“Tại sao ba mẹ mày lại chia tay, tại sao lại ly hôn? Nếu không phải vì mày, họ đã chẳng ly hôn!”
“Mẹ mày sinh mày bị tổn thương thân thể, không đẻ được nữa, mà mày lại là đứa trẻ bị bệnh. Ba mày không tìm người khác, sinh thêm đứa con khỏe mạnh thì phải làm sao?”
“Ba mày vì mày mới không cần mẹ mày.”
“Tại sao mày không nói chuyện? Mày chỉ là đứa nhỏ câm! Mày càng như vậy, ba mày càng không thích mày.”
“Mày có phải bị ngu không? Mày chỉ là đứa trẻ bẩm sinh khiếm khuyết, mày có biết tại sao ba mày không cần mày nữa không? Tất cả là vì mày ngu nên ba mới không cần mày!”
“Mày xem em trai mày dễ thương thế nào, nó thông minh hơn mày nhiều, em trai mày nhỏ như vậy đã biết nói chuyện rồi, ai giống như mày, đồ câm nhỏ!”
Bà nội oán hận con dâu cũ, oán hận cả đứa cháu gái này.
Con dâu mới dẫn cháu trai đến, đứa trẻ này không những không hiểu chuyện, còn làm cháu trai yêu quý của bà khóc.
Bà nghĩ An An chỉ là đứa trẻ, lại mắc chứng tự kỷ, nói gì nó cũng không hiểu, sẽ không nhớ, nhưng không ngờ An An không những ghi nhớ trong lòng, mà từ đó về sau còn không nói chuyện nữa.
Ban đầu hai ông bà còn muốn che giấu, nhưng Hạ Thi Cát rất nhanh đã phát hiện ra, cưỡng ép đưa An An đi khám bác sĩ tâm lý, khi biết bệnh tình của con gái xấu đi nghiêm trọng, liền từ chức, lấy lại quyền nuôi con.
“Nếu cô dám đem nó đi, chúng tôi sẽ không nhận nó là cháu gái nữa!”
“Cô muốn đem đứa trẻ này đi thì cứ đem đi, sau này đừng ném lại cho tôi, nhưng cô đừng hòng lấy được một xu nào từ tôi!”
“Vậy thì tốt.”
Thế là cuộc sống của Hạ An An không còn ba, không còn ông bà nội, nhưng cuối cùng cũng được sống cùng mẹ.
Suốt thời gian dài như vậy, Hạ An An chưa bao giờ kể những chuyện này cho bất kỳ ai, kể cả mẹ.
Cô bé giữ kín trong lòng, nhưng vẫn không thể quên được những lời độc ác đó.
Lúc này, cô bé vừa viết vừa vẽ, thỉnh thoảng nói chuyện, kèm theo cử chỉ, cuối cùng đã kể lại câu chuyện quá khứ này cho bác sĩ Đỗ nghe.
Nói xong, Hạ An An lại ngồi trên ghế khóc một trận.
Bác sĩ Đỗ chưa từng thấy cô bé nào khóc giỏi như vậy, gói khăn giấy trên bàn đã dùng hết, ông lại lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy nhỏ.
May mắn là khi gói khăn giấy này dùng hết, Hạ An An cuối cùng cũng đã khóc xong.
“Khóc xong chưa?” Bác sĩ Đỗ đã đang cân nhắc có nên nhờ trợ lý mang thêm giấy vào không.
Hạ An An đáng thương gật đầu, hít mũi, ý nói mình cơ bản đã xong rồi.
“Trong lòng có dễ chịu hơn không?”
Hạ An An suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Vâng.”
“Con rất muốn mình giống như những đứa trẻ bình thường, cũng có thể nói chuyện trôi chảy hơn phải không?”
“Đúng vậy.”
“Từ ngày mai bắt đầu, mỗi sáng đều đến bệnh viện, bác sẽ huấn luyện riêng cho con. Con yên tâm, không lâu nữa, con sẽ giống như những đứa trẻ khác thôi.”
