Ảo Giác Lạnh – Đằng Hoa Lang

Chương 57

“Cậu mua sao không ăn?”

Lúc Phương Danh xách theo bữa tối trở về ký túc xá, nhìn thấy Ninh Giác đang cất một hộp bánh quy Oreo vào chiếc hộp giấy dưới gầm bàn: “Lại tích trữ đồ sao?”

Ninh Giác ngượng ngùng cười: “Để dành sau này ăn.”

Phương Danh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ giơ tay làm dấu “OK”.

Trong chiếc hộp giấy lộn xộn chứa đủ thứ đồ lặt vặt. Hôm trước để cuộn giấy vệ sinh, hôm qua để một gói ô mai, hôm nay là bánh quy và một cây bút đen.

Kỳ nghỉ Tết Dương lịch kết thúc, tuần thi cuối kỳ của sinh viên đại học cũng theo đó mà đến. Ninh Giác ép mình tập trung ôn tập các môn thi, thức đến không giờ, muộn hơn đồng hồ sinh học thường ngày khoảng một tiếng, theo lý mà nói thì nên vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay, nhưng vừa nhắm mắt, lại như thể ở bắp đùi vẫn còn lưu lại hơi nóng của vết răng, cậu bị nắm chặt lấy, một phản ứng si/nh lý không thể kiểm soát.

Nhưng khe cửa ở Lam Loan Lý một lần nữa lóe lên trong ký ức. Như có một bàn tay khuấy đảo ngũ tạng lục phủ, cùng với đó là cảm giác buồn nôn, khó chịu.

Tối hôm đó họ thay phiên nhau tắm, lúc Tống Thước bước ra khỏi phòng tắm, thực ra Ninh Giác vẫn còn thức, nhưng cố ý giả vờ ngủ say, cảm nhận được Tống Thước ôm lấy mình, móng tay bất giác cào vào ga trải giường. Tuy nhiên không có chuyện gì xảy ra, Tống Thước chỉ hôn lên tai cậu.

Nhưng sáng sớm hôm sau, trước khi đưa Ninh Giác trở lại trường, chuyện tối qua lại tái diễn. Lỗ tai như bị nhét đầy hơi thở nóng hổi, giác quan cũng hoàn toàn bị chiếm giữ. Ninh Giác vẫn sẽ cảm thấy buồn nôn, nhưng động tác lại ngây ngô, không biết phải làm sao, nên biểu hiện càng giống như vụng về.

Cậu chỉ học được cách từ chối một Tống Thước với tư cách là anh trai, nhưng chưa học được cách từ chối một Tống Thước với tư cách là người yêu.

“Khi nào thi xong thì nói với tôi, tôi đến đón em.” Tống Thước giúp cậu lau sạch, lúc kéo quần l/ót lên, dây thun phát ra tiếng “Tạch”, lòng bàn tay áp lên xương cụt, “Những kiến thức chưa thuộc hết cũng có thể gửi cho tôi tổng hợp lại.”

Ninh Giác chậm chạp gật đầu, vẫn nhớ nói “Cảm ơn anh trai”.

Sau khi ở hai trường khác nhau, Tống Thước lại bắt đầu bận rộn——viết luận văn tốt nghiệp, bận rộn phát triển game. Nhóm của họ đã thuê một văn phòng ở tòa nhà Sáng Hạ, chỉ có 39 mét vuông, trong cuộc gọi video Ninh Giác đã lướt sơ qua một lượt.

“May mà chúng tôi chỉ có vài người, chen chúc vừa.” Tống Thước quay về phía camera trước, “Em còn mấy môn thi nữa?”

Ninh Giác suy nghĩ một lúc, giơ ngón tay làm dấu “Ba”: “Ngày mốt thi xong.”

“Vậy chắc tôi không đến đón em được, hôm đó có một nhà đầu tư mời chúng tôi ăn cơm. Em ở ký túc xá đợi một ngày, hay là tự mình về nhà trước?”

Trong lòng Ninh Giác vui mừng, nhưng đã học được cách không để lộ cảm xúc, rất hiểu chuyện: “Em về nhà đợi anh trước!”

Chiếc hộp giấy dưới gầm bàn ký túc xá đã đầy ắp, rất khó để mang hết về căn hộ, đành phải dọn ra một chiếc hộp carton mới, yên ổn đặt vào góc phòng chứa đồ. Tối ngày kết thúc tuần thi cuối kỳ, khoảng 9 giờ, Ninh Giác nằm trên giường trong phòng ngủ chính, vẫn chưa đợi được Tống Thước về, như có một thanh gươm treo trên đầu, căng thẳng đến không ngủ được.

