“Nhưng anh sẽ sửa đổi.”
Không chìm đắm trong những lời ngon tiếng ngọt quá lâu, Tống Thước rất nhanh đã bổ sung lời nói của mình, sau một hồi im lặng ngắn ngủi, anh nhìn vào mắt Ninh Giác: “Sau đó anh sẽ theo đuổi em, được không?”
Ninh Giác ngây người: “…Theo đuổi em?”
Sau khi vạch trần sự thật, phủ nhận quy trình yêu đương sai lầm trong quá khứ, trên đống đổ nát, cần cần phải xây dựng lại một mối quan hệ yêu đương mới. Tống Thước nói: “Em có thể từ từ khảo sát anh, dựa vào biểu hiện, rồi mới quyết định có muốn yêu anh hay không——”
Lời còn chưa dứt, Ninh Giác không chút do dự gật đầu: “Muốn——”
Tống Thước kịp thời bịt miệng cậu lại, nhắc nhở đối phương: “Anh còn chưa bắt đầu theo đuổi.”
Tống Thước tự nhiên biết, chỉ cần mình đề nghị yêu đương, Ninh Giác sẽ không từ chối. Nhưng, việc thích nhau chỉ là ngưỡng cửa, muốn đi hết cuộc đời, phải đối mặt với nhiều vấn đề khó khăn hơn, ví dụ như sự tin tưởng, lòng trung thành, sự giao tiếp.
Trước đó, Tống Thước vội vàng vì lợi ích trước mắt, đã nếm trải quá nhiều cay đắng, vì vậy lần này hy vọng từ từ, tích lũy thêm nhiều sự chân thành, thông qua một quy trình đúng đắn, để đi đến một đời không thể đổi thay.
Thấy Ninh Giác ư ư vài tiếng, ánh mắt vừa không mấy đồng tình vừa đầy vẻ khó hiểu, Tống Thước hỏi: “Em không muốn thử cảm giác được theo đuổi sao?”
Đây là một khái niệm rất mới mẻ, Ninh Giác im lặng, mắt hơi mở to. Nhưng Tống Thước cũng không có kinh nghiệm theo đuổi người khác, chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng để dụ dỗ đối phương: “Anh sẽ đồng ý với em bất cứ điều gì, sẽ thường xuyên tặng em những món quà nhỏ, ví dụ như hoa tươi, đồ ngọt, trà sữa, cũng sẽ nói chuyện tử tế.”
Sau khi buông tay, hai má Ninh Giác đều hằn lên những vết ngón tay màu đỏ nhạt, nhưng cậu rõ ràng đã dao động, hoàn toàn phớt lờ chuyện này: “Nhưng, nếu chúng ta không yêu nhau, em không thể gọi anh là ‘Chồng’ nữa.”
Sắc mặt Tống Thước cứng lại: “……”
“Cũng không thể hôn môi nữa.” Ninh Giác nói, “Nhưng thỉnh thoảng, em sẽ rất muốn hôn.”
Không biết có phải ảo giác không, Tống Thước khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Là anh theo đuổi em, không phải em theo đuổi anh. Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn.”
Việc theo đuổi chỉ là vẻ bề ngoài, về bản chất, là Tống Thước đã đem quyền hạn đồng ý mà trước đây đã tước đoạt từ trên người Ninh Giác, cùng với phần của mình, cùng nhau trao lại cho đối phương——Ninh Giác sở hữu chiếc chìa khóa vạn năng, có thể chọn một ngày ưng ý, làm bất cứ chuyện gì với Tống Thước.
Đây cũng là cách có thể đảm bảo ở mức độ lớn nhất, tất cả những tương tác giữa họ, đều diễn ra trong ngưỡng tâm lý của Ninh Giác, sẽ không làm trầm trọng thêm rào cản tâm lý của cậu.
Đối với Ninh Giác mà nói, thì đây là một thương vụ chắc chắn có lời. Mắt đảo qua đảo lại, đột nhiên, Ninh Giác hơi ngả người về sau, tay khoác lên lưng ghế, tay chống lên thái dương, rất khó xử nói “Thôi được”, rất nhanh đã nhập vai: “Nhưng mà, em sẽ hơi khó theo đuổi một chút đấy.”
Cậu vỗ vai Tống Thước: “Tiểu Tống, anh cố gắng lên nhé.”
Tống Thước ngoan ngoãn gật đầu: “Anh sẽ cố gắng.”
Để đánh giá chính xác, Ninh Giác tạo một bảng trong ghi chú, chấm điểm cho biểu hiện hàng ngày của Tống Thước, khi điểm số đạt đến 100, Ninh Giác sẽ có lý do chính đáng để đồng ý yêu đương.
