c“Rõ ràng có thể bàn bạc tử tế, nhưng anh ấy lại không thèm hỏi ý kiến của tôi, thật là.”
Sau khi ra khỏi thư viện, Ninh Giác vừa nhấn nút trả chỗ trong hệ thống điện thoại, vừa nói với Phương Danh. Trời đã tối, trăng đêm nay đặc biệt tròn, trắng như đang tỏa ra khí lạnh xanh biếc, cậu nhét điện thoại lại vào túi, không nhịn được vùi nửa dưới khuôn mặt vào trong khăn quàng cổ: “Như vậy quá không tôn trọng tôi.”
Phương Danh lo lắng: “Vậy cậu lại trừ điểm của anh ấy rồi?”
Ninh Giác rất ra vẻ người lớn mà thở dài: “Trừ hay không, cũng như nhau cả.”
Dù sao cũng đã âm điểm đến mức này, thần tiên đến cũng khó mà cứu vãn. Ninh Giác lắc đầu: “Quan trọng là, anh ấy còn lôi bệnh của tôi ra để nói! Chẳng lẽ sau này trên đường có người hôn nhau, tôi sẽ không ra khỏi nhà nữa à?”
Phương Danh: “Cũng có lý.”
“Cho nên, tôi không hiểu, tại sao anh ấy luôn thay tôi quyết định, như thể tôi chẳng làm được việc gì ra hồn.” Ninh Giác nói, “Bây giờ đã như vậy rồi, sau này kết hôn, thì còn đến mức nào nữa?”
Phương Danh suy nghĩ một lúc: “Dù sao anh ấy cũng là anh trai cậu.”
Đã hôn Tống Thước quá nhiều lần, gọi “Chồng ơi” quá nhiều lần, Ninh Giác luôn nhìn nhận Tống Thước theo tiêu chuẩn của người yêu, lúc nghe thấy câu nói này, cũng nhất thời sững người, lộ vẻ mờ mịt. Thân phận này như không khí ánh mặt trời, tồn tại một cách hiển nhiên quá lâu, quả thực khiến người ta không còn nhớ rõ nữa. Bất ngờ được chỉ ra, mới một lần nữa như có thật mà nhìn thấy.
Điện thoại kêu một tiếng, Phương Danh cúi đầu trả lời xong tin nhắn của giảng viên hướng dẫn, lúc ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc: “Cậu bảo anh ấy đến đón cậu à?”
Ninh Giác hắt hơi một cái, mang theo giọng mũi trả lời “Sao có thể”, nhưng rất nhanh, nhìn theo ánh mắt của Phương Danh, Ninh Giác nhìn thấy xe của Tống Thước, sững người hai giây, dường như cũng rất bất đắc dĩ: “…Thôi được, cũng coi như là vậy.”
Đại học Khoa học Kỹ thuật A tuy diện tích khuôn viên không lớn, nhưng lại chia làm 3 cổng. Nếu Ninh Giác không thông báo, Tống Thước sao có thể đúng giờ, đúng lúc xuất hiện ở cổng chính của trường như vậy?
Phương Danh một lần nữa nhìn Ninh Giác——sắc mặt hoàn toàn là vẻ dỗi hờn của một cặp đôi nhỏ sau khi cãi nhau, không muốn nói nhiều, nhưng vẫn xen lẫn chút vui mừng khó tả. Như một chiếc bánh đã được hong khô, vỏ ngoài giòn cứng, sau khi cắt ra mới có thể phát hiện nhân bên trong vẫn đang chảy.
Cậu thở dài một hơi, vỗ vai Ninh Giác: “Về rồi nói chuyện lại cho tốt, tôi cũng về ký túc xá đây, tạm biệt.”
8 rưỡi.
Lúc từ phòng tắm ra, trong phòng khách không thấy bóng dáng Tống Thước. Ninh Giác mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông mềm mại, nhiệt độ cơ thể tăng trở lại, kéo theo đó là cổ họng cũng dễ chịu hơn nhiều. Cậu vừa lau tóc, vừa cầm điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Chu Dật gửi đến.
Ninh Giác vô cùng phấn khích, khó khăn lắm mới kìm nén lại được, nhấp vào nút gửi kết bạn. Đối phương chắc đã tan làm, ước chừng phải đợi đến ngày mai mới có thể chấp nhận.
Sau khi cảm ơn Chu Dật, cảm xúc phấn khích, hăng hái đã xua tan đi những u uất mấy ngày qua, lúc nhìn thấy Tống Thước đang ngồi trên giường, dùng laptop làm việc, cảm giác áy náy đã có cơ hội len lỏi vào.
Cậu đáng lẽ nên nghĩ ra, hôm đó, Tống Thước dẫn cậu đi tham quan studio, giới thiệu từng ngóc ngách một, ngay cả chậu sen đá mới được tuyển dụng đặt trên bệ cửa sổ, cũng cho phép Ninh Giác véo nhẹ lá, không phải là để nhận được một câu khen lấy lòng “Lãnh đạo có tài” của Ninh Giác, mà là đang cùng Ninh Giác thị sát tương lai của họ.
Trong kế hoạch tương lai của Tống Thước, đều có ghi tên Ninh Giác.
Bởi vì trước thân phận người yêu, Tống Thước trước tiên là anh trai của cậu.
Dưới tiền đề không có mẹ, cha lại không làm tròn trách nhiệm, Tống Thước đã gánh vác quá nhiều thân phận. Với tư cách là phụ huynh của cậu, bạn bè của cậu, người yêu của cậu, cung cấp tiền bạc, nhà cửa làm vật chất, cung cấp sự quan tâm, tình yêu làm tinh thần.
Anh bắt buộc phải suy nghĩ xa hơn Ninh Giác, gánh vác nhiều hơn.
Nếu rất nhiều người nói với Ninh Giác “mặc kệ cậu”, Ninh Giác sẽ chỉ rất tự tin mà phán đoán, Tống Thước đang nói dối.
Bởi vì, lúc cuộc đời Ninh Giác bị thổi rách một góc, cơn gió từ bên ngoài cuốn theo cát sỏi, đá thô, trước khi làm tổn thương Ninh Giác, chắc chắn sẽ thổi qua Tống Thước trước. Bởi vì bong bóng xà phòng số phận của họ, từ đêm Ninh Giác hứa sẽ mãi mãi ở bên cạnh Tống Thước, đã hòa quyện vào nhau, không ai có thể một mình thoát thân.
Nên, từ chối Tống Thước, sẽ khó khăn hơn rất nhiều so với việc từ chối những người khác.
Nhưng cũng không thể cưỡng lại được công việc ưng ý, nhất thời lôi lôi kéo kéo, không tính toán ra được kết quả. Ninh Giác leo lên giường, liếc Tống Thước vài cái, lén lút từ từ, lặng lẽ đến gần, má áp vào cánh tay anh: “Anh ơi.” Kế đến gọi, “Chồng ơi.”
Động tác của Tống Thước hơi dừng lại, đối diện với đôi mắt đen láy, không giấu được cảm xúc của Ninh Giác. Thêm bạn với HR rồi, vui rồi, cảm xúc tràn trề, mới chia sẻ cho Tống Thước một chút, chịu bắt chuyện.
Ninh Giác không có chuyện gì để nói bèn hỏi: “Anh đang bận ạ?”
Tống Thước: “Anh cũng đâu có trợ lý, bận một chút không phải cũng bình thường sao?” Bổ sung thêm, “Không sao, cũng quen rồi.” Một bộ dạng rất kiên cường.
Ninh Giác nhất thời nghẹn lời, Tống Thước đột nhiên cụp mắt: “Sao không sấy tóc?”
Lúc anh đứng dậy tìm máy sấy tóc, Ninh Giác nhìn thấy màn hình máy tính, phía trên tài liệu có dòng chữ buổi họp báo. Ngày đã được xác định, sẽ được tổ chức vào ngày 15 tháng này, tại Trung tâm Hội nghị Triển lãm Quốc tế của thành phố. Sau cơn bão dư luận ảm đạm, buổi họp báo này không nghi ngờ gì nữa chính là một bước ngoặt quan trọng của Hyper.
“Em quên mất.”
Ninh Giác leo xuống mép giường, ngồi ngay ngắn. Máy sấy tóc kêu vù vù, luồng gió ấm nóng, cậu cảm nhận được ngón tay Tống Thước luồn qua tóc, đầu ngón tay thỉnh thoảng lướt qua da đầu, ngưa ngứa. Nhớ lại lúc hai người mới ở chung, Tống Thước đến cả thuốc cũng không biết mua, một bộ dạng cậu ấm mười ngón tay không dính nước xuân, nhưng bây giờ đã chăm sóc mình rất thành thạo, gió nóng sẽ không làm bỏng Ninh Giác.
Cậu ngẩng đầu nhìn Tống Thước, lại sợ tóc đâm vào mắt, đành phải cúi đầu xuống, nắm lấy gấu áo Tống Thước liên tục mân mê.
Sau khi sấy xong, Tống Thước bật lại chiếc laptop đã tắt màn hình, đầu Ninh Giác tựa vào vai anh, giọng điệu lấy lòng: “Đến lúc đó, em ngồi ở đâu ạ?”
Tống Thước chỉ vào sơ đồ chỗ ngồi hình khối màu sắc, vị trí bên phải của hàng thứ hai: “Chỗ này, cách khu vực truyền thông xa, không ồn ào lắm.”
Việc mời Ninh Giác tham gia buổi họp báo, là chuyện đã được xác định từ trước, không liên quan đến mâu thuẫn. Anh thu tay lại, vô tình hỏi: “Bên Duệ Ảnh thế nào rồi?”
“Em kết bạn WeChat với HR rồi.”
“Hẹn được thời gian phỏng vấn chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
“Nếu.” Tống Thước đột nhiên hỏi, “Đến lúc đó, thời gian phỏng vấn và buổi họp báo trùng nhau, cậu chọn cái nào?”
