Ảo Giác Lạnh – Đằng Hoa Lang

Chương 58

“Trong bảng câu hỏi thử nghiệm, 65% người chơi cho rằng nhịp độ của phó bản ‘Lò Luyện Kim’ chương 4 có vấn đề, các trận chiến được sắp xếp quá dày đặc, cốt truyện thì toàn yapping.” Tống Thước xoay xoay cây bút điện tử, “Nên tốt nhất là tối ưu hóa trận đấu với hai BOSS phía sau, trọng tâm vẫn là đặt vào kể chuyện, và mô hình tương tác cảnh.”

Vu Gia Hựu: “Tuân lệnh!”

Đường Hạ: “Tối nay lại phải tăng ca rồi.” Cô xoa xoa mặt, “Giảng viên hướng dẫn của tôi đòi mô hình dữ liệu, tôi trì hoãn ba ngày chưa đưa rồi——Thôi xong, tôitrễ tốt nghiệp mất thôi!” Cô là nghiên cứu sinh khoa Máy tính của Đại học A, năm hai, hiện tại đang là giai đoạn then chốt để chọn đề tài, bận đến tối tăm mặt mũi.

“Tháng trước không phải cũng trì hoãn mấy ngày sao?” Trì Hạo, đàn em cùng khoa bên cạnh vỗ vai cô, “Không sao, giảng viên hướng dẫn của cậu nên học cách thích nghi.”

Phàn nàn thì phàn nàn, công việc vẫn phải tiến hành. Gần đến 11 giờ, tiếng gõ bàn phím vốn đang vang dội đột nhiên bị âm thanh chuông báo điện thoại cắt ngang. Vu Gia Hựu nhấc máy: “Cục cưng?” Anh đứng dậy, “Này, không phải anh cố ý không trả lời tin nhắn của em đâu, chỗ anh bận quá… Đừng giận. Chỉ là đang ở cùng bạn học thôi mà, thật đấy…”

Tiếng đóng cửa vang lên, cuộc đối thoại biến mất. Đường Hạ là người đầu tiên cười: “Đối tượng của cậu ta đến kiểm tra rồi, chắc lát nữa lại phải chụp ảnh chúng ta nữa cho xem.”

Trì Hạo: “Ghen tị quá, tôi sắp qua năm hạn thứ 2 rồi, đến cả một đối tượng chịu kiểm tra tôi cũng không có.”

Sau khi Vu Gia Hựu trở lại ngồi xuống, quả nhiên hướng về mọi người chụp một đoạn video báo cáo, Đường Hạ cười phá lên.

“Tôi chịu thua.” Trì Hạo không nhịn được hỏi dồn, “Các cậu làm thế nào mà yêu đương được vậy? Dạy tôi với, tôi không muốn cô đơn lẻ bóng nữa.”

Vu Gia Hựu kể trước, nhưng lịch sử tình trường hoành tráng của cậu ta không phải là bí mật gì trong studio, thường xuyên được nhắc đến. Tống Thước, người ít khi đề cập đến chuyện riêng tư hơn, đã trở thành mục tiêu khóa chặt của cuộc đối thoại này, lúc anh nói chuyện ánh mắt vẫn dán vào màn hình máy tính: “Thời gian dài, từ từ sẽ thích thôi.”

“Hô, không có chút trắc trở nào à.” Vu Gia Hựu hỏi, “Ai trong hai người thích đối phương trước?”

Tống Thước trả lời “Tôi”——dường như trong mắt thế gian, việc theo đuổi quá lâu và một tình yêu đau khổ, không mang ý nghĩa tích cực, vì vậy tốt nhất không nên nói thật. Nhưng điều này lại gây ra sự náo nhiệt lớn hơn, Trì Hạo càng quan tâm hơn: “Vậy hai người làm thế nào để xác định quan hệ?”

“Tổ chức một nghi thức tỏ tình, là xác định rồi.”

Vu Gia Hựu hồi tưởng lại khung cảnh lãng mạn lúc mình tỏ tình——là lúc cậu ở dưới lầu ký túc xá, đã đàn một bài hát mà bạn gái yêu thích tên ‘Người Đặc Biệt’, lúc kết thúc nói “Anh yêu em” còn rơi cả nước mắt, cuối cùng hai người ôm nhau, thổ lộ tâm tình.

