App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề

Chương 8

Hạ Thi Cát nhìn thấy cảnh này cũng thấy kỳ lạ, họ mới vừa mang thức ăn ra mà, mèo Cam đã đến rồi, chẳng lẽ là trùng hợp hay sao?

Lúc này, Đa Tể đã ngủ một giấc trong bụi cây rồi, nó đã đợi đến đói meo, qua cửa sổ của nhà có thể nhìn thấy đứa trẻ đang ở nhà, chỉ là cô bé có vẻ như đang cặm cụi làm gì đó, mãi không đi ra.

Đa Tể đợi đến mức bụng kêu ùng ục, cuối cùng nó lại đợi đến mức ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, bụng nó lại càng đói hơn…

Ngay lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, cô bé bưng một chiếc bát nhỏ đi ra, Đa Tể vui mừng khôn xiết, muốn lao đến ngay lập tức, nhưng sau cô bé còn có mẹ của cô bé, nó lập tức thu lại bước chân.

Nhưng đứa trẻ đã nhìn thấy nó rồi, nó không thể trốn lại nữa, nhưng cũng không dám đến quá gần, chỉ ngồi xổm trong sân.

Hạ An An thấy mèo Cam không chịu đến gần, cô bé khom người gõ nhẹ vào chiếc bát, tỏ ý trong bát có thức ăn.

Đa Tể có hơi do dự, nhưng lại không thể chịu đựng được cơn đói, tai cụp xuống, nó tiến đến gần.

Vừa đến gần chiếc bát nhỏ vừa ngửi, ngửi thấy mùi thơm nức mũi, đây còn là một bát đầy ắp thức ăn!

Đây là thức ăn cho mèo, Đa Tể trước đây cũng đã từng gặp những người tốt bụng, cho nó ăn thức ăn cho mèo, chỉ một ít thôi, nhưng cũng đủ để no bụng.

“Meow ~” Đa Tể ăn hai miếng, ngẩng đầu lên kêu một tiếng.

Hạ Thi Cát cũng khom người xuống: “Mèo Cam nhỏ, sau này nếu mi đói thì cứ đến đây, chúng ta sẽ cho mi ăn thức ăn của mèo.”

Đa Tể có thể hiểu một chút tiếng người, nghe câu nói này, mũi nó hơi cay cay, lần sau họp với các con mèo khác, nó nhất định phải nói cho chúng biết, gia đình này dù là người lớn hay trẻ nhỏ đều là những người tốt bụng, rất tốt với mèo hoang!

Có sự hỗ trợ của họ, việc sinh tồn của nó trong thời gian tới sẽ không còn là vấn đề.

Hai ngày sau, Đa Tể đang đi dạo trong khu nhà Hạnh Phúc thì lại nhìn thấy con mèo Tam Thể nhỏ bé kia, tinh thần của nó có vẻ tốt hơn một chút so với lần trước.

Mèo Tam Thể nhìn thấy Đa Tể, lập tức tiến đến gần.

“Meow…”

Tiếng kêu của nó khá thân thiện, nhưng Đa Tể vẫn giữ thái độ cảnh giác.

“Có chuyện gì à? Tôi không còn gì cho cậu ăn đâu.” Đa Tể nói.

“Tên tôi là Hoa Hoa, cảm ơn cậu đã cho tôi bánh bao, bây giờ tôi đã khỏe hơn rồi.”

Đa Tể có hơi bất ngờ: “Ồ, không có gì vậy tôi đi trước đây.”

Giữa những con mèo hoang thường không có tình bạn sâu đậm, miễn là không tranh giành lãnh thổ và đánh nhau thì đã được coi là mối quan hệ tốt đẹp rồi.

Hơn nữa, đều phải vất vả kiếm sống, nếu không có gia đình kia cho nó ăn, thì mọi con mèo hoang sống gần đây đều là đối thủ cạnh tranh của nó, nếu đối phương tìm thấy thức ăn trước thì nó sẽ phải nhịn đói. Do đó, ngoài những buổi tụ tập định kỳ, cách tốt nhất là giữ khoảng cách với nhau.

Nhưng Hoa Hoa lại chặn đường đi của nó.

Lông ở sau lưng Đa Tể dựng đứng lên: “Ý cậu là gì?”

