vậy, huống hồ đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy, rất dễ dao động, với tay giúp cởi ống quần, nhưng tay không hề rời đi, đầu ngón tay nhẹ nhàng v/uốt ve phần thịt bắp chân bên ngoài lớp bột bó, mềm mại, ấm áp: “Bây giờ còn đau không?”

Hành động này hơi kỳ lạ, hơi ái muội. Nếu đổi là một chàng trai khác, Ninh Giác chắc chắn sẽ nhận ra. Nhưng Tống Thước là anh trai cậu, Ninh Giác sẽ không nghĩ nhiều: “Còn một chút.”

“Lần sau biết đi chậm lại chưa?” Đây là dấu hiệu đã nguôi giận.

Ninh Giác cười, ra sức gật đầu, chào theo kiểu quân đội nói: “Yes sir!”

Chiều hôm đó Tống Thước còn có việc, nói là cùng các thành viên trong nhóm thảo luận về các vấn đề liên quan đến game ở một quán Starbucks gần đó. Đợi Tống Thước đi rồi, Ninh Giác bắt đầu thử chống nạng, tập đi lại từ từ trong nhà.

Khoảng 7, 8 giờ tối, lúc Tống Thước về nhà, Ninh Giác tự giác luyện tập đã đến mức thuần thục, khó tránh khỏi tự mãn, nhẹ nhàng chống nạng đến đón, nhưng vì tốc độ quá nhanh, nạng không cẩn thận trượt đi, loạng choạng về phía trước, may mà Tống Thước kịp thời đỡ lấy, lúc đó Ninh Giác mới không bị ngã.

Tống Thước: “Không phải nói biết đi chậm lại rồi sao?”

Ninh Giác khó khăn ngửa mặt, cười lấy lòng với Tống Thước: “Em thấy anh nên mới sốt ruột.”

Tống Thước cảm nhận được rõ ràng trái tim mình như sụp xuống, trở nên mềm nhũn. Ngón tay khẽ giữ lấy eo Ninh Giác, giọng điệu ôn hòa: “Không cần sốt ruột, tôi có đi đâu.”

Bữa tối về cơ bản là đồ chay, tuân theo lời dặn của bác sĩ, ăn uống thanh đạm. Nếu không phải để duy trì các dấu hiệu sinh tồn, Ninh Giác cũng không muốn động đũa. Ăn được một nửa, nghe thấy Tống Thước nói: “Tối nay ngủ ở phòng tôi đi.”

Ninh Giác ngơ ngác ngẩng đầu.

“Dù sao bây giờ chân cẳng em không tiện, nếu tư thế ngủ không đúng, hoặc nửa đêm trở mình, dễ bị đè vào mắt cá chân.” Tống Thước phân tích một cách khách quan, “Nếu dậy đi vệ sinh, cũng dễ không nhìn rõ đường, tốt nhất nên có người ở bên cạnh.”

Ninh Giác chỉ suy nghĩ vài giây, rất nhanh đã đồng ý.

Sau bữa ăn, Tống Thước dọn dẹp hết đồ đạc trong phòng ngủ của cậu vào phòng ngủ chính: “Vừa hay ban công có một ít đồ lặt vặt không để được, có thể tạm thời cất vào phòng em.”

Ngoài gối, chăn, đến cả quần áo cũng được chuyển đi cùng, như thể chuẩn bị cho một cuộc chiến trường kỳ.

Khoảng 10 giờ tắt đèn lên giường, Ninh Giác nằm ngửa, dưới mắt cá chân kê ba cái gối, cậu không quen với độ cao này, đồng thời cơn đau cũng làm xói mòn cơn buồn ngủ. Dường như tất cả những cơn đau trên đời đều có xu hướng thích bóng tối, trời vừa tối là xuất hiện.