Ninh Giác ngơ ngác, một lần nữa lộ vẻ đắn đo.
Tổng kết kinh nghiệm từ những lần cãi nhau trước đây, Tống Thước nên phát hiện ra, sự cứng rắn không áp dụng được với Ninh Giác, thay vì ra lệnh, yêu cầu, thì sự yếu đuối đúng lúc, có thể vừa tránh được tranh cãi, vừa đạt được mục đích một cách vòng vo. Tiếc là, khoảng thời gian này công việc cần thiết, Tống Thước không thể sốt được, không thể dùng những thủ đoạn trước đây, đành phải dùng lời nói một cách gượng gạo.
Quả nhiên, đối mặt với sự tấn công mềm mỏng bằng lời nói của Tống Thước, Ninh Giác đã có chút dao động. Nói “Sẽ không trùng hợp đến vậy đâu”, rồi lại ôm lấy cánh tay anh: “Tối nay em sẽ làm việc cùng anh!”
Nói là làm cùng, mới 12 giờ, đã không chịu nổi đồng hồ sinh học, đầu ngửa ra sau, ngủ một cách ngon lành.
Nhưng Tống Thước không hề buồn ngủ, sau khi đặt Ninh Giác xuống, mở “Hồ sơ tư vấn tâm lý” ra đọc tiếp. Ở trang thứ 7, anh nhìn thấy dòng chữ về việc tích trữ.
Cạch——
Phòng chứa đồ sáng đèn.
Ngoài một chiếc giường, đã không còn nhìn ra đây vốn là phòng ngủ phụ nữa, dưới đất chất đống vali hành lý, một chiếc ghế thiếu chân, hộp giày đựng giày cũ, hộp dụng cụ, và một vài túi quần áo theo mùa, hơi bừa bộn.
Dựa theo nội dung trong hồ sơ tư vấn, Tống Thước tìm thấy hai chiếc hộp carton nặng trịch bị đè dưới túi quần áo.
Hai chiếc hộp carton này quá bình thường, bên ngoài còn dán cả phiếu giao hàng. Ngày thường lúc dọn dẹp vệ sinh, dù Tống Thước có thông minh đến đâu, cũng không thể liên kết chúng với mức độ lo lắng trước đây của Ninh Giác.
Anh ngồi xổm bên cạnh, từ từ lật xem những đồ vật bên trong.
Vài cuộn giấy chưa mở, vài gói đồ ăn vặt, vài cuốn sổ ghi tên trường đại học… Chiếc hộp này chắc là từ ký túc xá trường đại học mang về.
Tống Thước mở chiếc hộp carton thứ hai, đập vào mắt là một cuốn sổ bìa da của trường trung học Minh Hải, trang đầu ghi “Sinh học bắt buộc 2”, bên trong là những dòng ghi chú viết tay chi chít. Bên cạnh đặt một chồng sách giáo khoa, gần như bao gồm toàn bộ thời kỳ trung học.
Sau khi thi đại học xong, lúc đến thành phố A, Ninh Giác đến cả quần áo cũng không mang theo mấy bộ, nhưng lại mang theo những cuốn sách giáo khoa nặng trịch này, tại sao?
Câu hỏi đơn giản như vậy, Tống Thước đáng lẽ nên hiểu rõ câu trả lời.
——Bởi vì Ninh Giác cho rằng, mình có lẽ vẫn còn dùng đến.
Nếu thi không tốt, Tống Thước vô tình sẽ yêu cầu Ninh Giác học lại một lần nữa, đến thành phố anh ở. Đối với một học sinh hơi ngốc, phương pháp học tập đơn giản như Ninh Giác mà nói, việc đạt được thành tích tốt không phải là chuyện nắm chắc trong tay, nhưng một Tống Thước lúc đó còn chưa học được cách quan tâm, học được cách yêu thương, đã yêu cầu Ninh Giác quá nhiều, lại còn rất ít khi ôm cậu.
Tống Thước cụp mắt, im lặng lật xem sách giáo khoa của Ninh Giác. Lúc mở cuốn sách tiếng Anh tự chọn. Dòng chữ viết bằng bút màu đỏ “Thằng gay chết tiệt”, ngoằn ngoèo, đột ngột nhảy vào mắt Tống Thước.
Hôm sau, Tống Thước một lần nữa ngang nhiên xem trộm tin nhắn của Ninh Giác, phát hiện cậu và HR nói chuyện rất vui vẻ, đã hẹn thời gian trao đổi qua điện thoại.
Thứ Sáu, như thường lệ đón Ninh Giác từ phòng tư vấn tâm lý về, sau khi về đến nhà, Tống Thước lấy lý do “Công ty có việc” để ra ngoài, một lần nữa quay lại phòng tư vấn tâm lý.
Bác sĩ Hà: “Cậu nói, muốn tôi cùng khuyên Ninh Giác, ở lại công ty của cậu?”
Dù có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì năng lực của em ấy có hạn, rất khó đảm đương được công việc của Duệ Ảnh, sau này nếu phỏng vấn thất bại, rất dễ làm tổn thương lòng tự trọng của em ấy. Dù sao thì nhiếp ảnh chỉ là sở thích của em ấy, kiến thức lý thuyết rất khó so sánh được với những người chuyên nghiệp.” Tống Thước nói: “Hơn nữa, cường độ công việc của Duệ Ảnh rất cao, thường xuyên phải đi công tác, em ấy chưa chắc đã chịu đựng nổi, đến nơi khác, cũng không mấy an toàn.”
Bác sĩ Hà: “Cho nên, cậu hy vọng Ninh Giác ở lại công ty của cậu, là vì cảm thấy, cậu ấy ở bên cạnh cậu là an toàn nhất.”
Tống Thước gật đầu. Dường như bác sĩ Hà đã thấu hiểu sự khổ tâm của anh.
Bác sĩ Hà dịu dàng nói: “Nhưng hiện tại bên cạnh cậu ấy, có yếu tố nào không an toàn không?”
“Hiện tại thì không, nhưng không thể đảm bảo sau này.” Tống Thước im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: “Trước đây, có bạn học tống tiền, bắt nạt em ấy.”
Anh nói: “Em ấy sẽ ngủ không ngon giấc.”
Tống Thước nhìn về phía cửa phòng tư vấn tâm lý. Rất nhiều năm trước, Tống Thước đi tàu hỏa ghế đứng cả đêm đẩy cửa phòng ngủ chính, bật đèn, nhìn thấy Ninh Giác ngồi quỳ trên giường, ánh mắt kinh hãi, vành mắt còn vương vệt nước mắt đã khô, dưới mắt thâm đen, những vết thương xanh xanh tím tím sau khi bị đánh, đã chia cắt thế giới của anh thành nhiều mảnh vụn.
Tống Thước nghi ngờ rằng mình đã vô tình sống trong một mảnh vụn nào đó, nên suốt một tuần sau đó, thường xuyên mơ thấy Ninh Giác khóc, nhưng vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh, dỗ dành Ninh Giác đang gặp ác mộng ngủ, ngủ nông đến mức nghe thấy Ninh Giác nửa đêm nói mớ, cũng sẽ giật mình tỉnh dậy, tưởng nhầm cậu muốn ôm.
Sau đó, anh đeo chiếc đồng hồ cơ có cài đặt chương trình định vị, lên cổ tay Ninh Giác, Ninh Giác biến thành một chấm sáng tròn vo, thu nhỏ lại trong mắt anh tồn tại cũng đã gần 5 năm.
Sự thật về rào cản tâm lý cũng chứng minh, Ninh Giác hễ rời khỏi tầm mắt Tống Thước, sẽ bị tổn thương. Tống Thước chỉ có thể cố gắng hết sức che đi những lỗ hổng trên chiếc ô, cùng cậu né tránh cơn mưa lạnh lẽo ẩm ướt.
Bác sĩ Hà: “Trước đây Ninh Giác đã nói với tôi, từ năm 17 tuổi, 2 người đã nương tựa vào nhau mà sống, vẫn luôn sống cùng nhau. Nên cậu cảm thấy bảo vệ Ninh Giác là trách nhiệm của mình, phải không?”
Tống Thước: “Vì tôi là anh trai.”
Anh nhấn mạnh: “Em ấy không có người thân nào thân hơn tôi. Chỉ có tôi bảo vệ em ấy.”
“Nhưng cậu có từng nghĩ, đây có thể là sự bảo vệ quá mức không?”
Tống Thước đang định phủ nhận, thì nhìn thấy bác sĩ Hà mở laptop, sau vài tiếng chuột lách cách liền quay màn hình về phía Tống Thước.
Trong tài liệu Word trên trang máy tính, là những câu hỏi mà Tống Thước đã chuẩn bị sẵn lúc hỏi tình hình sau mỗi lần Ninh Giác kết thúc tư vấn tâm lý——liệu trình chia làm mấy giai đoạn, sau khi khỏi bệnh có khả năng tái phát không, làm thế nào để kịp thời phát hiện tâm lý bài xích của đối phương, làm thế nào để an ủi… Số thứ tự được đánh đến tận 97, lướt hết cũng phải mất một lúc lâu.
Dù là một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, cũng rất khó để trả lời hết một lần, đành phải ghi lại trước, sau đó trả lời Tống Thước từng cái một.
Tống Thước nghẹn lời, nhưng rất nhanh đã nghĩ ra lời giải thích: “Cũng là vì, em ấy quá ngây thơ, quá ngốc, không hề đề phòng ai cả, còn rất yếu đuối, nên rất dễ bị bắt nạt.”
Đồng tìm ra bằng chứng. Một bức ảnh trong điện thoại——trang đầu của một cuốn sách giáo khoa có ghi dòng chữ “Thằng gay chết tiệt”. Tống Thước: “Giống như thế này.”
