Ảo Giác Lạnh – Đằng Hoa Lang

Chương 76

Thời gian tư vấn tâm lý được ấn định vào bốn giờ chiều cuối tuần.

Hôm đó trời mưa, không khí ẩm ướt ngọt ngào như một chiếc bánh quy mềm ẩm, vừa mở cửa sổ, gió lạnh cuốn theo những sợi mưa, thổi bay hết cơn buồn ngủ của Ninh Giác. Thời tiết như vậy ở nhà một mình quá cô đơn, thế là Ninh Giác cùng đến studio.

Trên đường lái xe, Ninh Giác nói: “Đến nơi rồi, anh cứ để em ở một vị trí trống bên ngoài là được.”

“Không vào văn phòng của anh?” Tống Thước liếc nhìn cậu một cái, “Chỗ anh có hoa quả đồ ngọt.”

Ninh Giác: “Nhưng anh cứ nhìn em hoài. Em ở bên cạnh, anh làm sao mà làm việc cho tốt được? Nhìn em thêm 1 giây, mấy chục nghìn bay mất, doanh thu công ty giảm sút, nhà chúng ta cũng sẽ xong đời.”

Tống Thước không biết cậu xem được chuyện cuộc sống của tổng tài bá đạo này từ đâu ra: “Thời gian của anh không quý giá đến vậy.” Nhưng không thể không đảm bảo: “Anh sẽ quản lý tốt mắt mình, chỉ nhìn công việc.”

“Vậy thì được.”

Ninh Giác tự giác duy trì sự hòa thuận của gia đình, lúc xuống xe đến eo cũng thẳng tắp. Nhưng trước khi vào thang máy, lại tạm thời thay đổi ý định: “Cũng đừng hoàn toàn không để ý đến em. Nếu không hôm nay không theo đuổi, em làm sao mà cộng điểm cho anh được.”

Tối qua lúc ngủ, Tống Thước đã lén xem bảng chấm điểm của mình, sau khi xem xong suýt nữa thì mất ngủ cả đêm — đã nghĩ có thể không cao, nhưng vạn lần không ngờ lại là điểm âm.

Bảng biểu hiển thị, hai hôm trước, Tống Thước giúp Ninh Giác vượt qua phó bản game được cộng 10 điểm, nhưng sau đó, lúc ngủ đè lên tay Ninh Giác, lúc rửa mặt giẫm phải chân Ninh Giác, cố ý áp bàn tay lạnh như băng lên lên gáy Ninh Giác, lần lượt bị trừ 5 điểm——cộng thêm 10 điểm bị trừ trước đó, tổng điểm là -15.

Tống Thước rất muốn lôi Ninh Giác đang ngủ say, chân tay dang rộng dậy, chất vấn cậu, rõ ràng lúc rửa mặt, là cậu cứ nhất quyết đến gần sờ vào những sợi râu lún phún mà Tống Thước chưa kịp cạo, dẫn đến sự khiện giẫm phải chân xảy ra, nhưng tại sao lại bắt Tống Thước phải gánh chịu toàn bộ. Nhưng để không bị trừ thêm điểm, chỉ ra sức xoa đầu Ninh Giác, để ngày hôm sau cậu phải chịu chút khổ sở vì tóc rối.

Tuy nhiên, có một chuyện vô cùng rõ ràng.


Đó là, cái gọi là theo đuổi không chỉ là công trình bề mặt, những mánh khóe nhỏ trong tình yêu, mà là đao thật súng thật. Nghĩ bụng cứ theo tình hình này phát triển, chia tay cũng là chuyện dễ như đi trên đất bằng.

Cho nên, để nhanh chóng cộng điểm, Tống Thước đã đặt thêm một chiếc bàn đơn trong văn phòng, sát cạnh bàn làm việc của mình, đồng thời trên bàn đặt một đĩa đồ ngọt, Ninh Giác ở đây tự học, đồng thời hoàn thành bài tiểu luận giữa kỳ. Tống Thước thì ở bên cạnh xử lý công việc, mỗi người một việc.

