Ảo Giác Lạnh – Đằng Hoa Lang

Chương 80

Mùa đông năm nay, rất xứng đáng với danh hiệu lạnh nhất trong vòng mười năm qua.

Sau khi đi dạo từ công viên về, Ninh Giác cảm thấy mình như một tảng băng ngàn năm, trong căn phòng ấm áp, bốc hơi trắng nghi ngút. Tống Thước thúc giục: “Đi tắm đi.”

Ninh Giác lười biếng nằm dài trên sofa, đá nhẹ vào bắp chân Tống Thước, tỏ ý xua đuổi: “Anh trước anh trước, em lát nữa mới đi.”

Tuy nhiên sự trì hoãn nhất thời, không thể trốn tránh mãi mãi. Sau khi Tống Thước xong, Ninh Giác lê bước, như một cái xác không hồn đi về phía phòng tắm, nghe thấy Tống Thước hỏi: “Có muốn anh giúp em không?”

“Không!”

Ninh Giác lập tức từ chối, dù sao họ đều là diễn viên mới, tốt nhất nên cẩn trọng từng bước, đêm hôm trước ngày gặp mặt phụ huynh, cũng phải giữ tròn bổn phận: “Anh ngủ trước đi, sáng mai còn phải dậy sớm nữa.”

Nói xong, đường hoàng đóng cửa phòng tắm.

Trước khi tắm thì lề mề đủ kiểu, vừa vào bồn tắm, toàn thân gân cốt một lần nữa được giãn ra, ngâm đến buồn ngủ rũ rượi. Giữa chừng, sau khi Tống Thước gõ cửa thúc giục, Ninh Giác lúc này mới chậm rãi cử động, tuy nhiên lúc đứng dậy, có lẽ vì ngâm quá lâu, trước mắt tối sầm lại, cậu bất giác níu lấy kệ đựng đồ, cùng lúc đồ vật ào ào rơi xuống đất, cả người cũng ngã sõng soài xuống sàn.

Người ngã ngựa đổ.

Gà bay trứng vỡ.

Mà thủ phạm gây ra thương tích, là chiếc dao cạo râu bị rơi mở nắp trên kệ đựng đồ.

Trong phòng ngủ chính, Tống Thước ngồi bên mép giường, cẩn thận vén Tiểu Ninh ra, nhìn thấy vết thương dài và mảnh trên phần thịt mềm ở bắp đùi, vẫn đang rỉ máu. May mà lưỡi dao cạo đó chỉ sượt qua, không gây ra tai nạn nghiêm trọng, trứng vẫn bình an vô sự.

Nhưng vì vết thương gần chỗ nối, da thịt khá mỏng, nên Ninh Giác vẫn đau đến rơi cả nước mắt. Quần áo che khuất một nửa, cậu không nhìn rõ lắm, chỉ có thể thấy sắc mặt Tống Thước nghiêm trọng, nhất thời tuyệt vọng không thôi: “Anh nói thật cho em biết, sau này em có phải… không được nữa không.”

“Chắc là không.” Tống Thước thở dài: “Anh đi mua thuốc, đợi anh về.”

Tống Thước mặc áo khoác, xuống lầu, đến phòng khám gần đó hỏi ý kiến bác sĩ, xác nhận vấn đề không lớn, sau khi mua thuốc sát trùng, miếng dán y tế trở về, Ninh Giác đã ngủ say như chết, một góc chăn đè lên người, đôi chân trắng nõn lộ ra ngoài, hơi thở đều đặn.

Tống Thước cẩn thận vén chăn lên.

May mà về sớm, nếu không vết thương lành luôn mất.

Lúc Ninh Giác mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy, nhìn thấy đôi mắt cụp xuống của Tống Thước, tóc và lông mi đổ bóng. Vết thương ngứa ngáy, có cảm giác lành lạnh, cậu nhận ra Tống Thước đang bôi thuốc.

Có lẽ vì quá gần, hoặc có lẽ vì vùng da đó quá nhạy cảm, Ninh Giác có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng rực của Tống Thước, ánh mắt cũng như có thực chất. Mỗi lần đốt ngón tay lướt qua mép vết thương, đều gây ra sự run rẩy không thể kiểm soát.

Đột nhiên, Tống Thước khựng lại.

Ninh Giác đang chống người dậy, nhìn theo ánh mắt của cậu, nhìn thấy tiểu Ninh bị thương mà vẫn đứng thẳng, nhất thời vui mừng khôn xiết: “Em được rồi!”

Nhưng đối diện với ánh mắt phức tạp vừa không thể tin nổi, vừa có chút an ủi của Tống Thước, mới phản ứng lại sự phấn chấn lần này, dường như rất không đúng lúc. Ninh Giác bất giác muốn khép chân lại, nhất thời quên mất vết thương, đau đến hít một ngụm khí lạnh, kết quả phát hiện Tiểu Ninh càng thêm sung sức.

Tống Thước hỏi một cách tinh vi: “Em thích đau?”

“Em.” Ninh Giác ngơ ngác, “Chắc là không… nhỉ.”

Nhưng hiện tại, trọng điểm rõ ràng không nằm ở việc phân tích nguyên nhân, mà là làm thế nào để đối phó. Đối mặt với một cái cây đã khổ công vun trồng nhiều năm, một sớm đâm chồi nảy lộc, với tư cách là một người làm vườn, Tống Thước tưới nước thì sợ úng, bón phân thì sợ cháy, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu. Đã là đêm khuya, cũng không tiện làm phiền bác sĩ Hà và Phương Danh tìm cách giải quyết, chỉ có thể ôn lại những kiến thức trước đây.

Tốt nhất nên liên kết sự thân mật, với những k/ích thích tích cực. Cho nên, không thể thông qua cách xem phim kinh dị, để dọa tiểu Ninh thụt lại, cũng không thể dùng đến 5 ngón tay, dù sao tới lui sẽ cọ xát vào vết thương, có thích đau đến mấy e rằng cũng không chịu nổi, không được coi là kíc/h thích tích cực.

