Nhưng việc đề nghị chia tay, đối với Ninh Giác mà nói, độ khó không thua gì câu hỏi cuối cùng trong đề thi.
Vốn định gửi tin nhắn văn bản trong Wechat để đề nghị. Điều này rất phù hợp với một Ninh Giác không giỏi ăn nói, có thể sắp xếp ngôn từ trước, lý trí hơn. Tuy nhiên đã thử vài lần, đều kết thúc bằng thất bại.
Trong khung chat, Tống Thước gửi những tấm ảnh phong cảnh của thành phố anh đến, còn có cả đồ ăn ngon, thậm chí còn gửi cả biểu tượng cảm xúc gấu nhỏ. Đặt mình vào vị trí của đối phương mà nghĩ, nếu mình là Tống Thước, đang nói “Bánh sơn tra giòn vị ngon lắm”, đối phương đột ngột ném xuống câu “chúng ta chia tay đi”, e là sẽ không còn khẩu vị để ăn nữa.
Như vậy thật tệ.
Hay là nói trong cuộc gọi video? Cuối tháng Mười, Ninh Giác chủ động gọi một lần, thời gian khoảng 11 giờ rưỡi tối, cố gắng tránh giờ cơm có thể đang bận kêu gọi đầu tư, Tống Thước lại là cú đêm, giờ này chắc chắn chưa ngủ.
Khoảng 10 giây sau mới kết nối được. Ánh mắt Tống Thước mệt mỏi, tóc cũng rối bù, ánh sáng nền mờ ảo, chắc chỉ bật một chiếc đèn đầu giường.
Ninh Giác: “Anh ngủ rồi ạ.”
Tống Thước nhắm mắt: “Mới xuống máy bay, định ngủ bù một lát, quên nói với em.” Lại mở mắt, “Sao em chưa ngủ?”
Kịch bản trong đầu đã được chuẩn bị sẵn đều nuốt xuống, Ninh Giác vội vàng lắc đầu, tạm thời tìm một lý do: “Em vừa mới mơ một giấc mơ, đột nhiên tỉnh dậy. Không sao, anh mau nghỉ ngơi đi.” Cậu nhìn thấy những tia máu đỏ trong mắt Tống Thước, “…Anh đừng vất vả quá.”
Tống Thước lại ngồi dậy, nói chuyện phiếm với cậu. Kể về đứa trẻ khóc đến nôn mửa trên máy bay ban ngày, bữa trưa khó ăn. Cuối cùng lúc kết thúc, Tống Thước bằng giọng điệu “Tôi đều hiểu cả” nói: “Bây giờ không sợ nữa chứ?”
“Hả?”
“Lần sau gặp ác mộng giật mình tỉnh dậy, cảm thấy sợ hãi có thể nói thẳng, tôi cũng đâu có chế giễu em——nhưng mà, gan nhỏ thì ít xem những bộ phim như The Ring đi.”
Ninh Giác nhát gan gan nhỏ không nói nên lời, chỉ “Hừ” một tiếng, nói “Tạm biệt”.
Cả hai con đường nhắn tin văn bản và gọi video đều không đi đến đâu, chỉ còn lại cách cuối cùng là đối mặt trực tiếp.
Tháng Mười Một, Tống Thước cuối cùng cũng trở về thành phố A. Ngày hạ cánh, vốn định về căn hộ, nhưng có một tiền bối trong ngành game đột xuất đề nghị gặp mặt Tống Thước. Ninh Giác đành phải một mình về căn hộ trước, học thuộc lòng những lời đã chuẩn bị sẵn mấy lượt, đã thuộc làu làu, nhưng mãi không đợi được người về, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Khoảng 2 giờ hơn, Ninh Giác mơ hồ nghe thấy tiếng động, mắt nhắm mắt mở bước ra khỏi phòng ngủ chính, lúc nhìn thấy bóng người ngồi ở sảnh ra vào liền đột nhiên tỉnh táo.
“Anh ơi.” Ninh Giác ngồi xổm xuống, lay vai anh, “Anh ơi!”
Tống Thước mặc một bộ vest đen, nhưng cà vạt hơi xộc xệch, toàn thân nồng nặc mùi rượu, mặt đỏ bừng. Anh ngơ ngác mở mắt, con ngươi nhìn chằm chằm vào Ninh Giác, đột nhiên níu lấy cổ áo cậu, ôm Ninh Giác vào lòng.