Nhưng khởi đầu không mấy thuận lợi, Tống Thước ngay ngày đầu tiên đã bị trừ 10 điểm, nguyên nhân là “xúi giục trốn học”.
“Anh đã hẹn tư vấn tâm lý lúc 3 giờ chiều, đến lúc đó sẽ đi cùng em.”
Lúc nói câu này, cẳng chân của Ninh Giác đang đặt trên người Tống Thước, Tống Thước đang giúp cậu xoa bóp chân, để giảm bớt cảm giác đau nhức sau một đêm phóng túng. Động tác hơi vụng về, nhưng lòng bàn tay nóng hổi, những ngón tay xương khớp rõ ràng ấn vào bắp chân, từ từ xoa bóp, lực vừa phải, rất thoải mái, có thể cộng thêm 10 điểm.
Ninh Giác thoải mái đến mức gà gật buồn ngủ, thỉnh thoảng phát ra những tiếng ư ử từ cổ họng.
Nhưng còn chưa kịp cộng điểm, đã nghe thấy lời nói này của Tống Thước, Ninh Giác tỉnh ngủ hẳn: “Anh quên rồi sao, hôm nay là thứ Tư, chiều em có lớp.”
“Xin nghỉ trước đã.”
“Sắp thi giữa kỳ rồi, không thể xin nghỉ được.”
Buổi sáng, Tống Thước đđã tra cứu thông tin trước, đặt lịch hẹn với một cơ sở tư vấn tâm lý chuyên nghiệp trong thành phố, một khắc cũng không muốn trì hoãn nữa: “Tiền học của lớp đó, anh sẽ thanh toán cho em.”
“Anh lại tiêu tiền như nước nữa!” Ninh Giác tượng trưng mà đá chân phản kháng, chẳng đá trúng gì cả, chỉ có khí thế, sau khi viết -10 điểm vào ghi chú, liền nói tiếp: “Hơn nữa, nếu đổi bác sĩ tâm lý, em phải nói với Phương Danh một tiếng trước đã. Cậu ấy giúp em rất nhiều, nếu em không nói một tiếng, đã chuyển sang bác sĩ khác, sẽ khiến cậu ấy đau lòng, đây gọi là… qua cầu rút ván, là một hành vi rất tồi tệ.”
Tống Thước, người đã nhận được sự chân thành, những lời ngon tiếng ngọt, lúc nghe thấy những lời lẽ kiểu “sợ cậu ấy đau lòng”, đã có thể rộng lượng. Lời của Ninh Giác không phải không có lý, sau khi suy nghĩ, Tống Thước liền đồng ý: “Vậy mời cậu ta ăn một bữa cơm đi, đến lúc đó nói chuyện trực tiếp.”
“Anh phải đi cùng.” Ninh Giác nói: “Dù sao nhỡ có đồ ăn ngon, em không thể gói mang về được, vì có người sẽ không ăn.”
Lúc nói câu này, ánh mắt lảng tránh nhìn lung tung, chỉ dâu mắng hòe, mang theo chút ý xấu châm chọc, đều bày ra hết trên mặt. Vốn dĩ Tống Thước cũng định đi cùng, nghe vậy có hơi muốn cười: “Không phải đã tha thứ cho anh rồi sao?”
“Trong lòng tha thứ, nhưng miệng lưỡi thì lại là chuyện khác.” Ninh Giác nói, “Anh trả tiền, em mời khách làm chủ.” Lộ ra nụ cười xen lẫn chút đắc ý.
Tống Thước nhìn đôi môi hồng nhuận của cậu, và cả đầu lưỡi, hàm răng lộ ra lúc nói chuyện, rất nhanh đã quay mặt đi chỗ khác, vỗ vỗ vào chân phải của cậu: “Biết rồi, đổi sang chân kia.”
Cuối cùng lớp học vẫn diễn ra, thời gian tư vấn tâm lý được đổi sang cuối tuần.
Địa điểm mời khách được định ở nhà hàng Kim Trừng, thời gian là thứ Sáu. Tống Thước hoàn thành công việc đang dang dở từ sớm, lúc về nhà đón Ninh Giác đã mua sẵn bánh cuộn matcha ngọc bích, mắt Ninh Giác sáng lên, nhưng bỗng nhớ đến hình tượng khó theo đuổi của mình, liền cố gắng che giấu bằng cách ho khan một tiếng: “Nếu anh đã mua rồi, thôi vậy.”
