App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề

Chương 7

Những chú mèo hoang vốn tưởng rằng tình hình này sẽ sớm được cải thiện, nhưng không ngờ nó còn trở nên tồi tệ hơn.

Nói về chuyện này, Lão Ưng cũng rất bất lực. Mèo hoang tụ tập mỗi tuần để trao đổi thông tin, chủ yếu là vì môi trường sống của chúng khắc nghiệt, để có thể cho nhiều mèo sống sót hơn, chúng chỉ có thể dùng cách này. Tuy nhiên, tuần này, nó cũng cảm thấy rất bất lực, kỳ nghỉ của con người trùng với đợt bình chọn thành phố vệ sinh, nguồn thức ăn của mèo hoang bị cắt đứt hoàn toàn, thậm chí lục thùng rác cũng khó mà sống sót.

Bản thân nó cũng bụng đói ruột rỗng đến dự họp, sau khi họp xong nó cũng phải đi kiếm ăn khắp nơi.

Đôi mắt hơi đục ngầu của nó nhìn những chú mèo con bên dưới, ánh mắt mang theo chút luyến tiếc. Theo kinh nghiệm của nó, một số mèo con… có lẽ sẽ không trụ được bao lâu nữa, liệu có thể vượt qua lần này hay không chỉ có thể dựa vào số mệnh của chúng.

Về chủ đề này, lũ mèo thảo luận một lúc rồi nhanh chóng im lặng. Tình hình còn tệ hơn so với tưởng tượng, chỉ có thể đợi sau khi họp xong tự đi kiếm ăn.

Lão Ưng lại nói: “Vấn đề thứ hai của ngày hôm nay, địa điểm tụ tập trước đây của chúng ta đã bị con người chiếm đóng. Nơi đó tuy an toàn và môi trường cũng tốt, nhưng vì an toàn của mọi người, tốt nhất là không nên đến đó nữa. Dù sao cũng không biết thái độ của những người mới chuyển đến đối với mèo hoang, nếu ai nhìn thấy Lãn Lãn thì hãy nói cho cậu ấy biết.”

Những chú mèo nhỏ vốn đã không vui, rất nhiều mèo chỉ biết hôm nay đổi địa điểm họp, còn không biết khu vườn sau mà mọi người thích đến đã có người dọn vào ở, không ít mèo lộ vẻ ghét bỏ, rõ ràng chỉ nghe tin này thôi đã có cảm xúc tiêu cực với người mới dọn vào.

Đúng lúc này, một con mèo Cam bước ra: “Thái độ của người lớn mới dọn vào ở chưa rõ, nhưng đứa trẻ của họ đối xử với mèo hoang rất tốt, mọi người gặp cô bé thì đừng làm cô ấy bị thương.”

Lão Ưng có hơi ngạc nhiên trước lời nói của Đa Tể: “Cậu chắc chắn chứ? Đứa trẻ đó không phải là kiểu trẻ con hay ngược đãi mèo sao?”

Đa Tể kêu “meo” một tiếng: “Tôi hoàn toàn chắc chắn.”

Lão Ưng: “Được rồi, mọi người không cần quá căng thẳng, nhưng tốt nhất là vẫn nên cẩn thận với khu vườn sau này.”

Có Đa Tể nói tốt cho đứa trẻ, tâm trạng căng thẳng của đám mèo lại thả lỏng, có một đứa trẻ con đối xử tốt với mèo hoang, tuy không giúp được gì nhiều, nhưng cũng không phải là chuyện xấu, thiện cảm của mọi người với đứa trẻ này lại tăng lên không ít.

Sau khi thảo luận về vấn đề thứ hai, nhanh chóng chuyển sang vấn đề cuối cùng của ngày hôm nay.

Lão Ưng nói: “Trước khi họp hôm nay, tôi nhận được một tin tức. Vừa rồi Đa Tể một mình đã có thể chống lại con chó Đại khốn nạn kia, thậm chí còn dọa con chó đó chạy mất. Việc này đã làm rạng danh loài mèo chúng ta! Để tuyên dương Đa Tể vì hành động dũng cảm, tôi thay mặt tất cả mèo trao giải thưởng cho Đa Tể.”

Nói xong, Lão Ưng đưa cho Đa Tể nửa cái bánh bao.

