“Chuẩn bị xong chưa?” Khoảng 8 rưỡi tối, Ninh Giác mở trình chiếu trên điện thoại, căng thẳng đến mức hít một hơi thật sâu: “Em sắp bấm phát đây.”
Tống Thước ngồi bên cạnh mặt không biểu cảm: “Bấm đi.”
Sau một khoảng thời gian ngắn màn hình đen lúc tải, TV bắt đầu chiếu phim.
Tống Thước năm 15 tuổi, cầm lon Coca đi ngang qua sảnh chính quán net, lúc lướt qua những hình ảnh hạ lưu trên màn hình máy tính của người qua đường bên cạnh, sao cũng không thể ngờ được, 10 năm sau hôm nay, sẽ cùng người mình thích, bình tĩnh ngồi cùng nhau, trang trọng và chính thức làm cùng một việc.
Đoạn đầu là sòng bạc Macau Grand Lisboa, không có tên phim, chất lượng hình ảnh mờ ảo, hai người đàn ông trong phim từ sảnh ra vào, đã như rắn lột da, quần áo trơn tuột rơi xuống, không nói đến cốt truyện, ngay cả đối thoại cũng không có mấy câu, đi thẳng vào chủ đề, âm thanh thẳng thắn tr/ần tr/ụi.
Diễn viên lại còn bụng phệ, khó mà nhìn nổi. Trước khi bắt đầu, Tống Thước vẫn có chút mong chờ viển vông, nghĩ rằng tuy là phim segg, nhưng nếu không khí phù hợp, lúc hai người xem đến mức lòng dạ xao xuyến, Ninh Giác sẽ dâng lên đôi môi, nói những lời như “Chồng ơi, anh xem bọn họ kìa”, nhưng những tiếng kêu “Hồng hộc” như kéo bễ trong phim, gần như đã nghiền nát tất cả những ý nghĩ lãng mạn của Tống Thước.
Anh liếc nhìn chấm tròn nhỏ trên thanh tiến trình, sao còn lâu thế?
May mà âm lượng vừa phải, không cần lo lắng làm ồn đến hàng xóm, cũng sẽ không đột ngột kéo Tống Thước từ trong sự lơ đãng trở về. Anh lặng lẽ quan sát Ninh Giác——so với sự lơ đãng suy nghĩ lung tung của Tống Thước, thì Ninh Giác không hề chớp mắt, môi mím chặt, sắc mặt và màu môi đều hơi tái nhợt, ngón tay vô thức véo lấy gấu áo.
Em ấy đang không thoải mái, Tống Thước nghĩ.
Trong khoảng thời gian này, biểu hiện của Ninh Giác quá bình thường, quá khỏe mạnh, đến mức Tống Thước khó mà ghép nối với hình ảnh yếu đuối lúc Ninh Giác nằm gục ở bồn cầu nôn ọe, ngẩng mặt lên vành mắt đỏ hoe mấy hôm trước——một bộ phim mà ngay cả Tống Thước cũng cảm thấy ghê tởm, đối với Ninh Giác mà nói, càng giống như một tiếng đồng hồ liên tục bị vào mồm uống bát thuốc bắc đắng ngắt, buồn nôn.
Đột nhiên, Tống Thước nắm lấy tay Ninh Giác.
Ninh Giác hoàn toàn không phòng bị cả người rùng mình một cái, như thể bị giật mình, ngơ ngác nghiêng đầu, nghe thấy Tống Thước hỏi: “Có muốn ôm không?” Đồng thời mở rộng vòng tay.
Ninh Giác gật đầu nói “Muốn”, sau đó bò vào giữa h/ai ch/ân anh, tự mình sắp xếp tư thế, ôm lấy cánh tay Tống Thước đặt trước bụng——hiệt độ cơ thể Tống Thước ấm áp, quần áo có mùi nước giặt quen thuộc, như trở về chiếc tổ đã được xây dựng chắc chắn, Ninh Giác rất nhanh đã thả lỏng, thậm chí có hơi buồn ngủ.
