Ảo Giác Lạnh – Đằng Hoa Lang

Chương 59

Trước 8 giờ 24 phút tối, Tống Thước đã định nghĩa bữa tối dưới ánh nến ngày Valentine là một nghi thức tỏ tình hoàn toàn mới, bù đắp cho thiếu sót trước đây cả hai đều không nói lời “Thích”. Còn chai dầu bôi trơn mua ở siêu thị, chỉ là để phòng trường hợp cần thiết. Dù sao thì Ninh Giác cũng dị ứng với cao su, không thể dùng bao.

Chỉ là lời tỏ tình còn chưa nói xong, Ninh Giác đã ngồi lên đùi anh, đồng thời dẫn dắt bàn tay Tống Thước, đôi mắt trong ánh nến lung linh, chập chờn như những giọt lệ.

Tống Thước không phải không hiểu khái niệm tình d/ục.

Sự cụ thể hóa của khái niệm này là vào kỳ nghỉ hè sau khi yêu nhau. Ngón tay Ninh Giác thoáng ấn lên người Tống Thước, đầu ngón tay mềm mại, lòng bàn tay ấm nóng. Đêm đó, Tống Thước đến trong mơ cũng toàn là hơi thở của Ninh Giác. Sau đó, lúc nhìn thấy đoạn eo thon trắng nõn lộ ra khi Ninh Giác giơ tay, đôi môi hồng nhuận lúc nói chuyện, Tống Thước cũng sẽ nảy sinh một sự thôi thúc mãnh liệt.

Đối mặt với cảnh tượng như vậy, Tống Thước tự nhiên sẽ không kìm nén, chỉ là chưa kịp làm gì, Ninh Giác đã tự mình uống nhiều rồi nôn thốc nôn tháo, sau đó ngủ say như chết. Đợi sau khi dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà và quần áo dính bãi nôn, giành lại chiếc chăn của mình từ dưới người Ninh Giác xong, Tống Thước đã lòng yên dạ bình.

“Gì cơ.” Ninh Giác trông có vẻ sắp ngất, “Chưa làm?”

Tống Thước khựng lại. Giống như đã trở thành lỗi của mình, không thực hiện nghĩa vụ của bạn đời. Hơi hậm hực xoa đầu cậu: “Sao, em không sợ đau đến thế à?” Rồi miễn cưỡng đưa ra lời hứa, “Ít nhất cũng phải hai hôm nữa, đợi tôi bận xong đã.”

Sắc mặt Ninh Giác sau cơn say trắng bệch, môi mấp máy, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nói “Dạ”.

Thực ra, công việc còn lại trong giai đoạn này không nhiều, không đến mức phải tăng ca thêm giờ. Nhưng một Tống Thước hoàn toàn không có kinh nghiệm, để thực hiện nghĩa vụ của bạn đời, tốt nhất nên học hỏi trước, chứ không phải chỉ biết mua dầu bôi trơn.

Nhưng đã định sẵn ngày trong lòng, tốt nhất là ngày 17 của tháng này, đây là số cửa phòng lúc tỏ tình năm ngoái, khá có ý nghĩa kỷ niệm. Nhưng đã xảy ra sai sót, tối ngày 16, lúc nhìn Ninh Giác ăn bánh cuộn matcha ngọc bích, Tống Thước đã không nhịn được, hôn lên đôi môi dính kem của cậu.

Sau đó mọi chuyện thuận theo tự nhiên.

Tống Thước cố gắng hết sức kìm nén, lúc cởi cúc áo ngủ cũng là cởi từng nút một, từ từ. Nhưng đột nhiên, tất cả những hình ảnh và lý thuyết đã học đều biến mất sạch, hoàn toàn dựa vào bản năng, Ninh Giác đột nhiên giãy người dậy, tắt đèn. Căn phòng cuối cùng cũng tối om.

“Hóa ra còn biết xấu hổ cơ.” Tống Thước nhỏ giọng, “Em trai.”

Ninh Giác ú ớ “Ừm” một tiếng. Có lẽ trong phòng hơi lạnh, giọng nói cũng run run theo: “Anh lát nữa… ôm em suốt nhé, được không?”

“Được.” Tống Thước hiếm khi dễ nói chuyện, “Sẽ ôm.”

Lòng bàn tay anh áp vào vai, xương sườn, bụng Ninh Giác, hơi thở nặng nề, nhưng không thể đảm bảo luôn ôm Ninh Giác, giữa chừng thoáng đứng dậy, Ninh Giác lập tức nói “Anh phải ôm em”, Tống Thước đành phải đỡ lấy mông Ninh Giác, bằng một tư thế khó khăn kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy dầu bôi trơn bên trong.