Lại phải hôn, phải ôm. Nhỡ lại muốn nôn khan, lại cảm thấy buồn nôn, thì phải làm sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tống Thước đã nằm sẵn trên giường, ôm cậu vào lòng. Hơi thở đều đặn, loáng thoáng ngửi thấy một chút mùi rượu, có lẽ tối qua lại uống quá nhiều, nên mới về muộn như vậy. Họ cách nhau rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy chút râu lún phún màu xanh dưới cằm Tống Thước.

Ninh Giác đang định đứng dậy, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, do dự một lát, ghé sát lại nhẹ nhàng hôn lên môi Tống Thước, tiếp đến nắm lấy ngón tay Tống Thước, từng bước một tiến hành những thí nghiệm tinh vi, cuối cùng đưa ra kết luận——cậu không hề bài xích việc nắm tay và ôm ấp, việc hôn môi thì xếp sau.

Nhưng cũng không quá mặn mà, nên để phòng ngừa, tốt nhất không nên thân mật thêm nữa.

Tuy nhiên chuyện này không do Ninh Giác quyết định. Buổi trưa, sau khi Tống Thước tỉnh dậy đi tắm, toàn thân còn vương hơi nước ấm áp, ôm lấy Ninh Giác từ phía sau, hôn lên má cậu một cách dồn dập, Ninh Giác vẫn không né tránh.

“Tối qua anh lại uống rượu?”

“Chỉ uống hai ly.”

“Lần sau đừng uống nữa.”

“Luận văn sơ thảo của tôi vẫn chưa viết xong.” Tống Thước nhỏ giọng, “Mấy hôm nay phải thức khuya. Buổi tối em cứ ngủ trước, không cần để ý đến tôi.”

Học kỳ sau phải bảo vệ luận văn, hạn nộp bản sơ thảo đã gần kề, giảng viên bên đó cũng thúc giục gấp, tốt nhất nên hoàn thành trước Tết, để không làm phiền kỳ nghỉ Tết của nhau. Đối với Ninh Giác mà nói, đây là một tin tức vô cùng tốt đẹp——theo quan sát của cậu, một khi mình đã ngủ say, Tống Thước sẽ không làm ồn đánh thức cậu, tự nhiên cũng không cần phải lo lắng về những hành vi thân mật nữa.

Buổi tối, Tống Thước ngồi sau bàn làm việc gõ máy tính. Ánh đèn quá sáng không tốt cho giấc ngủ, vì vậy chỉ bật một chiếc đèn đầu giường, màn hình máy tính phát ra ánh sáng xanh yếu ớt, Ninh Giác định nói “Anh nghỉ ngơi sớm đi”, nhưng sợ Tống Thước thật sự nghe theo, đến cởi quầ/n l/ót của cậu, đành phải nuốt xuống.

Hai tuần sau, Tống Thước đúng hẹn hoàn thành bản sơ thảo, nộp cho giảng viên hướng dẫn, đợi sau Tết có ý kiến sẽ sửa bản thứ hai. Lúc này mới xem như được nghỉ, có thêm chút thời gian rảnh rỗi, có thể đi siêu thị mua đồ Tết.

Siêu thị đúng là thiên đường——Ninh Giác vừa ném đồ ăn vặt vào giỏ hàng vừa nghĩ.

Lúc thanh toán, cậu liếc thấy bao cao su trên kệ hàng, lén lút quan sát sắc mặt Tống Thước.

“Em không dùng được.” Tống Thước đột nhiên nói, “Đừng nhìn nữa.”

Ninh Giác ngây người hai giây, sau đó mặt đỏ bừng, lắp bắp muốn giải thích, nhưng chỉ nói được một chữ “Em”. Vệt đỏ đó nhanh chóng lan xuống cổ, im lặng xếp đồ ăn vặt vào túi, không nói gì nữa, Tống Thước khẽ cười.

·

Giao thừa năm nay, Tống Thước ở lại thành phố A, không về Chiêu Ninh một chuyến nào.