Bác sĩ Hà cau mày, quan sát một lát, bất ngờ bật cười.
“Nhưng, cậu xem.” Bác sĩ chỉ vào đường gạch ngang màu đen của cây bút trung tính gạch qua chữ “Chết”, và ở góc dưới bên trái, chữ “Sống” nhỏ xíu, mảnh dẻ, rất dễ bị bỏ qua, rõ ràng là nét chữ khác.
“Cậu ấy không phải không hề phai màu sao?”
·
Tút tút——
Sau vài tiếng chuông, điện thoại kết nối, một giọng nam vang lên: “Chào cậu, có phải Ninh Giác không?”
Ninh Giác lắp bắp: “Vâng, là, là tôi, chào anh.”
Mặc dù đi theo con đường giới thiệu nội bộ, nhưng các quy trình tuyển dụng cần thiết vẫn không thiếu một cái nào. Một vòng phỏng vấn qua điện thoại, một vòng thi viết, rồi mới đến phỏng vấn cuối cùng, sau khi đánh giá tổng hợp đạt yêu cầu, mới coi như thông qua.
Hôm nay là thời gian phỏng vấn, dù đã chuẩn bị rất lâu, kiến thức xoay vòng trong đầu, Ninh Giác cũng khó tránh khỏi căng thẳng, thậm chí lòng bàn tay còn ra mồ hôi.
Nhưng không giống như trong tưởng tượng, HR không hề có vẻ bề trên, thái độ ôn hòa, hoàn toàn là một thái độ giao tiếp bình đẳng: “Có thể nói về lý do tại sao cậu muốn đến Duệ Ảnh không?”
Tổng cộng hỏi 5 câu, 3 câu Ninh Giác đã có sự chuẩn bị, những câu còn lại không ngờ còn làm tốt hơn cả mong đợi. Quả nhiên, hôm sau khi kết thúc phỏng vấn qua điện thoại, Ninh Giác nhận được thông báo thi viết và phỏng vấn.
Thi viết và phỏng vấn của Duệ Ảnh được tiến hành trong cùng một ngày, hiệu suất vô cùng cao. Tuy nhiên lúc nhìn thấy ngày tháng, trước mắt Ninh Giác tối sầm lại.
Ngày 15!
Sao lại là ngày 15!
2 giờ chiều bắt đầu, 4 giờ kết thúc thi viết rồi tiến hành phỏng vấn, còn thời gian của buổi họp báo, lại bắt đầu từ 3 giờ chiều.
Vậy mà thật sự để Tống Thước tiên đoán trúng!
Quả nhiên, nên nói những lời may mắn hơn. Ninh Giác tiều tụy gọi điện thoại, cố gắng thương lượng thời gian, tuy nhiên HR trả lời: “Tháng này chúng tôi nhận dự án quay phim cho Liên hoan phim Quốc tế, dự án này có nhiều bên hợp tác, cũng đã xác định rõ thời gian phục vụ, chỉ có ngày 15 là có thời gian rảnh, nếu không tiện, chỉ có thể đợi thông báo sau.”
Cơ hội lần này vốn dĩ là do Chu Dật vất vả giành lấy, đợi thông báo sau, e rằng chẳng khác nào công cốc.
Tống Thước: “Ngày 15?”
“Em sẽ cố gắng viết xong sớm.” Ninh Giác vẻ mặt đáng thương, “Kết thúc sớm, có thể kịp.”
Tống Thước cụp mắt nhìn đối phương. Con ngươi đen láy, đôi môi đỏ mọng, ánh nắng chiếu lên làn da mịn màng, lộ ra lớp lông tơ óng ánh màu vàng.
Một Ninh Giác không hề phai màu.
Sau khi bị bác sĩ Hà từ chối làm thuyết khách, lời nói này, không thể hoàn toàn thuyết phục được Tống Thước. Dù sao thì, trước mặt người khác, và trước mặt mình, mức độ yếu đuối mà Ninh Giác thể hiện là không giống nhau.
Nhưng Tống Thước nên nhận ra, một Ninh Giác vốn lười biếng, sống qua ngày, khoảng thời gian này vì chuẩn bị cho kỳ thi của Duệ Ảnh, đã nỗ lực rất nhiều.
Vừa gặm lại sách chuyên ngành, vừa mua một đống sách lý thuyết nhiếp ảnh, đêm đêm ôn tập đến nửa đêm. Năm 18 tuổi, Tống Thước thúc ép Ninh Giác học thuộc thêm một bài văn cổ, sao cũng không thể ngờ được, có một ngày, ánh đèn nhỏ bé Ninh Giác thắp lên để học bài lúc đêm khuya, sẽ chiếu lên chăn của Tống Thước.
——Cậu quá tha thiết với công việc này, sự yêu thích vượt xa công việc trợ lý, thư ký nhàm chán.
Mà một người theo đuổi không có thân phận, một người anh trai sớm đã mất đi tính hợp pháp, không thể nhân danh sự bảo vệ, mà làm những hành vi ích kỷ. Anh chỉ có thể hỏi: “Phải đi sao?”
“Chắc… là phải đi.” Ninh Giác do dự mở lời, sau đó nói bằng giọng lấy lòng, “Sau này anh không gọi em là ‘Chồng à’, em cũng sẽ đưa thẻ lương cho anh.” Bổ sung thêm, “Em cộng cho anh 520 điểm, giúp anh xoay chuyển tình thế, được không?”
“Được.” Trong lòng Tống Thước dâng lên một cảm giác không nói nên lời, nhưng trên mặt không lộ, chỉ đứng dậy, “Về ôn bài đi, không phải sắp thi rồi sao?”
“A…” Ninh Giác hơi thất vọng, “Biết rồi.”
Hiếm khi Ninh Giác tự mình lựa chọn, lòng dũng cảm khó khăn lắm mới có được, thực ra rất cần sự ủng hộ từ Tống Thước. Nhưng Tống Thước không mấy độ lượng, không ngăn cản đã là khoan dung, việc chủ động đẩy Ninh Giác ra xa khỏi mình, khó tránh khỏi quá khó khăn.
Ngày tháng cận kề, hôm đó, sau khi kết thúc buổi tổng duyệt cuối cùng của buổi họp báo, Tống Thước một mình ở lại văn phòng, đeo tai nghe lên, lặng lẽ nghe đoạn ghi âm thứ ba mà không bị ai quấy rầy.
Cũng là đoạn ghi âm cuối cùng, chỉ có 11 phút.
Ngày ghi âm là đầu tháng 6, mà khoảng thời gian đó, vừa hay cũng là thời gian diễn ra buổi họp báo ra mắt phiên bản mới của “Rỉ Sét”. 5 phút đầu, Phương Danh hỏi thăm tình hình tâm lý gần đây của Ninh Giác——có lẽ vì lúc đó ở hai nơi khác nhau, không có cơ hội thân mật, trạng thái của Ninh Giác khá tốt, giọng điệu cũng vui vẻ.
Lúc 6 phút 03 giây, Phương Danh hỏi: “Nếu phải dùng 3 món đồ để miêu tả bạn đời của cậu, cậu muốn dùng 3 món đồ nào?”
Tống Thước bất giác ngồi thẳng dậy, hơi xoay góc độ của tai nghe, để âm thanh truyền vào rõ hơn, toàn tâm toàn ý.
“Game, bảng điểm và…” Hai từ đầu tiên dễ dàng đưa ra, nhưng từ cuối cùng, Ninh Giác suy nghĩ đến cả một phút, cuối cùng mới nói, “La bàn.”
Đối với mấy món đồ này, Ninh Giác lần lượt giải thích: “Anh ấy rất giỏi chơi game, dù là phó bản nào, cũng có thể nhanh chóng vượt qua. Thành tích xuất sắc, đầu óc thông minh, không cần tốn nhiều công sức, là có thể đạt được thành tích rất cao. Cậu xem video phỏng vấn tôi chia sẻ cho cậu chưa? Rất lợi hại đấy! Đừng quên thả tim nhé.”
Tống Thước bất giác cười, như thể Ninh Giác đang ngồi trong lòng anh, mắt sáng long lanh, khoa tay múa chân khen ngợi.
Sau khi nói xong, âm thanh có một sự im lặng ngắn ngủi, Phương Danh lên tiếng nhắc nhở: “Vậy còn món đồ thứ 3 thì sao, ‘La bàn’ giải thích thế nào?” Cậu dẫn dắt đối phương, “Là nói anh ấy là la bàn của cậu, cung cấp phương hướng cho cậu?”
“Không.” Ninh Giác lập tức phủ nhận, do dự một lát mới mở lời: “Tôi là của anh ấy.”
Phương Danh: “Tại sao lại nói như vậy?”
Vài giây sau, Ninh Giác nói: “Vì anh ấy cần phải biết vị trí của tôi bất cứ lúc nào.”
Động tác gõ nhẹ lên mặt bàn một cách vô thức của Tống Thước bỗng khựng lại.
Gần như cả tim cũng ngừng đập trong một thoáng, nhưng đoạn ghi âm trong tai nghe vẫn đang phát. Phương Danh: “Là anh ấy yêu cầu cậu phải báo cáo vị trí bất cứ lúc nào?”
“Ừm, đúng vậy, chỉ là… gửi tin nhắn, gọi điện các kiểu thôi.” Ninh Giác nói úp mở, rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, “Tôi miêu tả xong rồi, chúng ta chuyển sang câu hỏi tiếp theo đi.”
3 giờ chiều.
Tòa nhà Thúy Nguyên, cửa hàng thời trang nam Trăn Lang tầng 3.
Nhân viên bán hàng: “Bộ này rất hợp với quý khách đấy, trông dáng người thon dài, chững chạc mạnh mẽ, khí chất cả người đều được nâng tầm!”