Vậy, làm thế nào để nhanh chóng xìu xuống?

Tống Thước cau mày suy nghĩ, như thể đang đối mặt với một vấn đề thế kỷ, đột nhiên nói: “Bỏ đi, để anh giúp em bú ra vậy.”

Sau khi phản ứng lại, Ninh Giác lắp ba lắp bắp nói: “Không, không cần đâu, nó tự xuống được mà.”

“Quá chậm.” Tống Thước trả lời ngắn gọn súc tích.

Nhưng anh không chắc, Ninh Giác có thể chấp nhận cảnh tượng này không, thế là đứng dậy vén chiếc khăn quàng cổ vắt trên lưng ghế, định dùng để che đi tầm nhìn của Ninh Giác, bất ngờ đối diện với một đôi mắt kinh hoàng, ẩn hiện sự sợ hãi, Tống Thước sững người, muộn màng nhớ lại, trước đây, mình cũng từng đối xử với Ninh Giác như vậy.

Nhưng lúc đó không phải là giúp đỡ, mà là vội vàng muốn tìm kiếm bằng chứng, nên đã dùng cà vạt cưỡng ép trói cổ tay, vừa hạn chế hành động, vừa tắt đèn tước đoạt thị giác. Một Tống Thước hoàn toàn không có kinh nghiệm, đầu răng nhiều lần cọ vào Ninh Giác, nghe thấy Ninh Giác cầu xin cũng không hề động lòng. Anh chỉ chịu trách nhiệm phán xét, ép hỏi dồn dập, cách xử lý duy nhất nghĩ ra được, là đuổi Ninh Giác ra khỏi cửa.

Đối với Ninh Giác mà nói, chuyện này chỉ đại diện cho sự đau đớn, bị động, bị bỏ rơi.

Cho nên, mặc dù hiện tại Ninh Giác không từ chối, không lùi lại, nhưng vẫn sẽ bất giác run rẩy, sẽ sợ hãi sự mất kiểm soát sau khi không thể nhìn thấy, cũng sẽ sợ hãi sự thô bạo.

Cậu không có quyền chủ đạo.

Tống Thước cứng đờ một lúc, đột nhiên ném khăn quàng cổ về vị trí cũ, lấy chiếc vòng cổ đặt trên tủ đầu giường——đầu kia của sợi xích đã được hàn lại, vẫn cố định ở khóa trên tường, không thể tháo ra.

Tống Thước cúi đầu, dứt khoát cài chiếc vòng cổ lên cổ mình. Ninh Giác trợn tròn mắt, lúc ngơ ngác không biết phải làm sao, Tống Thước liền nắm lấy ngón tay cậu, đặt ở mép vòng cổ.

“Lát nữa nếu thấy đau, không thoải mái, cứ kéo về sau bất cứ lúc nào, anh sẽ dừng lại.” Tống Thước nhìn Ninh Giác chằm chằm, dừng lại hai giây, nói thêm: “Học được rồi, thì nói với anh ‘Biết rồi’.”

Ninh Giác bất giác đáp lại: “Biết rồi.”

Cậu trơ mắt nhìn Tống Thước cúi người.

Trước đây, những gì Ninh Giác nắm vững, chẳng qua chỉ là sự chủ động trong lời nói, trong lúc thân mật, còn bây giờ, ngón tay cậu nắm lấy chiếc vòng cổ, trở thành mệnh lệnh trực tiếp nhất.

Trước tiên là răng, đầu lưỡi, môi, tóc tồn tại một cách khách quan. Sau đó cảm nhận được sự mềm mại, nóng bỏng, chua xót.

Cả người Ninh Giác như thể bị ngậm trong đầu lưỡi của Tống Thước, thiếu dưỡng khí, choáng váng, ẩm ướt. Nỗi sợ hãi như tan trong nước, từ từ biến mất.

Hơi thở của họ đẩy căn phòng trôi nổi, con thuyền chòng chành, tiếng kim loại va chạm như sóng vỗ bờ. Đầu óc lơ lửng, tay chân mềm nhũn run rẩy, ngón tay vô lực, muốn kéo Tống Thước một cái, dừng lại một lát, để Ninh Giác từ từ, tuy nhiên chỉ còn sức để rơi lệ, thở nặng nhọc, cậu đá chân một cái, giọng nói đột ngột biến đổi, đầu óc như có pháo hoa nổ tung, trở thành một mảng trắng xóa.

Xem ra, một Tống Thước vốn có khả năng học tập rất mạnh, chỉ là không rành nấu nướng, những lĩnh vực khác, đều có thể dễ dàng học một biết ba.

Tống Thước đứng dậy, nhổ vào khăn giấy, đang định vứt đi, thì đột nhiên đối diện với ánh mắt mơ màng, hoang mang của Ninh Giác. Anh cụp mắt, nhẹ nhàng vỗ má Ninh Giác hai cái: “Sướng đến ngất à?”

Một giây dài như một năm, nhưng thực tế chỉ qua 2, 3 phút, Ninh Giác vùi mặt vào lòng bàn tay anh, choáng váng, nói năng lộn xộn: “…Vất vả cho anh rồi, cảm ơn.” Tiếp đó nói, “Hình như em chết rồi.”

“Có tiền đồ.” Tống Thước cười.

Cục giấy vo tròn được ném vào thùng rác cách đó không xa, phát ra một tiếng động trầm đục. Anh hỏi: “Có muốn nôn không?”

Ninh Giác cuối cùng cũng hoàn hồn, lắc đầu nói “Không muốn nôn”, khó khăn dùng tứ chi mềm nhũn, bò dậy: “Chìa khóa đâu, em giúp anh mở——”

Lời nói chưa dứt, Tống Thước không biết ấn vào chỗ nào trên vòng cổ. Cạch. Theo tiếng động rơi ra.

Bàn tay đang định giúp đỡ của Ninh Giác dừng lại: “Không phải phải dùng chìa khóa… sao?” Điều này không khớp với cách mở khóa trong ký ức của cậu.