“Được rồi, làm việc trước đã——Trì Hạo, tôi gửi tài liệu vào nhóm rồi đấy.” Tống Thước ngắt lời họ, “Tan làm sớm đi.”

Cũng đã nói chuyện đủ, mọi người quay về chỗ làm, biết điều không hóng chuyện nữa.

Tống Thước đứng dậy lấy nước. Đây là thời gian nghỉ ngơi hợp lý. Ảnh đại diện Wechat của Ninh Giác yên lặng nằm trong danh sách tin nhắn, Tống Thước hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa rồi, đột nhiên nghĩ, lúc Ninh Giác tỏ tình, dường như đến một câu “Em yêu anh” cũng không nói.

Anh lơ đãng khuấy cà phê, rồi lại nghĩ, có lẽ vì họ đã quen biết nhau từ năm 17 tuổi, quá thân thuộc, rất khó để nói ra những từ ngữ sến súa như “Thích”, “Yêu”. Nhưng cuộc sống có lẽ nên có một chút cảm giác nghi thức, để duy trì tình cảm tốt hơn.

Tối hôm đó về nhà, lúc Tống Thước tắm xong lên giường, nhận ra Ninh Giác đã tỉnh, khẽ “Ư” một tiếng đầy quyến luyến, quay người áp sát vào lòng anh. Con chữ nghẹn lại trong cổ họng, một lúc lâu sau, Tống Thước đột nhiên nói: “Tôi yêu em.”

“A…” Ninh Giác mắt nhắm mắt mở, “Vâng.”

Tống Thước bất lực, không thể trông mong một Ninh Giác hồi cấp ba đến năm câu trắc nghiệm Toán đầu tiên cũng làm sai có thể một đêm học được những lời ngon tiếng ngọt, chỉ có thể trông mong vào việc mình dẫn dắt thêm. Anh ôm Ninh Giác ngủ.

Đầu tháng Hai, kỳ nghỉ Tết cũng kết thúc, thành phố khôi phục lại trật tự sinh hoạt vốn có, công việc của Tống Thước cũng tạm thời kết thúc một giai đoạn, lúc tan làm trời vẫn còn sáng, ánh hoàng hôn trong lành ấm áp. Kem đánh răng trong nhà đã hết, thế là Tống Thước tiện đường vào siêu thị. Cửa hàng hoa ở cổng, và cả tấm bảng đen nhỏ được đặt đều viết những khẩu hiệu Valentine, trong siêu thị cũng phát những bài hát về Valentine, tình yêu đã trở thành gam màu chủ đạo. Wechat kêu “Ting tong” một tiếng, là tin nhắn trả lời của Ninh Giác.

【Bảo bối】: Có thể giúp em mang một gói khoai tây chiên được không? [Gấu nhỏ giơ tay.jpg]

【Bảo bối】: Cũng không biết người xếp hàng ở Tô Hương Các còn đông không nữa…

Coi như đã ám chỉ rõ ràng, Tống Thước cũng trả lời bằng biểu tượng cảm xúc gấu nhỏ, kèm theo lời nhắn “Để xem tình hình đã”. Sau khi đặt điện thoại xuống, bỏ vào giỏ hàng hai cây nến thơm, rượu vang sủi bọt, cùng với bít tết, mì Ý. Hương vị thơm ngon, độ khó thực hiện thấp, không dễ cháy nồi, thích hợp để ăn vào ngày Valentine. Anh quá tập trung, đến nỗi quên cả mua kem đánh răng, không thể không quay lại, lúc lấy kem đánh răng xong, liếc thấy sản phẩm trên kệ hàng bên cạnh, động tác của Tống Thước khựng lại.

Khoảng 7 giờ tối, Ninh Giác nghe thấy tiếng mở cửa ở sảnh ra vào.

Cậu tắt game xếp hình, xỏ dép bông, vừa gọi “Khoai tây chiên” vừa chạy đến. Tống Thước đưa chiếc túi bên tay trái cho Ninh Giác, đều là đồ ăn vặt, bánh cuộn matcha ngọc bích cũng có. Ninh Giác giọng điệu phấn khích nói “Cảm ơn”, ôm đồ ăn vặt trở lại sofa.

“Đừng ăn nhiều quá.” Tống Thước nhắc nhở, “Lát nữa còn phải ăn tối.”