……

Anh nghĩ, ngày thường Ninh Giác cũng không mấy khi khóc, bây giờ rơi thêm vài giọt nước mắt, cũng chẳng sao cả.

Làm bẩn cũng không sao, có thể giặt sạch.

……

Rạng sáng 3, 4 giờ mới kết thúc.

Ninh Giác đã mệt đến ngủ thiếp đi, cơ thể mềm oặt, vô thức thút thít, dưới mắt còn vương vệt nước mắt. Ban đầu Tống Thước còn nhớ phải kìm nén, nhưng đến khúc sau, đã hoàn toàn quên mất.

Anh đương nhiên biết mình là thủ phạm chính, dù sao thì Ninh Giác quá ngoan ngoãn, vâng lời, khiến dục v/ọng chiếm hữu khó nói, ti tiện trong lòng Tống Thước cũng bùng lên mạnh mẽ. Ninh Giác quả thực rất xấu hổ, không chịu để Tống Thước chạm vào phía trước của mình, cũng không chịu rên quá to. Tống Thước vừa nghĩ vừa bế Ninh Giác đi tắm. Những vết đỏ trên da Ninh Giác, khiến Tống Thước nảy sinh cảm giác hạnh phúc và vui sướng mãnh liệt, như thể đã đóng lên một dấu ấn.

Ninh Giác. Định ngữ——của Tống Thước.

Không thể đeo bao, nên phải vệ sinh kỹ lưỡng. Tắm xong đã gần 5 giờ, trở về phòng ngủ, tiếp đến thay vỏ gối bị Ninh Giác làm ướt vì khóc, trời mùa đông vẫn còn tối om, hơi thở của Ninh Giác đều đặn, Tống Thước ôm cậu vào lòng, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Gần như thức trắng cả đêm, ngày hôm sau Tống Thước vẫn dậy từ rất sớm. Đầu tiên là kiểm tra cơ thể Ninh Giác, không sốt, nhưng từ tình trạng cơ thể, cũng có thể nhận ra sự phóng túng quá mức của mình tối qua.

Ra ngoài mua thuốc mỡ tiêu sưng, lúc trở về, Ninh Giác đang từ phòng tắm bước ra, chỉ mặc một chiếc áo thun dài tay rộng thùng thình, má và đuôi tóc ướt sũng nước, sắc mặt hơi tái nhợt, ngơ ngác nhìn Tống Thước, như một tấm kính bị phủ hơi nước trong nhà vào mùa đông.

“Sao lại tỉnh rồi?”

“…Em đi tiểu.”

Tống Thước đến gần: “Lại đây, tôi cõng em về phòng.” Anh phát hiện Ninh Giác lùi lại một bước nhỏ, khựng lại, sau đó bổ sung một câu, “Tối qua là tôi hơi quá đáng.”

“Anh còn biết.” Ninh Giác mang theo tiếng khóc nói, nhưng vẫn ghé vào lưng Tống Thước, “Bây giờ, mông em không ổn…”

Tống Thước cõng cậu vào phòng ngủ chính, nhẹ nhàng đặt xuống: “Sau này tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.”

“Sau này?” Sắc mặt Ninh Giác càng thêm trắng bệch, “Một lần không được ạ?”

Tống Thước suýt nữa thì bật cười, véo tai cậu, chỉ coi như lời nói đùa mà nghe: “Nằm sấp xuống, bôi thuốc cho em.”

Ninh Giác nằm sấp trên giường, mặt vùi vào gối. Ban đầu cơ thể vẫn căng cứng, ngón tay nắm chặt ga trải giường, sau đó mới từ từ thả lỏng. Tống Thước nhìn xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu cậu, như thể tim sụp xuống, có chút chua xót không đúng lúc, không nhịn được hôn lên tai cậu một cái: “Bôi thuốc rồi, lát nữa hẵng mặc quần. Em chơi game trước đi——trưa ăn mì Ý sốt cà chua thịt bằm được không?”

“Được.” Ninh Giác nói, “Em còn muốn ăn bánh cuộn matcha ngọc bích nữa.” c** nh* giọng, “Tối qua chưa ăn hết.”

Nụ hôn quá đột ngột, bánh cuốn matcha ngọc bích đều rơi hết xuống đất. Tống Thước đương nhiên sẽ không từ chối, ra ngoài mua mười phần, tất cả đều cất vào tủ lạnh.