Ninh Giác mặc bộ vest màu xám đậm, lạc lối trong lời khen ngợi, xoay người trái phải trước gương: “Thật không?”
“Chuyện này có thể giả được sao.” Nhân viên bán hàng lấy ra thêm một chiếc cà vạt lụa đen, “Phối thêm cái này nữa, khí chất ngời ngời! Cả bộ chỉ 2499, lại còn tặng thêm hai đôi tất len, quý khách có muốn xem xét không?”
Giá cả khiến Ninh Giác tỉnh táo lại, cậu lịch sự tỏ ý muốn đi dạo thêm.
Sau khi ra ngoài, giọng nói 3D vòng quanh của nhân viên bán hàng biến mất, tiếng nhạc trong trung tâm thương mại du dương, Ninh Giác nhìn ngày 14 trên điện thoại, đột nhiên nhận ra, mình đối với buổi thi viết và phỏng vấn sắp tới, không còn quá căng thẳng, tương ứng là cũng không còn quá mong đợi nữa.
Bởi vì không nhận được lời chúc phúc của Tống Thước.
Tống Thước là hòn đá chặn ở cửa sông của cậu, là lòng sông vẩn đục dâng lên rồi lại lắng xuống, vì đôi mắt không vui của Tống Thước, Ninh Giác không có cách nào trôi đi được.
Tại sao rõ ràng là do chính mình lựa chọn, mà vẫn không thấy tự do?
Ninh Giác qua lớp kính rộng lớn, trong suốt của trung tâm thương mại, nhìn ra ngoài, đột nhiên nảy sinh một dự cảm rất mạnh——tương lai, mình sẽ phải đối mặt với rất nhiều lựa chọn như vậy.
Mà những lựa chọn này, rất khó đảm bảo, Tống Thước sẽ hoàn toàn tham gia vào tương lai của cậu, cũng giống như cậu sẽ bỏ lỡ buổi họp báo, bỏ lỡ khoảnh khắc Tống Thước tỏa sáng rực rỡ, “Mãi mãi” cũng sẽ trở nên xa vời.
Nhưng, ở chỗ Tống Thước, Ninh Giác vẫn luôn là lựa chọn mặc định. Miếng thịt lớn nhất trong bữa cơm để dành cho Ninh Giác, vị trí có ánh nắng tốt nhất trong văn phòng để dành cho Ninh Giác, tình yêu học được trước tiên thực hành cho Ninh Giác. Nhưng Ninh Giác học cách trưởng thành, việc đầu tiên lại là học cách từ bỏ Tống Thước sao?
Điều này quả thực quá vô lý.
Ninh Giác đi thang cuốn xuống lầu, hai tay trống không, không hề mua đồ vest.
Cậu cuối cùng cũng nhận ra, tình yêu mà từ xưa đến nay người ta ca tụng, hóa ra lúc rơi xuống từng cá nhân, lại không hề quang minh vĩ đại chút nào. Tình yêu là không công bằng, là thiên vị, là sự trừ điểm trong phạm vi lý trí, là sự quay đầu và cộng điểm ngoài phạm vi lý trí.
Cậu vẫn rất muốn ở lại bên cạnh Tống Thước, giống như anh đã chọn cậu, cậu cũng chọn đối phương, không muốn loại bỏ tên Tống Thước trong kế hoạch của mình, không muốn để mãi mãi quá xa vời.
Sau khi xuống lầu, đang định bắt taxi đến tòa nhà văn phòng, đột nhiên, một chiếc xe dừng lại trước mặt, Ninh Giác trợn tròn mắt, sau một hồi ngơ ngác ngắn ngủi liền vui mừng khôn xiết, kéo cửa xe: “Anh ơi! Sao anh đến đây vậy!”
Theo thói quen liếc qua ghế phụ——không có hoa hồng, không có bánh cuộn matcha ngọc bích. Cậu ngồi vào, nhưng Tống Thước không hề nhìn cậu: “Đến trung tâm thương mại mua gì?”
“Định mua một bộ vest, nhưng không có cái nào hợp.” Ninh Giác thở dài một hơi, “Đắt quá, cái em vừa xem lúc nãy phải đến 4 con số, thế mà chỉ tặng có hai đôi tất!”
Tống Thước không nói một lời, im lặng lái xe.
Vốn tưởng sẽ đi về phía tòa nhà văn phòng, hoặc là căn hộ. Tuy nhiên Ninh Giác rất nhanh đã nhận ra, Tống Thước rẽ một cách vô cùng tùy tiện, không hề bật định vị, hoàn toàn dựa vào tâm trạng, giống như không có một điểm đến cụ thể nào. Ninh Giác đang định lên tiếng, đột nhiên nghe thấy Tống Thước hỏi: “Không hỏi anh tại sao lại đến đây đón em à?”
Như thể Tống Thước đang hỏi một câu rất ngớ ngẩn, Ninh Giác nói: “Anh đi ngang qua mà, phải không?” Hỏi tiếp, “Anh cũng đến đây mua đồ ạ?”
Đang chờ đèn đỏ, vì vậy Tống Thước không bỏ lỡ sự lấp lánh thoáng qua trong ánh mắt cậu. Lúc đèn đỏ đếm ngược đến 3, Tống Thước một lần nữa nhìn về phía trước, đồng thời hỏi: “Em biết từ khi nào, anh đã cài đặt chương trình định vị trong điện thoại của em?”
Ninh Giác sững người, theo bản năng phủ nhận: “Em không biết!” Sau khi nhận ra mình đã nói gì, rõ ràng trở nên hoảng loạn, mắt cũng liếc ngang liếc dọc, “Có à? Định, định vị gì… Em không biết.”
Suy đoán trong lòng đã được xác thực, có được câu trả lời. Tim Tống Thước hơi chùng xuống, nghĩ:
Chẳng trách——
Chẳng trách lúc tìm thấy Ninh Giác ở siêu thị mới mở, cậu không hề có chút kinh ngạc nào. Chẳng trách trước đây lúc thú nhận, Ninh Giác không hỏi Tống Thước làm sao tìm được phòng học của họ, nghe được cuộc đối thoại. Chẳng trách rất nhiều rất nhiều lần, lúc Tống Thước lấy lý do bất ngờ, đến đón Ninh Giác, cậu chưa từng hỏi Tống Thước tại sao lại đúng giờ, đúng điểm như vậy.
Tống Thước có quá nhiều sơ suất.
Một Tống Thước giỏi che giấu, lừa dối, rất nhiều lúc, ngược lại sẽ vì thông minh, chỉ chú trọng logic, mà không thể bù đắp được rất nhiều chi tiết cơ bản.
Có lẽ sau khi phản ứng lại, những lời nói cố gắng che giấu của mình, tương đương với việc tự khai. Giọng Ninh Giác liền yếu đi, không còn phản bác nữa. Mãi cho đến khi xe dừng lại ven đường, cậu nắm lấy tay Tống Thước, nói một câu không đầu không cuối: “Anh yên tâm, em không nói cho người khác biết đâu.”
Ninh Giác đến gần hơn một chút, hạ thấp giọng, rõ ràng trong xe chỉ có hai người họ, nhưng lại dùng âm lượng sợ người khác nghe thấy: “Anh sẽ không ngồi tù đâu.”
Tống Thước khựng lại: “…Ngồi tù?”
“Trước đây Tiền Dương bọn họ đã nói với em, những chuyện xâm phạm quyền riêng tư như camera giám sát, chương trình định vị, đều là phạm pháp.” Ninh Giác nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay anh, như đang an ủi, giọng điệu quả quyết, “Đừng sợ, em không nói cho người khác biết, cũng không để người khác động vào điện thoại của em. Anh an toàn lắm.”
Cảm giác ấm áp, mềm mại trên mu bàn tay, như một ngọn lửa hủy diệt men theo mạch máu, một mạch đốt cháy đến tận tim, mang đến sự rung động khó tả, Tống Thước nghĩ đến một khả năng hoang đường, không thể tin nổi: “Em… đang bảo vệ anh?”
“Vâng.” Ninh Giác rất đáng tin cậy gật đầu, “Em bảo vệ anh.”
Hai chữ “Bảo vệ” này vừa thốt ra, gần như tạo ra cảm giác nực cười. Một Tống Thước vốn luôn tự cho mình là toàn năng, mạnh mẽ, vậy mà lại đang được một Ninh Giác mà anh cho là yếu đuối bảo vệ.
Tống Thước gần như không biết nên nói gì, im lặng một lúc: “Tại sao không nói cho anh biết? Không nói cho anh biết, em đã phát hiện ra, để anh gỡ xuống.”
“Vì anh rất muốn nhìn em mà.” Ninh Giác giải thích, “Em sợ nói cho anh biết, anh sẽ cài đặt định vị ở những nơi khác,nhỡ cài vào quần áo, lót giày… em không để ý, quá dễ bị người khác phát hiện.”
Nhất thời, Tống Thước nhìn Ninh Giác, bỗng cảm thấy xa lạ, liền hỏi: “Sao em đoán ra được?”
Ninh Giác nói: “Trước đây có một lần anh đến trường đón em, nhưng lần đó lớp học đột ngột đổi phòng, nhưng anh vẫn tìm được em, em liền đoán ra.” Lại hỏi Tống Thước: “Nhưng chắc không có nghe lén phải không? Vì lần đó em nói với điện thoại muốn ăn bánh cuộn matcha ngọc bích, nhưng tối anh không mang về cho em.”
Tống Thước nhất thời không nói nên lời. Một Ninh Giác vụng về, hay nói hớ hênh, hiếm khi thông minh, vì để bảo vệ Tống Thước đã khổ tâm dàn dựng. Một mình giữ kín bí mật, ngay cả lúc tư vấn tâm lý, cũng vô cùng cẩn thận, không chịu tiết lộ. Đột nhiên, Tống Thước nhớ đến những dòng chữ trên trang bìa cuốn sách tiếng Anh.