“Thật… ạ?”
“Bác hứa đấy.”
Hạ An An lúc này mới hài lòng đứng dậy, bước ra khỏi phòng khám.
Hạ Thi Cát cuối cùng cũng đợi được con gái ra, thấy mắt cô bé sưng đến mức gần như không mở được, hơi giật mình: “An An, con sao vậy?”
Lúc này, trợ lý bước vào phòng khám: “Bác sĩ Đỗ, còn cần gặp bệnh nhân tiếp theo không ạ?”
Bác sĩ Đỗ xoa xoa thái dương: “Giúp tôi dời sang ngày mai nhé, ngoài ra lấy cho bé An An một túi chườm lạnh, chườm mắt một chút.”
…
Trên đường về nhà, Hạ Thi Cát mấy lần muốn hỏi An An chuyện gì đã xảy ra trong phòng khám, nhưng An An ngồi trên xe, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Con gái mắc chứng tự kỷ nhẹ, điều này khiến Hạ Thi Cát trong quá trình giao tiếp với con đã rèn luyện được một số kỹ năng đọc hiểu tâm hồn con.
Giống như bây giờ, khi con bé dời ánh mắt đi, tức là lúc bé không muốn nói chuyện.
Dù lúc này trong lòng Hạ Thi Cát có rất nhiều thắc mắc, cuối cùng cô cũng chọn cách nhịn.
Con bé không muốn nói, vậy thì đừng ép nó nói.
Tuy nhiên tối hôm đó, Hạ Thi Cát đắn đo mãi, cuối cùng vẫn gọi điện cho bác sĩ Đỗ.
“Cô Hạ, tôi vẫn đang đợi cuộc gọi của cô đây.” Bác sĩ Đỗ nói.
“Chẳng lẽ bệnh tình của An An xấu đi chăng?” Hạ Thi Cát thót tim.
“Không không, ngược lại, tôi thấy hôm nay An An rất can đảm, cháu chọn tự mình đối diện với tôi, kể cho tôi nghe một số nút thắt trong lòng, điều này chính xác cho thấy nội tâm của An An đang hồi phục.”
“Bác sĩ Đỗ, ông có thể nói cho tôi biết hôm nay ông và An An đã nói những gì không?” Hạ Thi Cát cẩn thận hỏi.
Thực ra cô cũng biết, bác sĩ tâm lý không thích người nhà bệnh nhân hỏi như vậy. Dù sao nội dung trò chuyện riêng giữa hai người cũng được bảo mật, chỉ là An An mới chưa đầy năm tuổi, và nếu cô không biết hôm nay con bé đã nói gì với bác sĩ, cô cũng không biết phải giúp con như thế nào.
Bác sĩ Đỗ cười nói: “Cô Hạ, thực ra nếu cô không gọi điện, tôi cũng sẽ gọi điện mời cô ngày mai đến một mình. Có một số việc thật sự cần trao đổi với phụ huynh. Hôm nay An An kể cho tôi nghe một số chuyện xảy ra ở nhà bà nội, có một số chuyện tôi còn muốn hỏi cô.”
Hạ Thi Cát nghe vậy, trong lòng giật thót, chuyện xảy ra ở nhà bà nội sao?
“Cháu có nhắc đến bà nội không?”
“Ừ, cháu còn nhắc đến ba, người vợ mới của ba và đứa em trai cùng cha khác mẹ nữa.”
Sau đó bác sĩ Đỗ chụp lại những gì An An đã viết trong phòng khám hôm nay và gửi cho Hạ Thi Cát. Ông cũng kể lại tất cả những gì cô bé đã nói.
Hạ Thi Cát cầm điện thoại, đầu óc trống rỗng. Suốt thời gian qua, An An chưa từng nói với cô một lời nào về những chuyện này, như thể chúng chưa bao giờ xảy ra vậy.