Ninh Giác không ngủ được lắm, cậu thông qua hơi thở của Tống Thước để phán đoán anh cũng chưa ngủ, nhưng cũng không muốn than khổ, để tránh Tống Thước lo lắng, đđành dùng cách phá rối để chuyển hướng sự chú ý, ngón tay nghịch ngợm chọc vào người đối phương, mãi cho đến khi tay bị nắm lấy, lòng bàn tay nóng hổi, Tống Thước khẽ nói: “Làm gì?”

“Anh từng chơi trò đó chưa?” Ninh Giác nói, “Một người viết chữ vào lòng bàn tay, người còn lại đoán.” Mặc dù ngoài cửa sổ có ánh đèn của trung tâm thương mại, Ninh Giác vẫn không nhìn thấy gì, theo bản năng đến gần, hơi thở đều phả vào tai Tống Thước, “Chúng ta chơi nhé?”

Tống Thước: “Nhàm chán.”

Nhưng vẫn xòe lòng bàn tay ra, móng tay của Ninh Giác rất ngắn, cào vào lòng bàn tay ngưa ngứa, như thể men theo mạch máu ngứa đến tận tim, kéo theo đó là hơi thở cũng trở nên nặng nề. Ninh Giác viết xong: “Anh đoán đi.”

Tống Thước hoàn toàn không để ý, đoán bừa một chữ: “Tôi.”

“Ha.” Ninh Giác cười khanh khách một tiếng, dáng vẻ đắc thắng sau khi chiến thắng, “Em viết chữ ‘Tống’! Anh như vậy cũng coi như đoán đúng một nửa rồi nhỉ. Đến lượt em, anh viết chậm thôi, em nhất định có thể đoán ra.”

Ninh Giác đưa lòng bàn tay qua, không biết tại sao, Tống Thước viết rất nhẹ, khiến Ninh Giác không đoán ra được: “Anh mạnh hơn một chút đi.” Tay lại đưa về phía trước, hình như chạm phải thứ gì đó, hơi cộm cộm, Tống Thước đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu, hạn chế động tác của Ninh Giác: “Đừng động đậy lung tung.” Cưỡng chế ấn tay Ninh Giác xuống bên cạnh, nhanh chóng viết một chữ: “Đoán đi.”

Ninh Giác rất mờ mịt: “Ninh?”

“Sai, là Tống.” Tống Thước khẽ cười một tiếng, “Đến chữ mình vừa viết mà cũng không nhận ra.”

Ninh Giác không chịu thua, yêu cầu thi thêm vài hiệp nữa. Nhưng ra đi nửa đời người, trở về vẫn là hòa. Thắng xong một hiệp liền lập tức thua một hiệp, từ từ cũng có hơi buồn ngủ, không muốn chơi nữa. Trong cơn mơ màng, cậu nói với Tống Thước: “Em biết lúc nãy em sờ trúng chỗ nào của anh rồi.”

Một lúc sau, Tống Thước mới lên tiếng: “Nói thử xem.”

“Cơ bụng của anh, phải không?” Ninh Giác cười lên, “Tốt thật, anh có cơ bắp. Vừa khỏe mạnh, vừa có tiền, vừa đẹp trai, tương lai chắc chắn có thể tìm cho em một người chị dâu rất— xinh đẹp.”

Rất nhiều lúc, Ninh Giác đều vô thức dụ dỗ, như thể rõ ràng biết mình chạm phải bộ phận nào, nhưng không hề nhắc đến. Rõ ràng biết thân phận của mình, nhưng cố ý nói ngược lại, như thể đang nhắc nhở Tống Thước dỗ dành mình, nói vài lời hay ý đẹp để xoa dịu cảm giác bất an của mình. Tống Thước quả thực cũng đã làm như vậy, anh nói “Sẽ không”: “Tôi chỉ có em.”

