Ảo Giác Lạnh – Đằng Hoa Lang

Chương 54

Mặt dây chuyền vỏ ốc lạnh buốt trên da, đến lúc lên máy bay đã trở nên ấm áp.

Ninh Giác vẫn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ như cũ, không dám nói chuyện, đầu óc rất hỗn loạn, không biết phải đối mặt với Tống Thước như thế nào, đành phải giả vờ ngủ, đến cả một tấm ảnh mây trắng ngoài cửa sổ máy bay cũng không chụp. Kết quả do sáng nay tỉnh dậy quá sớm, thiếu ngủ, diễn giả thành thật, cuối cùng ngủ một cách ngon lành.

Nhưng sau khi rời sân bay, trên xe taxi không còn lý do để ngủ nữa.

Tống Thước nhận một cuộc điện thoại, chắc là thành viên trong đội, nói chuyện về việc phát triển game. Khoảng mười phút sau kết thúc cuộc gọi, cầm lấy tay Ninh Giác, cụp mắt mân mê.

Ninh Giác ngày thường rất ít khi làm việc nặng, công việc tay chân vất vả nhất là rửa bát, lau nhà, nhưng thực tế cũng chỉ làm có mấy lần. Vậy nên đầu ngón tay rất mềm mại, không có mấy vết chai, lòng bàn tay hồng hào khỏe mạnh. Đầu ngón tay vừa lướt qua, liền bất giác khép lại, rồi lại cứng nhắc xòe ra.

Tống Thước quan sát: “Xem, đây là đường sinh mệnh của em.”

Ninh Giác bị thu hút sự chú ý, bất giác đến gần, cậu rất tin vào huyền học: “Em sống lâu không?”

“Trông có vẻ qua được 90.”

“Vậy tài vận của em thì sao?”

“Đúng là tham tiền.” Tống Thước “Ừm” một tiếng, “Cũng không tệ, xem ra cuộc sống khá giả không thành vấn đề. Còn đây là đường tình duyên của em. Giữa chừng bị chia làm hai nhánh, chứng tỏ tình cảm gập ghềnh, có thể sẽ thay lòng đổi dạ.”

Ninh Giác nhìn đôi mắt cụp xuống của Tống Thước, mím môi, đắn đo một lát, khó khăn lắm mới lấy hết can đảm, nhỏ giọng gọi “Anh ơi”.

Giọng cậu rất nhỏ, rất sợ người khác nghe thấy: “Chúng ta bây giờ… đang yêu nhau ạ?”

“Sao.” Tống Thước liếc cậu một cái, “Đã muốn tìm người tiếp theo rồi?”

Ninh Giác không biết trả lời thế nào, giọng càng lí nhí như muỗi kêu: “Anh có thích em không?”

“Không thích người ba phải.” Tống Thước thuận miệng trả lời, thản nhiên chấm nhẹ vào đường vân trong lòng bàn tay Ninh Giác, cười nói, “Cho nên em tốt nhất nên sửa đổi đi.”

Liên tiếp hai câu nói đùa, đã khiến Ninh Giác không phân biệt được thật giả. Nếu đang yêu nhau, tại sao lại không có quy trình tỏ tình với nhau? Nếu không yêu nhau, tại sao lại hôn môi, tặng vòng cổ đôi? Cậu đã không biết nên hỏi từ đâu nữa, chỉ mờ mịt ngây người.

Sau khi trở về căn hộ, đầu tiên là cất quần áo trong hành lý vào tủ.

“Cái kia.” Ninh Giác chỉ vào mắt cá chân của mình, “Em khỏi rồi.” Tiếp đến chỉ vào phòng ngủ phụ đã gần như trở thành phòng chứa đồ, “…Có phải có thể về ở được rồi không?”

Tống Thước: “Mai khai giảng, lại tốn công dọn dẹp cũng không đáng, để sau hãy nói, chỗ tôi cũng ngủ được.”

Ninh Giác khô khan nói: “Nhưng, em phải ngủ một mình.”