Bộ phim dài 1 tiếng 15 phút, khó khăn lắm mới kết thúc, Tống Thước còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã thấy Ninh Giác mở điện thoại, thành thạo lướt danh sách video đã lưu, rõ ràng là đang tìm bộ tiếp theo.
Không hề che đậy, Tống Thước nhìn rõ con số 68 ở trên cùng danh sách.
“Em ở đâu mà một ngày lưu được nhiều phim vậy?”
“Không phải một ngày đâu.” Ninh Giác cúi đầu, “Em dành dụm từ trước đấy.”
Tống Thước: “Trước đây em cũng xem?”
Ninh Giác gật đầu: “Trước đây lúc giải mẫn cảm có xem qua. Nhưng chỉ có một mình em xem, nên không thành công lắm.” Tiếp tục nói, “Kỷ lục cao nhất của em trước đây, là một ngày có thể xem 5 bộ.”
Cuối cùng, Ninh Giác tìm được một bộ chỉ dài 22 phút, có thể nhanh chóng kết thúc trận chiến, sớm đi ngủ. Tuy nhiên lúc định nhấp vào nút phát, Tống Thước lại giữ lấy ngón tay cậu, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Không xem nữa.”
Anh ép Ninh Giác tắt màn hình điện thoại, dắt người vào nhà vệ sinh: “Anh buồn ngủ rồi, hôm nay đến đây thôi, rửa mặt đi ngủ.”
Nghĩ bụng một bộ phim không có cốt truyện, chỉ có những chuyển động đơn điệu của cơ thể, Tống Thước cảm thấy nhàm chán cũng là chuyện dễ hiểu, buổi trị liệu hôm nay đành phải dừng lại ở đây. Trở về phòng ngủ, tắt đèn, Ninh Giác mò mẫm chui vào lòng Tống Thước, mí mắt đã buồn ngủ đến díp lại: “Hôm nay anh ôm em cùng xem, hình như cũng không có tác dụng… vẫn mềm oặt.”
Tống Thước nhỏ giọng: “Mai anh đi hỏi bác sĩ Hà, xem có cách nào khác không.”
“Anh nói xem.” Ninh Giác vùi mặt vào hõm cổ anh, lẩm bẩm, “Có phải vì, mặt của mấy diễn viên đó với cái kia đều không đẹp, nên mới không thành công không.”
Im lặng hai giây, Tống Thước đột nhiên nói: “Em còn nhìn chằm chằm vào chỗ đó của họ?”
“Không phải nhìn chằm chằm!” Ninh Giác vội vàng ngẩng đầu, không cẩn thận đụng vào cằm Tống Thước, vừa xoa xoa bù đắp, vừa nói, “Em không phải người ham mê sắc dục đâu.”
Tống Thước một lần nữa ấn cậu vào lòng, giọng điệu cứng rắn: “Ngủ.”
Hôm sau, hai người đến phòng tư vấn.
“Xem phim?” Bác sĩ Hà im lặng một lát, “…Cũng không phải là không được. Nhưng có lẽ đối với cậu, cường độ kích th/ch sẽ quá cao, không đủ ôn hòa, vẫn là không nên áp dụng phương pháp này.”
Nghe vậy, Tống Thước thở phào nhẹ nhõm. Dù sao xem phim segg tuy dễ dàng, nhưng rủi ro thì rất lớn. Nếu diễn viên phim segg đều xấu đến mức làm người ta yên tâm, thì đối với mắt và tâm lý của Ninh Giác lại là một tổn thương rất lớn. Nếu đẹp trai đến mức khiến hai mắt Ninh Giác sáng rực hết lần này đến lần khác, thì đối với một Tống Thước có kỹ năng không bằng tuyển thủ chuyên nghiệp, lại là một tổn thương khác.
Rất nhanh, Tống Thước liền nhận ra điều gì đó: “Vậy đây không phải là phương pháp bác sĩ nói?”