Ninh Giác đã buồn ngủ đến không biết trời nam đất bắc gì nữa, lờ mờ nhớ lại Tống Thước năm 18 tuổi cũng từng nói với cậu những lời tương tự, vì vậy không có gì đặc biệt, nhưng Ninh Giác của hiện tại vẫn sẽ đáp lại, ví dụ như ôm Tống Thước, ú ớ nói “Sẽ”, để kéo dài thời hạn bảo quản cho lời hứa mà mình đã hứa năm 17 tuổi.

·

Sau khi bị bong gân, sau khi trải qua quá trình học tập gian nan, Ninh Giác đã có thể sinh hoạt độc lập——những ngày không độc lập quá u ám, ví dụ như sự không cân bằng giữa việc đi vệ sinh và lau người, sự khó nói lúc Tống Thước giúp đỡ——không thể nghĩ nhiều thêm nữa. Nhưng bây giờ cuối cùng cũng học được, chống nạng đi như bay.

Hôm đó là thứ Bảy, Ninh Giác đang chơi game xếp hình đến màn 2137, thì nghe thấy Tống Thước gọi mình trong phòng. Cậu chống nạng đi đến, đang định ngồi xuống, Tống Thước lại lấy mất cây nạng của cậu, ôm lấy eo Ninh Giác, với tư thế gần như là ôm từ phía sau.

Ninh Giác mất đi cây nạng tương đương với việc mất đi khả năng đi lại bình thường, chỉ có thể ở trong lòng Tống Thước, quá thân mật, Ninh Giác kỳ lạ nhìn thoáng qua Tống Thước một cái, nhưng rất nhanh đã chuyển dời sự chú ý.

“Em chơi thử xem.” Tống Thước nhét con chuột vào tay cậu, “Một game mới.”

Ninh Giác nhanh chóng chuyển dời sự chú ý, tiếp đó thao tác game dưới sự chỉ dẫn của Tống Thước game. Là một game RPG, nhân vật chính Tái Già sau khi thế lực mang tên “Rỉ Sét” xâm chiếm đại lục, để cứu vớt thế giới, đã tiến hành một loạt các trận chiến. Bắt đầu dễ dàng, độ khó tăng dần, nhưng ngay cả một Ninh Giác rất ít khi chơi game cũng không tự chủ được bị thu hút, không tự chủ được chơi gần 2 tiếng, mãi cho đến khi một trong các phó bản khó qua được mới dừng lại, cậu nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc nhìn Tống Thước: “Đây là do anh làm?”

Tống Thước “Ừ hử” một tiếng, mỉm cười nhìn cậu: “Thế nào?”

“Hay lắm!”

“Bây giờ chỉ là bản demo, sau này sẽ còn sửa đổi từng bước, có lẽ phải đợi đến nửa cuối năm sau mới quảng bá, xem có thể kêu gọi được đầu tư không.” Tống Thước khẽ hỏi, “Sau này nếu kiếm được tiền, em đến công ty tôi làm việc, thế nào?”

Ninh Giác do dự: “…Em và chuyên ngành của các anh khác biệt quá lớn mà?”

“Không phải trước đây em đã nói sao? Đợi tôi thành đạt, em đến làm thư ký cho tôi.” Không ngờ Tống Thước vẫn nhớ những lời nói từ thời cấp ba xa xôi như vậy, “Kiến thức chuyên ngành tôi cũng có thể dạy em.”

Học kỳ sau, Ninh Giác cũng sẽ lên năm 3, mặc dù vẫn còn 2 năm nữa, nhưng nhìn thấy những tin tức xã hội tràn lan trên TV về tỷ lệ thất nghiệp giảm sút, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt Ninh Giác. Vì vậy Tống Thước hy vọng có thể mở đường cho cậu, giống như những cột mốc thời cấp ba, vạch ra cho cậu một hướng đi, một hướng đi cùng với mình.

Sau khi do dự, Ninh Giác cuối cùng cũng nói: “Vậy em thử xem trước đã, được không?”