7 năm trôi qua, màu đỏ hơi phai nhạt, giấy cũng đã ố vàng, chỉ có màu đen là rõ ràng đậm nét.
Chỉ là những nét chữ màu đen quá mảnh, quá nhỏ, run rẩy, khiến người khác có sự phán đoán sai lầm là yếu đuối, bất lực, sẽ tan biến bất cứ lúc nào. Tuy nhiên trên thực tế, màu đen sẽ không bị các màu khác che lấp, không dễ phai, có thể kiên cường, dẻo dai lưu lại rất lâu trên những trang giấy ố vàng giòn tan, trở thành người chiến thắng sống sót đến cuối cùng.
Cho nên, Ninh Giác không hề yếu đuối, yếu đuối chỉ là đặc điểm mà Tống Thước hy vọng.
Anh hy vọng Ninh Giác chỉ có thể than khổ với Tống Thước, hy vọng chỉ có Tống Thước mới có thể mở được cánh cửa đóng chặt đó, nhìn thấy những vết thương trên mặt cậu, chỉ có Tống Thước mới có thể như một người anh hùng bất khả chiến bại, vì cậu mà dọn sạch mọi chướng ngại vật, cỏ dại, gốc cây.
Anh hy vọng nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của Ninh Giác, sự dựa dẫm mãi mãi, lại hy vọng Ninh Giác không bị tổn thương, nên đã thay cậu quyết định tất cả.
Nhưng đó chỉ là ảo giác, dù không có Tống Thước, một Ninh Giác chịu đựng sự tủi thân, thực ra cũng chỉ trốn trong chăn khóc 2 ngày. Một Ninh Giác từ nhỏ chưa từng nếm trải nhiều vị ngọt, nhưng biết cách tự cứu hơn bất kỳ ai, cậu sẽ phản kháng, sẽ tranh đấu. Giống như việc giải mẫn cảm thất bại, cậu cũng sẽ thử những phương pháp mới hết lần này đến lần khác, mãi cho đến khi tìm được một con đường bằng phẳng, để có thể gượng dậy bước tiếp.
Tống Thước chỉ là vào một thời điểm thích hợp, đã kịp thời bật đèn trong phòng cho cậu.
Vậy nên, không cần phải lo lắng cho Ninh Giác, xương cốt của cậu cứng rắn, mắt sáng ngời. Tương lai, mưa gió vẫn sẽ thổi đến từ bốn phương tám hướng, cậu vẫn sẽ bị thương, đầu gối va đến chảy máu, rơi rất nhiều nước mắt, đây là điều không thể tránh khỏi. Vì vậy thứ cậu cần không phải là giải pháp tối ưu nhất, mà là một điểm tựa sau cùng. Cũng không cần phải lo lắng, Tống Thước không trở thành anh hùng, thì sẽ không thể sở hữu Ninh Giác mãi mãi, bởi vì tình yêu mới là mỏ neo vĩnh cửu, chỉ cần Tống Thước ở nhà, Ninh Giác sẽ đúng giờ trở về, Tống Thước chỉ cần bôi thuốc cho cậu, ôm cậu một cái là đủ.
Mãi không nghe thấy tiếng trả lời, Ninh Giác nhìn thoáng qua Tống Thước——cau mày, cụp mắt, hình như lại đang không vui. Cậu suy nghĩ một lúc, đưa tay ra, khuỷu tay đặt lên vách ngăn giữa ghế lái và ghế phụ: “Chúng ta chơi một trò chơi nhé!”
Tống Thước khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình: “…Gì?”
“Vật tay.” Ninh Giác nói, “Ai thua, thì phải đồng ý với đối phương một yêu cầu, thế nào?” Cậu uyển chuyển ám chỉ đối phương, tầm quan trọng của cuộc thi này, “Làm trợ lý cũng được đó.”
Tống Thước tưởng mình nghe nhầm, lặp lại: “Em? Vật tay với anh?”
“Ừm!” Ninh Giác ra sức gật đầu, “Nào!”
Tống Thước nhìn cẳng tay không chút liên quan đến sự cường tráng của cậu, xương cổ tay lồi lên, hiểu rõ đây là một cuộc thi không cần nghi ngờ. Tống Thước đến cả tay cũng to hơn cậu rất nhiều, lòng bàn tay ấm áp khô ráo, vững chãi mạnh mẽ. Chẳng lẽ Ninh Giác không biết, cậu gần như là đang trải sẵn chiến thắng ra trước mặt Tống Thước sao?
Cậu hiểu rõ nhất, cậu chỉ là không thể từ bỏ sở thích, cũng không thể từ bỏ người yêu, đành phải dùng cách đối đầu, để xua tan đi chút do dự cuối cùng của mình.
Khuỷu tay Tống Thước đặt trên đùi mình, hướng về phía trước nắm lấy tay Ninh Giác.
Ninh Giác hít một hơi thật sâu: “3, 2, 1——”
Đã chuẩn bị sẵn sàng dốc hết sức lực, tuy nhiên vừa mới dùng sức, Ninh Giác lại không tốn chút sức lực nào, đã vật thắng Tống Thước. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Tống Thước, tưởng anh hiểu lầm luật chơi: “3 hiệp thắng 2 phải không? Thôi được, vậy chúng ta làm lại một lần——”
“Không cần.”
Ngón tay Tống Thước luồn vào kẽ ngón Ninh Giác, mười ngón tay đan vào nhau. Anh chăm chú nhìn Ninh Giác, khẽ nói: “Làm những gì em muốn đi.”
______________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
2 chương gộp 1! Thực ra easter egg này đã được cài cắm từ lâu rồi ∠( ᐛ 」∠)_ nhưng đều rất kín đáo…
Bình luận, ít ỏi, tim, tan nát.
Có ai muốn khen ngợi vị vua lắm chữ này không…p dụng cụ, và một vài túi quần áo theo mùa, hơi bừa bộn.
Dựa theo nội dung trong hồ sơ tư vấn, Tống Thước tìm thấy hai chiếc hộp carton nặng trịch bị đè dưới túi quần áo.
Hai chiếc hộp carton này quá bình thường, bên ngoài còn dán cả phiếu giao hàng. Ngày thường lúc dọn dẹp vệ sinh, dù Tống Thước có thông minh đến đâu, cũng không thể liên kết chúng với mức độ lo lắng trước đây của Ninh Giác.
Anh ngồi xổm bên cạnh, từ từ lật xem những đồ vật bên trong.
Vài cuộn giấy chưa mở, vài gói đồ ăn vặt, vài cuốn sổ ghi tên trường đại học… Chiếc hộp này chắc là từ ký túc xá trường đại học mang về.
Tống Thước mở chiếc hộp carton thứ hai, đập vào mắt là một cuốn sổ bìa da của trường trung học Minh Hải, trang đầu ghi “Sinh học bắt buộc 2”, bên trong là những dòng ghi chú viết tay chi chít. Bên cạnh đặt một chồng sách giáo khoa, gần như bao gồm toàn bộ thời kỳ trung học.
Sau khi thi đại học xong, lúc đến thành phố A, Ninh Giác đến cả quần áo cũng không mang theo mấy bộ, nhưng lại mang theo những cuốn sách giáo khoa nặng trịch này, tại sao?
Câu hỏi đơn giản như vậy, Tống Thước đáng lẽ nên hiểu rõ câu trả lời.
——Bởi vì Ninh Giác cho rằng, mình có lẽ vẫn còn dùng đến.
Nếu thi không tốt, Tống Thước vô tình sẽ yêu cầu Ninh Giác học lại một lần nữa, đến thành phố anh ở. Đối với một học sinh hơi ngốc, phương pháp học tập đơn giản như Ninh Giác mà nói, việc đạt được thành tích tốt không phải là chuyện nắm chắc trong tay, nhưng một Tống Thước lúc đó còn chưa học được cách quan tâm, học được cách yêu thương, đã yêu cầu Ninh Giác quá nhiều, lại còn rất ít khi ôm cậu.
Tống Thước cụp mắt, im lặng lật xem sách giáo khoa của Ninh Giác. Lúc mở cuốn sách tiếng Anh tự chọn. Dòng chữ viết bằng bút màu đỏ “Thằng gay chết tiệt”, ngoằn ngoèo, đột ngột nhảy vào mắt Tống Thước.
Hôm sau, Tống Thước một lần nữa ngang nhiên xem trộm tin nhắn của Ninh Giác, phát hiện cậu và HR nói chuyện rất vui vẻ, đã hẹn thời gian trao đổi qua điện thoại.
Thứ Sáu, như thường lệ đón Ninh Giác từ phòng tư vấn tâm lý về, sau khi về đến nhà, Tống Thước lấy lý do “Công ty có việc” để ra ngoài, một lần nữa quay lại phòng tư vấn tâm lý.
Bác sĩ Hà: “Cậu nói, muốn tôi cùng khuyên Ninh Giác, ở lại công ty của cậu?”
Dù có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì năng lực của em ấy có hạn, rất khó đảm đương được công việc của Duệ Ảnh, sau này nếu phỏng vấn thất bại, rất dễ làm tổn thương lòng tự trọng của em ấy. Dù sao thì nhiếp ảnh chỉ là sở thích của em ấy, kiến thức lý thuyết rất khó so sánh được với những người chuyên nghiệp.” Tống Thước nói: “Hơn nữa, cường độ công việc của Duệ Ảnh rất cao, thường xuyên phải đi công tác, em ấy chưa chắc đã chịu đựng nổi, đến nơi khác, cũng không mấy an toàn.”
Bác sĩ Hà: “Cho nên, cậu hy vọng Ninh Giác ở lại công ty của cậu, là vì cảm thấy, cậu ấy ở bên cạnh cậu là an toàn nhất.”