Hơi thở nóng rực phả vào hõm cổ, lời nói của Tống Thước không rõ ràng: “Tôi, tôi có mang đồ ăn cho em…”
Ninh Giác: “Anh dậy trước đã——”
Lời còn chưa dứt, Tống Thước đột nhiên đẩy Ninh Giác ra, loạng choạng đi về phía nhà vệ sinh, Ninh Giác vội vàng đi theo, Tống Thước ghé vào bên bồn cầu nôn thốc nôn tháo. Mái tóc đen nhánh rối bù che khuất mắt, chỉ nhìn thấy đôi môi hé mở, thở hổn hển, bàn tay vịn vào thành bồn cầu cũng vì dùng sức mà đốt ngón tay trắng bệch, trông rất khó chịu.
“Anh, anh uống bao nhiêu vậy?” Ninh Giác sợ hãi, “Có khó chịu không, có chỗ nào không thoải mái không, có cần uống thuốc không?”
“…Không sao, không sao.” Tống Thước nhấn nút xả nước, ngồi phịch xuống đất, thở ra một hơi, “Giúp tôi rót cốc nước.”
Sau khi súc miệng 2 lần, một lúc sau Tống Thước mới vịn tường từ từ đứng dậy, Ninh Giác ôm lấy cánh tay anh, dìu vào giường phòng ngủ chính nghỉ ngơi. Đang định đứng dậy, thì bị Tống Thước nắm lấy tay. Vừa quay đầu lại, đã đối mặt với đôi mắt sâu thẳm, không chớp nhìn mình.
“Em đi đâu?”
“Em đi tìm thuốc.”
“Tôi không cần uống thuốc.” Giọng Tống Thước không rõ ràng, “Lại đây.”
Sức lực của kẻ say không lớn lắm, Ninh Giác gỡ tay anh ra, vẫn đi tìm thuốc trước. Không ngờ tủ thuốc trong nhà có thuốc giải rượu, thật đáng mừng. Lúc mang nước ấm về phòng ngủ chính, Tống Thước đã ngủ thiếp đi, Ninh Giác khó khăn lắm mới gọi dậy, sau khi giám sát anh uống thuốc xong, đang định mang chăn về phòng khách, tay một lần nữa bị nắm chặt.
Lòng bàn tay nóng hổi, Tống Thước như đang nói một mình: “Tôi rất nhớ em, tháng này.” Anh hỏi, “Em có nhớ tôi không?”
Ninh Giác do dự vài giây, gật đầu: “…Có ạ.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Tống Thước cười, đặt tay Ninh Giác lên ngực mình. Tim đập trong lòng bàn tay, thịch, thịch, thịch— “Chắc chắn em nhớ tôi.”
Ninh Giác: “Hôm nay anh uống bao nhiêu rượu?”
“Ba lạng rượu trắng, còn có một chai rượu vang đỏ.”
“Không uống không được sao?”
“Không được, họ đều sẽ ép em, chỉ khua môi múa mép thì không có tác dụng gì, mọi người đều phải uống.” Tống Thước nhắm mắt, “Không còn cách nào khác, tôi quá muốn có tiền rồi.”
Người anh trai chỉ lớn hơn cậu một tuổi, lúc Ninh Giác vẫn còn đang tính toán số lượng bài tập về nhà thầy cô giao, đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực. Tim Ninh Giác đau nhói, cúi người ôm lấy Tống Thước.
“Tôi chưa đánh răng.” Tống Thước lại nói, “Hôm nay không hôn môi.”
“……” Ninh Giác yếu ớt biện minh, “Em không có ý định hôn.”
Nhưng vẫn ôm lấy đối phương, rất gần, Ninh Giác có thể nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Tống Thước, tháng này chắc chắn thiếu ngủ lắm. Ninh Giác nhỏ giọng: “Thực ra anh không cần phải liều mạng như vậy, tiền có thể từ từ kiếm mà.”
“Nhưng tôi muốn đổi cho chúng ta một căn nhà lớn hơn, còn muốn mua xe, như vậy sau này đưa em đi học sẽ không cần phải bắt taxi nữa.” Tống Thước không nhịn được, hôn lên má Ninh Giác một cái, rồi lại cắn tai cậu, “Tôi có phải rất yêu em không?”
Giọng điệu như một đứa trẻ đang cầu xin sự khen ngợi, trong lúc cử động, chiếc vòng cổ trong áo rơi ra, lớp phủ trong suốt của chiếc vỏ sò nhỏ lấp lánh dưới ánh đèn. Tống Thước ôm Ninh Giác: “Ngủ đi, sáng mai tôi sẽ không khó chịu nữa. Tôi ôm em ngủ.”