Sau khi thỏa thuận xong, Ninh Giác bắt đầu từ từ học những kiến thức cơ bản, ví dụ như lập trình.

Tống Thước dạy xong kiến thức lý thuyết, lúc ở một bên livestream game, Ninh Giác liền ngồi ở phía bên kia bàn khổ sở tiêu hóa ôn tập. Trước đây cậu chưa từng tiếp xúc qua, mặc dù ban đầu thấy mới lạ, nhưng những kiến thức này quả thực quá khô khan, gặm nhấm vô cùng khó khăn.

Chưa đầy hai tuần, Ninh Giác đã muốn bỏ cuộc: “Hình như em không hợp với cái này.”

“Mới bắt đầu đều như vậy cả.” Tống Thước không nhớ nổi lúc mình học có cảm thấy khó không, hình như anh học gì cũng dễ, nhưng vẫn cố gắng đồng cảm với Ninh Giác, “Trước tiên viết mã phán đoán logic tính cước vận chuyển mà tôi giao cho em, viết xong thì—”

Tống Thước suy nghĩ một lúc: “Có thể đồng ý với em một yêu cầu.”

Mắt Ninh Giác sáng lên: “Gì cũng được?”

“Gì cũng được.”

Ninh Giác xắn tay áo: “Đừng làm phiền em, em phải viết code đây.”

Có lẽ vì có động lực, quả thực Ninh Giác đã viết nhanh hơn, ngày hôm sau nộp bài tập, nhưng còn phải kiểm tra chạy thử, Ninh Giác không tự chủ được ghé sát lại, môi mím chặt, rất tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình, đến ánh mắt Tống Thước ở ngay gần cũng không hề phát hiện ra, thúc giục: “Nhanh lên nhanh lên.”

Chạy thử về cơ bản không có BUG lớn nào, Ninh Giác lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nói: “Thế nào?”

Tống Thước nhẹ nhàng véo má cậu một cái: “Rất tốt.”

Vốn tưởng Tống Thước sẽ nói “Cái này thì có gì đâu, người mới tự học hai ngày cũng viết được”, hoặc là “Chỉ là một phán đoán logic, còn tưởng cậu viết ra được một trang web rồi đấy”, kết quả là bất ngờ nhận được lời khen, xem ra Ninh Giác quả thực là một thiên tài lập trình.

“Nói đi.” Tống Thước tắt phần mềm, “Muốn gì?”

Ninh Giác lập tức nói: “Muốn đi Hạ Môn.”

“Hạ Môn?”

“Em muốn ngắm biển.”

Ninh Giác tìm ra những bức ảnh phong cảnh biển mà Lý Thanh Tự đã chia sẻ cho cậu lúc nói chuyện trước đây, vừa khoe với Tống Thước vừa nhấn mạnh: “Hơn nữa anh xem, thật sự rất vui.”

Có hơn mười tấm ảnh. Sóng nước xanh biếc, vỏ sò trắng, bãi cát vàng.

Mặc dù Tống Thước cho rằng mùa hè đi biển phơi nắng là một hành động ngu ngốc, nhưng lúc nhìn thấy một bức ảnh chụp chung hai bàn tay tạo hình trái tim, Tống Thước mới muộn màng nhớ lại, yêu nhau gần hai tháng, họ vậy mà đến cả hẹn hò cũng không có.

“Thế nào.” Ninh Giác mong đợi nhìn anh, “Đi được không?”

Tống Thước không có lý do gì để từ chối hẹn hò, cũng nên trả giá cho sự thiếu kinh nghiệm của mình, vì vậy gật đầu, nói “Được”.

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Để xem bình luận, sẽ đọc lại những chương mình đã viết, những lời bình luận của mọi người thật sự rất hài hước, là niềm vui trong những ngày tháng viết lách vất vả của mình. Con sóc chuột kêu to đó đến giờ mình xem lại vẫn còn cười…

 

Bình Luận (0)
Comment