“Đúng vậy, vì trước đây cậu ấy đã nói với tôi, cậu ấy từng tiếp xúc với việc huấn luyện giải mẫn cảm, nếu giai đoạn tư vấn tâm lý trước đó đã có liệu pháp quen thuộc, thì lần này tôi chỉ nói với cậu ấy những điều cần lưu ý thôi.”
“Không phải liệu pháp của giai đoạn trước.” Ninh Giác gãi đầu: “…Là trước đây em tự mình mò mẫm.”
Tống Thước khựng lại, bác sĩ Hà cũng hơi ngạc nhiên, nhưng không hề trách móc: “Vậy à… Nhưng cậu xem, mục đích giải mẫn cảm của chúng ta, vẫn là để thúc đẩy sự phát triển của mối quan hệ thân mật, vì vậy tốt nhất nên có sự tương tác của cả hai bên. Ví dụ như ôm ấp, hôn môi, vu/ốt ve, bắt đầu từ những kích th/ích cường độ thấp, từ từ tăng cường độ kích th/ích, tuần tự tiến dần, hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Rời khỏi phòng tư vấn, trở lại xe, Ninh Giác lập tức mở điện thoại, bắt đầu xóa những video đã lưu: “Trước đây em đã rất muốn xóa rồi, chiếm nhiều bộ nhớ của em quá, em chơi game cũng bị giật lag.”
Tống Thước: “Việc xem phim không phải là phương pháp mà Phương Danh dạy em?”
“Không phải, là trước đây lúc chúng ta yêu nhau, lúc em tìm kiếm trên Baidu, là phương pháp do bác sĩ khoa sức khỏe tâm thần của một bệnh viện hạng A giới thiệu…”
Baidu?
Trong lòng Tống Thước không dưng bùng lên một ngọn lửa. Nghĩ bụng loại thuốc k*ch d*c mạnh từng gây ra phản ứng dị ứng trước đây, một liệu pháp không đứng đắn như vậy, cũng là do Ninh Giác tìm kiếm được. Đối với y học một chữ bẻ đôi cũng không biết, cố chấp đi rất nhiều đường vòng, nhưng không hề nói cho Tống Thước biết, uổng công lãng phí thời gian.
“Đèn đỏ!”
Một cú phanh gấp, điện thoại của Ninh Giác tuột khỏi tay rơi xuống, cả người bị quán tính ấn vào lưng ghế, “Ối chao” một tiếng: “Sao anh lái xe lơ đãng vậy? Nguy hiểm quá.” Đợi xe dừng hẳn sau vạch, lúc này mới khó khăn cúi người nhặt điện thoại, tuy nhiên dưới chân kêu “Cạch” một tiếng, lúc nhặt điện thoại lên, góc dưới bên trái đã xuất hiện vết nứt.
“…Còn bật được nguồn không?” Tống Thước có hơi chột dạ.
“Được.” Ninh Giác lau đi vết bẩn do dấu chân để lại trên đó, thử một chút, may mà màn hình trong không có vấn đề gì, “Ừm, chỉ là kính cường lực bị vỡ.”
Cậu nhìn Tống Thước, rất nghiêm túc dạy dỗ: “Anh lái xe phải tập trung một chút, em không phải lúc nào cũng ngồi trên xe đâu.” Như thể Tống Thước thật sự rất không biết lo lắng.
Tống Thước tự biết mình đuối lý: “Lát nữa đưa điện thoại cho anh, dưới lầu Sáng Hạ có một cửa hàng điện thoại, anh tìm họ sửa lại một chút, tiện thể kiểm tra các chức năng khác.”
“Không cần! Em muốn tự mình thay.” Nghe vậy, Ninh Giác lập tức ôm lấy điện thoại, vẻ mặt rất cảnh giác, “Miếng dán cường lực em mua trên mạng trước đây còn một miếng chưa dùng, có 9.9 tệ thôi, rẻ hơn nhiều.”