Lúc đến cổng trường, Ninh Giác đã ăn xong, ngồi ở ghế phụ không ngừng lắc lư cơ thể, xem Phương Danh có xuất hiện không. Tống Thước nói: “Em có thể ngồi ở hàng ghế sau, đến lúc đó tiện cho hai người nói chuyện.”
Ghế phụ có rất nhiều đồ ăn vặt, kẹo bánh, Ninh Giác sẽ không nỡ bỏ đi, Tống Thước tỏ ra độ lượng, cũng có thể để lại ấn tượng tốt trong quá trình theo đuổi.
“Đúng nhỉ!” Ninh Giác lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh ngộ, vậy mà thật sự bò ra hàng ghế sau, khen ngợi Tống Thước: “Anh nghĩ chu đáo thật đấy.”
Tống Thước mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm con đường phía trước: “Không có gì.”
Chưa đầy vài phút, Phương Danh đã đến cổng trường, còn đeo một chiếc balo đen nặng trịch, rõ ràng vừa mới từ thư viện tự học về. Ninh Giác mở cửa xe hàng ghế sau, nhiệt tình chào hỏi Phương Danh, sau đó giới thiệu tài xế: “Đây là Tống Thước, bạn trai——cũ của tôi. CEO của Hyper Studio, tốt nghiệp chuyên ngành Khoa học máy tính trường A, điểm thi đại học xếp hạng——”
“Dừng.” Tống Thước dù có mặt dày đến đâu, cũng có hơi không chịu nổi kiểu giới thiệu như Wikipedia này, cuối cùng chỉ nói, “Chào cậu.”
Phương Danh gật đầu: “Thật sự nghe danh đã lâu.”
Sau đó Tống Thước không nói gì nữa, trên đường lén lút nghe trộm cuộc trò chuyện của hai người ở hàng ghế sau. Giọng nói rất nhỏ, nhưng thính lực của Tống Thước không tồi, tất cả đều lọt vào tai.
Phương Danh: “Sao lại thành bạn trai cũ rồi, hai người chia tay?”
“Ừm… cũng coi như vậy.”
Phương Danh: “Trước đây không phải vẫn tốt đẹp sao?”
Ninh Giác: “Anh ấy cứ nhất quyết chia tay.” Bổ sung, “Dù sao cũng không liên quan đến tôi.”
Nói năng ra vẻ nghiêm trọng, nhưng xét về logic, thì quả thực như vậy. Là Tống Thước đề nghị làm lại quy trình, bị gọi là bạn trai cũ cũng là chuyện đương nhiên, nhưng dưới tai Phương Danh, lại như thể vô cớ bị ép uống một ly nước chanh, rất khó nếm ra vị ngọt, nên sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Lái xe khoảng 10 phút đến nhà hàng Kim Trừng, phòng riêng ở tầng 2, nhiệm vụ gọi món được giao cho Ninh Giác và Phương Danh. Đợi đến khi các món ăn đã được dọn lên hết, mới nhắc đến chuyện bác sĩ tâm lý.
“Đây là chuyện tốt, nên tìm kiếm sự giúp đỡ chuyên nghiệp hơn.” Phương Danh đẩy kính, “Không cần lo lắng tôi sẽ buồn, mối quan hệ của hai người bây giờ… có sự thay đổi, tìm bác sĩ chuyên nghiệp để tiến hành điều trị tiếp theo, hiệu quả cũng sẽ tốt hơn.”
Tống Thước đẩy chiếc thẻ đã chuẩn bị sẵn ra trước mặt Phương Danh: “Nhưng dù thế nào, khoảng thời gian này, cảm ơn cậu đã quan tâm đến Ninh Giác, đây là chút thành ý của tôi.”
Sao không ai thông báo cho Ninh Giác có tiết mục này vậy?
Ninh Giác nhìn bề mặt thẻ đen bóng loáng, nhất thời bị sốc. Lưỡng lự không quyết giữa việc “Tặng thẻ như vậy là một hành động vật chất quá sỉ nhục tình bạn” và “Nhưng hình như không có sự báo đáp thực chất nào cũng sẽ khiến mình trông có vẻ rất keo kiệt, không nỡ chi tiền”.
Trên mặt Phương Danh cũng hiện lên sự kinh ngạc tương tự, cậu rút một tờ giấy ăn, giả vờ bận rộn lau khóe miệng, sau đó lau luôn cả mồ hôi trên trán, xua tay: “Không cần, không cần đâu. Tôi chỉ là làm hết sức mình để giúp đỡ, cậu ấy cũng cung cấp cho tôi rất nhiều kinh nghiệm, chúng ta đôi bên cùng có lợi.”