Bởi vì công ty của Tống Nhã Lan có một dự án ngắn hạn khẩn cấp, cần phải điều động đến chi nhánh Los Angeles, dự kiến tháng Sáu mới trở về trụ sở chính. Đi vội vàng, cũng không cùng nhau ăn cơm, nhưng vào đêm giao thừa, Tống Thước và bà đã có một cuộc gọi video. Chênh lệch múi giờ 16 tiếng, bên họ đang chiếu chương trình Gala cuối năm, bên Tống Nhã Lan trời vẫn đang tờ mờ sáng.

“Bàn ăn ngày Tết toàn đồ ăn ngoài, lớn cả rồi…” Giọng Tống Nhã Lan biến dạng, “Có thể xem video trên mạng mà học, cũng đâu phải chuyện gì khó khăn.”

Tống Thước rõ ràng đang lảng tránh: “Đợi qua giai đoạn bận rộn này đã.”

Lại nói về những nội dung liên quan đến công việc, không gì khác ngoài đầu tư, và sự phát triển sau này của studio. Gần cuối cuộc gọi, Tống Nhã Lan mới nhớ ra hỏi: “Tiểu Giác đâu?”

Ninh Giác vẫn luôn ở bên cạnh nghe lén không thể không lộ mặt, có hơi gượng gạo: “Dì ơi, chúc mừng năm mới.” Cậu cố ý đứng rất xa, nhưng trong điểm mù của cuộc gọi video, Tống Thước đang nắm tay cậu, kéo về bên cạnh mình, tay đặt lên eo Ninh Giác.

Ninh Giác cố gắng giữ bình tĩnh, nghe thấy Tống Nhã Lan cười nói: “Chúc mừng năm mới. Thời gian này cảm ơn con đã chăm sóc Tiểu Thước nhé.”

Khoảnh khắc đó, Ninh Giác nảy sinh cảm giác tội lỗi mãnh liệt, nghĩ, rất xin lỗi, con đã chăm sóc Tống Thước thành đồng tính luyến ái rồi.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, lúc Tống Thước dẫn cậu ra ngoài đốt pháo hoa, Ninh Giác rầu rĩ không vui, và lúc Tống Thước hôn cậu, lần đầu tiên cậu né tránh, nhưng lại không nói rõ được lý do, đành phải kiếm cớ: “Anh nhiều tĩnh điện quá.”

Tống Thước: “Không phải em mặc áo len sao?”

Ánh mắt Ninh Giác lảng tránh, ngồi xổm một bên mở túi ni lông đựng pháo hoa, nhỏ giọng nói: “Em muốn chơi.”

May mà Tống Thước không tính toán nhiều. Nhưng có lẽ quá lơ đãng, tối về nhà lúc tắm, vòi sen quên điều chỉnh nhiệt độ, Ninh Giác lạnh đến rùng mình, tay chân luống cuống, nhưng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cố gắng dừng động tác lại.

Ngày hôm sau, Ninh Giác bị cảm. Nghẹt mũi, đau họng, chảy nư/ớc mũi, may mà không sốt. Để tránh lây bệnh, ở nhà cũng phải đeo khẩu trang.

“Sao lại đột nhiên bị cảm vậy.” Tống Thước ra ngoài mua thuốc về, “Trước đây sức đề kháng cũng đâu kém đến thế nhỉ?”

“Anh giành chăn của em.”

“Có?” Tống Thước hoàn toàn không có ấn tượng, nước nóng, pha thuốc.

Ninh Giác gật đầu: “Tối nay đổi hai cái chăn nhé.” Sau đó bất ngờ thở dài, “Tiếc quá, mấy hôm nay không hôn môi được, nếu không sẽ lây bệnh cho anh mất.”

Điều này có vẻ quá cố ý, Ninh Giác cố gắng che giấu: “Nhưng em sẽ mau chóng khỏi bệnh.”

Nói xong, lại lùi về sau hai bước, hắt hơi một cái. Lúc cậu nói chuyện giọng mũi rất nặng, cộng thêm đeo khẩu trang, Tống Thước hoàn tòa không nghe rõ, anh đưa thuốc cho Ninh Giác: “Uống thêm hai viên con nhộng nữa. Tôi đi rửa bát trước, uống xong mang cốc qua đây.”

Lúc nhấp môi uống thuốc Ninh Giác liếc trộm nhà bếp một chút, lén đổ đi một nửa bát thuốc.

Buổi tối lúc ngủ, quả nhiên có thêm một cái chăn bông, đồng thời có lý do hợp lý để không ôm nhau đối mặt. Dường như vì vậy mà cảm giác tội lỗi trong lòng cũng giảm đi một chút, cơn bệnh này khiến tim Ninh Giác nhẹ nhõm, càng thêm không chịu uống thuốc cho tử tế.