“2 cách giải, không cần chìa khóa cũng được.” Tống Thước thuận miệng nói, “Có một cái chốt lỏng, tìm đúng vị trí nhón một cái là mở ra.” Nhưng phải dùng mẹo, tìm đúng vị trí cũng không phải là chuyện dễ, nếu không Tống Thước lúc đó, sẽ không yên tâm để Ninh Giác ở nhà một mình.

Ninh Giác: “Vậy lúc đó, chẳng phải em có thể tùy tiện chạy sao?”

Tống Thước giúp cậu dán miếng dán y tế, ngẩng đầu, giọng điệu bình thản: “Em có thể thử.” Hỏi thêm, “Muốn chạy đi đâu, nói nghe xem.”

“Chạy vào trong chăn.” Ninh Giác nằm ườn tại chỗ. Dán miếng dán y tế không thể mặc quần l/ót, hai chân tự do, cậu kéo Tống Thước, thuận thế rúc vào lòng anh. Trên màn hình điện thoại đang sáng, thời gian đã qua không giờ, Ninh Giác đến gần, hôn lên môi Tống Thước một cái thật kêu: “Chồng ơi, sinh nhật vui vẻ!”

“Em cũng vui vẻ.” Tống Thước vỗ lưng cậu, khẽ nói, “Ngủ đi, bảo bối.”

Ngày hôm sau, vết thương đã đóng vảy, dù không chịu được những động tác biên độ lớn, nhưng việc đi lại bình thường không thành vấn đề.

Trên đường lái xe đến sân bay đón người, đạo diễn Ninh đang hào hứng diễn thuyết, thì Tống Thước đột nhiên hỏi: “Quà sinh nhật của anh đâu?”

Ninh Giác bí ẩn nói: “Để ở nhà rồi, anh đoán xem ở đâu——”

Tống Thước: “Khung ảnh trong phòng ngủ?”

Ninh Giác bộ dạng bị sét đánh: “Sao anh biết!”

Tống Thước biết được, thực sự là vì vị trí quá dễ thấy. Để úp mặt xuống bàn làm việc một cách công khai, nhưng nghĩ lại, tâm tư của Ninh Giác cũng dễ đoán. Chắc chắn cho rằng nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, quả quyết Tống Thước gần đây không có nhu cầu làm việc tại nhà, sẽ không chú ý đến bàn làm việc.

Nhưng khung ảnh thực sự mới đến mức quá lộ liễu, Tống Thước rất khó không chú ý đến.

Bên trong khung ảnh là một bức tranh màu nước được đặt làm riêng, dựa trên tấm ảnh chụp chung lúc đi dạo công viên trước đây, nhờ người qua đường chụp. Hai ngón tay làm dấu kéo, tuy một người cười ngây ngô một người vẻ mặt thờ ơ, nhưng vẫn thấy được sự ngọt ngào. Ngoài ra, chiếc thẻ lương thực tập của Ninh Giác cũng được đặt úp mặt xuống một cách giản dị dưới khung ảnh.

Ninh Giác vốn định đợi Tống Nhã Lan đi rồi mới tặng, không ngờ đã bị phát hiện, không khỏi thở dài một hơi, lộ vẻ rất bất đắc dĩ: “Mật khẩu là 6 số cuối của số chứng minh thư của anh. Tiền bên trong, anh cứ tiêu thoải mái.” Bộ dạng trưởng thành, xem nhẹ hồng trần, “Anh xem, chồng không hề bạc đãi anh phải không?”

Ninh Giác, người đang học cách tự lập, vẫn còn canh cánh trách nhiệm với gia đình, mặc dù trong bảng chấm điểm nghiêm khắc với anh, trừ điểm không chút nương tay, nhưng cũng đã giao phó toàn bộ tài sản, sự tin tưởng và chân thành của mình, không nghi ngờ gì nữa, Ninh Giác tương lai sẽ trở thành một người bạn đời đáng để dựa vào. Vì vậy Tống Thước dễ dàng nghe theo, nói “Phải, không có bạc đãi”, nhận lấy món quà này.

·

10:23, cách gần 2 năm, Ninh Giác một lần nữa nhìn thấy Tống Nhã Lan.

Đổi sang tóc ngắn, mới nhuộm màu hạt dẻ, một tay đút vào túi áo khoác len đen, tay phải nắm lấy tay kéo vali, vẫn là vẻ ngoài gọn gàng và quyết đoán đó, liếc nhìn xung quanh, hơi cau mày, lúc nhìn thấy hai người, lúc này mới lộ ra nụ cười: “Mẹ cứ tưởng hai đứa kẹt xe trên đường.”

Tống Thước: “Chỉ là lúc gần đến nơi mới kẹt một chút.”

Ninh Giác xua tay, hơi gượng gạo: “Mẹ——Dì ơi, chào dì.”

Sau khi nói nhầm, Ninh Giác chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi, thấp thỏm nhìn Tống Nhã Lan, may mà bà không để tâm, cũng nói “Chào con”, trên đoạn đường từ sân bay đến trên xe, vẫn luôn nói chuyện với Ninh Giác. Nghỉ lễ chưa, tìm được việc chưa. Mãi cho đến lúc lên xe, mới chuyển chủ đề sang Tống Thước.

Dù hai người đều không phải người có tính cách nhiệt tình, cuộc nói chuyện càng giống như cấp trên cấp dưới một hỏi một đáp. Nhưng hỏi đều là những chuyện nhà cửa vặt vãnh, chi tiết nhỏ nhặt, vậy mà lại khiến Ninh Giác ngồi ở hàng ghế sau, cảm nhận được chút ấm áp.

Lúc ăn tối mới chính thức chúc mừng sinh nhật, bữa trưa thì ăn tạm ở một nhà hàng gần đó. Tống Nhã Lan vừa mới xuống máy bay, không có khẩu vị, chỉ tùy tiện gọi hai món, sau đó giao cho Tống Thước.

Ninh Giác bên cạnh đã nhập vai, hạ thấp sự tồn tại của mình, không nói một lời.