Cuối cùng Phương Danh không nhận thẻ ngân hàng, lúc bữa ăn sắp kết thúc, Tống Thước nhét chiếc thẻ vào túi quần Ninh Giác, đồng thời khẽ vỗ lưng cậu, nhỏ giọng: “Chủ nhà ơi, thanh toán.”
Có lẽ vì quá gần, giọng Tống Thước trầm thấp, như thể có thể cảm nhận được sự rung động của cổ họng. Hoặc có lẽ vì cách xưng hô mới mẻ, có phần thân mật, Ninh Giác chớp mắt, vành tai đỏ bừng lên rõ rệt, không biết là vì bị lửa đốt mông, hay là vì ngượng ngùng, “Vụt” một tiếng đứng dậy: “Ờ… Được thôi.”
Đợi Ninh Giác ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Tống Thước suy nghĩ lựa lời, nhưng còn chưa kịp mở lời, đã nghe thấy Phương Danh nói: “Có một chuyện, muốn mạo muội hỏi một câu——Tại sao anh lại đề nghị chia tay?”
Chuyện này vốn chỉ là một sự hiểu lầm, chỉ cần giải thích đơn giản là có thể hóa giải. Nhưng không biết tại sao, Tống Thước im lặng một lát, lại thuận theo lời nói của Ninh Giác: “Vì tôi có chút khó khăn.”
Mặc dù trước đó, lúc bày tỏ với Ninh Giác rằng mình sẵn sàng chấp nhận sự khảo sát của cậu, Tống Thước không hề tỏ ra nhút nhát. Nhưng Tống Thước thực ra không thể đảm bảo, Ninh Giác người đã rơi vào trái tim anh qua một kẽ hở, trong tương lai đầy biến động, liệu có bị rung lắc mà rơi ra từ chính vết nứt vẫn chưa kịp hàn gắn ấy hay không——sóng yên biển lặng, đối với tình yêu mà nói là khó như lên trời.
Nên Tống Thước hy vọng nhận được lời khuyên của chuyên gia: “Tôi không biết, làm sao để em ấy cảm nhận được tình yêu của tôi.”
Phương Danh: “Tại sao anh lại cảm thấy cậu ấy không cảm nhận được?”
“Bởi vì em ấy ở bên tôi, hình như những lúc đau khổ sẽ nhiều hơn.” Tống Thước khựng lại, rồi lại nói, “…Sẽ thường xuyên khóc.”
Tống Thước quen biết Ninh Giác 7 năm, hiểu rõ nhất tính cách của cậu. Ngây thơ, chậm chạp, quá lạc quan, phần lớn thời gian ở cùng bạn bè, đều cười đùa vui vẻ, hòa đồng. Ở bên cạnh mình, Ninh Giác bị buộc phải nhạy cảm, nước mắt rất nhiều, như thể ở bên cạnh Tống Thước, nỗi đau khổ với tư cách là một sản phẩm phụ, xác suất xuất hiện vượt xa hạnh phúc.
Nghe vậy, Phương Danh lại thở phào nhẹ nhõm: “Điều này không phải rất bình thường sao?”
“Bình thường?”
“Con người mà, chẳng phải ai cũng rất kém chịu đựng khi đứng trước người yêu mình sao?” Phương Danh nói: “Giống như trẻ con mẫu giáo bị ngã đau, nhìn thấy ba mẹ, sẽ khóc ré lên vậy. Tình yêu cũng sẽ làm phóng đại cảm xúc của con người, tốt xấu, đau khổ hạnh phúc, đây là cái giá không thể bù đắp được, nhưng điều này ngược lại lại cho thấy, ở bên cạnh anh, cậu ấy cảm thấy an toàn.”
Phương Danh sắc mặt nghiêm túc: “Tuy nhiên, nếu vì lý do này mà đề nghị chia tay, có lẽ sẽ hơi hấp tấp. Đứng trên lập trường bạn bè của Ninh Giác, tôi hy vọng anh suy nghĩ lại một chút, dù sao tôi còn muốn tham dự đám cưới của hai người nữa.”
Đám cưới?
Chẳng trách Ninh Giác có thể trở thành bạn bè với Phương Danh, Tống Thước bừng tỉnh ngộ, cách nói chuyện này quả thực quá khiến người ta mát lòng mát dạ. Anh gật đầu: “Tôi sẽ nhanh chóng tái hợp.”