“Có gì không biết, có thể hỏi anh bất cứ lúc nào.”

“Biết rồi.” Ninh Giác gõ chữ “Tóm tắt”, bắt đầu ngẩn người. Trong khóe mắt, Tống Thước nhìn thấy Ninh Giác qua một lúc lâu mới bắt đầu gõ chữ, trùng khớp với tiếng bàn phím của anh.

Cảnh tượng này, ở mức độ lớn đã trùng khớp với tưởng tượng lúc ban đầu khởi nghiệp của Tống Thước. Tương lai, Ninh Giác sẽ cùng anh làm việc, cùng nhau đi công tác, cuộc sống của họ đồng điệu, trải qua một cuộc sống bình thường mà viên mãn. Mà đợi đến lúc Ninh Giác tốt nghiệp, tưởng tượng hoàn toàn trở thành hiện thực cũng không còn xa vời nữa.

Vì vậy lúc Vu Gia Hựu đẩy cửa văn phòng vào, liền nhìn thấy cảnh tượng Tống Thước, người hai hôm trước nói mình bị đá, và bạn trai đang ngồi cạnh nhau, ngọt ngào như một cặp uyên ương, trước mắt tối sầm: “Không phải chứ, anh bạn, con mẹ nó cậu hẹn hò trong văn phòng à?”

Ninh Giác: “Anh Gia Hựu, chào buổi sáng! Anh ăn gì chưa?”

Tống Thước: “Cậu ta có cơm tình yêu để ăn rồi.”

Có thể trêu chọc đùa giỡn, chứng tỏ tình yêu quả thực đã khôi phục lại như cũ rồi, tinh thần phấn chấn, Vu Gia Hựu bắt đầu để tâm: “Công ty chúng ta bây giờ nhân đạo đến thế cơ à, còn có thể xin cho người nhà đến làm cùng nữa. Có thể làm theo quy trình không? Tôi cũng rất cần.”

“Có thể, cứ viết tâm thư gửi cho DingTalk đi.” Tống Thước đưa tài liệu qua, “Cuộc họp 4 rưỡi chiều nay đổi sang họp trực tuyến, đừng quên.”

Vu Gia Hựu bực bội giật lấy tài liệu, xoa đầu Ninh Giác một cái, lúc này mới chửi bới bỏ đi.

Lúc ăn trưa, Tống Thước dẫn cậu đi dạo một vòng, giới thiệu phòng họp, khu vực làm việc, phòng trà, cuối cùng đến nhà ăn. Thực đơn bữa trưa phong phú, có cả món Trung lẫn món Tây, Ninh Giác một mình ngồi ở một góc, nhìn Tống Thước bưng hai khay cơm đến, trên đường đi chào hỏi không ít nhân viên——có vẻ hơi nghiêm túc, chỉ gật đầu, rất ít cười, không ai biết sáng nay lúc Tống Thước dậy, đã búng nước vào mặt cậu.

Buổi sáng, Ninh Giác viết luận văn đã hao tổn rất nhiều tế bào não, lúc đang ăn để bồi bổ, nghe thấy Tống Thước hỏi: “Em thấy chỗ anh thế nào?”

“Hả?” Ninh Giác ngơ ngác hai giây, sau đó gật đầu lia lịa, “Tốt lắm, anh lãnh đạo có tài!”

Tống Thước yên tâm, buổi chiều, thì đi cùng Ninh Giác đến cơ sở tư vấn tâm lý.

Cơ sở nằm ở tầng 7 một tòa nhà văn phòng cách đó vài cây số, hành lang đặt những chậu trầu bà, trúc văn, ánh đèn ấm áp. Bác sĩ Hà đã đợi sẵn trong phòng tư vấn, vẻ mặt thân thiện, giọng điệu hòa nhã, cũng không mặc áo blouse trắng nghiêm túc như Ninh Giác tưởng tượng, mà là trang phục thường ngày hơn, không có nhiều cảm giác xa cách, bác sĩ mỉm cười chào hỏi hai người.