“Xem xem, có muốn ăn gì——” Tống Thước đưa thực đơn cho Ninh Giác, nhớ lại nhân vật của mình trong kịch bản, cứng rắn đổi giọng, “Cậu ăn cũng chỉ lãng phí.” Anh nhận ra ánh mắt của Tống Nhã Lan, ý thức được giọng điệu quá nặng, cứng đờ một lúc, nhưng cũng không thể cứu vãn được, dứt khoát “Bộp” một tiếng đóng thực đơn lại, “Cứ gọi mấy món này trước đã.”

Tống Nhã Lan cau mày: “Sao con lại nói chuyện với em trai con như vậy, có gì mà lãng phí.”

“Không sao đâu.” Ninh Giác lập tức đáp lại, “Bình thường ở nhà con ăn cũng ít lắm.”

Điều này khác một trời một vực với Ninh Giác trong ấn tượng của Tống Nhã Lan. Mặc dù vóc dáng không cường tráng, nhưng khẩu vị khỏe mạnh, không kén chọn, mỗi món đều nếm thử một chút, còn có thể ăn thêm 2 bát cơm. Vốn tưởng chỉ là lời nói khách sáo, nhưng sau khi đồ ăn được mang lên, liền thấy Ninh Giác chỉ gắp từng đũa từng đũa nhỏ, nhai từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng liếc trộm Tống Thước, như thể… rất sợ.

Tống Nhã Lan khẽ cau mày một cách khó nhận ra, ánh mắt tuần tra giữa hai người, sau đó gắp cho Ninh Giác vài đũa: “Ăn nhiều vào, xem con gầy đi kìa.”

Tống Thước: “Lần này mẹ về định ở lại mấy hôm?”

“2, 3 hôm, tuần sau phải về lại chi nhánh xử lý công việc.” Tống Nhã Lan giả vờ tiện đường, cũng gắp cho Tống Thước một miếng thịt: “Phòng khách bên đó của con dọn dẹp xong chưa? Nếu đồ lặt vặt nhiều, chưa dọn xong, mẹ tự làm cũng được.”

Tống Thước cứng đờ một lúc: “…Nhà bên đó của con khá nhỏ, không có phòng khách.”

“Không có phòng khách?” Tống Nhã Lan phản ứng lại, “Vẫn ở chỗ bé tẹo trước đây?”

“Vâng.” Tống Thước nói, “Chỉ có hai phòng ngủ, con và em trai mỗi người một phòng.”

Tống Nhã Lan dường như muốn nói gì đó, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống: “Kiếm được tiền rồi, có thể sớm đổi nhà khác, tiền mẹ có thể cho con vay trước, dù sao thì sau này cưới vợ cũng cần dùng đến.”

Đồng thời rất không chủ ý mà hỏi dò: “Đúng rồi, bây giờ đã có bạn gái chưa?”

Tim Ninh Giác “thịch” một tiếng, Tống Thước thì mặt không đổi sắc: “Bây giờ không vội.”

Sau bữa ăn, Tống Nhã Lan đến khách sạn cất hành lý xong, liền vội vàng đến siêu thị mua nguyên liệu, chuẩn bị bữa tối: “Những chuyện khác con không nghe lời mẹ thì thôi, nhưng nấu ăn phải sớm học đi, đừng có ngày nào cũng ăn đồ ăn ngoài.”

Tống Thước: “Đang học, tối qua vừa mới nấu món thịt bò hầm cà chua.”

“Thật?” Tống Nhã Lan lộ vẻ mặt kinh ngạc, “Ngon không?”

Tống Thước lấy hai quả cà chua tròn vo bỏ vào túi: “Tối nay nếm thử là biết.” Anh dừng lại một lát, đưa một đống túi cho Ninh Giác, vênh mặt hất hàm ra lệnh, “Đi cân.”

Kịch bản tiến hành thuận lợi. Đến cửa hàng bánh kem lấy chiếc bánh matcha đã đặt, lúc trở về căn hộ, đã gần 5 giờ.

Cũng giống như rất nhiều lần trước đó, để không làm phiền đến sự hòa thuận hiếm có của 2 người, hiện tại cũng là để không lộ tẩy, Ninh Giác giả vờ bận rộn, dọn dẹp vệ sinh phòng khách và phòng ăn.

Mãi cho đến giữa chừng, lúc Tống Nhã Lan ra ban công nghe điện thoại, Ninh Giác mới có cơ hội lẻn vào bếp, nhìn thấy Tống Thước đang quay lưng về phía mình rửa cà chua, Ninh Giác đã cả một ngày không được giao tiếp bình thường vô cùng phấn khích, đột ngột nhảy lên, từ phía sau ôm chầm lấy Tống Thước: “Chồng——”

Chữ “ơi” còn chưa nói xong, đột nhiên phần dưới truyền đến một trận đau nhói.

Tống Thước hoàn toàn không phòng bị, suýt nữa thì loạng choạng, bất giác đỡ lấy mông cậu: “Nghịch ngợm cái gì, không sợ ngã? Xuống.”

Vết thương còn chưa lành, dưới động tác mạnh vừa rồi, lại càng thêm đau, đau đến mức như bị xé rách, hoàn toàn không dám cử động, Ninh Giác khó khăn ôm lấy cổ Tống Thước: “Xong rồi, hình như em không cử động được…”

Tống Thước không thể phán đoán được, cái “Xong rồi” này rốt cuộc là trợ từ ngữ khí, hay là sự thật khách quan. Nhất thời không biết phải làm sao, chỉ có thể trước tiên an ủi đối phương, nói “không sao”, Tiếp đó nói: “Em từ từ xuống.”

Anh cẩn thận hạ thấp cơ thể, để Ninh Giác thuận thế đặt chân xuống đất. Tuy nhiên, mới hạ xuống được một nửa, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân, không kịp nghĩ nhiều, Ninh Giác vội vàng nhảy xuống, không cẩn thận giẫm phải dép lê của Tống Thước, nhất thời mất thăng bằng.