Tống Thước ngước mắt, như thể không nghe rõ: “Hửm?”

“Em nói.” Không biết tại sao, bỗng Ninh Giác đổi giọng, “Người ta vẫn phải ngủ chứ.” Nhận được lời phê “Nói thừa” của Tống Thước.

Thế là tối hôm đó vẫn ngủ chung một giường. Những tiếp xúc cơ thể vốn bình thường, không hề để tâm trước đây, đối với Ninh Giác mà nói giống như một tấm ảnh được làm sắc nét, vô cùng nhạy cảm. Cậu lặng lẽ di chuyển về phía mép giường, cố gắng mười phút, vào khoảnh khắc suýt nữa thì rơi xuống, đã bị Tống Thước kéo về vị trí cũ: “Chân mới khỏi, thế mà không nhớ đời.”

Công cốc. Ninh Giác đành nhận mệnh, cuộn tròn trong lòng Tống Thước ngủ.

Ngày hôm sau trở lại trường. Hóa ra khai giảng lại tốt đẹp đến vậy, khai giảng vĩ đại, có thể không cần phải đối mặt với thực tế lúng túng nữa. Tống Thước đưa cậu đến cổng trường trước, trong xe taxi, hôn Ninh Giác một cái: “Đi đi.”

Sau khi xuống xe, Ninh Giác chưa từng cảm thấy có sức lực đến thế, vội vàng xách vali hành lý, cắm đầu lao về phía trước, sau khi trốn ở góc đường vài phút mới từ từ ló đầu ra, nhận ra xe taxi đã biến mất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ lại có một ngày, cậu sẽ không muốn ở cùng Tống Thước.

Không phải là ghét Tống Thước——Ninh Giác rất khó nảy sinh những cảm xúc tiêu cực đối với Tống Thước. Chỉ là ở bên cạnh Tống Thước, phải đề phòng hôn môi, nắm tay, tất cả tư duy hoàn toàn bị hơi thở của Tống Thước chiếm giữ, không thể suy nghĩ được gì. Ít nhất phải tách ra, mới có thể phân tích kỹ lưỡng sự lệch lạc của mối quan hệ này.

Nhưng hai tuần trôi qua, Ninh Giác vẫn không có chút manh mối nào. Dưới góc nhìn của cậu, mọi thứ vẫn như cũ. Như thể đi vào ngõ cụt.

Tin nhắn trên điện thoại báo Tống Thước đã bắt đầu livestream. Ninh Giác nhấp vào, một ý tưởng lóe lên, đổi ID mới, gửi bình luận: “Streamer yêu đương rồi sao?”

Hình như hơi đột ngột quá, bổ sung thêm một câu: “Ha ha, không quan tâm lắm, tiện miệng hỏi thôi.”

Không có tiền mua bình luận trả phí, nên rất nhanh đã bị chìm nghỉm giữa một loạt bình luận. Nhưng có vài người đã chú ý thấy, trả lời một cách thân thiện.

【Người mới? Cái này mà cũng không biết.】

【Streamer yêu đương nồng thắm ba tháng rồi đấy, update lên 5G đi.】

【Chỉ đường đến bản ghi ngày 12 tháng 6. Tiếc thật, cậu đã bỏ lỡ cơn mưa lì xì vào ngày streamer yêu đương rồi. Nhưng có thể hóng hớt kỷ niệm một năm, chắc vẫn sẽ có.】

Ba tháng rồi?c Đầu óc Ninh Giác choáng váng. Cậu thoát khỏi phòng livestream, sau một hồi tìm kiếm đã tìm được bản ghi ngày hôm đó.

Chỉ có năm phút, màn hình dọc, không phải livestream game. Càng giống như livestream tiện tay trên đường về nhà, ánh sáng mờ ảo. Tống Thước đang khẽ ngâm nga một bài hát——anh rất ít khi hát, nhưng không thể phủ nhận giọng hát rất hay, có hơi biến dạng.