Đôi khi, Tống Thước cũng sẽ nghi ngờ, có phải mình đã nuôi Ninh Giác quá nghèo khó không. Nhưng thực tế, về mặt vật chất anh chưa từng bạc đãi Ninh Giác, số dư trong thẻ ngân hàng của cậu cũng là vơi đi là bù, giá cả quần áo trên người cũng không có món nào dưới 4 con số, nhưng Ninh Giác luôn tỏ ra tính toán chi li, đến cả việc đặc biệt đi thay một miếng dán điện thoại đắt tiền cũng không chịu, ham m/uốn vật chất cũng rất thấp, điện thoại dùng mấy năm cũng không đổi.
Nhưng Tống Thước thông minh vẫn nghĩ ra được cách giải quyết thỏa đáng, nhờ trợ lý mua miếng dán màn hình ở dưới lầu, sau đó tự mình thay cho Ninh Giác ở văn phòng.
Bên cạnh, Ninh Giác nín thở tập trung, nghiêng đầu quan sát, như thể rất không yên tâm về kỹ thuật của Tống Thước, mãi cho đến khi Tống Thước trả lại điện thoại cho cậu, lúc này Ninh Giác mới thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp mở lời, trán đột nhiên bị ngón tay Tống Thước gõ một cái, đau đến lùi lại một bước, muốn xoa xoa, liền nắm lấy tay Tống Thước.
Lòng bàn tay Tống Thước áp vào trán Ninh Giác, hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Sau này đừng giấu anh, dù là vấn đề khó khăn gì cũng phải nghĩ đến anh.” Dừng lại hai giây, hạ thấp giọng, “Đừng để anh cảm thấy, mình rất vô dụng.”
Rất nhanh đã thu tay về. Dù sao cũng đã bị điểm âm, Tống Thước hơi quay mặt đi chỗ khác, tỏ vẻ siêu phàm thoát tục, chờ đợi sự phán quyết trừ điểm của Ninh Giác, nhưng trước mặt đột nhiên ấm áp, Tống Thước cứng đờ cúi đầu, nhìn thấy Ninh Giác ôm lấy mình, vỗ vỗ lưng anh, như đang an ủi: “Sẽ mà, em đã đang học cách tìm kiếm sự giúp đỡ của anh rồi.”
·
Cạch——
Sau khi đóng cửa, Tống Thước một mình xuống lầu, vứt rác nhà bếp vào thùng rác bên cạnh căn hộ, không về nhà ngay, mà đến cửa hàng tiện lợi gần đó, mua mỗi loại kẹo một gói.
“Anh đói ạ?”
Ninh Giác đã rửa mặt xong, đang ở bên giường phòng ngủ thấp thỏm chờ đợi, nhìn thấy nhiều kẹo như vậy, nhất thời cũng rất kinh ngạc, “Mua nhiều thế.”
Tống Thước: “Chọn một vị em thích đi.”
Ninh Giác không chút do dự chọn vị matcha, cậu nhìn thấy Tống Thước bóc giấy kẹo, đang định mở miệng, viên kẹo bất ngờ chui vào miệng Tống Thước, nhất thời mắt chữ O mồm chữ A: “Sao anh lại ăn một mình?”
Sau khi ngậm trong miệng vài giây, Tống Thước nhổ viên kẹo ra, ngồi xuống mép giường: “Được rồi, có thể hôn rồi.”
Lúc sắp xếp lịch trình giải mẫn cảm, việc ôm ấp không được xếp vào thứ tự, Ninh Giác mỗi tối đều cuộn tròn trong lòng Tống Thước, đối với hành động này đã thích nghi vô cùng tốt, vì vậy trực tiếp nhảy đến hôn.
Để không tái phạm sai lầm của lần giải mẫn cảm trước đây, lần này Tống Thước đã đặc biệt hỏi ý kiến bác sĩ Hà. Bác sĩ Hà nói với anh, có thể liên kết những hành vi mà Ninh Giác có thể nảy sinh ác cảm, ghê tởm với những kí/ch thích tích cực, từ đó tạo ra phản xạ có điều kiện mang tính kh/oái cảm, để Ninh Giác hôn xong muốn hôn nữa, vậy nên Tống Thước đã mua kẹo.