Mặc dù phần thưởng có hơi đơn giản, nhưng trong thời buổi thiếu thốn thức ăn như vậy, có được nửa chiếc bánh bao đồng nghĩa với việc Đa Tể ít nhất sẽ không bị đói trong ba ngày tới.

Nhiều mèo nhỏ nhìn thấy thức ăn, những con đang nằm duỗi người lập tức ngồi dậy, nhưng có Lão Ưng ở đây, không con nào dám có ý đồ gì với chiếc bánh bao này. Dù sao có Lão Ưng sau lưng cũng là có đại ca bảo vệ.

Trên thực tế, nếu như trước đây, Đa Tể chắc chắn sẽ rất vui mừng khi nhận được phần thưởng như vậy. Tất nhiên hôm nay nó cũng rất vui, chỉ là hai ngày qua đứa trẻ loài người kia cho nó ăn không ít đồ ngon, nửa chiếc bánh bao này đã không còn là thứ nó quá cần nữa.

Nhưng nó vẫn quyết định giấu kỹ, nếu sau này đứa trẻ đó không cho nó ăn nữa, nó vẫn có thức ăn để bảo toàn mạng sống.

Cuộc họp kết thúc, những chú mèo hoang tự túc rời đi, và nhanh chóng biến mất.

Đa Tể ngậm theo ổ bánh bao định trở về khu nhà Hạnh Phúc, vừa bước đi hai bước, nó đã cảm thấy mông mình bị cào nhẹ.

Nó tức giận quay lại, lại là Sơ Bát.

“Gừ…” Nó ngậm ổ bánh bao không thể mắng chửi, chỉ có thể rên rỉ cảnh cáo từ kẽ răng.

Sơ Bát đi ngang qua nó, vẻ mặt kiêu ngạo, tỏ ra không quan tâm đến ổ bánh bao trong miệng nó, rồi quay lại nói: “Cam Ngốc, cậu nhìn con mèo Tam Thể kia kìa, nó có giống người chị đã chết của cậu không? Nó cũng sắp chết đói rồi, cậu không quan tâm à?”

Nói xong, nó trực tiếp đi thẳng mà không ngoảnh lại.

Đa Tể thả bánh bao xuống, gào lên: “Nó cũng giống chị cậu, sao cậu không quan tâm?”

Giọng điệu châm chọc của Sơ Bát vang vọng lại: “Mẹ tôi chỉ có tôi là con trai độc nhất, tôi không có chị.”

Đa Tể tức giận há miệng thè lưỡi về phía bóng lưng khuất dần của Sơ Bát, cái tên Sơ Bát này, rõ ràng ở nhà ăn sung mặc sướng, vậy mà cũng không chịu giúp đỡ, còn chạy đến đây vòi vĩnh nó nữa, nó cũng chẳng dễ dàng gì đâu!

Hết giận, Đa Tể mới lại nhớ ra, nó hướng về phía Sơ Bát đã đi xa mà gào lớn: “Tôi không phải tên là Cam Ngốc!”

Sau khi trút giận, Đa Tể vốn định ngậm ổ bánh bao đi một mạch, nhưng đi được hai bước lại tức giận quay đầu nhìn lại con mèo Tam Thể kia.

Tiếp đó, nó lại hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Sơ Bát, lúc này mới ngậm ổ bánh bao đi về phía con mèo Tam Thể.

Mèo hoang thường không giúp đỡ lẫn nhau, lý do rất đơn giản, vì mỗi con mèo muốn sống sót đều phải cố gắng hết sức.

Mỗi phút giây đều phải chống chọi với cái đói, cái rét, bệnh tật và vô số những nguy hiểm rình rập bất ngờ. 

Lấy đâu ra sức để giúp đỡ những con mèo khác?

Nhưng Sơ Bát hiểu nó quá rõ, cứ nhằm vào điểm yếu của nó để gây khó dễ.

Thông thường mèo sẽ không nhớ về anh chị em ruột khi còn nhỏ, thậm chí sau một thời gian dài cũng sẽ không còn nhớ mẹ nữa.

Nhưng anh chị em của Đa Tể lần lượt chết đi, lúc đó nó đã mở mắt, con mèo cuối cùng rời đi là Hoa Tể, nếu nó có thể trụ thêm một ngày nữa, có lẽ sẽ được ăn thức ăn Đa Tể tìm được, có lẽ sẽ sống sót, nhưng đáng tiếc là nó không thể trụ được.