Ninh Giác mở ra lúc có hơi kinh ngạc: “Anh đang chơi game xếp hình à?”

“Không phải.” Tống Thước nói, “Tôi đang nuôi heo con.”

Còn chưa kịp suy nghĩ, Ninh Giác đã bật cười, đá nhẹ vào bắp chân anh, ngồi trên sofa chậm rãi xúc đồ ngọt ăn.

Khoảng 2 ngày sau, cơ thể Ninh Giác hoàn toàn hồi phục, vết tích cũng gần như biến mất. Một Tống Thước đã nếm trải vị ngọt, không có cách nào buổi tối chỉ đơn thuần ôm Ninh Giác ngủ được nữa. Nhưng vẫn còn nhớ đôi mắt tủi thân của Ninh Giác, nên đã học cách nhẹ nhàng, học cách dịu dàng.

Ninh Giác vẫn chỉ ôm mình, yêu cầu tắt đèn, không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt.

Thời gian một tuần gần như đều trôi qua trên giường, Ninh Giác đến cả quần cũng chưa mặc được mấy lần. Mãi cho đến 2 ngày trước khi khai giảng, Ninh Giác đột nhiên nôn, lúc này mới tạm thời dừng lại. Là nôn ra sàn phòng khách, mắt vì phản xạ sin/h lý mà rơm rớm nước mắt, ôm bụng, nói “Xin lỗi”. Lúc Tống Thước đưa tay ra, cậu khẽ lùi lại một cách khó nhận ra, rồi lại như ảo giác, Ninh Giác nhanh chóng nắm lấy tay anh, khẽ nói “Hình như em ăn nhiều quá”.

Tống Thước mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, nhưng kết quả kiểm tra ở bệnh viện lại hoàn toàn bình thường, sau khi xác nhận đi xác nhận lại, bác sĩ cũng nói phần lớn khả năng là do tích thực, không phải vấn đề về dạ dày, lúc này mới xua tan nghi ngờ. Trên đường trở về, Tống Thước hỏi: “Tối nay có món nào ngon lắm à?”

“Tôm sốt cà chua.” Ninh Giác nhỏ giọng, “Nước sốt quá hợp để trộn cơm ăn.”

“Ngon cũng không cần thiết phải ăn nhiều đến thế một lúc.” Tống Thước bất lực, “Cũng đâu phải sau này không cho em ăn nữa.”

Buổi tối lúc ngủ, lòng bàn tay Tống Thước áp lên bụng Ninh Giác, giúp cậu giảm bớt sự khó chịu. Ninh Giác như một con thú nhỏ áp sát vào cổ anh, từ từ cũng ngủ thiếp đi.

·

Đầu tháng Ba, các trường đại học khai giảng.

Tống Thước đã không còn lớp, phần lớn thời gian đều ở studio, tiến hành chuẩn bị trước khi game chính thức ra mắt, và ở trường sửa bản cuối cùng của luận văn. “Rỉ Sét” chính thức dự kiến ra mắt vào cuối tháng Năm, đến lúc đó, Tống Thước cần phải cùng các thành viên khác trong studio đi công tác khắp nơi, tham gia các buổi họp báo và các loại triển lãm.

Trước khi đi công tác, Tống Thước tiến hành bảo vệ luận văn tốt nghiệp.

Ninh Giác xin nghỉ đến dự, nhìn thấy Tống Thước mặc bộ đồ áo thun quần jean đơn giản, vô cùng gọn gàng sảng khoái, bình tĩnh, lý trí, tỉ mỉ trình bày nội dung chuyên ngành.

Bảo vệ luận văn thuận lợi thông qua. Lúc xuống bục, dưới con mắt của mọi người, Tống Thước xoa đầu Ninh Giác, ngồi xuống bên cạnh, bằng giọng nói chỉ có hai người họ nghe thấy hỏi: “Tối nay về căn hộ không?”

Ninh Giác do dự hai giây rồi nói “Về”. Dù sao cũng sắp xa nhau nửa tháng, với tư cách là người yêu, đáng lẽ nên ở riêng ôn tồn. Buổi tối, Tống Thước tặng món quà sinh nhật đã chuẩn bị trước cho Ninh Giác. Là một chiếc nhẫn.

“Anh copycat em.” Ninh Giác cười, “Đều cùng một kiểu.”

“Phải.” Tống Thước đeo vào cho cậu, “Không phải nên có đôi có cặp sao?” Sau đó cùng Ninh Giác hôn nhau, bế cậu vào phòng ngủ chính, “‘Sinh nhật vui vẻ’ đến lúc đó sẽ bù lại cho em.”