Hạ Thi Cát bỗng cảm thấy đau lòng khó tả. Con gái cô đã phải âm thầm chịu đựng bao nhiêu áp lực và nỗi đau, để rồi lựa chọn im lặng hoàn toàn, gần như không còn mở miệng nói chuyện nữa, đến mức bệnh tình trở nên tồi tệ nhanh chóng.
“Cô Hạ, tôi nói những điều này không phải để làm cô buồn. Tôi chỉ muốn biết, về vấn đề nuôi dưỡng An An, liệu trong thời gian tới cháu có quay lại bên ba không?”
“Không, không đâu.” Hạ Thi Cát lau nước mắt, kiên quyết nói: “Lúc đầu tôi cũng lo không thể tự mình nuôi An An, vì muốn quay lại làm việc nên đành giao con cho bà nội chăm sóc. Đó là điều tôi hối hận nhất… Tôi đã thỏa thuận với ba cháu, anh ấy không cần phải chi trả tiền nuôi con, tôi sẽ gánh vác toàn bộ trách nhiệm nuôi dạy con gái.”
Bác sĩ Đỗ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi. Từ mai, mỗi sáng cô đưa An An đến đây nhé, tôi sẽ tiến hành huấn luyện ngôn ngữ cho cháu trong mười ngày.”
“Mỗi ngày đều đến ạ?”
“Đây là giai đoạn then chốt để phục hồi khả năng ngôn ngữ của An An. Sau đó vẫn có thể đến mỗi tuần một lần.”
“Vâng, vậy cảm ơn bác sĩ Đỗ.”
Sau khi cúp máy, Hạ Thi Cát không bật đèn. Cô ngồi trong bóng tối rất lâu.
Những lời của bác sĩ Đỗ, những tâm sự An An đã viết ra, cứ lặp đi lặp lại trong lòng cô.
Cô cố gắng đặt mình vào hoàn cảnh của con gái lúc đó. Cô bé nhỏ nhắn ấy đã phải đối mặt với việc ba mẹ ly hôn, mẹ bỏ đi, ba tái hôn như thế nào? Rồi làm sao đối diện với việc gia đình ba thiên vị đứa em trai cùng cha khác mẹ, với những lời lẽ độc ác của bà nội…
Cô rất khó tưởng tượng được…
Cô không biết tất cả những điều này có ý nghĩa gì đối với một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ nhẹ.
Điều duy nhất có thể khẳng định là, lúc đó An An chắc hẳn đã rất sợ hãi.
Hạ Thi Cát nặng nề đẩy cửa phòng, muốn nhìn kỹ con gái. Chiều nay chắc con đã khóc rất nhiều, không biết giờ đã ổn chưa.
Cô tìm một vòng, An An không có trong phòng.
Cô ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên, An An đang ở sân sau.
Lúc này Đa Tể, Trân Châu và Ngân Hổ đang ở bên cạnh, An An ngồi đó lẩm bẩm như đang nói chuyện với lũ mèo. Vẻ mặt cô bé dường như không còn buồn bã, khóe môi còn thoáng nụ cười.
Hạ Thi Cát sững người. Phải rồi, gần đây hầu hết thời gian con gái đều mang nụ cười trên môi, hoàn toàn khác với lúc mới chuyển đến thành phố Đông Hải.
Tất cả những điều này, dường như bắt đầu từ khi cô bé gặp lũ mèo hoang trong khu phố.
An An đã giúp đỡ một đàn mèo hoang trong khả năng của mình, sự đồng hành của chúng quả thật đã khiến cô bé vui vẻ hơn rất nhiều.
Cô nhớ lại câu nói cuối cùng của bác sĩ Đỗ: “Cô Hạ đừng lo lắng quá, tôi cảm thấy lần này An An có thể sẽ có sự tiến bộ đáng kể. Chúng ta hãy chờ xem.”
Đúng vậy, hãy chờ xem…
…
Mười ngày tiếp theo, Hạ Thi Cát đưa An An đến chỗ bác sĩ Đỗ luyện tập mỗi ngày, có khi một tiếng, có khi hai tiếng.