Cậu đứng trước mặt Tống Thước, chuẩn bị bắt đầu buổi tập luyện, căng thẳng đến mức lòng bàn tay cũng hơi đổ mồ hôi: “Vậy em hôn nhé?”
“Cảm thấy không thoải mái, cứ tự mình dừng lại bất cứ lúc nào, đừng gượng ép.” Tống Thước bề ngoài bình tĩnh, tim cũng khó tránh khỏi đập nhanh, dặn dò xong mới nói, “Hôn đi.”
2 phút sau——
Tống Thước mở mắt, lòng như nước lặng, nhìn Ninh Giác khẽ nhíu mày, rất say sưa và tập trung gặm môi mình.
Trước đây lúc hôn, phần lớn là Tống Thước chủ động, còn bây giờ giải mẫn cảm, Ninh Giác vốn luôn bị động chấp nhận nhất thời chủ động, sự thiếu sót liền lộ ra rõ ràng, cậu chỉ biết nếm qua loa, trong lúc nghỉ để thở còn trách Tống Thước: “Sao anh không động lưỡi? Em đã rất vất vả đấy.”
Như thể Tống Thước không phối hợp, mới khiến cậu không có đất dụng võ.
“Nếu anh ra tay.” Tống Thước nói, “Tối nay chưa chắc đã kết thúc.”
Công bằng mà nói, khả năng tự kiểm soát của Tống Thước vô cùng yếu kém, nếu không thì sau khi “khai trai” trước đó, sẽ không vô độ đến mức khiến Ninh Giác ở nhà có lúc đến cả quần l/ót cũng không có mà mặc.
Nhưng Ninh Giác hoàn toàn không nhận ra mà nài nỉ: “Xin anh đấy.”
Tống Thước thở dài một hơi, không thể làm như không thấy, đành phải đổi một cách khác, dùng lời nói dẫn dắt đối phương. Thả lỏng, li/ếm vòm miệng trên, có thể ngậm m*t đầu lưỡi… có thể nói là lời nói dạy bảo dịu dàng, trong lúc nói chuyện sự rung động của cổ họng truyền thẳng đến tai, Ninh Giác học cách cạy mở hàm răng anh, nếm được vị trà xanh mình yêu thích.
Ninh Giác không hiểu lý thuyết, nhưng tim đập nhanh nóng hổi, đến như muốn làm thủng màng nhĩ. Trong cơn mơ màng, Ninh Giác nhớ lại, trước đây bên bờ biển Hoàng Thố, lúc lần đầu tiên hôn Tống Thước, tim đập còn nhanh hơn bây giờ, kinh hoàng đến mức như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, phát ra tín hiệu nguy hiểm sai lầm, cảm xúc sợ hãi, bất an chiếm ưu thế.
Môi Tống Thước mềm mại, mái tóc mang ánh vàng rực rỡ như ánh mặt trời lúc bình minh. Nhưng khi ấy, rõ ràng trên môi Tống Thước không có vị trà xanh mà Ninh Giác yêu thích, nhưng Ninh Giác vẫn nhớ rõ tất cả các chi tiết. Còn ánh sáng bình minh mới ló dạng đó, trong tình trạng nhắm mắt không thể nhìn thấy, vẫn sáng ngời đến kỳ lạ.
Ninh Giác muộn màng nhận ra điều gì đó. Một chút rung động đã thất bại, bị oan uổng, bị giấu kín, vào khoảnh khắc này cuối cùng cũng đã được minh oan.
Sau khi kết thúc, Ninh Giác như một thư sinh bị hồ ly tinh hút cạn tinh khí, cả người mềm oặt trên giường, ngực phập phồng, chiếc áo vén lên một góc để lộ một chút bụng, trông mệt mỏi không chịu nổi.
“Có muốn nôn không?”
“Không, chỉ là miệng mỏi lắm.” Ninh Giác níu lấy Tống Thước, ra hiệu cho Tống Thước nằm xuống bên cạnh mình, đầu tựa vào vai Tống Thước, cẳng chân cũng gác lên người, như một con vật nhỏ thân thiện, không nhịn được áp sát, mắt ẩm ướt, đột nhiên nói: “Em yêu anh.”