Sau đó, Tống Thước đợi ở bên ngoài. Anh đã chuyển cuộc họp sang hình thức trực tuyến, nhưng trong lúc nghỉ giữa cuộc họp, vẫn đang để ý động tĩnh bên trong cửa.

Gần 5 rưỡi, Ninh Giác bước ra, Tống Thước đứng dậy, phát hiện mình đang căng thẳng, lòng bàn tay đều đã ra mồ hôi. Nhưng Ninh Giác sắc mặt vui vẻ, không có vẻ thất thần như tưởng tượng, không có dấu vết của việc khóc, thậm chí còn đang cười, má trái có một lúm đồng tiền nhỏ: “Em xong rồi!”

“Em về xe trước đi.” Tống Thước hơi thở phào nhẹ nhõm, nhét chìa khóa xe vào tay cậu, “Anh nói chuyện với bác sĩ hai câu.”

Từ bên cửa sổ, nhìn thấy Ninh Giác ngồi vào trong xe, Tống Thước mới vào phòng tư vấn. Bác sĩ Hà đang sắp xếp lại ghi chú, nghe tiếng động ngẩng đầu, mỉm cười nói “Chào cậu”.

Đợi trong xe đủ 20 phút, Ninh Giác mới nhìn thấy bóng dáng của Tống Thước. May mà Ninh Giác kiên nhẫn vô cùng, cộng thêm có đồ ăn vặt, miệng không hề ngơi nghỉ, nên không hề phàn nàn, tự nhiên nhón lấy một miếng snack tai mèo nguyên vẹn, căng phồng, đưa đến bên môi Tống Thước: “Để dành cho anh đấy.” Tiếp đó hỏi: “Anh nói gì với bác sĩ Hà vậy?”

Lúc Tống Thước cắn lấy, môi thoáng lướt qua đầu ngón tay Ninh Giác, vừa chuyển số vừa nói: “Hỏi xem bạn học Tiểu Ninh biểu hiện có tốt không.”

Hóa ra tư vấn tâm lý cũng có chuyện biểu hiện tốt xấu? Ninh Giác ưỡn thẳng lưng một chút, mở to mắt: “Cô ấy nói sao?”

“Nói em là học sinh giỏi nhất khóa cô ấy từng dạy.”

Ninh Giác chớp chớp mắt, rồi cười phá lên, không nhịn được thưởng cho Tống Thước thêm một miếng nữa, dùng đầu ngón tay giúp anh lau đi chút vụn bánh ở khóe miệng. Tiếc là Tống Thước không biết thưởng thức mỹ thực, nhai ngấu nghiến xong nhanh chóng nuốt xuống, hỏi: “Em thấy bác sĩ Hà được không?”

“Người rất tốt, rất dịu dàng, nói chuyện với cô ấy rất thoải mái.” Do dự một lát, Ninh Giác nói thêm: “Em hỏi cô ấy rồi, chi phí đắt lắm. Thời gian của em chưa bao giờ ‘Quý như vàng’ đến vậy.”

Tống Thước liếc cậu một cái: “Trước đây em không quý giá?”

“…Phải không?” Ninh Giác nghi ngờ Tống Thước hình như đang nói lời tán tỉnh, nhưng quá tự nhiên, lướt qua tai như gió thoảng, chỉ để lại một cảm giác mơ hồ không rõ ràng, Ninh Giác nói tiếp, “Nhưng nếu em khỏi rất chậm, thời gian rất dài, tốn nhiều tiền, thì phải làm sao?”

Vừa hay đến đèn đỏ, Tống Thước véo môi cậu, ánh mắt mang theo ý cảnh cáo nhìn Ninh Giác: “Nói gì hay hơn đi.”