Nếu tỉnh táo hơn một chút, Tống Thước chắc chắn sẽ nhận ra, trên chiếc giường này thiếu mất một cái gối, Ninh Giác cũng không đeo chiếc vòng cổ vỏ ốc biển nhỏ tương xứng. Giữa tháng Mười, Ninh Giác đã dọn dẹp xong phòng ngủ phụ, cẩn thận cất kỹ vòng cổ, chuẩn bị trả lại cho Tống Thước, sau đó ngủ riêng. Thậm chí bây giờ trong album ảnh trên điện thoại mà Ninh Giác để bên gối, vẫn còn lưu giữ lịch sử trò chuyện để làm rõ mọi chuyện.
Nhưng tối hôm đó, Ninh Giác vẫn ở lại phòng ngủ chính, ôm Tống Thước ngủ.
Ngày hôm sau, Ninh Giác dậy sớm. Mặc dù đã uống thuốc giải rượu, nhưng sau cơn say, nhất thời Tống Thước vẫn không tỉnh lại được. Cậu lén lút trở về phòng ngủ phụ, mang gối về, rồi lại sắp xếp lại đồ đạc lặt vặt về vị trí cũ, để tránh Tống Thước nghi ngờ.
Lúc ra ngoài mua bữa sáng, Ninh Giác cũng chọn những loại thanh đạm, dễ tiêu hóa như cháo.
Khoảng 9 giờ hơn trở về căn hộ, không ngờ Tống Thước đã tỉnh dậy, nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy, Ninh Giác đang bày biện đũa thìa, thì nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh mở, Tống Thước mặc áo thun trắng quần đen đơn giản, vai vắt một chiếc khăn tắm còn hơi ẩm, lông mày ướt át sắc bén. Anh rõ ràng không vui: “Tôi nói em chạy đi đâu rồi, nhắn tin cũng không trả lời.”
“À.” Ninh Giác nhìn thoáng qua điện thoại, quả nhiên có 2 tin nhắn, nhưng lúc đó chính mình đang xách cơm hai tay, “Em không nhìn thấy——anh còn đau đầu không?”
“Không đau.” Tống Thước ngồi xuống bàn ăn, nhưng rõ ràng không mấy thoải mái, sắc mặt uể oải, đột nhiên ngẩng đầu, “Trên mặt tôi có dính cơm?” Đuôi đũa gõ nhẹ lên mu bàn tay Ninh Giác, “Ăn cơm cho tử tế, đừng lơ đãng.”
Ninh Giác “Ưm” một tiếng, cúi đầu ăn cơm.
Sau bữa ăn dọn dẹp rác xong, Tống Thước ngồi trên sofa vẫy tay với cậu, Ninh Giác đến gần, bị anh kéo cổ tay, ôm trọn vào lòng. Hương sữa tắm thanh mát, sạch sẽ sảng khoái. Ninh Giác nhớ lại mùi rượu nồng nặc trên người anh tối qua, và vẻ mặt nhăn nhó lúc khó chịu, bàn tay định đẩy ra vừa nâng lên liền buông xuống.
“Thấy đặc sản tôi mang về cho em chưa?”
Ninh Giác gật đầu: “Hai thùng lận, đến lúc đó chúng ta cùng ăn.”
“Tôi ăn rồi.” Tống Thước mở điện thoại, “Em xem.”
Ninh Giác đến gần, là hai người liên lạc Wechat mới được thêm vào. Tống Thước: “Người ở trên đồng ý đầu tư cho chúng tôi, chắc nửa cuối năm sau có thể mở studio. Người ở dưới là người gặp tối qua, có thể cung cấp cho chúng tôi chỉ dẫn về kỹ thuật.”
Ninh Giác nhấp vào ảnh đại diện của người thứ hai, lẩm bẩm: “Chính ông ta bắt anh uống rượu…”
“Sao, xót tôi?” Tống Thước cười.
Ninh Giác ngẩng đầu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
“Chỉ có hôm qua uống nhiều thôi, những lúc khác không như vậy, yên tâm. Đợi qua giai đoạn bận rộn này, tháng Mười Hai có thể nghỉ ngơi.” Ngón tay Tống Thước gảy chiếc vòng cổ vỏ ốc biển nhỏ trong áo Ninh Giác, nắm trong tay, “Đến lúc đó, chúng ta có thể ra ngoài chơi. Khu vui chơi muốn đi không, hay là bảo tàng thiên văn?”
Dù có chậm chạp, không hiểu chuyện đời đến đâu, Ninh Giác cũng nên từ những món đặc sản được mang về từ nơi vạn dặm, từ những lời nói sau cơn say, mà hiểu được mình quý giá đến nhường nào đối với Tống Thước——tình cảm của anh không phải là nhất thời nảy ý, không phải là thứ tình cảm nông cạn như vũng nước sau cơn mưa, mà là thứ tình cảm coi Ninh Giác là tất cả.