Ào——

Tống Nhã Lan kéo cửa bếp ra, chính là nhìn thấy cảnh tượng này——Ninh Giác quỳ rạp trên đất, Tống Thước đứng trước mặt cậu không hề động đậy, tư thế nhìn từ trên xuống, lạnh lùng vô tình.

Trong chốc lát, cả ba đều cứng đờ tại chỗ.

Đầu óc Ninh Giác chưa bao giờ hoạt động nhanh đến thế, buột miệng: “Xin lỗi!” Cậu nhặt quả cà chua vừa rơi lúc nãy, thoát khỏi kịch bản mà ứng biến tại chỗ, “Không cẩn thận làm rơi mất, xin lỗi xin lỗi, đừng giận, em đưa cho anh ngay.”

Sau khi Tống Nhã Lan phản ứng lại, nhanh chóng đến gần, đỡ Ninh Giác dậy, đồng thời nhìn Tống Thước, giọng điệu kinh ngạc: “Chuyện nhỏ như vậy, đến mức phải để em trai con quỳ xuống xin lỗi sao?”

Tống Thước: “……”

Ninh Giác vội vàng nói: “Không có không có đâu ạ.” Cậu khó khăn chống người đứng dậy, cố gắng cười cho qua chuyện, nhưng vì quá đau, nụ cười có vài phần méo mó, trông có vẻ cay đắng, “Ha ha, thực ra chúng con đang đùa thôi.”

“Hai người cứ bận, cứ bận.” Ninh Giác xua tay, “Con đi lau bàn trước đã.”

Cậu chịu đựng ánh mắt của hai người, đi cà nhắc, kiên cường bước ra khỏi bếp.

·

“Đau lắm sao?”

Trong phòng ngủ chính, Tống Thước cau mày nhìn vết thương. Khóa cửa bị hỏng do sự ích kỷ trước đó, bây giờ cũng trở thành một mối nguy hiểm tiềm ẩn, nói chuyện không dám lớn tiếng, chỉ có thể nhỏ giọng: “Không biết mình bị thương à, nhảy nhót lung tung cái gì?”

“Nhớ anh quá, nên mới quên.” Ninh Giác nhỏ giọng, “Bây giờ không đau nữa rồi.”

Tống Thước một lần nữa bôi thuốc cho cậu, trong lúc đó Ninh Giác không ngừng mổ nhẹ lên má anh. Tống Thước bất lực, ngẩng đầu nhìn cậu, im lặng một lát, rồi đến gần hôn.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng máy hút mùi bên ngoài biến mất, nghĩ đến Tống Nhã Lan đang bày biện đồ ăn có thể vào bất cứ lúc nào, tim Ninh Giác đập nhanh, nhưng vẫn không muốn dừng lại, theo bản năng ôm lấy cổ Tống Thước, chủ động hé miệng, ngậm lấy đầu lưỡi Tống Thước.

Lúc ăn tối, môi Ninh Giác đỏ một cách bất thường, cậu không ngừng mím môi, uống nước, cố gắng che giấu. Trước mặt là những món ăn phong phú, bốn món một canh, ở giữa đặt một chiếc bánh kem. Tống Nhã Lan châm nến, đang định đứng dậy tắt đèn, thì nghe thấy Tống Thước nói: “Cứ ăn trực tiếp đi, cũng không phải trẻ con nữa, không cần nhiều nghi thức như vậy.”

Tống Nhã Lan khựng lại, từ từ ngồi xuống, nhìn Tống Thước chia bánh kem, lúc nhận lấy đột nhiên nói: “Con có điều ước sinh nhật gì không?”

“Hồi con còn nhỏ, ngày nào mẹ cũng bận, luôn quên tổ chức sinh nhật cho con.” Tống Nhã Lan khẽ nói, “Mẹ nhớ, có một lần sinh nhật con, con khóc lóc đòi mua Lego, mẹ sợ con ham chơi, nên không mua cho con. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó cũng không cần phải quản chặt như vậy, đến cả sinh nhật cũng không tổ chức cho con đàng hoàng.”

Bà dường như cũng không nói rõ được, mục đích của việc mình nhắc lại chuyện cũ, dừng lại một lát, liền quay về: “Bây giờ con có muốn gì không?”

“Không có.” Tống Thước giọng điệu bình thản, “Những gì con muốn, gần như đều có được cả rồi.”

Rõ ràng, Tống Thước 25 tuổi, không cần Tống Nhã Lan lại phải lo lắng chuyện học hành của anh như hồi nhỏ nữa, nhưng tương tự, cũng không còn cần Lego nữa. Điều ước đã quá hạn sử dụng, khó mà duy trì được màu sắc, cũng sẽ không theo năm tháng mà tiến về phía trước, chỉ có thể dừng lại ở quá khứ với một trạng thái cũ kỹ.

Tống Nhã Lan mấp máy môi, cuối cùng không nhắc đến nữa, chỉ nói: “Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Thước.”

Bữa tối này, yên tĩnh, nhạt nhẽo hơn tưởng tượng.

9 giờ hơn kết thúc, sau khi Tống Nhã Lan rửa sạch bát đũa, hai người cùng nhau tiễn bà về khách sạn. Ninh Giác ngồi ở hàng ghế sau, ghé vào cửa sổ, nhìn bóng dáng Tống Nhã Lan khuất sau góc đường. Cậu quay đầu nhìn Tống Thước——luôn im lặng, bình thản, như thể không có cảm xúc gì, cũng không có ước nguyện gì, như thể đang buồn bã.

Từ lúc vào nhà Lam Loan Lý, giữa Tống Thước và Tống Nhã Lan, luôn là tranh cãi, đối đầu là nhiều. Rất nhiều lần, một Ninh Giác chưa từng cảm nhận được tình thương của mẹ, sẽ bất giác cho rằng, Tống Thước cũng tương tự không cần sự quan tâm từ mẹ, anh đủ độc lập, trong quá trình cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ, tự do vượt lên trên tất cả.

Nhưng sự thật có phải như vậy không?