Tống Thước liếc cậu một cái.
Ninh Giác nói tiếp: “Em thấy em hôn cũng không tệ, có thể nhảy lớp rồi—— lần sau, là anh sờ em trước, hay là em sờ anh?”
Tống Thước nhìn chằm chằm đôi môi ẩm ướt, đang mở ra đóng vào của cậu, yết hầu chuyển động, bất giác giơ tay, đầu ngón tay ấn lên môi dưới của cậu. Ninh Giác mờ mịt không hiểu, nhưng vẫn ngậm lấy đầu ngón tay anh. Ấm nóng, mềm mại, răng cứng rắn. Tống Thước đột nhiên thu tay về, trước khi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, vội vàng vứt lại một câu “tùy em”.
Chiều thứ Tư, Ninh Giác tham gia kỳ thi giữa kỳ.
Nhờ tỷ lệ chuyên cần cao, sự ôn tập chăm chỉ có thể bù đắp sự vụng về, độ khó của bài thi vừa phải, Ninh Giác cũng nắm chắc phần thắng. Sau khi kết thúc, đến cổng trường cùng Phương Danh và Chu Dật hội ngộ.
Mới đầu tháng Mười Một, nhưng mùa đông lạnh nhất trong vòng 10 năm gần đây đã lộ rõ dấu hiệu, nhiệt độ giảm xuống khoảng 5 độ, gió lớn khiến lá cây xao động, ánh nắng ảm đạm, những tòa nhà cao tầng xám xịt, nhiều người đều đã mặc áo phao.
Sau khi vào quán cà phê, cuối cùng cũng ấm lại. Trong quán phát nhạc nhẹ nhàng, máy pha cà phê kêu rè rè, Ninh Giác làm chủ nhà, mời họ cà phê và đồ ngọt.
“Anh ấy đưa tiền cho tôi, bảo tôi mời khách.” Ninh Giác tháo khăn quàng cổ, tiếp đến cởi áo phao, “Bảo mọi người cứ ăn thoải mái.”
Chu Dật: “Xem ra, tình hình tình cảm của hai người rất tốt.”
Phương Danh thấy Ninh Giác gật đầu, trong lòng dâng lên nỗi buồn man mác của người tỉnh táo giữa đám đông say xỉn, hai hôm trước, cậu nói bóng nói gió, hỏi Tống Thước có hòa thuận không, kết quả nhận được không mấy lạc quan, nghe nói trong bảng chấm điểm của Ninh Giác, Tống Thước đã bị âm 135.5 điểm, nhưng Tống Thước lại còn đang băn khoăn 0.5 điểm kia bị trừ như thế nào, làm việc ngược đời, khiến Phương Danh rất lo lắng.
May mà, Ninh Giác chỉ quy định 100 điểm thì yêu nhau, không quy định bao nhiêu điểm thì cả đời không gặp lại.
Sau khi hàn huyên đơn giản, liền đi vào chủ đề chính, Chu Dật lấy ra thỏa thuận tham gia và thỏa thuận bảo mật, trước khi để Ninh Giác ký tên đã hỏi: “Em chắc chắn không nhận thù lao sao?”
Ninh Giác quả quyết gật đầu: “Nói chuyện với anh, em được khai sáng rất nhiều.” Cậu gãi đầu, “Hơn nữa vốn dĩ cũng chỉ là điền phiếu khảo sát, trả lời vài câu hỏi, chỉ là chuyện nhỏ thôi, cũng không vất vả gì, nói nữa sau này đi làm, tiền sẽ có cả.”
Đây là điều mà Ninh Giác đã yêu cầu trước khi hẹn gặp. Nội dung thỏa thuận cũng vì thế mà thay đổi, Chu Dật gật đầu, đẩy bản thỏa thuận ra trước mặt cậu: “Sang năm em tốt nghiệp phải không, bây giờ đã có việc làm chưa?”
Ninh Giác cúi đầu ký tên: “Vẫn chưa.”