Tống Thước gật đầu. Dường như bác sĩ Hà đã thấu hiểu sự khổ tâm của anh.
Bác sĩ Hà dịu dàng nói: “Nhưng hiện tại bên cạnh cậu ấy, có yếu tố nào không an toàn không?”
“Hiện tại thì không, nhưng không thể đảm bảo sau này.” Tống Thước im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: “Trước đây, có bạn học tống tiền, bắt nạt em ấy.”
Anh nói: “Em ấy sẽ ngủ không ngon giấc.”
Tống Thước nhìn về phía cửa phòng tư vấn tâm lý. Rất nhiều năm trước, Tống Thước đi tàu hỏa ghế đứng cả đêm đẩy cửa phòng ngủ chính, bật đèn, nhìn thấy Ninh Giác ngồi quỳ trên giường, ánh mắt kinh hãi, vành mắt còn vương vệt nước mắt đã khô, dưới mắt thâm đen, những vết thương xanh xanh tím tím sau khi bị đánh, đã chia cắt thế giới của anh thành nhiều mảnh vụn.
Tống Thước nghi ngờ rằng mình đã vô tình sống trong một mảnh vụn nào đó, nên suốt một tuần sau đó, thường xuyên mơ thấy Ninh Giác khóc, nhưng vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh, dỗ dành Ninh Giác đang gặp ác mộng ngủ, ngủ nông đến mức nghe thấy Ninh Giác nửa đêm nói mớ, cũng sẽ giật mình tỉnh dậy, tưởng nhầm cậu muốn ôm.
Sau đó, anh đeo chiếc đồng hồ cơ có cài đặt chương trình định vị, lên cổ tay Ninh Giác, Ninh Giác biến thành một chấm sáng tròn vo, thu nhỏ lại trong mắt anh tồn tại cũng đã gần 5 năm.
Sự thật về rào cản tâm lý cũng chứng minh, Ninh Giác hễ rời khỏi tầm mắt Tống Thước, sẽ bị tổn thương. Tống Thước chỉ có thể cố gắng hết sức che đi những lỗ hổng trên chiếc ô, cùng cậu né tránh cơn mưa lạnh lẽo ẩm ướt.
Bác sĩ Hà: “Trước đây Ninh Giác đã nói với tôi, từ năm 17 tuổi, 2 người đã nương tựa vào nhau mà sống, vẫn luôn sống cùng nhau. Nên cậu cảm thấy bảo vệ Ninh Giác là trách nhiệm của mình, phải không?”
Tống Thước: “Vì tôi là anh trai.”
Anh nhấn mạnh: “Em ấy không có người thân nào thân hơn tôi. Chỉ có tôi bảo vệ em ấy.”
“Nhưng cậu có từng nghĩ, đây có thể là sự bảo vệ quá mức không?”
Tống Thước đang định phủ nhận, thì nhìn thấy bác sĩ Hà mở laptop, sau vài tiếng chuột lách cách liền quay màn hình về phía Tống Thước.
Trong tài liệu Word trên trang máy tính, là những câu hỏi mà Tống Thước đã chuẩn bị sẵn lúc hỏi tình hình sau mỗi lần Ninh Giác kết thúc tư vấn tâm lý——liệu trình chia làm mấy giai đoạn, sau khi khỏi bệnh có khả năng tái phát không, làm thế nào để kịp thời phát hiện tâm lý bài xích của đối phương, làm thế nào để an ủi… Số thứ tự được đánh đến tận 97, lướt hết cũng phải mất một lúc lâu.
Dù là một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, cũng rất khó để trả lời hết một lần, đành phải ghi lại trước, sau đó trả lời Tống Thước từng cái một.
Tống Thước nghẹn lời, nhưng rất nhanh đã nghĩ ra lời giải thích: “Cũng là vì, em ấy quá ngây thơ, quá ngốc, không hề đề phòng ai cả, còn rất yếu đuối, nên rất dễ bị bắt nạt.”
Đồng tìm ra bằng chứng. Một bức ảnh trong điện thoại——trang đầu của một cuốn sách giáo khoa có ghi dòng chữ “Thằng gay chết tiệt”. Tống Thước: “Giống như thế này.”
Bác sĩ Hà cau mày, quan sát một lát, bất ngờ bật cười.
“Nhưng, cậu xem.” Bác sĩ chỉ vào đường gạch ngang màu đen của cây bút trung tính gạch qua chữ “Chết”, và ở góc dưới bên trái, chữ “Sống” nhỏ xíu, mảnh dẻ, rất dễ bị bỏ qua, rõ ràng là nét chữ khác.
“Cậu ấy không phải không hề phai màu sao?”
·
Tút tút——
Sau vài tiếng chuông, điện thoại kết nối, một giọng nam vang lên: “Chào cậu, có phải Ninh Giác không?”
Ninh Giác lắp bắp: “Vâng, là, là tôi, chào anh.”
Mặc dù đi theo con đường giới thiệu nội bộ, nhưng các quy trình tuyển dụng cần thiết vẫn không thiếu một cái nào. Một vòng phỏng vấn qua điện thoại, một vòng thi viết, rồi mới đến phỏng vấn cuối cùng, sau khi đánh giá tổng hợp đạt yêu cầu, mới coi như thông qua.
Hôm nay là thời gian phỏng vấn, dù đã chuẩn bị rất lâu, kiến thức xoay vòng trong đầu, Ninh Giác cũng khó tránh khỏi căng thẳng, thậm chí lòng bàn tay còn ra mồ hôi.
Nhưng không giống như trong tưởng tượng, HR không hề có vẻ bề trên, thái độ ôn hòa, hoàn toàn là một thái độ giao tiếp bình đẳng: “Có thể nói về lý do tại sao cậu muốn đến Duệ Ảnh không?”
Tổng cộng hỏi 5 câu, 3 câu Ninh Giác đã có sự chuẩn bị, những câu còn lại không ngờ còn làm tốt hơn cả mong đợi. Quả nhiên, hôm sau khi kết thúc phỏng vấn qua điện thoại, Ninh Giác nhận được thông báo thi viết và phỏng vấn.
Thi viết và phỏng vấn của Duệ Ảnh được tiến hành trong cùng một ngày, hiệu suất vô cùng cao. Tuy nhiên lúc nhìn thấy ngày tháng, trước mắt Ninh Giác tối sầm lại.
Ngày 15!
Sao lại là ngày 15!
2 giờ chiều bắt đầu, 4 giờ kết thúc thi viết rồi tiến hành phỏng vấn, còn thời gian của buổi họp báo, lại bắt đầu từ 3 giờ chiều.
Vậy mà thật sự để Tống Thước tiên đoán trúng!
Quả nhiên, nên nói những lời may mắn hơn. Ninh Giác tiều tụy gọi điện thoại, cố gắng thương lượng thời gian, tuy nhiên HR trả lời: “Tháng này chúng tôi nhận dự án quay phim cho Liên hoan phim Quốc tế, dự án này có nhiều bên hợp tác, cũng đã xác định rõ thời gian phục vụ, chỉ có ngày 15 là có thời gian rảnh, nếu không tiện, chỉ có thể đợi thông báo sau.”
Cơ hội lần này vốn dĩ là do Chu Dật vất vả giành lấy, đợi thông báo sau, e rằng chẳng khác nào công cốc.
Tống Thước: “Ngày 15?”
“Em sẽ cố gắng viết xong sớm.” Ninh Giác vẻ mặt đáng thương, “Kết thúc sớm, có thể kịp.”
Tống Thước cụp mắt nhìn đối phương. Con ngươi đen láy, đôi môi đỏ mọng, ánh nắng chiếu lên làn da mịn màng, lộ ra lớp lông tơ óng ánh màu vàng.
Một Ninh Giác không hề phai màu.
Sau khi bị bác sĩ Hà từ chối làm thuyết khách, lời nói này, không thể hoàn toàn thuyết phục được Tống Thước. Dù sao thì, trước mặt người khác, và trước mặt mình, mức độ yếu đuối mà Ninh Giác thể hiện là không giống nhau.
Nhưng Tống Thước nên nhận ra, một Ninh Giác vốn lười biếng, sống qua ngày, khoảng thời gian này vì chuẩn bị cho kỳ thi của Duệ Ảnh, đã nỗ lực rất nhiều.
Vừa gặm lại sách chuyên ngành, vừa mua một đống sách lý thuyết nhiếp ảnh, đêm đêm ôn tập đến nửa đêm. Năm 18 tuổi, Tống Thước thúc ép Ninh Giác học thuộc thêm một bài văn cổ, sao cũng không thể ngờ được, có một ngày, ánh đèn nhỏ bé Ninh Giác thắp lên để học bài lúc đêm khuya, sẽ chiếu lên chăn của Tống Thước.
——Cậu quá tha thiết với công việc này, sự yêu thích vượt xa công việc trợ lý, thư ký nhàm chán.
Mà một người theo đuổi không có thân phận, một người anh trai sớm đã mất đi tính hợp pháp, không thể nhân danh sự bảo vệ, mà làm những hành vi ích kỷ. Anh chỉ có thể hỏi: “Phải đi sao?”
“Chắc… là phải đi.” Ninh Giác do dự mở lời, sau đó nói bằng giọng lấy lòng, “Sau này anh không gọi em là ‘Chồng à’, em cũng sẽ đưa thẻ lương cho anh.” Bổ sung thêm, “Em cộng cho anh 520 điểm, giúp anh xoay chuyển tình thế, được không?”
“Được.” Trong lòng Tống Thước dâng lên một cảm giác không nói nên lời, nhưng trên mặt không lộ, chỉ đứng dậy, “Về ôn bài đi, không phải sắp thi rồi sao?”
“A…” Ninh Giác hơi thất vọng, “Biết rồi.”