Món đồ chơi yêu thích hồi nhỏ, lớn lên rồi cũng không muốn mua cho mình nữa sao? Tình yêu thương không nhận được lúc nhỏ, lớn lên cũng không chút oán hận sao? Nếu quả quyết không còn qua lại nữa, tại sao vẫn lo lắng đến muộn, đặt 3 cái báo thức, dậy sớm ra sân bay đón Tống Nhã Lan? Nếu không cần phải chứng minh bản thân, tại sao vẫn đặt bát canh thịt bò hầm cà chua đầu tiên, trước mặt Tống Nhã Lan?

Tình thân có lẽ là khó giải, dù một Tống Thước toàn năng đến đâu, cũng sẽ có một phần của bản thân bị bỏ lại ở tuổi thơ, sẽ có nhu cầu, sẽ lúc đi ngang qua cửa hàng Lego, thoáng liếc qua, sẽ hy vọng nhận được một tình yêu muộn màng, nhưng bình yên.

Ninh Giác đột nhiên hỏi: “Ngày mai mẹ có đến nhà ăn sáng không?”

Tống Thước hoàn hồn, sắc mặt như thường: “Chắc không đến.” Anh đang định vào số, rời khỏi khách sạn, liền nghe thấy Ninh Giác hỏi: “Nhưng, gần đây anh mới học được cách nấu cháo, không nên trổ tài hai tay sao? Hơn nữa, hai chúng ta mỗi lần đều ăn không hết một nồi cháo, mẹ đến, chắc là vừa đủ.”

Tống Thước nghiêng đầu, rồi lại cúi xuống. Trong xe không nhìn rõ sắc mặt. Nhưng chỉ một lát sau, Ninh Giác nghe thấy anh “Ừm” một tiếng, gọi điện thoại: “Anh hỏi bà ấy xem.”

·

Ngày hôm sau, lúc Ninh Giác tỉnh dậy, bên cạnh giường trống không, không thấy Tống Thước đâu, cậu “Vụt” một tiếng ngồi bật dậy, lại làm động đến vết thương, hít một ngụm khí lạnh.

Trong điện thoại có hai tin nhắn chưa đọc từ Tống Thước, nói “Nhà hết đường, anh ra ngoài mua hai túi”, “Về ngay”. Từ khe cửa phòng ngủ chưa đóng kín, cũng có thể nghe thấy tiếng nồi áp suất kêu xì xì trong bếp, cháo đang được ninh.

Ninh Giác thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa ngã phịch xuống giường, ánh mắt lướt đến chiếc vòng cổ và sợi xích màu bạc đang sáng lấp lánh vắt bên giường.

Tối qua lúc bôi thuốc, vở kịch cũ tái diễn, chiếc vòng cổ một lần nữa được dùng đến. Ninh Giác rõ ràng là người chỉ nhớ ăn không nhớ đòn, nhưng lần thứ hai, đã hoàn toàn vứt bỏ bản năng sợ hãi, ngượng ngùng, mơ mơ màng màng, bị Tống Thước dỗ dành, xưng hô gì cũng gọi, lời gì cũng nói, lúc chính thức bôi thuốc xong, đã khóc đến mắt nóng rát. Lúc hôn, còn nếm phải một vị khó tả, cậu vùi mặt vào gối trốn tránh, ra lệnh cho Tống Thước: “Đừng hôn.”

Nói thêm: “Sáng mai, hình như em không thể đi cùng anh đón mẹ được.” Giọng cậu có tiếng khóc rõ rệt, lí nhí: “Em thật sự… mệt lắm.”

Tống Thước hình như cười một tiếng, vỗ nhẹ vào mông cậu: “Biết rồi, ngủ đi.”

Quá hoang dâm vô độ.

Ninh Giác trống rỗng nhìn trần nhà, nghĩ, rõ ràng ban đầu, chỉ là giải mẫn cảm, chữa bệnh thôi mà, thật là. Cậu lật người, lúc nhìn thấy chiếc vòng cổ lần nữa, đột nhiên nhớ ra sự nhanh nhẹn dứt khoát của Tống Thước lúc tháo ra.

Thật sự dễ dàng đến thế à?

Ninh Giác cau mày nhìn một lúc, đột ngột bò dậy, cầm lấy chiếc vòng cổ, hơi ngẩng cổ lên. Cạch, sau khi cài thành công, cậu hồi tưởng lại vị trí Tống Thước đã nhón, dùng đầu ngón tay ấn mạnh.

Hoàn toàn không có phản ứng.

Ninh Giác cau mày, nhón qua nhón lại khắp nơi. Cánh tay giơ lên quá lâu, rất nhanh đã mỏi nhừ. Rõ ràng thấy Tống Thước tháo ra dễ dàng như vậy, tự mình thực hành lại, lại khó như lên trời.

Thử mấy lần, đều thất bại.

Ninh Giác đã hao hết sức lực tối qua rất nhanh đã mệt mỏi, đang thắc mắc Tống Thước mua một gói đường, tại sao mãi không về, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa tiếng chìa khóa quen thuộc, lách cách.

Ninh Giác lập tức xuống giường, lộc cộc chạy ra khỏi phòng ngủ: “Anh ơi! Cứu——”

Lúc nhìn thấy Tống Thước, và cả Tống Nhã Lan đang đứng bên cạnh anh, như thể hình ảnh bị đóng băng, lời nói đột ngột ngừng lại.

Ánh mắt của Tống Nhã Lan, từ chiếc vòng cổ trên cổ Ninh Giác, từ từ di chuyển xuống sợi xích kéo lê trên mặt đất, như một tên tù nhân bị giam cầm. Bà nhớ lại lúc ăn cơm trước đó, sự rụt rè, sợ hãi bất an của Ninh Giác đến cả gắp rau cũng không dám gắp nhiều, sự ra lệnh của Tống Thước ở siêu thị, và cảnh tượng quỳ xuống vô cớ trong bếp… những suy đoán kinh khủng hiện lên trong đầu, đầu óc như có một sợi dây bị đứt, “Rầm” một tiếng, Tống Nhã Lan không thể tin nổi nhìn Tống Thước, nhất thời tức giận không thể kìm nén, giơ tay cho Tống Thước một cái tát.