“Vậy thì tốt quá. Đúng rồi, chỗ tôi có một ít tài liệu tư vấn tâm lý trước đây, sau này việc điều trị của Ninh Giác có thể sẽ cần đến. Nhưng dạo này tôi đang bận giúp giảng viên hướng dẫn chạy việc vặt, đợi 2 hôm nữa sắp xếp xong tôi sẽ gửi hết cho anh.” Phương Danh mở Wechat: “Chúng ta thêm bạn trước đã nhé.”
Vừa quét mã xong, Ninh Giác đã thanh toán xong hóa đơn đẩy cửa bước vào, nói “Lễ tân đông người quá, chen chúc mãi mới đến lượt em”, ngồi xuống bên cạnh Tống Thước, cuộc đối thoại cũng kết thúc không đầu không cuối.
Bữa tối kết thúc, cũng coi như chính thức chuyển giao “Quyền điều trị” của Ninh Giác.
Sau khi đưa Phương Danh về trường, hai người trở về nhà. Trên đường, Ninh Giác cầm chiếc thẻ đen chưa trả lại đó soi dưới ánh đèn, quả thực lấp lánh rực rỡ, rất mới lạ. Trong lúc chờ đèn đỏ, Tống Thước liếc thấy một cửa hàng hoa ven đường đang kéo cửa cuốn xuống, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Trước đây lúc anh đến đón em, ghế phụ có cánh hoa hồng, tại sao em không lo lắng, cũng… không ghen tuông?”
“Trước đây?”
“Học kỳ trước tuần thi cuối kỳ của em, hôm chúng ta cãi nhau.”
Ninh Giác có ấn tượng, nhìn Tống Thước bằng ánh mắt kỳ lạ: “Vì chỉ có một cánh thôi mà, nếu anh nhận, sẽ không chỉ có một cánh.” Sau đó cất kỹ thẻ, vỗ vỗ túi quần, lộ vẻ đắc ý, “Hơn nữa em biết, anh chỉ có ôm em, mới ngủ ngon được.”
Xe dừng ở dưới lầu căn hộ, Tống Thước nhờ vào ánh đèn vàng nhạt trong xe, nhìn thấy con ngươi đen láy của Ninh Giác, một vòng tóc mềm mại như lông tơ tỏa sáng, hơi nghiêng đầu nhìn Tống Thước, hoàn toàn không nhận ra mình đã dễ dàng giải được một bài toán khó như lên trời đối với Tống Thước.
Yết hầu Tống Thước chuyển động, giọng nhẹ nhàng: “Em cảm nhận được tôi yêu em rồi sao?”
Ninh Giác gật đầu: “Đương nhiên, sao tối nay anh cứ hỏi những câu ngớ ngẩn vậy?”
Hóa ra Ninh Giác cảm nhận và quả quyết tình yêu của Tống Thước, quả quyết Tống Thước sẽ không nhận hoa của người khác, quả quyết dù có rơi nước mắt, cũng sẽ có người lau khô cho cậu. Tương tự quả quyết, dù số phận có đầy rẫy những con sóng gió không thể tránh khỏi, Tống Thước sẽ luôn là ngôi nhà an toàn ngoài số phận của cậu.
Có thể yên tâm rơi rất nhiều nước mắt, mà không cần lo lắng bị nỗi đau nuốt chửng.
Cho nên Ninh Giác sẽ không nghi ngờ, không ghen tuông, sự tin tưởng của cậu đối với Tống Thước luôn sáng tỏ, không giống như Tống Thước, luôn lúc tỏ lúc mờ.
Tống Thước đột nhiên phát hiện, những khúc mắc giữa họ, hóa ra nguồn gốc nằm ở sự lệch pha hoàn toàn trong định nghĩa về tình yêu.
Thứ mà Ninh Giác định nghĩa, là sự tin tưởng, bao dung, cống hiến tuyệt đối, còn thứ mà Tống Thước định nghĩa lại là sự bảo vệ, chiếm hữu hoàn toàn. Chỉ là cuối cùng, sự cống hiến của Ninh Giác trong mắt Tống Thước trở thành từ trái nghĩa của sự chân thành, sự bảo vệ của Tống Thước trở thành chiếc ô rách nát. Họ như hai sợi len không khớp nhau, không vừa vặn, nên đã dệt thành một chiếc áo len vừa lọt gió vừa rách, chỉ có thể miễn cưỡng vừa người, chỉ là không thể giữ ấm.
Nhưng vào đầu mùa đông, Tống Thước đã tìm thấy đầu mối rối ren của cuộn len. Anh một lần nữa có được cơ hội để vá lại chiếc áo len này.