Chỉ thấy nửa cái đầu tròn vo ló ra từ sau sofa, một lọn tóc vểnh lên, Ninh Giác giơ tay: “Dạ.”

Không nghe lời, vẫn ăn rất nhiều đồ ăn vặt. Để không bị mắng, Ninh Giác giả vờ đói, vẫn cố gắng nhét thêm nửa bát cơm. Chỉ là quá no, dường như hễ ngồi xuống thức ăn sẽ bị chèn ép, thế là xung phong đi rửa bát.

Lúc đang xả bọt xà phòng, Tống Thước từ phía sau ôm lấy cậu: “Biết ngày mai là ngày gì không?”

“Ngày mai…” Động tác của Ninh Giác chậm lại——thói quen nhỏ của cậu, chỉ có thể suy nghĩ một việc, vận hành đa tuyến dễ bị lỗi chương trình: “Sắp khai giảng rồi ạ?”

Tống Thước thở dài một hơi. Hơi thở nóng rực phả vào vùng da xương quai xanh, ngưa ngứa. Cuối cùng anh cũng chịu ban cho đáp án: “Valentine.”

“Valentine.” Ninh Giác lặp lại, quyết định hoàn thành công việc đang dang dở trước, sau khi xả sạch chiếc đĩa cuối cùng, mới quay đầu lại nghiêm túc hỏi, “Em có nên mua một bó hoa hồng không? Xin lỗi, em quên mất.”

“Còn biết mình quên nữa cơ.” Tống Thước giúp cậu xếp bát đũa, “Không cần mua hoa hồng. Mai ở nhà ăn cơm, tôi mua cả rồi.”

Ninh Giác tự nhiên không có ý kiến gì khác.

Hôm nay Tống Thước về quá sớm, Ninh Giác không có thời gian để giải mẫn cảm, video tạm thời gác lại. May mà, buổi tối không có thi cử gì, chỉ là hai người ngồi cùng nhau xem chương trình tạp kỹ, trước khi đi ngủ hôn nhau, đều là những nội dung đã học qua, Ninh Giác không kịp ôn bài cũng không cần phải lo lắng bị trượt môn.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Giác lén lút đặt một bó hoa hồng.

Dù sao thì đây là ngày lễ đầu tiên chính thức kỷ niệm kể từ khi yêu nhau, không thể qua loa được. Khoảng 2 giờ chiều, bó hoa hồng được giao đến cửa nhà. Tống Thước đang livestream, thế là Ninh Giác cất bó hoa vào bếp trước, chuẩn bị lúc ăn tối rồi mới tặng.

Cũng chính lúc này, cậu nhìn thấy chiếc túi trên kệ chứa đồ bên cạnh. Nến, rượu. Không có đồ ăn vặt, đang định thu tay lại, Ninh Giác nhìn thấy một chai chất lỏng nhỏ.

Toàn bộ là tiếng Anh, nhưng ba chữ cái S*X, cùng với những đường cong cơ thể trên thân chai, đã đủ để thể hiện công dụng của nó. Chuẩn bị dùng lúc nào? Chắc là hôm nay. Ninh Giác đặt lại vị trí cũ, cảm xúc đầu tiên lóe lên là khủng hoảng, có hơi sợ hãi, thời gian của kỳ thi lớn đã đến sớm hơn dự kiến.

Buổi chiều, Ninh Giác mất bò mới lo làm chuồng, lén lút xem hai bộ phim người lớn. Rõ ràng hai hôm trước, miễn cưỡng có thể mặt không đổi sắc, sẽ không nhớ lại khe cửa ở Lam Loan Lý nữa. Nhưng càng đến thời khắc mấu chốt, lại càng dễ mất bình tĩnh, cảm giác buồn nôn quen thuộc lại ùa về, Ninh Giác kịp thời nhấn nút tạm dừng, thậm chí không dám thở mạnh.

Hay là dùng lại chiêu cũ? Bị bệnh thêm một trận nữa, hoặc là bong gân. Tống Thước sẽ không ép buộc người khác.

“Bít tết mì Ý chắc không đủ no đâu.” Giọng Tống Thước đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu, Ninh Giác đang ngồi trên sofa giật mình, lập tức ngẩng đầu, đồng thời giấu điện thoại đi, may mà Tống Thước đang lướt điện thoại, không hề nhìn thấy, “Đặt thêm chút gì nữa đi, em xem muốn ăn gì?”