“Đây là em trai con! Là người, không phải chó!” Tống Nhã Lan nói, “Sao con có thể ngược đãi nó như vậy!”

_____________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Loạn thành một nồi cháo rồi, mọi người cùng uống nhé.

Có lẽ chương sau sẽ end… Xem tình hình!ù có chiếm quá nhiều bộ nhớ, điện thoại hơi bị giật lag.

Quả thực coi như bảo vật.

“Anh cũng phát hiện ra rồi phải không?” Sau khi nhận ra ánh mắt của Tống Thước, Ninh Giác đến gần, tâm ý tương thông mà thì thầm: “Vì có anh, em mới phát hiện ra ước mơ của mình.”

Tống Thước đối mặt với cậu một lát, không nói rõ phát hiện của mình, chỉ giơ tay xoa đầu cậu, khẽ “Ừm” một tiếng.

Mặc dù vậy, Tống Thước vẫn dẫn cậu đi đổi điện thoại mới, toàn bộ dữ liệu trong điện thoại cũ, bao gồm cả album ảnh, cũng đã có một vật chứa mới. Hôm đó, Ninh Giác còn chưa kịp nghịch quen điện thoại mới, đã nhìn thấy Tống Thước lấy cớ ra ngoài vứt rác, mang về một chiếc máy ảnh quen thuộc, mới tinh.

Bù đắp lỗi lầm, đương nhiên phải càng sớm càng tốt, nhưng muộn còn hơn không, bởi vì sự chân thành sẽ kéo dài thời hạn sử dụng tốt nhất của tình yêu.

·

Sau khi từ công viên trở về nhà, Ninh Giác xem lại từng tấm ảnh một, rất hài lòng. Tống Thước mặc chiếc áo khoác gió màu xám khói, dáng người cao ráo, mặc dù nụ cười hơi cứng nhắc, nhưng nhờ có ngũ quan dù tạo dáng thế nào cũng không thể xấu được, cùng với khung cảnh sau tuyết trống trải sạch sẽ, vẫn có thể coi là hoàn hảo.

Lúc Ninh Giác ngồi trên sofa, đang chuyển ảnh vào điện thoại, Tống Thước thì ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn——sau buổi họp báo, Tống Thước đã rảnh rỗi hơn, một lần nữa cầm lấy dụng cụ nhà bếp, quyết tâm từng bước một, từ từ luyện tập, có lẽ vì không còn ép buộc sự hoàn hảo nữa, áp lực cũng ít đi, mấy lần thử nghiệm tuy không tính là cao lương mỹ vị gì, nhưng cũng không bị cháy nồi, gần đây còn có thêm chút phong vị.

Dưới sự khích lệ khen ngợi của Ninh Giác, càng thêm tự tin, tuyên bố hôm nay sẽ làm món thịt bò hầm cà chua, một món ăn khó.

Tuy nhiên đợi Ninh Giác chuyển ảnh xong, nhưng không nghe thấy tiếng máy hút mùi ầm ầm trong bếp. Cậu đứng dậy, vừa mới kéo hé cửa bếp, liền nghe thấy tiếng Tống Thước gọi điện thoại.

“Ừm, đã thắng kiện, bên tòa án đã phán bồi thường, cộng thêm xin lỗi công khai.”

Ninh Giác lén lút đến gần, đang định bất ngờ xuất hiện, chui ra trước mặt Tống Thước, thì đột nhiên nhìn thấy Tống Thước giơ ngón trỏ lên đặt trước môi ra hiệu, sau đó nắm lấy tay cậu kéo lại gần. Lúc mở loa ngoài, Ninh Giác nghe thấy giọng của Tống Nhã Lan.

“Trước đây nói cho con mượn đội ngũ pháp lý, con nói không cần, mẹ còn lo bên con không đáng tin cậy, may mà kết quả cũng khả quan. Nhưng trước khi nhận được tiền bồi thường, tốt nhất đừng lơ là cảnh giác, thời gian, nền tảng đăng thông cáo xin lỗi phải theo dõi sát sao.”

Ninh Giác lập tức nín thở, đến cả thở mạnh cũng không dám.

“Biết rồi.” Tống Thước hỏi, “Dạo này bận không?”

“Cũng tạm, vừa từ San Francisco về, chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian.” Tống Thước hiếm khi hàn huyên, Tống Nhã Lan cũng lập tức bắt chuyện, “Ngày 2 hôm đó mẹ sẽ đến thành phố A một chuyến, vừa hay đúng sinh nhật con, đến lúc đó có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.” Bổ sung thêm, “Nếu không bận.”

Hai người nhìn nhau, Ninh Giác vội vàng gật đầu, chỉ chỉ vào màn hình. Tống Thước hiểu rõ ám hiệu của cậu: “Không bận, đến lúc đó con và em trai đến đón mẹ.”

Tống Nhã Lan nói “Được”, cuộc đối thoại rơi vào một khoảng lặng kéo dài——họ ngày thường gọi điện thoại, chủ đề về cơ bản chỉ có công việc. Đối với Tống Nhã Lan mà nói, sợ quản quá chặt, sẽ gây ra quả đắng của tuổi dậy thì lần nữa, thả lỏng quá, lại không yên tâm về năng lực nghiệp vụ của Tống Thước, không nắm bắt được sự cân bằng, dẫn đến cũng không có gì để nói: “Được, vậy con tiếp tục bận đi, hôm nào gặp mặt nói chuyện sau.”

Sau khi điện thoại cúp máy, Ninh Giác mới đột ngột thở ra một hơi, muộn màng nghĩ ra điều gì đó, ngơ ngác nói: “…Hình như em quên chào hỏi rồi.”

“Hôm nào gặp mặt rồi chào cũng vậy.” Tống Thước véo nhẹ ngón tay cậu, “Đi rửa tay đi, đây giúp anh thái rau.”