“Sao trông vui vẻ thế, có phải yêu rồi không…” Tống Thước đọc bình luận, mang theo ý cười rõ ràng, nhưng chỉ “Ừ hử” một tiếng.

Bình luận trên màn hình lập tức trôi như bay, bao gồm những bình luận vô nghĩa thể hiện cảm xúc như “???” và “Vãi cả l”, cũng như những phát ngôn bằng chữ có hiệu quả như “Con mẹ nó yêu rồi thì mụ nội ngài phát lì xì đi chứ”, “Cái miệng này của ngài mà cũng yêu đương được, đừng có lát nữa lại bị phản pháo tin đồn nhé”.

“Biết rồi, có lì xì.” Tống Thước cụp mắt nhấp vào màn hình hai cái, phát hơn mười phong bì lì xì lớn, “Không đùa, các người không quen biết.”

Màn hình rung lắc, một lúc sau, Tống Thước tiếp tục trả lời bình luận: “Yêu lúc nào à… Vừa mới.”

【Không phải anh vừa mới ra ngoài ăn cơm sao?】

【Anh yêu cơm?】

【Không phải, rốt cuộc trong quán ăn đó có ai vậy?】

【Sao có người ăn một bữa cơm mà cũng yêu đương được nhỉ? Công bằng ở đâu, chính nghĩa ở đâu, tài khoản Wechat của trai đẹp ở đâu?】

【Anh rốt cuộc làm thế nào mà yêu được vậy, xin hãy cho một bài hướng dẫn】

“Quen biết từ trước.” Tống Thước nói, “Không có hướng dẫn gì cả.”

Chỉ có bấy nhiêu nội dung. Sau đó lại phát thêm vài lần lì xì, rất nhanh đã offline, chắc là đã về ký túc xá. Màn hình điện thoại tự động tắt, phản chiếu đôi mắt của Ninh Giác. Cậu vắt óc suy nghĩ, lúc nhìn thấy Hoàng Gia mang cơm về, cuối cùng cũng nhớ ra. Hôm đó mình chỉ làm một việc, đó là giúp bạn cùng phòng Hoàng Gia tỏ tình, và mời Tống Thước cùng đi ăn cơm.

Ninh Giác kinh hãi nghĩ: Cho nên, Tống Thước đã hiểu lầm đêm đó là mình tỏ tình với anh ấy sao?

Hình như nghĩ như vậy, rất nhiều điểm kỳ lạ đều trở nên hợp lý. Ví dụ như, sự trịnh trọng đột ngột của Tống Thước, cái ôm lúc chia tay, đôi mắt mấy lần lảng tránh rồi lại nhìn thẳng.

Đến đây, sự thật đã rõ ràng, hóa ra là đã xảy ra một trận nhầm lẫn ngớ ngẩn.

Ninh Giác có hơi hối hận, trách bản thân mình lúc đầu đã cố gắng che giấu, không nói thật, rồi lại trách sự chậm chạp của mình trong kỳ nghỉ. Nhưng trách qua trách lại, vẫn không hề trách một chút nào sự mập mờ của Tống Thước——tính cách Tống Thước vốn hơi khó chiều, không thẳng thắn. Là Ninh Giác đã áp dụng sai công thức, không thể trách kết quả tính toán không chuẩn được.

Nếu đã như vậy, cũng nên làm rõ hiểu lầm.

So với việc suy luận nguyên nhân, đây là khâu khó khăn hơn. Dù sao thì Ninh Giác cũng không thể nói thẳng ra: “À, anh không cần phải yêu em nữa đâu.” Điều này giống như ở siêu thị, ăn hai miếng đồ ăn thử, chê khó ăn rồi không mua nữa.

Xem ra, phải áp dụng một ám hiệu cao tay, để Tống Thước tự mình nhận ra — điều này rất khó.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Ninh Giác không thể tránh khỏi việc gặp mặt Tống Thước.