Lúc này, con mèo Tam Thể đang cuộn tròn trong bụi cỏ, nhìn không giống chị gái của nó chút nào, màu lông của chúng hoàn toàn không giống nhau, nhưng nó vẫn mềm lòng.

Vì lúc trước Hoa Tể cũng gầy như vậy, cũng cuộn tròn co ro như vậy, thở gấp gáp, nhìn rất yếu ớt.

Đa Tể chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết, con mèo Tam Thể này không thể trụ được bao lâu nữa.

Nó đặt ổ bánh bao xuống định đi, nhưng con mèo Tam Thể ngẩng đầu lên, kêu một tiếng “meo” yếu ớt.

“Cậu ăn đi, ăn chậm thôi chớ nghẹn. Còn nữa, cẩn thận đừng để mèo khác cướp mất.”

Đây là phần thưởng mà Lão Ưng đã trao cho nó, nhưng nếu nó cho con mèo khác, có lẽ chúng sẽ không khách sáo, một khi có cơ hội nhất định sẽ cướp mất.

“Tôi biết rồi… Cảm ơn cậu.”

Đa Tể vẫy vẫy móng vuốt, thong dong rời đi.

Trên thực tế, nội tâm của nó không hề tự tin như vẻ bề ngoài, dù sao hôm nay trong buổi họp cũng đã nói rồi, gần đây rất khó kiếm được thức ăn, phải tự đi săn mồi bằng bản lĩnh của mình, nhưng khả năng bị thương khi đi săn cũng không nhỏ, hoặc là…

Đa Tể mang tâm trạng nặng trĩu quay trở về khu đô thị Hạnh Phúc, nhẹ nhàng leo tường vào sân sau.

Vào thời điểm này, vẫn chưa đến lúc đứa trẻ đến sân sau chơi đùa, cũng không biết hôm nay cô bé có cho nó thức ăn hay không…

Lúc này, Hạ An An đang ngồi trong phòng chơi “Khách sạn Mèo”, vừa có một chuyện kỳ lạ xảy ra.

Giao diện hệ thống đột nhiên bật ra: [Do tin đồn thất thiệt, mức độ yêu thích của mèo trong khu vực đối với bạn đã giảm xuống, vui lòng nỗ lực nâng cao mức độ yêu thích của mèo đối với bạn để có thể vượt qua màn chơi.]

Hạ An An không hiểu “tin đồn thất thiệt” là gì, em mở trình duyệt tìm kiếm và duyệt web một hồi lâu, nhưng vẫn không tìm ra lý do tại sao tin đồn lại làm giảm mức độ yêu thích của mèo.

Một lúc sau, em lại thấy giao diện hệ thống bật ra một thông báo khác: [Chúc mừng bạn, do tin đồn đã được phá vỡ, mức độ yêu thích của mèo trong khu vực đối với bạn đã tăng lên tập thể, vui lòng tiếp tục cố gắng.]

Hạ An An càng không hiểu, tin đồn từ đâu đến, và lại bị phá vỡ như thế nào.

Khi gặp phải những điều khó hiểu, cô bé lại càng muốn tìm hiểu cho ra lẽ, nhưng bài toán hóc búa này đã làm khó cô bé, dù tìm kiếm thế nào cũng không thể tìm ra câu trả lời.

Hôm nay buổi chiều, Hạ Thi Cát không ở nhà, cô đã nhờ Nhậm Văn đến nhà trông An An.

Nhậm Văn là một họa sĩ vẽ tranh minh họa, cô ấy ôm máy tính ngồi làm việc trong phòng khách, còn Hạ An An thì chơi điện tử , hai người cũng không làm phiền nhau.

Nhậm Văn vẽ một lúc rồi lại bắt đầu lười biếng, đây là bệnh chung của tất cả những người làm việc tự do: khả năng tự chủ không tốt.

Cô ấy tò mò liếc nhìn An An một cái, sao đứa trẻ này tập trung thế nhỉ?

Bước đến xem, cô ấy cười: “Có gì hay ho đâu, hình ảnh lỗi thời, chất lượng hình ảnh cũng tệ, hay để cô dạy cháu chơi Vương Giả Vinh Diệu? À… Cháu là trẻ vị thành niên, không chơi được. Vậy thì cô xem hoạt hình với cháu nhé?”