Hôm sau chia tay, Ninh Giác một mình trở về trường.

Trong ký túc xá chỉ có một mình Phương Danh. Hoàng Gia đang ở thư viện chuẩn bị thi thạc sĩ, Lý Thanh Tự học kỳ trước đã cùng bạn đời thuê nhà ở ngoài trường, còn Phương Danh xin học nghiên cứu sinh của trường, đã liên hệ xong với giảng viên hướng dẫn ưng ý, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ tài liệu liên quan, vì vậy là người nhàn rỗi nhất.

“Về rồi à.” Phương Danh nói, “Ăn xúc xích nướng không?”

“Không ăn nữa.”

Ninh Giác ngồi xổm xuống, đổ hết những món đồ ăn vặt vừa mua ở siêu thị gần đó vào chiếc hộp giấy, từ từ sắp xếp, đang định nhét thêm vài cây bút, đột nhiên nghe thấy giọng Phương Danh: “Thực ra trước đây tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu một chuyện.”

Ninh Giác ngẩng đầu: “Hửm?”

“Hai tháng này có phải tâm trạng cậu không tốt, ví dụ như rất lo lắng, bất an không?”

Ninh Giác sững người: “…Tại sao lại nói như vậy?”

Phương Danh chỉ vào chiếc hộp giấy tích trữ đồ của cậu: “Khoảng thời gian này cậu lại bắt đầu tích trữ đồ. Theo góc độ tâm lý học, vật phẩm có thể được dùng làm vật thay thế cho tình cảm. Khi một người thiếu cảm giác an toàn, sẽ thông qua việc tích trữ để lấp đầy khoảng trống tâm lý. Một trường hợp khác là sợ hãi sự mất kiểm soát của cuộc sống, lo lắng về sự không chắc chắn của cuộc sống tương lai, vì vậy mới tích trữ đồ vật, để bản thân cảm thấy yên tâm.”

“……” Ninh Giác gãi đầu, “Trước đây tôi cũng như vậy.”

Phương Danh: “Cho nên tôi mới nói ‘Lại’, gần đây cậu tích trữ quá thường xuyên.”

Ninh Giác: “Vậy tôi bị bệnh sao?”

“Tôi không thể chẩn đoán.” Phương Danh đẩy kính, “Tuy nhiên những cảm xúc này, nếu cậu không tự mình giải tỏa được, có thể tìm đến chuyên gia tư vấn.”

Mắt Ninh Giác sáng lên, như nắm được cọng rơm cứu mạng, nhưng rất nhanh đã tối đi: “Nhưng chắc đắt lắm phải không?” Nghe nói đều phải mấy trăm một tiếng.

Phương Danh trầm ngâm một lát: “Thực ra có thể tìm tôi. Dù hai bên của tư vấn tâm lý tốt nhất không nên có giao lưu riêng tư, nhưng nếu tình hình thực sự đặc biệt, cũng không phải là không thể phá lệ.”

Ninh Giác ngơ ngác: “……”

“Đừng làm ra vẻ mặt như vậy, tôi có chứng chỉ tư vấn rồi đấy.”

Ninh Giác băn khoăn: “Vậy cậu tính phí thế nào?”

“Miễn phí.” Phương Danh nghiêm nghị, “Tôi rất có chuyên môn, chỉ là khổ nỗi không có thực chiến, phải tích lũy kinh nghiệm, vừa hay chúng ta có thể đôi bên cùng có lợi.

Trong lòng Ninh Giác khẽ rung động, đầu ngón tay nhẹ nhàng cào vào mép hộp giấy: “Vậy cậu sẽ không nói cho người khác biết, phải không?”

“Đây là tố chất cơ bản của một nhà tư vấn, tôi tuy chưa có việc làm, nhưng có đạo đức nghề nghiệp.”

Sau một hồi đắn đo, ý nghĩ có được một mối quan hệ yêu đương bình thường đã chiến thắng tất cả. Ninh Giác đứng dậy: “Vậy ngày mai tôi mời cậu đi uống trà sữa nhé?”

_____________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Thực ra cái mác ngược luyến tôi vẫn luôn phân vân có nên thêm vào không, tôi thấy thực ra không ngược, nhiều nhất cũng chỉ là chua xót thôi… Giam cầm cũng có thể coi là ngọt (?Tạm thời cứ để vậy đã…

 

Bình Luận (0)
Comment