Hiếm khi Ninh Giác tự mình lựa chọn, lòng dũng cảm khó khăn lắm mới có được, thực ra rất cần sự ủng hộ từ Tống Thước. Nhưng Tống Thước không mấy độ lượng, không ngăn cản đã là khoan dung, việc chủ động đẩy Ninh Giác ra xa khỏi mình, khó tránh khỏi quá khó khăn.
Ngày tháng cận kề, hôm đó, sau khi kết thúc buổi tổng duyệt cuối cùng của buổi họp báo, Tống Thước một mình ở lại văn phòng, đeo tai nghe lên, lặng lẽ nghe đoạn ghi âm thứ ba mà không bị ai quấy rầy.
Cũng là đoạn ghi âm cuối cùng, chỉ có 11 phút.
Ngày ghi âm là đầu tháng 6, mà khoảng thời gian đó, vừa hay cũng là thời gian diễn ra buổi họp báo ra mắt phiên bản mới của “Rỉ Sét”. 5 phút đầu, Phương Danh hỏi thăm tình hình tâm lý gần đây của Ninh Giác——có lẽ vì lúc đó ở hai nơi khác nhau, không có cơ hội thân mật, trạng thái của Ninh Giác khá tốt, giọng điệu cũng vui vẻ.
Lúc 6 phút 03 giây, Phương Danh hỏi: “Nếu phải dùng 3 món đồ để miêu tả bạn đời của cậu, cậu muốn dùng 3 món đồ nào?”
Tống Thước bất giác ngồi thẳng dậy, hơi xoay góc độ của tai nghe, để âm thanh truyền vào rõ hơn, toàn tâm toàn ý.
“Game, bảng điểm và…” Hai từ đầu tiên dễ dàng đưa ra, nhưng từ cuối cùng, Ninh Giác suy nghĩ đến cả một phút, cuối cùng mới nói, “La bàn.”
Đối với mấy món đồ này, Ninh Giác lần lượt giải thích: “Anh ấy rất giỏi chơi game, dù là phó bản nào, cũng có thể nhanh chóng vượt qua. Thành tích xuất sắc, đầu óc thông minh, không cần tốn nhiều công sức, là có thể đạt được thành tích rất cao. Cậu xem video phỏng vấn tôi chia sẻ cho cậu chưa? Rất lợi hại đấy! Đừng quên thả tim nhé.”
Tống Thước bất giác cười, như thể Ninh Giác đang ngồi trong lòng anh, mắt sáng long lanh, khoa tay múa chân khen ngợi.
Sau khi nói xong, âm thanh có một sự im lặng ngắn ngủi, Phương Danh lên tiếng nhắc nhở: “Vậy còn món đồ thứ 3 thì sao, ‘La bàn’ giải thích thế nào?” Cậu dẫn dắt đối phương, “Là nói anh ấy là la bàn của cậu, cung cấp phương hướng cho cậu?”
“Không.” Ninh Giác lập tức phủ nhận, do dự một lát mới mở lời: “Tôi là của anh ấy.”
Phương Danh: “Tại sao lại nói như vậy?”
Vài giây sau, Ninh Giác nói: “Vì anh ấy cần phải biết vị trí của tôi bất cứ lúc nào.”
Động tác gõ nhẹ lên mặt bàn một cách vô thức của Tống Thước bỗng khựng lại.
Gần như cả tim cũng ngừng đập trong một thoáng, nhưng đoạn ghi âm trong tai nghe vẫn đang phát. Phương Danh: “Là anh ấy yêu cầu cậu phải báo cáo vị trí bất cứ lúc nào?”
“Ừm, đúng vậy, chỉ là… gửi tin nhắn, gọi điện các kiểu thôi.” Ninh Giác nói úp mở, rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, “Tôi miêu tả xong rồi, chúng ta chuyển sang câu hỏi tiếp theo đi.”
3 giờ chiều.
Tòa nhà Thúy Nguyên, cửa hàng thời trang nam Trăn Lang tầng 3.
Nhân viên bán hàng: “Bộ này rất hợp với quý khách đấy, trông dáng người thon dài, chững chạc mạnh mẽ, khí chất cả người đều được nâng tầm!”
Ninh Giác mặc bộ vest màu xám đậm, lạc lối trong lời khen ngợi, xoay người trái phải trước gương: “Thật không?”
“Chuyện này có thể giả được sao.” Nhân viên bán hàng lấy ra thêm một chiếc cà vạt lụa đen, “Phối thêm cái này nữa, khí chất ngời ngời! Cả bộ chỉ 2499, lại còn tặng thêm hai đôi tất len, quý khách có muốn xem xét không?”
Giá cả khiến Ninh Giác tỉnh táo lại, cậu lịch sự tỏ ý muốn đi dạo thêm.
Sau khi ra ngoài, giọng nói 3D vòng quanh của nhân viên bán hàng biến mất, tiếng nhạc trong trung tâm thương mại du dương, Ninh Giác nhìn ngày 14 trên điện thoại, đột nhiên nhận ra, mình đối với buổi thi viết và phỏng vấn sắp tới, không còn quá căng thẳng, tương ứng là cũng không còn quá mong đợi nữa.
Bởi vì không nhận được lời chúc phúc của Tống Thước.
Tống Thước là hòn đá chặn ở cửa sông của cậu, là lòng sông vẩn đục dâng lên rồi lại lắng xuống, vì đôi mắt không vui của Tống Thước, Ninh Giác không có cách nào trôi đi được.
Tại sao rõ ràng là do chính mình lựa chọn, mà vẫn không thấy tự do?
Ninh Giác qua lớp kính rộng lớn, trong suốt của trung tâm thương mại, nhìn ra ngoài, đột nhiên nảy sinh một dự cảm rất mạnh——tương lai, mình sẽ phải đối mặt với rất nhiều lựa chọn như vậy.
Mà những lựa chọn này, rất khó đảm bảo, Tống Thước sẽ hoàn toàn tham gia vào tương lai của cậu, cũng giống như cậu sẽ bỏ lỡ buổi họp báo, bỏ lỡ khoảnh khắc Tống Thước tỏa sáng rực rỡ, “Mãi mãi” cũng sẽ trở nên xa vời.
Nhưng, ở chỗ Tống Thước, Ninh Giác vẫn luôn là lựa chọn mặc định. Miếng thịt lớn nhất trong bữa cơm để dành cho Ninh Giác, vị trí có ánh nắng tốt nhất trong văn phòng để dành cho Ninh Giác, tình yêu học được trước tiên thực hành cho Ninh Giác. Nhưng Ninh Giác học cách trưởng thành, việc đầu tiên lại là học cách từ bỏ Tống Thước sao?
Điều này quả thực quá vô lý.
Ninh Giác đi thang cuốn xuống lầu, hai tay trống không, không hề mua đồ vest.
Cậu cuối cùng cũng nhận ra, tình yêu mà từ xưa đến nay người ta ca tụng, hóa ra lúc rơi xuống từng cá nhân, lại không hề quang minh vĩ đại chút nào. Tình yêu là không công bằng, là thiên vị, là sự trừ điểm trong phạm vi lý trí, là sự quay đầu và cộng điểm ngoài phạm vi lý trí.
Cậu vẫn rất muốn ở lại bên cạnh Tống Thước, giống như anh đã chọn cậu, cậu cũng chọn đối phương, không muốn loại bỏ tên Tống Thước trong kế hoạch của mình, không muốn để mãi mãi quá xa vời.
Sau khi xuống lầu, đang định bắt taxi đến tòa nhà văn phòng, đột nhiên, một chiếc xe dừng lại trước mặt, Ninh Giác trợn tròn mắt, sau một hồi ngơ ngác ngắn ngủi liền vui mừng khôn xiết, kéo cửa xe: “Anh ơi! Sao anh đến đây vậy!”
Theo thói quen liếc qua ghế phụ——không có hoa hồng, không có bánh cuộn matcha ngọc bích. Cậu ngồi vào, nhưng Tống Thước không hề nhìn cậu: “Đến trung tâm thương mại mua gì?”
“Định mua một bộ vest, nhưng không có cái nào hợp.” Ninh Giác thở dài một hơi, “Đắt quá, cái em vừa xem lúc nãy phải đến 4 con số, thế mà chỉ tặng có hai đôi tất!”
Tống Thước không nói một lời, im lặng lái xe.
Vốn tưởng sẽ đi về phía tòa nhà văn phòng, hoặc là căn hộ. Tuy nhiên Ninh Giác rất nhanh đã nhận ra, Tống Thước rẽ một cách vô cùng tùy tiện, không hề bật định vị, hoàn toàn dựa vào tâm trạng, giống như không có một điểm đến cụ thể nào. Ninh Giác đang định lên tiếng, đột nhiên nghe thấy Tống Thước hỏi: “Không hỏi anh tại sao lại đến đây đón em à?”
Như thể Tống Thước đang hỏi một câu rất ngớ ngẩn, Ninh Giác nói: “Anh đi ngang qua mà, phải không?” Hỏi tiếp, “Anh cũng đến đây mua đồ ạ?”
Đang chờ đèn đỏ, vì vậy Tống Thước không bỏ lỡ sự lấp lánh thoáng qua trong ánh mắt cậu. Lúc đèn đỏ đếm ngược đến 3, Tống Thước một lần nữa nhìn về phía trước, đồng thời hỏi: “Em biết từ khi nào, anh đã cài đặt chương trình định vị trong điện thoại của em?”
Ninh Giác sững người, theo bản năng phủ nhận: “Em không biết!” Sau khi nhận ra mình đã nói gì, rõ ràng trở nên hoảng loạn, mắt cũng liếc ngang liếc dọc, “Có à? Định, định vị gì… Em không biết.”