Chu Dật: “Có công ty nào ưng ý không?”
Ký xong, đậy nắp bút. Ninh Giác suy nghĩ một lúc: “Vạn Hợp, Duệ Ảnh, Cực Sáng…” Nói đến đây cậu có hơi ngại ngùng, “Nhưng em đều không với tới nổi.”
Nhưng đều là nói chuyện phiếm, nghĩ bụng ảo tượng một chút cũng không quá đáng. Chu Dật đột nhiên nói: “Duệ Ảnh? Giám đốc của họ, trước đây từng đầu tư vào dự án của giảng viên hướng dẫn của anh, còn từng l*m t*nh nguyện viên nữa. Em có muốn vào công ty của họ không?”
Mắt Ninh Giác hơi mở to, có chút kinh ngạc, nhưng không dám chắc chắn suy đoán, đành phải do dự gật đầu trước.
Duệ Ảnh là một công ty sản xuất thiết bị hình ảnh nổi tiếng của thành phố này. Không chỉ phù hợp chuyên ngành, mà còn hiếm có là sở thích cũng tương đồng, nhưng loại công ty lớn này đối với Ninh Giác mà nói, lại như một mục tiêu khó mà với tới. Thậm chí mùa thu tuyển dụng năm nay, Duệ Ảnh đến cả kênh tuyển dụng cũng không mở, tin tức tuyển dụng mùa xuân cũng không biết đâu mà lần, nhất thời muốn vào cũng không có cửa.
Chu Dật tiếp tục: “Chỗ anh có số liên lạc của ông ấy, nếu em có nguyện vọng, anh có thể giúp em hỏi một chút, xem thử có thể đi theo con đường giới thiệu nội bộ không, vào công ty thực tập trước, nói không chừng có cơ hội được nhận chính thức.”
Sau một hồi ngơ ngác và kinh ngạc ngắn ngủi, trên mặt Ninh Giác xuất hiện một sự kích động khó mà kìm nén, mắt sáng lên: “Thật không?” Niềm hạnh phúc lớn lao bao trùm lấy cậu, mang đến một sự khó thở thoáng qua, mặt đỏ bừng, giọng nói cũng không tự chủ mà bay bổng, “Em có thể không?”
“Ây da, anh không thể đảm bảo đâu, chỉ có thể giúp em giới thiệu thôi, những chuyện khác vẫn phải dựa vào chính em.” Chu Dật cười cười, “Dù sao không nhận thù lao, cũng nên giúp em ở những phương diện khác, đàn anh không thể nào chiếm tiện nghi của đàn em được. Nếu khả thi, anh sẽ gửi Wechat của em cho ông ấy, đến lúc đó hai người liền hẹn phỏng vấn.”
Khoảng 7 giờ hơn, lúc mọi người chia tay nhau, trời đã tối hẳn.
Ninh Giác một mình đi về phía trạm xe buýt gần trường, gió vẫn lạnh, đường vẫn xám xịt, nhưng tim thì đập rất nhanh, rất nóng. Cậu như một người đã leo núi rất lâu, tay chân mỏi mệt, nhưng biết rằng sẽ được nhìn thấy bình minh. Sắp tốt nghiệp, sắp có buổi phỏng vấn của một công ty ưng ý, đã học được cách hôn môi, cũng đang học cách thân mật, tin tốt lành có người yêu sẽ lắng nghe… bao nhiêu sức lực tràn vào máu huyết, trở nên nhẹ nhàng, phải nhảy nhót, chạy tung tăng mới có thể giải tỏa, Ninh Giác không nhịn được mà sải bước chạy, háo hức muốn nhanh chóng lên xe, nhanh chóng về nhà.
Cũng chính lúc này, chiếc xe đang chạy chậm bên cạnh hạ cửa sổ xuống, Ninh Giác nhìn thấy khuôn mặt Tống Thước, và cả bó hoa hồng tươi cắt cành trên ghế phụ.
_____________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ninh lúc hôn: (っ˘зʕ•̫͡•ʔ
Tiểu Tống: (ㅍ_ㅍ)