Vì vậy sau khi trải qua một tháng công tác vất vả, vẫn còn nhớ đến những địa điểm trong danh sách kế hoạch yêu đương, hy vọng được cùng Ninh Giác vui chơi.
Tháng trước, Ninh Giác đã tìm kiếm cách để phán đoán xem mình có thích một người hay không, câu trả lời có tần suất cao là sự chú ý, ha/m muốn chiếm hữu, tim đập nhanh.
Ninh Giác chú ý đến hành động của Tống Thước, nhưng hình như không tồn tại ha/m muốn chiếm hữu, cũng không hề có tim đập nhanh——lúc hôn thì có, nhưng có lẽ sự kinh ngạc nhiều hơn, điều này có lẽ không thể gọi là thích được.
Nhưng từ một Tống Thước 18 tuổi cô độc không nơi nương tựa, đến một Tống Thước 23 tuổi gian nan khởi nghiệp, dù về nhà muộn đến đâu, cũng sẽ nhớ mua cho Ninh Giác một phần bánh cuộn matcha ngọc bích, Tống Thước đã coi sự bầu bạn của Ninh Giác là chuyện đương nhiên.
Làm sao để đề nghị chia tay đây?
Có lẽ đối với hầu hết mọi người, Tống Thước đều giống như một bức tường đá vách sắt, không dễ dàng bị xô đổ. Nhưng chỉ có Ninh Giác mới chứng kiến quá nhiều khoảnh khắc yếu đuối của anh, chính vì vậy, không thể không chút kiêng dè mà vẽ bậy lên đó. Trên cán cân giữa Tống Nhã Lan và Tống Thước, Ninh Giác chỉ có thể thiên vị Tống Thước, nên cậu nghĩ, hay là cứ như vậy đi.
Anh trai và người yêu, chẳng phải đều đại diện cho sự quan tâm, bảo vệ và bầu bạn sao? Chỉ là sẽ hôn thêm vài cái, ôm thêm vài cái, thân mật hơn một chút mà thôi, cũng chẳng có gì to tát cả.
Dù kết quả này là đã được định sẵn, Ninh Giác không có quyền lựa chọn, chỉ có quyền tự do thuyết phục bản thân, nhưng cậu thực sự hy vọng Tống Thước vui vẻ, không để lại vết sẹo đau lòng do chính mình gây ra.
Vì vậy Ninh Giác nói: “Chúng ta đừng chạy lung tung nữa, có thể hẹn hò ở nhà mà.”
Cậu chủ động ôm lấy đối phương: “Em muốn anh nghỉ ngơi cho tốt.”
Buổi chiều, Ninh Giác mở hai thùng đặc sản nặng trịch đó ra, đều là những món tráng miệng hợp khẩu vị của Ninh Giác. Tống Thước không thích đồ ngọt, cuối cùng chỉ có thể nhét hết vào bụng Ninh Giác.
Mặc dù đã hoàn thành bước đầu kêu gọi được đầu tư, nhưng công việc vẫn không hề ngơi nghỉ. Lúc họp trực tuyến, Tống Thước báo cáo xong, tắt camera và micro, chỉ vào ảnh đại diện, giới thiệu cho Ninh Giác làm quen với các thành viên khác trong nhóm của mình.
“Đây là Vu Gia Hựu, chuyên ngành Quản trị. Đây là Đường Hạ, đàn chị khoa Máy tính. Đây là Trì Hạo…”
Thành viên trong nhóm không nhiều, vài phút là có thể nhận biết hết. Dù sao sau này Ninh Giác sẽ đến công ty của anh làm việc, tốt nhất nên làm quen trước với các thành viên chủ chốt, để dễ dàng hòa nhập hơn. Ninh Giác lần lượt nhận biết xong, đánh giá một cách khái quát: “Trông ai cũng có vẻ trí thức cao.”
Tống Thước đeo cặp kính chống ánh sáng xanh của mình lên mặt Ninh Giác: “Em bây giờ cũng vậy.”
2 ngày cuối tuần trôi qua, Ninh Giác vẫn còn lớp, thứ Hai phải về trường. Trên xe taxi, cậu đã học được cách chấp nhận những nụ hôn của Tống Thước, không né tránh, đồng thời dặn dò Tống Thước ngủ cho ngon: “Nếu anh nửa đêm không ngủ được, có thể gọi điện thoại cho em.”
“Có gọi em dậy được không?”