Hoa Hoa vội vàng nói: “Chuyện là thế này, tôi còn biết một em mèo Cam nhỏ tên là Đại Cát, nó mới chỉ khoảng nửa tuổi thôi, hôm nay đã đói đến mức không chịu nổi nữa rồi, nếu không tìm được thức ăn, nhiều nhất nửa ngày có thể sẽ chết đói.”

Đa Tể: “Liên quan gì đến tôi?”

Hoa Hoa: “Chuyện cậu đánh bại Đại Hoàng đã lan truyền khắp nơi rồi, ai cũng biết cậu rất lợi hại, cậu giỏi giang như vậy, chắc chắn có thể tìm được thức ăn đúng không? Lần trước tôi gặp cậu, cậu còn rất gầy, nhìn kìa, dạo này cậu đã béo lên nhiều rồi.”

Đa Tể: “…”

Thấy Đa Tể không phản ứng gay gắt, Hoa Hoa vội vàng tiếp tục nói: “Nếu cậu có cách nào tìm thức ăn, thì có thể giúp đỡ Đại Cát một chút được không. Lông của nó giống như cậu, sau khi cứu nó, nếu cậu gặp khó khăn gì, nó cũng nhất định sẽ giúp đỡ cậu.”

Đa Tể thầm nghĩ, tôi là loại mèo dễ mềm lòng khi được khen ngợi một hai câu sao? Nó kiêu ngạo bước hai bước về phía trước, nhưng rồi lại không thể nhịn được mà quay lại nói một câu: “Thôi được rồi, dẫn tôi đi xem đi.”

Hoa Hoa vốn đã có chút tuyệt vọng, hôm nay nó đã cầu xin không ít con mèo, đều bị từ chối, thậm chí có con còn dọa nạt nó. Nó đặt hy vọng cuối cùng vào Đa Tể, con mèo đã chia sẻ bánh bao cho nó lần trước.

Không ngờ, Đa Tể thực sự muốn đi xem, nó không nói thêm lời nào, vội vàng đi trước dẫn đường.

Đại Cát nằm bên bờ một cái rãnh hôi thối, người bẩn thỉu, dường như sắp rơi vào hôn mê, trông vô cùng đáng thương.

Đa Tể đã chuẩn bị tinh thần trước khi đến, nhưng khi nhìn thấy tình trạng này, nó vẫn cảm thấy quá thảm thương, Đại Cát còn thảm thương hơn cả Hoa Hoa mấy ngày trước.

Lúc này nội tâm nó vô cùng bối rối.

Nếu không quan tâm, đúng như Hoa Hoa nói, Đại Cát có lẽ sẽ không thể sống qua đêm nay, nhưng nếu quan tâm… Nó phải quan tâm như thế nào, bằng cách nào?

Chẳng lẽ phải nói cho chúng biết rằng trong sân sau có thức ăn cho mèo?

Đa Tể không muốn để lại ấn tượng dễ mềm lòng cho những con mèo khác, điều này không có lợi cho việc sinh tồn của nó ở khu nhà Hạnh Phúc, dù sao, để sống tốt, mèo hoang nhất định phải tàn nhẫn.

Nhưng cuối cùng nó vẫn không thể nhẫn tâm được, trước đây anh trai cùng ổ của nó cũng là mèo Cam, anh ấy và Đại Cát có điểm giống nhau là móng vuốt của cả hai đều màu trắng.

Thôi được rồi.

Đa Tể nhìn Hoa Hoa: “Nó còn có thể đi được không? Nếu không thể đi thì tôi không giúp được.”

Hoa Hoa vội vàng đảm bảo: “Đi được đi được, tôi sẽ chịu trách nhiệm mang nó đi.”

“Được rồi, vậy thì đi theo sát tôi, ngoài ra đây là bí mật. Sau khi đi rồi cậu không được nói cho những con mèo khác biết, và nó cũng không được nói ra ngoài.” Đa Tể dặn dò thêm.

Hoa Hoa cũng vội vàng nói: “Cậu cứ yên tâm. Cậu đã cứu chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho cậu.”

Đa Tể lúc này mới đi về phía trước.

Lúc này Đại Cát đã có phần mê man, nó lảo đảo đi được hai bước rồi lại ngã xuống lùm cỏ.