Ninh Giác nhận lấy điện thoại. Là thực đơn của nhà hàng Kim Trừng. Cậu mới chọn một món cá hồi, tóc liền bị xoa nhẹ một cái.

“Thấy hoa hồng em mua rồi.” Tống Thước nhỏ giọng, “Đẹp lắm.”

Ninh Giác chậm chạp chớp mắt, cười, hôn Tống Thước một cái. Sau đó tiếp tục cúi đầu, đã xua tan đi ý nghĩ vừa rồi của mình. Là một ngày lễ rất quan trọng, không nên vì bị bệnh mà làm mất hứng.

Vậy nên làm thế nào đây?

Câu hỏi này vào bữa tối đã có câu trả lời——phòng ăn tối om, chỉ để lại một ngọn đèn, nến thơm hai bên bàn dài lung linh lay động, chiếu sáng khiến món ăn cũng trở nên tinh xảo. Và Ninh Giác thì nhìn thấy chai rượu vang sủi bọt đó, đầu óc thông suốt.

Nếu tỉnh táo sẽ nảy sinh cảm giác sợ hãi, buồn nôn, lo lắng, chi bằng uống say, không còn ý thức chủ động, có lẽ sẽ dễ dàng nhập cuộc hơn.

Ninh Giác đột ngột thả lỏng, đến cả lúc ngồi xuống cũng nhẹ nhàng hơn. Cậu chủ động rót rượu, tự rót cho mình đầy ắp, cụng ly với Tống Thước: “Valentine vui vẻ! Anh ơi.” Nói xong vội vàng tu vào miệng.

“Cũng đâu có ai tranh với em.” Tống Thước nói, “Uống chậm thôi.”

Nhưng không ăn cơm dễ say hơn, Ninh Giác hiếm khi thông minh. Cậu ăn hai miếng mì Ý, liền uống một ly rượu. Rượu nhanh chóng ngấm, đến mức không nghe rõ lời Tống Thước nói, chỉ thấy môi anh mấp máy.

“Trước đây chúng ta đều không…”

“Thực ra, yêu em là tôi…”

Cuối cùng nghe thấy anh nói “Đây là lần đầu tiên của chúng ta”. Lần đầu tiên. Ninh Giác như một học sinh bị giáo viên gọi tên, lập tức ngồi thẳng người dậy, có hơi hoảng sợ. Nhưng Tống Thước không hề đến gần, hóa ra câu nói này không mag màu sắc tì/nh dục. Nhưng Ninh Giác không thể thả lỏng, thần kinh của cậu luôn căng thẳng, đột nhiên, Ninh Giác đứng dậy, đi đến bên cạnh Tống Thước, nắm lấy ngón tay đang cầm nĩa của anh.

“Đừng ăn nữa, sớm một chút đi…”

Cậu đối mặt với Tống Thước, ngồi lên đùi anh, sốt ruột hôn lên. Trước đây lúc hôn, luôn là Tống Thước chiếm thế chủ động, kỹ năng hôn của Ninh Giác vụng về, hoàn toàn hôn một cách lung tung. Bàn tay nóng hổi giữ chặt sau gáy, Tống Thước hỏi: “Sớm cái gì?”

Ninh Giác lẩm bẩm, cầm tay Tống Thước đặt lên eo mình, ngây thơ dụ dỗ: “Em đã chuẩn bị xong rồi.” Giọng nói khẽ run rẩy, “…Thật đấy.”

Đầu óc mông lung, cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ Tống Thước đã hôn mình. Hình như mất trọng lượng, đệm giường dưới người mềm mại, sau đó ý thức hoàn toàn biến mất, lúc tỉnh lại đã là ban ngày hôm sau.

Cậu mờ mịt, đau đầu như búa bổ, sau khi ngồi dậy cũng không hề nhận ra cơ thể có gì khác thường, cậu nhìn Tống Thước đang đứng bên giường, mơ mơ màng màng: “Tối qua chúng ta đã làm chưa…”

“Làm gì? Em chiếm cả một cái giường, tôi giành không lại, phải nằm dưới đất.” Tống Thước mặt không biểu cảm, “Hài lòng chưa?” Ngón tay tàn nhẫn xoa đầu cậu, tỏ vẻ không vui.

 

Bình Luận (0)
Comment