Ninh Giác nghẹn lời. Tống Thước cười, xoa má cậu: “Biết rồi, đi đi.”
Mùa đông năm nay lạnh sớm, tháng Mười Hai đã xuống đến không độ. Mặc dù Ninh Giác không hề đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, nhưng giữa tháng, Tống Thước vẫn dẫn Ninh Giác ra ngoài chơi một chuyến, cuối tuần 2 ngày không kịp đi tỉnh khác, thế là đến khu vui chơi Kỷ Nguyên Vui Vẻ của thành phố.
Vốn tưởng tính cách nhát gan như Ninh Giác, nhiều nhất cũng chỉ chơi những trò nhẹ nhàng như tách trà xoay, ngựa gỗ, không ngờ mở màn đã lao thẳng đến trò chơi tháp rơi tự do, vô cùng háo hức, nhưng không dám đi một mình.
“Bọn họ đều nói, đây là đá thử vàng cho lòng dũng cảm của đàn ông.” Thế là Ninh Giác níu lấy tay Tống Thước, “Em có thể đi cùng anh.”
Tống Thước liếc cậu một cái: “Em đi cùng tôi?”
Ánh mắt Ninh Giác tha thiết, cố gắng lừa bịp cho qua: “Xin anh đấy, xin anh đấy.”
5 phút sau, tháp rơi tự do lên cao, từ điểm cao nhất lao xuống cực nhanh, Ninh Giác nắm chặt lấy tay Tống Thước, la hét theo đám đông, lúc xuống đất chân tay mềm nhũn, nhưng vô cùng phấn khích, tim vẫn còn đập thình thịch, kết thúc, Ninh Giác liền lập tức đi chơi tàu lượn siêu tốc, búa tạ và các trò cảm giác mạnh khác.
Tống Thước cố gắng giữ bình tĩnh, lúc Ninh Giác quay lại thử thách tàu lượn siêu tốc lần nữa, cuối cùng cũng mở lời: “Em tự đi đi.”
“Anh không đi cùng em sao?” Ninh Giác khuyên anh, “Cái này rất thích hợp để anh giải tỏa căng thẳng sau giờ làm việc đấy.”
Giải tỏa căng thẳng. Tống Thước nhếch mép: “Tôi đi mua vé vòng quay mặt trời trước, đến lúc đó em xuống có thể chơi ngay, tiết kiệm thời gian.”
Ninh Giác không nghi ngờ gì, Tống Thước ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh, nhìn Ninh Giác thu nhỏ lại thành một bóng hình bé xíu——xếp hàng, lên máy, vẫy tay. Anh cầm ngang điện thoại, lúc tháp rơi tự do lao xuống, chụp được một bức ảnh tóc tai bay loạn xạ xấu xí của Ninh Giác, bất giác mỉm cười.
Một Ninh Giác luôn thích chụp trộm mình, có một ngày cũng sẽ bị chụp trộm. Tống Thước tạo thêm album ảnh, đặt tên là “Bảo bối”. Bên trong đã lưu vài tấm ảnh, sau này có thể in ra, đóng khung làm kỷ niệm.
Tiết mục cuối cùng là vòng quay mặt trời. Thành phố đã lên đèn, khoang cabin lắc lư, Ninh Giác không dám động đậy lung tung, chỉ cẩn thận áp mặt vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Tống Thước: “Sắp đến đỉnh rồi.”
Ninh Giác gật đầu: “Cao quá!”
Tống Thước nói bóng gió: “Các cặp đôi ở điểm cao nhất có thể làm gì?”
Ninh Giác lộ vẻ mặt khó hiểu. Cho đến khi Tống Thước ra hiệu rõ hơn, chỉ vào môi mình, lúc này mới bừng tỉnh ngộ. Thế là đến gần, mềm mại chạm nhẹ một cái, mắt sáng long lanh: “Em hôn anh rồi đấy!”
Thực ra cậu không hề nhớ những gì mình đã từng nói, rằng các cặp đôi hôn nhau ở đỉnh cao nhất của vòng quay mặt trời, sẽ yêu nhau trọn đời. Cậu chỉ là quá giỏi trong việc giải mã những ẩn ý của Tống Thước, nếu Tống Thước muốn, Ninh Giác sẽ làm một người yêu đạt chuẩn, sẵn lòng đáp ứng nguyện vọng của anh, học cách yêu anh, chỉ đơn giản vậy thôi.
____________________________________
KY: chương này tốn khoảng 2 tiếng trong đó hết nửa tiếng sụt sịt mũi ToT thương 2 bạn trẻ lắm :,