Mới khai giảng được một tháng, Tống Thước đã đến trường không dưới 5 lần. Không có lý do chính đáng, chỉ gửi một tin nhắn “Xuống lầu”, mỗi lần đều có thể bắt được Ninh GIác đang lười biếng trong ký túc xá một cách chính xác. Nếu lấy cớ nói đang ở thư viện, Tống Thước cũng có đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Chỉ có thể xuống lầu, nhưng không dám đối mặt, ú ớ gọi một tiếng “Anh ơi”.

Đột nhiên, trước mắt có một chiếc túi của quán Tô Hương Các rủ xuống, Ninh Giác bất giác lùi lại hai bước, ngửi thấy mùi thơm liền quên cả lúng túng: “Cho em?”

“Mua 5 cái, ăn không hết thì chia cho bạn cùng phòng, đừng ăn hết một lần, cẩn thận đau bụng.” Tống Thước xoa đầu cậu, “Về đi.”

Mấy lần trước đều như vậy, không khác gì trước đây, dường như Ninh Giác đã quá cẩn thận. Đúng là kẻ d*m dục nhìn đâu cũng thấy d*m dục, chỉ nghĩ đến hôn môi, thật không tốt. Thế là ép mình từ từ thả lỏng. Mãi cho đến đầu tháng Mười, có lẽ vì nghỉ lễ, dưới lầu ít người, Tống Thước đã đè Ninh Giác vào một góc vắng vẻ để hôn.

Ninh Giác hoàn toàn không chuẩn bị, đầu óc như có pháo hoa nổ tung, tay chân cứng đờ. Khác với nụ hôn bên bờ biển Hạ Môn, lúc lòng bàn tay Tống Thước chạm vào gáy, Ninh Giác đã có hơi nhận ra, nhưng không né tránh, toàn bộ giác quan trong nháy mắt bị Tống Thước chiếm giữ, bên bên tai toàn là tiếng nước ái muội, bất giác hé miệng, eo mềm nhũn.

Nếu không phải Tống Thước ôm lấy cậu, có lẽ Ninh Giác đã mềm nhũn quỳ xuống đất. Sự sợ hãi, kháng cự tinh vi, khó tả, khiến Ninh Giác theo bản năng chống cự, nhưng không có sức lực.

Mãi mới kết thúc, Ninh Giác thở hổn hển, giọng gần như không thể nghe thấy: “Đừng hôn nữa…”

“Sao vẫn chưa học được cách đổi hơi vậy?” Tống Thước dùng đầu ngón tay lau khóe miệng cậu, lời nói khiển trách, nhưng là đang cười, “Ngốc chết đi được.”

Ninh Giác quay mặt đi: “Em không có.”

Tống Thước: “Đội của chúng tôi cuối tuần này định đi tỉnh khác kêu gọi đầu tư, phải đi khoảng một tháng.”

Ninh Giác nhanh chóng ngẩng đầu, quên cả sự bất an vừa rồi: “Lâu thế?”

“Vốn định xem có thể mang em đi không, dù sao thì em cũng chưa từng đến những thành phố đó. Nhưng em lại có lớp, chỉ có thể đợi sau này.” Tống Thước nói, “Tôi sẽ về sớm.”

Sự khó chịu của mối quan hệ thân mật chưa được làm rõ, và nỗi nhớ nhung sắp phải chia xa, mâu thuẫn kết hợp lại với nhau, tạm thời không phân biệt được bên nào nặng hơn. Ninh Giác thấy Tống Thước lại đến gần, dù có thể né tránh, nhưng vẫn chỉ đứng yên.

Lần này chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước. Tống Thước: “Nhớ ăn cơm đúng giờ, không có việc gì có thể gọi điện cho tôi.”