Sau khi nhận ra hành động này có thể bị trừ điểm, liền giấu đầu lòi đuôi buông ra, véo má cậu một cái: “Tiền của anh ngoài em ra, còn ai dùng nữa đâu? Tiêu không hết đâu, yên tâm đi.”

Nhẽ ra nên thêm hậu tố xưng hô gì đó, nhưng chữ “Em trai” đến đầu môi, lại nuốt xuống. Lúc đèn đỏ đếm ngược về 0, khẽ gọi một tiếng “Bảo bối”.

Ninh Giác có hơi kinh ngạc, vốn đã mở ghi chú, gõ “Véo miệng tôi thành mỏ vịt, -10 điểm”, nhưng tay run một cái, phía sau thêm một số 0, vệt hồng ở vành tai như thủy triều lan đến má, cổ, cảm nhận được tim đập rất nhanh, giọng điệu khó hiểu: “Anh học ở đâu ra vậy?” Khiển trách Tống Thước, “Không dẫn em theo.”

Nhưng cảm giác này không hề xa lạ, rất nhiều lần trước đây, lúc Tống Thước không hiểu rõ sự thật về tình yêu, từ xa đến, gọi Ninh Giác xuống lầu ký túc xá hôn, lúc dùng bữa tối dưới ánh nến Valentine, Tống Thước vụng về nói lời tán tỉnh, lúc vẫn chưa yêu Tống Thước, nhưng lại ôm ấp, nắm tay, thổ lộ, đều từng xuất hiện cảm giác này. Tim mất kiểm soát, đập quá nhanh, phải toát rất nhiều mồ hôi, phát ra tín hiệu cảnh báo nguy hiểm nhiều lần.

Hóa ra ở một mức độ nào đó, tình yêu và sự bất an, hoảng sợ là những khái niệm tương đương sao?

Đầu óc choáng váng, khó mà suy ra được kết luận, nhưng ít nhất có một điểm rõ ràng, đó là với tư cách là bảo bối, Ninh Giác càng nên cố gắng thể hiện thời gian của mình, để Tống Thước bớt vất vả một chút, dành được nhiều sức lực hơn để theo đuổi mình hơn. Cậu mở trình duyệt, bắt đầu tìm kiếm mẫu sơ yếu lý lịch.

·

Lúc nhận được tài liệu Phương Danh gửi đến, là 5 giờ chiều cuối tháng Mười.

Lúc đó trời đã nhá nhem tối, trong phòng họp hơi ấm đầy đủ, hơi nước trên cửa kính đang từ từ chảy xuống. Phương Danh gửi một file PDF có tên “Hồ sơ tư vấn tâm lý”, và 4 file ghi âm được đánh dấu theo khoảng thời gian.

【Phương Danh】: Đây là tài liệu tư vấn tâm lý trước đây.

【Phương Danh】: Chúc hai người sớm ngày tái hợp [Hoa hồng].

Do đang họp, không có thời gian xem kỹ, Tống Thước trước tiên nghiêm túc cảm ơn, sau khi lưu lại thì tiếp tục họp.

Trên bàn đặt tài liệu, lần lượt là lịch trình buổi họp báo, danh sách khách mời và phương án truyền thông. Sự kiện bị leak phiên bản mới của game trước đây, về cơ bản đã đến giai đoạn kết thúc, giữa tháng 11 sẽ đúng hẹn tổ chức một buổi họp báo, bây giờ là xác định quy trình, sắp xếp các địa điểm liên quan.

Thông cảm cho sự bận rộn của Tống Thước, Ninh Giác một mình bắt taxi đến cơ sở tư vấn tâm lý.

Mãi cho đến khi nhìn thấy chấm sáng trong chương trình định vị, dừng lại ở vị trí của cơ sở tư vấn tâm lý không còn di chuyển, lúc này Tống Thước mới yên tâm cất điện thoại đi.

Trước đây, vì đủ mọi lý do có thể thấy được và không thể thấy được, Tống Thước không hề thú nhận về chuyện chương trình định vị, thói quen đã 4 năm này ăn sâu bén rễ, dù hiểu rõ đây là một hành vi lệch lạc, hơi bệnh h/oạn, cũng khó mà nhanh chóng từ bỏ.