An An lắc đầu.

Tiếp tục đắm chìm trong thế giới của “Khách sạn Mèo”.

Cửa vang lên tiếng động, Hạ Thi Cát mở cửa về nhà.

Nhậm Văn nghênh đón: “Thi Cát, buổi phỏng vấn của cậu thế nào rồi?”

Hạ Thi Cát cười khổ lắc đầu: “Thực ra công ty có ý định nhận tôi, nhưng khi nói đến vấn đề tăng ca thì đã đàm phán không thành, công ty có truyền thống tăng ca, nghe nói mỗi ngày đều phải tăng ca đến 9 -10 giờ tối. Ngành ngoại thương đều như vậy.”

Nhậm Văn nghe vậy cũng thở dài: “Đúng vậy, bây giờ công ty nào mà không tăng ca, bây giờ không phải 996 nữa, mà đã thành 007 rồi, cậu còn phải chăm con, chắc chắn không thể đi được.”

(*)“996” nghĩa là làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày/tuần.

(*)“007” nghĩa là làm việc 0 giờ đến 0 giờ, 7 ngày/tuần – ám chỉ làm việc liên tục không nghỉ.

“Không sao, đã quyết định chuyển đến thành phố Đông Hải thì tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi, tệ lắm thì sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh tôi sẽ tìm một công việc đơn giản gần đây để làm, cũng tiện chăm sóc An An.” Hạ Thi Cát vừa nói vừa nhìn về phía con gái đang ngồi trên ghế sofa bấm màn hình máy tính.

Thật ra, không phải lúc quyết định chuyển nhà là cô đã chuẩn bị tâm lý, mà là từ khi cô quyết định một mình nuôi con.

Có gần nửa năm, cô cũng đã từng thử nhờ bà Nhậm giúp chăm An An, để cô đi làm, nhưng khoảng thời gian thử nghiệm đó lại khiến tình trạng bệnh của An An trở nên nghiêm trọng hơn.

Vì vậy, dù khó khăn đến đâu, cô cũng phải cố gắng, vì con gái, vì gia đình này.

Nhậm Văn ôm máy tính về phòng, Hạ Thi Cát lấy từ trong túi ra một túi thức ăn cho mèo.

“An An, lúc về nhà mẹ có thấy một cửa hàng thú cưng, nên mua một túi thức ăn cho mèo, con xem, có cái này rồi con có thể cho mèo ăn bất cứ lúc nào đúng không?”

Quả nhiên, vừa nghe thấy chữ “thức ăn cho mèo”, Hạ An An vốn đang đắm chìm trong chiếc máy tính bảng, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào túi thức ăn cho mèo trên tay mẹ.

Thức ăn cho mèo thương hiệu “Good Meow Meow”.

Hạ An An nhận lấy túi thức ăn cho mèo, nó khá nặng, cô bé phải ôm mới chắc được.

“Mẹ cũng không biết loại này có tốt hay không, chỉ mua một kg thôi, con thử cho mèo Cam nhỏ ăn trước nhé, nếu nó ăn được thì chờ nó ăn hết mẹ sẽ mua thêm cho con được không?”

Đôi mắt to tròn của Hạ An An lấp lánh, rõ ràng là nhìn thấy thức ăn cho mèo nên tâm trạng rất tốt.

Cô bé vội vàng chạy đến tủ chén trong bếp lục lọi, tìm ra hai chiếc bát màu vàng nhạt, một chiếc có in hình chú gà con, chiếc kia có in hình chú vịt con.

Đây là hai chiếc bát dành riêng cho trẻ con, là hai chiếc bát yêu thích nhất của cô bé.

Cô bé nhón chân, cầm một trong hai chiếc bát tiến đến vòi nước, đổ đầy nước.

Hạ Thi Cát đi đến, giúp cô bé đổ thức ăn cho mèo vào chiếc bát còn lại.

Hai mẹ con cùng nhau mang bát ra sân sau.

Hạ Thi Cát chọn một góc tường để đặt hai chiếc bát nhỏ.

“Con nhìn xem, đặt ở đây thì dù trời mưa cũng không bị ướt.”

Hạ An An nhìn về phía hàng rào, quả nhiên, mèo Cam từ trong bụi cây rậm rạp đi ra.

Bình Luận (0)
Comment