Mơ mơ màng màng trở về ký túc xá, Ninh Giác nhìn thấy kế hoạch làm rõ mà mình đã đặt trên bàn. Bước một, đăng ảnh chụp chung vest của mọi người trong ký túc xá tối hôm đó lên vòng bạn bè, để cho thấy nam chính thực sự của buổi tỏ tình tối hôm đó là ai. Bước hai, cố ý nhắc đến lời tỏ tình của Hoàng Gia trong nhóm chat ký túc xá, vô tình để Tống Thước phát hiện lịch sử trò chuyện. Bước cuối cùng, dọn dẹp đồ đạc ở phòng ngủ phụ, một lần nữa ngủ riêng, từ từ khôi phục lại mối quan hệ bình thường.

Một quy trình hoàn hảo. Vừa không làm Tống Thước quá lúng túng, cũng không làm rối loạn trật tự quan hệ của họ.

Chỉ là Tống Thước ngày mai sẽ đi tỉnh khác, kế hoạch đành phải hoãn lại.

Tuy nhiên Ninh Giác đã quên mất, bây giờ công nghệ phát triển, ở nơi khác cũng có cách để giao tiếp. Mới đi được một ngày, Ninh Giác đã nhận được cuộc gọi video của Tống Thước. Tống Thước trong hình còn chưa ra khỏi sân bay, giơ điện thoại lên hỏi: “Mặt em đâu?”

Không phải chửi người, là Ninh Giác chưa bật camera. Cậu vừa lẩm bẩm “Mặt mình đâu”, vừa vội vàng bật lên, một khuôn mặt dí sát gần, mắt tròn xoe: “Ồ… Mình có mặt rồi.”

Tống Thước: “Đang làm gì vậy?”

“Ký túc xá bọn em đang xem phim kinh dị.” Trên trán Ninh Giác vẫn đang lấm tấm mồ hôi lạnh, cậu hạ giọng, giơ điện thoại cho Tống Thước xem ký túc xá tối om sau khi đã kéo rèm, và ba người đang ngồi ngay ngắn trước máy tính của Phương Danh, “Phim ‘The Ring’ ấy.”

Phải làm rõ, Ninh Giác không hề sợ hãi chút nào, chỉ là Tống Thước gọi điện thoại, không thể không nghe, đành phải miễn cưỡng không xem nữa, ra ngoài hành lang nghe máy. Cũng không nói được mấy câu, chỉ nghe Tống Thước báo cáo vị trí, rất nhanh đã kết thúc.

Thời gian chung sống 5, 6 năm, số lần gọi video cho nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lần trước còn là lúc Ninh Giác học lại, Tống Thước gọi điện thoại kiểm tra tình hình ôn tập của cậu. Không thể nào mới gặp hôm qua, hôm nay đã không quản ngại phiền phức mà muốn gặp lại, như một người chủ sau khi ra ngoài lo lắng thú cưng ở nhà phá phách.

Giữa tháng Mười, thành phố A có hai trận mưa thu, đã có dấu hiệu se lạnh.

Thứ Sáu, Ninh Giác về lại căn hộ, vì Tống Thước có một bản thiết kế, để trên bàn làm việc quên mang theo, cần cậu chụp hai trang trong đó gửi qua. Sau khi gửi đi, Ninh Giác đang định đặt lại, thì phát hiện dưới bàn phím có một góc giấy bị kẹt, tưởng là một trang bị rơi ra, đang định rút ra đặt lại, Ninh Giác nhìn thấy dòng chữ trên đó.

“Danh sách kế hoạch yêu đương:

Bảo tàng *Bảo tàng Thiên văn. Dạo bước không gian ảo, phòng thoát hiểm chủ đề thiên văn.

Công viên *Không biết có gì hay để đi. Công viên Hồng Kiều, mùa đông có máng trượt băng.

Khu vui chơi *Có thể đi Disneyland, ở khách sạn chủ đề. Hoặc Kỷ Nguyên Vui Vẻ mới mở ở thành phố này.

……”

Đây là danh sách kế hoạch yêu đương mà Ninh Giác đã viết dưới sự phấn khích quá độ, lúc Lý Thanh Tự đồng ý yêu mình trước đó. Sau khi chia tay đã bị mất, cũng không tìm lại nữa. Bây giờ lại có thêm một loại chữ viết khác, viết đầy những ghi chú chi chít.