Dù sao Ninh Giác bây giờ có thể tự do hoạt động, đây là cách tiện lợi nhất để Tống Thước biết vị trí của Ninh Giác, từ đó biết được đã gặp những ai, làm những gì, và… có khả năng bị tổn thương hay không. Một Ninh Giác đang bị bệnh, hiện tại trong mắt Tống Thước, quá đỗi yếu đuối, đồng thời không chịu nổi một cú đánh, nhưng không thể nhét vào túi được, đành phải để trong mắt.

Tống Thước biết sự bảo vệ của mình từng thiếu sót trước đây, vì vậy bây giờ càng hy vọng có thể chu toàn mọi mặt, tần suất mở chương trình định vị cũng tăng lên đáng kể.

Tuy nhiên, Tống Thước chỉ xem, ngày thường không hề can thiệp vào hành tung của đối phương, nghĩ bụng không tính là sai trái, mục đích hướng thiện. Đợi tương lai, Tống Thước sắp xếp cho cậu một cuộc sống an toàn, ổn định, vấn đề tâm lý của Ninh Giác khỏi hẳn xong, Tống Thước tự nhiên sẽ từ từ từ bỏ thói quen này.

Sau khi cuộc họp kết thúc, vốn có thể đúng giờ ra về, nhưng đột nhiên có một cuộc điện thoại, dẫn đến việc Tống Thước lúc đến phòng tư vấn đón Ninh Giác, đã muộn hơn thời gian hẹn nửa tiếng.

“Cậu ấy đi rồi.” Bác sĩ Hà nói, “Lúc ở dưới lầu cậu không nhìn thấy cậu ấy sao?”

Tống Thước liền vội vàng xuống lầu, không thấy bóng người, gọi điện thoại cũng không ai nhấc máy. May mà chỉ là tắt tiếng, không phải tắt máy, chấm sáng trong chương trình định vị vẫn đang nhấp nháy. 10 phút sau, Tống Thước đi đến một siêu thị chuỗi mới mở gần đó, ở khu vực đồ ăn vặt, tìm thấy Ninh Giác đang nói chuyện với nhân viên, trái tim đang treo lơ lửng mới “bịch” một tiếng hạ xuống.

Ninh Giác quay lưng về phía anh, đang không ngừng gật đầu: “Đúng vậy, em cũng thấy mousse matcha ngon hơn mousse dâu tây. Vị dâu tây quá ngọt, matcha có vị đắng trung hòa, vừa đúng.”

Bác trai nhân viên thử đồ ăn như gặp được tri âm: “Ăn giỏi quá! Lần sau cậu đến, phần thử mousse matcha, tôi sẽ cắt cho cậu phần lớn nhất!”

Như cảm nhận được điều gì đó, Ninh Giác đột nhiên quay đầu lại, va phải ánh mắt của Tống Thước, lập tức cười rộ lên, sải bước chạy tới: “Anh đến rồi!”

Vốn định chỉ trích Ninh Giác chạy lung tung, nhưng lúc Ninh Giác lao vào lòng, sự mềm mại, ấm áp, sợi tóc lướt qua cằm ngưa ngứa, tạo ra một cảm giác hạnh phúc hữu hình, lan tỏa, khiến Tống Thước thoáng chốc quên mất những gì mình định nói.

“Cháu đi đây!” Ninh Giác quay đầu vẫy tay với ông chú, “Hẹn gặp lại.”

Ông chú cười ha hả nói “Tạm biệt”.

Tống Thước nhận lấy túi đồ ăn Ninh Giác đưa——bên trong đựng một góc mousse matcha, nhưng lúc nãy ôm Tống Thước, mousse đã bị va đến xiêu vẹo, tuy nhiên Ninh Giác không hề nông cạn, càng chú trọng nội hàm, nên không thay đổi: “Hôm nay nếu anh theo đuổi em, có thể tặng em cái này.”