Sau khi rửa tay xong, Ninh Giác nhận nhiệm vụ nặng nề là thái cà chua. Bỏ cuống, thái miếng. Khóe mắt, Tống Thước có hơi khó khăn đối phó với miếng thịt bò, cau mày xem xong cách thái trong video hướng dẫn, lúc thực hành động tác chậm chạp, như đang tiến hành một thí nghiệm tinh vi.

Ninh Giác ngẩng đầu mấy lần, đang tìm thời điểm thích hợp để mở lời, liền nghe thấy Tống Thước nói: “Yên tâm, tạm thời chưa công khai.” Ngón tay sạch sẽ gõ nhẹ lên trán cậu, “Anh biết phải làm gì.”

Tống Thước, người đã đọc hết toàn bộ “Hồ sơ tư vấn tâm lý”, đối với nguyên nhân kết quả đã hiểu rõ hơn ai hết, cũng hiểu rõ nhất những lo lắng trong lòng Ninh Giác. Ninh Giác từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương của cha mẹ, thực ra rất khó học được cách hòa hợp với người lớn. Mà bây giờ lại bị liên lụy bởi sự suy đồi đạo đức của cha mình, bây giờ lại yêu Tống Thước, sự áy náy đối với Tống Nhã Lan chỉ có nhiều hơn chứ không có ít đi, việc công khai xu hướng tính dục khó tránh khỏi làm tăng thêm gánh nặng tâm lý.

Huống hồ, Tống Thước đã thực hiện được việc độc lập về kinh tế, dù không có sự ủng hộ của mẹ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hướng đi tương lai, vì vậy việc công khai xu hướng tính dục thực sự không cần phải vội vàng vào lúc này.

“Thật không?” Ninh Giác tế nhị nói, “Rất nhiều người đều rất để ý. Dù sao thì, công khai xu hướng tính dục là chuyện liên quan đến danh phận.”

“Đồng tính luyến ái còn có quy tắc này à?” Tống Thước từ từ thái xong thịt bò: “Danh phận không phải là do em cho anh sao?”

Mặc dù theo thống kê điểm số, danh phận của Tống Thước không phải là xa vời vô tận, nhưng không có quy trình tỏ tình cuối cùng. Cho nên, hai người chỉ có thực tế yêu đương, nhưng chưa có thân phận yêu đương, việc công khai xu hướng tính dục bị trì hoãn, cũng là chuyện hợp tình hợp lý, vì vậy Ninh Giác cuối cùng cũng thả lỏng.

Tuy nhiên——

“Hôm nào mẹ đến, chúng ta tốt nhất nên che giấu một chút.”

Lúc ninh thịt bò, Ninh Giác đi qua đi lại trong bếp, bắt đầu lên kế hoạch: “Anh đừng gọi em là ‘Bảo bối’, em cũng không gọi anh là ‘Chồng ơi’. Ừm, tốt nhất nên cư xử như lúc ở Lam Loan Lý trước đây, như vậy sẽ không khiến ai nghi ngờ.”

Tống Thước: “Như thế nào?”

“Chính là, anh sai vặt em, thái độ tệ hại một chút, hiểu không?” Ninh Giác bắt đầu diễn kịch, làm mặt lạnh, chỉ vào Tống Thước, “Ê, em trai, cầm cặp sách cho tôi. Áo khoác của tôi đâu, sao quên rồi? Nghe giảng cho tử tế, đừng để tan học tôi phải giảng lại cho cậu.”

Tiếp đó chuyển sang đóng vai chính mình, ngoan ngoãn vâng lời: “À, anh ơi, được rồi, lần sau sẽ không quên nữa.”

Mặt Tống Thước đen lại: “Lúc đó anh đối xử tệ với em đến thế à?”

“Nhưng nếu anh đối với em quá tốt, em không bắt được vai, không kìm được lòng, vậy chẳng phải xong đời sao?” Ninh Giác hơi sầu não, “Anh biết đấy, loại người như em, một ngày luôn phải hôn rất nhiều lần.”

Lời này không phải hư cấu, Ninh Giác sau khi giải mẫn cảm với việc hôn môi, luôn thích gặ/m cắn Tống Thước. Lúc sinh nhật ánh nến lung linh, không khí được đẩy lên cao trào, Ninh Giác khó mà tự chủ cũng là chuyện bình thường, vậy nên kịch bản yêu cầu, Tống Thước cũng tốt nhất nên giữ khoảng cách: “Thôi được.”

Lúc họ suy nghĩ đối sách, nồi thịt bò không ai để ý trên bếp, chó ngáp phải ruồi mà ninh rất mềm nhừ, đạo diễn Ninh ăn vừa ngon vừa no.

Ngày 1 tháng 1, năm mới đến.

Kịch bản đã được triển khai, diễn viên cũng đã vào vị trí, tuy nhiên vào một ngày trước sinh nhật, đạo diễn Ninh gặp sự cố bất ngờ.

Thời gian cụ thể là 10 giờ tối ngày 2. Trước khi đi ngủ, Tống Thước đang ngồi bên giường, xem hướng dẫn cách hấp cá mú, đột nhiên nghe thấy từ phía phòng tắm truyền đến một trận ào ào, ngay sau đó là tiếng ngã nặng nề.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Tống Thước nhanh chóng đẩy cửa phòng tắm.

Trong làn hơi nước nóng hổi, một mớ hỗn độn, Ninh Giác mông trần ngồi bên cạnh chiếc kệ đựng đồ bị đổ, đang khó khăn chống người dậy, muốn đứng lên. Thấy Tống Thước đến, vành mắt Ninh Giác đột nhiên rơm rớm nước mắt, mặt mày như đưa đám cầu cứu: “Làm sao bây giờ?”

Cậu che th*n dưới, khó khăn mở lời: “Trứ/ng của em, hình như không ổn rồi…”

_____________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chúc mọi người Tết thiếu nhi 1/6 vui vẻ!

Cũng chúc mừng sinh nhật bảo bảo Tiểu Giác 2/6 trước nhé!

 

Bình Luận (0)
Comment