An An học rất nghiêm túc, và đúng như bác sĩ Đỗ dự đoán, sau cuộc trò chuyện triệt để lần trước, An An tiến bộ rất nhanh.
Ban đầu cô bé còn gặp một số trở ngại, nhưng rất nhanh đã có thể nói ra các cụm từ mà không bị ngắt quãng, sau đó là những câu ngắn thông dụng.
Thực ra đối với một cô bé chưa đầy năm tuổi, đạt được trình độ này đã rất tốt rồi, nhất là khi An An còn phải vượt qua vấn đề thiếu tập trung do chứng tự kỷ gây ra.
Tuy nhiên, An An có một đặc điểm, khi cô bé muốn làm một việc gì đó, sự tập trung của cô bé mạnh hơn nhiều so với trẻ bình thường.
Đặc biệt là khi việc này còn liên quan đến tương lai của Ngân Hổ, cô bé càng không hài lòng với tiến độ học tập của mình.
“Con muốn nói tốt hơn nữa.” Hạ An An bày tỏ mong muốn của mình với bác sĩ Đỗ.
“Nếu con muốn thuyết phục ba của bạn đồng ý nhận nuôi mèo con, con có thể viết ra những điều muốn nói trước, chia thành những câu ngắn hơn. Như vậy khả năng diễn đạt của con sẽ mạnh mẽ hơn, và cũng thuyết phục hơn.”
Bác sĩ Đỗ như một người bạn thân của Hạ An An, đưa ra lời khuyên theo nhu cầu của cô bé.
Hạ An An lắng nghe một cách nghiêm túc, gật đầu: “Bác nói đúng.”
Hiện tại tốc độ nói của cô bé không nhanh, chậm hơn nhiều so với trẻ bình thường, nhưng rất mạch lạc và rõ ràng, không còn cảm giác ngắt quãng như trước đây, khiến người khác muốn trò chuyện với cô bé hơn.
Ngày hôm đó về nhà, Hạ An An đã dùng gần nửa cuốn sổ nhỏ để viết rất nhiều.
Ngày hôm sau đến bệnh viện, bác sĩ Đỗ đóng vai ba của Tịch Tiểu Tuyết là Tịch Côn Lâm, đưa ra nhiều câu hỏi hóc búa đối với những lời lẽ của Hạ An An.
Điều khiến bác sĩ Đỗ bất ngờ là Hạ An An đều đối phó rất tốt.
“Tốt lắm, tốt lắm. Bác nghĩ lần sau con thử lại, có khi ba bạn con sẽ thực sự đồng ý cho nhận nuôi mèo con đấy. Tuy nhiên, về vấn đề vi khuẩn, mẹ con không phải đang làm ở cửa hàng thú cưng sao, có thể nhờ cô ấy giúp tìm bác sĩ thú y kiểm tra toàn diện sức khỏe cho mèo con, đưa ra một bản báo cáo kiểm tra sức khỏe, như vậy sẽ có tác dụng hơn con nói cả trăm lần.”
Hạ An An suy nghĩ một chút, gật đầu: “Vâng ạ.”
Sau mười ngày huấn luyện đặc biệt, khả năng diễn đạt ngôn ngữ của Hạ An An đã hoàn toàn không còn trở ngại. Trừ khi cô bé vẫn trong trạng thái tự kỷ không muốn nói chuyện với người khác, nếu cô bé muốn nói thì sẽ không gặp nhiều trở ngại nữa.
“Mẹ ơi, mẹ có thể giúp con một việc được không?”
Trong suốt những ngày qua, Hạ An An về nhà vẫn không nói chuyện nhiều với mẹ. Sau khi khóa học kết thúc, đây là câu nói hoàn chỉnh đầu tiên cô bé nói với mẹ.
Hạ Thi Cát bịt miệng, cố gắng lắm mới không khóc òa lên.