“Không mua thêm gì khác?”

Ninh Giác nói “Không cần”, nhưng Tống Thước vẫn chọn thêm cho cậu hai loại đồ ngọt nữa mang đi.

Lúc thanh toán, Ninh Giác đột nhiên lên tiếng: “Anh gọi điện thoại cho em ạ? Hình như em không cẩn thận để chế độ im lặng, không nghe thấy.”

Lúc nãy sự sốt ruột tìm kiếm Ninh Giác lấn át tất cả, đến mức suýt nữa thì quên mất cách thức không mấy quang minh của mình. Nhưng động tác của Tống Thước chỉ cứng lại một thoáng, rất nhanh đã khôi phục như thường, đặt đồ ngọt vào túi ni lông, tỏ vẻ thuận miệng: “Lúc nãy anh định hỏi em ở đâu, may mà bác sĩ Hà tan làm đi ngang qua thấy em vào siêu thị, không thì anh cũng không tìm được em.”

Đây không phải là một lời giải thích hoàn hảo, chưa kể bác sĩ Hà có tan làm hay không, lúc Ninh Giác đến siêu thị, đi đường lớn hay đường nhỏ, có khả năng bị nhìn thấy hay không, Tống Thước cũng không kịp tra cứu. Thế nhưng trong lúc nói chuyện, anh vẫn suy nghĩ ra hàng loạt lời bổ sung để tăng thêm độ tin cậy, tuy nhiên tất cả đều thừa thãi, Ninh Giác hoàn toàn không nghi ngờ gì: “Ra vậy!”

“Em muốn đi dạo một chút, quên nói với anh.” Ninh Giác ra khỏi siêu thị, nắm lấy tay Tống Thước, “Nhưng anh yên tâm, em nhớ đường về nhà mà.”

Tống Thước nhanh chóng nắm ngược lại, ngón tay luồn vào kẽ tay, nắm chặt: “Biết rồi.”

Trên đường ra bãi đậu xe, đi ngang qua một con hẻm nhỏ tối om, Tống Thước liếc thấy một cặp tình nhân đang quấn quýt không rời, anh kịp thời che mắt Ninh Giác, đẩy cậu đi về phía trước.

“Sao vậy?”

“Không có gì.” Sau khi hai người kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Tống Thước buông tay, “Lên xe đi.”

Có một khoảnh khắc, Tống Thước cũng thầm mong, lúc này có thể có một thiên thạch rơi xuống, đánh trúng tất cả những cặp tình nhân không biết giữ ý tứ, thân mật quên trời đất nơi công cộng, bôi keo dán chuột vào miệng họ, khi đó có lẽ mắt sẽ thanh tịnh hơn rất nhiều, liệu trình điều trị của Ninh Giác cũng có thể rút ngắn đáng kể. Nhưng may mà Ninh Giác bị quáng gà, chắc không nhìn thấy nhiều.

Sau khi lên xe, Ninh Giác cài dây an toàn: “Đúng rồi, hôm nay bác sĩ Hà đã đồng ý cho em bắt đầu huấn luyện giải mẫn cảm. Buổi tối nếu không bận, anh cùng em giải mẫn cảm nhé, được không?”

Tim Tống Thước đập nhanh, cố gắng giữ bình tĩnh: “Làm gì?”

Ninh Giác suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng có câu trả lời: “Chúng ta cùng nhau xem phim segg nhé!”

___________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

He he..

Mọi người không cần quá để tâm đến số chương ước tính của tôi đâu, phần lớn khả năng là không chính xác, có thể sẽ dài hơn một chút, họ còn một chút vấn đề nhỏ chưa giải quyết (đừng lo lắng!)

Ngoài ra, dạo này rất bận cộng thêm phần kết khá khó viết, sẽ viết rất chậm, 8 rưỡi tối không có thì mọi người đừng đợi nữa nhé.

 

Bình Luận (0)
Comment