Suy đoán trong lòng đã được xác thực, có được câu trả lời. Tim Tống Thước hơi chùng xuống, nghĩ:
Chẳng trách——
Chẳng trách lúc tìm thấy Ninh Giác ở siêu thị mới mở, cậu không hề có chút kinh ngạc nào. Chẳng trách trước đây lúc thú nhận, Ninh Giác không hỏi Tống Thước làm sao tìm được phòng học của họ, nghe được cuộc đối thoại. Chẳng trách rất nhiều rất nhiều lần, lúc Tống Thước lấy lý do bất ngờ, đến đón Ninh Giác, cậu chưa từng hỏi Tống Thước tại sao lại đúng giờ, đúng điểm như vậy.
Tống Thước có quá nhiều sơ suất.
Một Tống Thước giỏi che giấu, lừa dối, rất nhiều lúc, ngược lại sẽ vì thông minh, chỉ chú trọng logic, mà không thể bù đắp được rất nhiều chi tiết cơ bản.
Có lẽ sau khi phản ứng lại, những lời nói cố gắng che giấu của mình, tương đương với việc tự khai. Giọng Ninh Giác liền yếu đi, không còn phản bác nữa. Mãi cho đến khi xe dừng lại ven đường, cậu nắm lấy tay Tống Thước, nói một câu không đầu không cuối: “Anh yên tâm, em không nói cho người khác biết đâu.”
Ninh Giác đến gần hơn một chút, hạ thấp giọng, rõ ràng trong xe chỉ có hai người họ, nhưng lại dùng âm lượng sợ người khác nghe thấy: “Anh sẽ không ngồi tù đâu.”
Tống Thước khựng lại: “…Ngồi tù?”
“Trước đây Tiền Dương bọn họ đã nói với em, những chuyện xâm phạm quyền riêng tư như camera giám sát, chương trình định vị, đều là phạm pháp.” Ninh Giác nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay anh, như đang an ủi, giọng điệu quả quyết, “Đừng sợ, em không nói cho người khác biết, cũng không để người khác động vào điện thoại của em. Anh an toàn lắm.”
Cảm giác ấm áp, mềm mại trên mu bàn tay, như một ngọn lửa hủy diệt men theo mạch máu, một mạch đốt cháy đến tận tim, mang đến sự rung động khó tả, Tống Thước nghĩ đến một khả năng hoang đường, không thể tin nổi: “Em… đang bảo vệ anh?”
“Vâng.” Ninh Giác rất đáng tin cậy gật đầu, “Em bảo vệ anh.”
Hai chữ “Bảo vệ” này vừa thốt ra, gần như tạo ra cảm giác nực cười. Một Tống Thước vốn luôn tự cho mình là toàn năng, mạnh mẽ, vậy mà lại đang được một Ninh Giác mà anh cho là yếu đuối bảo vệ.
Tống Thước gần như không biết nên nói gì, im lặng một lúc: “Tại sao không nói cho anh biết? Không nói cho anh biết, em đã phát hiện ra, để anh gỡ xuống.”
“Vì anh rất muốn nhìn em mà.” Ninh Giác giải thích, “Em sợ nói cho anh biết, anh sẽ cài đặt định vị ở những nơi khác,nhỡ cài vào quần áo, lót giày… em không để ý, quá dễ bị người khác phát hiện.”
Nhất thời, Tống Thước nhìn Ninh Giác, bỗng cảm thấy xa lạ, liền hỏi: “Sao em đoán ra được?”
Ninh Giác nói: “Trước đây có một lần anh đến trường đón em, nhưng lần đó lớp học đột ngột đổi phòng, nhưng anh vẫn tìm được em, em liền đoán ra.” Lại hỏi Tống Thước: “Nhưng chắc không có nghe lén phải không? Vì lần đó em nói với điện thoại muốn ăn bánh cuộn matcha ngọc bích, nhưng tối anh không mang về cho em.”
Tống Thước nhất thời không nói nên lời. Một Ninh Giác vụng về, hay nói hớ hênh, hiếm khi thông minh, vì để bảo vệ Tống Thước đã khổ tâm dàn dựng. Một mình giữ kín bí mật, ngay cả lúc tư vấn tâm lý, cũng vô cùng cẩn thận, không chịu tiết lộ. Đột nhiên, Tống Thước nhớ đến những dòng chữ trên trang bìa cuốn sách tiếng Anh.
7 năm trôi qua, màu đỏ hơi phai nhạt, giấy cũng đã ố vàng, chỉ có màu đen là rõ ràng đậm nét.
Chỉ là những nét chữ màu đen quá mảnh, quá nhỏ, run rẩy, khiến người khác có sự phán đoán sai lầm là yếu đuối, bất lực, sẽ tan biến bất cứ lúc nào. Tuy nhiên trên thực tế, màu đen sẽ không bị các màu khác che lấp, không dễ phai, có thể kiên cường, dẻo dai lưu lại rất lâu trên những trang giấy ố vàng giòn tan, trở thành người chiến thắng sống sót đến cuối cùng.
Cho nên, Ninh Giác không hề yếu đuối, yếu đuối chỉ là đặc điểm mà Tống Thước hy vọng.
Anh hy vọng Ninh Giác chỉ có thể than khổ với Tống Thước, hy vọng chỉ có Tống Thước mới có thể mở được cánh cửa đóng chặt đó, nhìn thấy những vết thương trên mặt cậu, chỉ có Tống Thước mới có thể như một người anh hùng bất khả chiến bại, vì cậu mà dọn sạch mọi chướng ngại vật, cỏ dại, gốc cây.
Anh hy vọng nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của Ninh Giác, sự dựa dẫm mãi mãi, lại hy vọng Ninh Giác không bị tổn thương, nên đã thay cậu quyết định tất cả.
Nhưng đó chỉ là ảo giác, dù không có Tống Thước, một Ninh Giác chịu đựng sự tủi thân, thực ra cũng chỉ trốn trong chăn khóc 2 ngày. Một Ninh Giác từ nhỏ chưa từng nếm trải nhiều vị ngọt, nhưng biết cách tự cứu hơn bất kỳ ai, cậu sẽ phản kháng, sẽ tranh đấu. Giống như việc giải mẫn cảm thất bại, cậu cũng sẽ thử những phương pháp mới hết lần này đến lần khác, mãi cho đến khi tìm được một con đường bằng phẳng, để có thể gượng dậy bước tiếp.
Tống Thước chỉ là vào một thời điểm thích hợp, đã kịp thời bật đèn trong phòng cho cậu.
Vậy nên, không cần phải lo lắng cho Ninh Giác, xương cốt của cậu cứng rắn, mắt sáng ngời. Tương lai, mưa gió vẫn sẽ thổi đến từ bốn phương tám hướng, cậu vẫn sẽ bị thương, đầu gối va đến chảy máu, rơi rất nhiều nước mắt, đây là điều không thể tránh khỏi. Vì vậy thứ cậu cần không phải là giải pháp tối ưu nhất, mà là một điểm tựa sau cùng. Cũng không cần phải lo lắng, Tống Thước không trở thành anh hùng, thì sẽ không thể sở hữu Ninh Giác mãi mãi, bởi vì tình yêu mới là mỏ neo vĩnh cửu, chỉ cần Tống Thước ở nhà, Ninh Giác sẽ đúng giờ trở về, Tống Thước chỉ cần bôi thuốc cho cậu, ôm cậu một cái là đủ.
Mãi không nghe thấy tiếng trả lời, Ninh Giác nhìn thoáng qua Tống Thước——cau mày, cụp mắt, hình như lại đang không vui. Cậu suy nghĩ một lúc, đưa tay ra, khuỷu tay đặt lên vách ngăn giữa ghế lái và ghế phụ: “Chúng ta chơi một trò chơi nhé!”
Tống Thước khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình: “…Gì?”
“Vật tay.” Ninh Giác nói, “Ai thua, thì phải đồng ý với đối phương một yêu cầu, thế nào?” Cậu uyển chuyển ám chỉ đối phương, tầm quan trọng của cuộc thi này, “Làm trợ lý cũng được đó.”
Tống Thước tưởng mình nghe nhầm, lặp lại: “Em? Vật tay với anh?”
“Ừm!” Ninh Giác ra sức gật đầu, “Nào!”
Tống Thước nhìn cẳng tay không chút liên quan đến sự cường tráng của cậu, xương cổ tay lồi lên, hiểu rõ đây là một cuộc thi không cần nghi ngờ. Tống Thước đến cả tay cũng to hơn cậu rất nhiều, lòng bàn tay ấm áp khô ráo, vững chãi mạnh mẽ. Chẳng lẽ Ninh Giác không biết, cậu gần như là đang trải sẵn chiến thắng ra trước mặt Tống Thước sao?
Cậu hiểu rõ nhất, cậu chỉ là không thể từ bỏ sở thích, cũng không thể từ bỏ người yêu, đành phải dùng cách đối đầu, để xua tan đi chút do dự cuối cùng của mình.
Khuỷu tay Tống Thước đặt trên đùi mình, hướng về phía trước nắm lấy tay Ninh Giác.
Ninh Giác hít một hơi thật sâu: “3, 2, 1——”
Đã chuẩn bị sẵn sàng dốc hết sức lực, tuy nhiên vừa mới dùng sức, Ninh Giác lại không tốn chút sức lực nào, đã vật thắng Tống Thước. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Tống Thước, tưởng anh hiểu lầm luật chơi: “3 hiệp thắng 2 phải không? Thôi được, vậy chúng ta làm lại một lần——”
“Không cần.”
Ngón tay Tống Thước luồn vào kẽ ngón Ninh Giác, mười ngón tay đan vào nhau. Anh chăm chú nhìn Ninh Giác, khẽ nói: “Làm những gì em muốn đi.”
______________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
2 chương gộp 1! Thực ra easter egg này đã được cài cắm từ lâu rồi ∠( ᐛ 」∠)_ nhưng đều rất kín đáo…
Bình luận, ít ỏi, tim, tan nát.
Có ai muốn khen ngợi vị vua lắm chữ này không…