Nhưng tối hôm đó, Ninh Giác đột nhiên tỉnh dậy giữa đêm. Trong phòng đã tắt đèn, trước mắt không nhìn thấy gì, nhưng lại cảm nhận được hơi thở ấm nóng. Rất gần, rất gần. Cậu đột nhiên phát hiện ra Tống Thước cũng đang thức, thân hình căng cứng. Nhưng không phải hôn, trán thoáng cảm nhận được một sự tiếp xúc, rồi lại biến mất, Tống Thước nằm xuống, ôm Ninh Giác vào lòng.

Một lúc sau, Ninh Giác mới phản ứng lại, vừa rồi Tống Thước chỉ là đang thử nhiệt độ trán.

Khoảnh khắc đó, Ninh Giác nảy sinh cảm giác tội lỗi mãnh liệt, vì sự trốn tránh của mình, và cảm thấy xấu hổ vì đã vui mừng khi bị cảm. Chính cậu đã đồng ý mối tình này, nhưng lại nhìn trước ngó sau, sau khi thân mật lại thấy ghê tởm, không thực hiện trách nhiệm của một người yêu, cố ý sinh bệnh. Chẳng lẽ cậu không biết trong những ngày nghỉ Tết, để tìm được một hiệu thuốc còn mở cửa phải đi rất xa sao? Không biết Tống Thước đã thức giấc giữa đêm vì lo lắng cho mình, rất lâu rồi không được nghỉ ngơi tử tế sao?

Sau đó Ninh Giác không còn đổ thuốc đi nữa, ngoan ngoãn dưỡng bệnh.

Kỳ nghỉ Tết kết thúc, Tống Thước trở lại studio. Giai đoạn thử nghiệm game đã thu thập được không ít phản hồi của người chơi, bao gồm cảm giác chiến đấu, thiết kế giao diện và nhiều phương diện của cốt truyện, còn có một đống BUG cần sửa, ban ngày không có ở nhà.

Đầu tháng Hai, lúc Tống Thước trở về căn hộ vào tờ mờ sáng, thấy đèn phòng ngủ chính đang sáng. Ninh Giác ôm điện thoại, đầu hơi nghiêng, chắc là chơi game đến ngủ thiếp đi. Anh đang định rút điện thoại ra, Ninh Giác đột nhiên giật mình tỉnh dậy, sau khi nhìn thấy Tống Thước liền hoảng sợ ôm chặt điện thoại, tháo tai nghe ra: “…Mấy giờ rồi?”

“Hơn một giờ. Chơi gì mà muộn thế không ngủ?”

“Không có gì.”

Ninh Giác nói úp mở, quỳ dậy, nghiêng người về phía trước tìm sạc, đột nhiên bị ôm ngang eo, đè vào lòng Tống Thước hôn, lông mi Ninh Giác khẽ run, hiếm khi chủ động ôm lấy cổ Tống Thước, vụng về đáp lại.

Trong chiếc điện thoại đã tắt màn hình, là một bộ phim người lớn vừa mới xem xong, thời lượng là 1 tiếng 46 phút, Ninh Giác mắt không chớp, xem hết toàn bộ. Hôm kia lúc tìm kiếm trên Baidu, có một chuyên gia y tế đã đề xuất liệu pháp giải mẫn cảm. Ninh Giác cho rằng khá có lý, thế là làm theo. Mặc dù vẫn sẽ cảm thấy buồn nôn, vẫn sẽ nôn, vẫn sẽ nhớ lại những hình ảnh bẩn thỉu trong khe cửa. Nhưng Ninh Giác hy vọng mình nhanh chóng thích nghi. Dù sao sinh hoạt tình d/ục là chuyện sớm muộn gì cũng không thể tránh khỏi giữa các cặp đôi sau này.

Không thể nào đến lúc đó lại nôn hết lên người Tống Thước được, giặt ga trải giường và quần áo mệt lắm.

Tống Thước đã vì Ninh Giác mà trả giá rất nhiều——tiền bạc, thời gian, tình yêu. Vậy thì Ninh Giác cũng có thể xem thêm vài bộ phim, khắc phục nỗi sợ hãi tâm lý, học cách đáp lại, cố gắng không từ chối yêu cầu của Tống Thước nữa.

Bình Luận (0)
Comment