Tống Thước đã vô cùng nghiêm túc nhặt lại tấm chân tình mà Ninh Giác từng bị người ta vứt bỏ, từng mảnh từng mảnh gắn kết lại với nhau.

Cũng chính lúc này, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên: Anh ấy hình như thật sự thích mình.

Sau khi từ Hạ Môn trở về, Ninh Giác đã có thành kiến mà cho rằng Tống Thước cũng giống như mình đều đã hiểu lầm, nên đã tìm đủ mọi cách để làm rõ, một Ninh Giác liên tiếp thất bại trong tình yêu, không thể nào nghĩ đến việc có người sẽ dễ dàng thích mình. Cậu chỉ cảm thấy đây là sự dung túng của anh trai, đối mặt với lời tỏ tình tối hôm đó, không tiện từ chối đành phải đồng ý theo kiểu đối phó——nhưng hình như không phải vậy.

Sự tiếp xúc trong khoảng thời gian này, không phải xuất phát từ nghĩa vụ, trách nhiệm, sự thỏa hiệp, mà có thể quy về tình yêu.

Rõ ràng Tống Thước trước đây chưa từng có biểu hiện nào của người đồng tính, sao lại thích mình? Là Ninh Giác đã đưa ra những ám chỉ không đúng đắn, tiếp xúc quá không biết chừng mực, hay là những lý do khác?

Đầu óc Ninh Giác hỗn loạn, vẫn chưa thể thông suốt. Cậu không giống những thí sinh khác, cậu là người đã nhận được đáp án trước, lại phải từng bước suy luận ngược lại đề bài, điều này đã rất khó khăn rồi, nhưng Ninh Giác vẫn luôn bị đẩy về phía trước không ngừng, vì vậy luôn chậm một nhịp.

Vậy còn cậu thì sao? Ninh Giác nghĩ, cậu có thích Tống Thước không?

16 tuổi, Ninh Giác lần đầu tiên gặp Tống Thước ở Lam Loan Lý. Lúc đó đang có tuyết rơi, chiếc áo khoác gió của anh ướt đẫm tuyết. Không thèm nhìn thẳng Ninh Giác một cái, luôn nói những lời khó nghe. Trải qua nhiều năm mài giũa, mới cạy được lớp vỏ ngoài, nương tựa vào nhau mà sống trong thế giới này, có được cách chung sống hòa hợp với nhau. Tống Thước là điểm tựa duy nhất của Ninh Giác trong những lúc cô độc không nơi nương tựa, là từ đồng nghĩa với gia đình. Nên dù biết là hiểu lầm, cũng không trực tiếp vạch trần, không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của Tống Thước, không muốn khiến anh khó xử.

Nhưng những xuất phát điểm này, dường như đều không dựa trên tình yêu. Cậu đối với Tống Thước không có sự ham m/uốn muốn hôn, cũng không muốn có thêm những hành động thân mật hơn nữa.

Lúc lơ đãng đặt lại tờ kế hoạch đó, bỗng Ninh Giác nhớ đến Tống Nhã Lan.

Một người mẹ từng trải qua việc chồng ngoại tình với trợ lý nam, nếu lại trải qua việc con trai công khai xu hướng tính dục, e rằng đó là một chuyện động trời. Tống Thước đối với sự thật về việc Ninh Tề ngoại tình không hề hay biết, nhưng Ninh Giác không thể nhắm mắt làm ngơ trước nỗi đau có thể xảy ra với Tống Nhã Lan.

Nếu đã như vậy, có lẽ nên sớm chia tay. Không nên gây thêm nỗi đau do chính mình mang lại cho mẹ, cũng không nên kéo theo Tống Thước, để sự hiểu lầm này tiếp diễn. Một giải pháp vẹn cả đôi đường.

___________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Gần đây chắc phải cách hai ngày mới đăng…T T Bận quá

 

Bình Luận (0)
Comment