Hoa Hoa vội vàng ngậm lấy gáy nó, kéo nó về phía trước, nhưng nó chỉ có sức lực hạn chế, kéo được một đoạn ngắn thì bản thân cũng mệt đến mức không thể theo kịp.

Đa Tể quay lại nhìn, thở dài, lại quay lại đi đến bên hai con mèo, ngậm lấy gáy Đại Cát, kéo nó về phía trước.

Cứ như vậy, Đa Tể và Hoa Hoa thay nhau kéo Đại Cát đến gần ngôi nhà đó, hai con mèo đều mệt lử, không thể kéo nổi nữa.

Phải nói thêm rằng, bụi rậm ở đây thực sự rất um tùm, nếu cố sức kéo Đại Cát qua, nó có thể bị thương cũng không chừng.

Hoa Hoa lộ vẻ khó xử: “Đa Tể, cậu xem phải làm thế nào đây?”

Đa Tể suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Hai cậu ở đây đợi, tôi thử xem có thể gọi cô ấy ra được không.”

Nói xong, Đa Tể nhảy qua hàng rào, đến sau nhà An An.

Lúc này, Hạ An An đang ngồi ở sau nhà chuẩn bị vẽ tranh, hôm nay cô bé vẫn chưa nghĩ ra sẽ vẽ gì.

Bỗng nhiên, cô bé nhìn thấy mèo Cam nhảy vào, dường như cử động của nó có phần mạnh mẽ hơn bình thường.

Mèo Cam đến bên chân cô bé, An An cúi người, vuốt ve đầu chú mèo.

Lúc này, mèo Cam lại làm một hành động khiến cô bé vô cùng hoang mang, nó há miệng cắn một cái vào giày của cô bé.

Trước đây khi chưa quen với cô bé, nhiều nhất mèo Cam cũng chỉ khè vào người cô bé, chưa bao giờ há miệng, hành động này khiến An An lộ vẻ mặt hoang mang.

Cô bé theo bản năng rụt chân lại, muốn mèo Cam nhả ra.

Lúc này, Đa Tể vô cùng lo lắng, nó muốn đứa trẻ loài người này hiểu được ý mình, muốn cô bé đi theo mình, nhưng khi nó há miệng cắn vào giày của cô bé, cô bé lại như bị dọa, lùi ra sau.

Đa Tể vừa lo lắng vừa xót xa, cảm thấy mình thật ngu ngốc, không thể nói ra được suy nghĩ trong lòng.

“Meow ~ Meow ~ Meow – ô ~~~~” Nó lo lắng kêu lên.

Thật kỳ lạ, sau khi nó kêu lên, cô bé không còn né tránh nữa, mà lại đứng dậy.

Thấy cô bé có phản ứng, Đa Tể vội vàng chạy về phía trước hai bước, rồi lại quay đầu chạy vài bước, rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Nó lặp đi lặp lại hành động này về một hướng, cuối cùng nhìn thấy con người nhỏ bé cũng đi theo.

Cô bé hiểu rồi!

Đa Tể vô cùng vui mừng, vội vàng chạy về chỗ Hoa Hoa và Đại Cát đang trốn.

Hướng đó đã ra khỏi phạm vi sân sau, là một khu vực công cộng.

Hạ An An đi đến trước hàng rào, dừng bước, không đi theo nữa, chỉ đứng đó nhìn theo hướng mèo Cam biến mất.

Ban đầu Đa Tể tưởng rằng có thể thu hút con người nhỏ bé này đến để nhờ giúp đỡ, nhưng không ngờ cô bé lại không ra khỏi sân.

À… đúng rồi, hàng rào này còn cao hơn cả người cô bé, mặc dù một số chỗ đã hỏng, nhưng cô bé vẫn còn nhỏ, có vẻ là không ra được.

Vậy phải làm thế nào đây…

Đa Tể chỉ đành phải cùng Hoa Hoa quay trở lại sân.

Lúc này, Hạ An An nhìn thấy một chú mèo nhỏ hơn cả mèo Cam xuất hiện trong bụi rậm, lá cây khá dày, cô bé khom người xuống chỉ có thể nhìn thấy đại khái, chú mèo đó nhìn thấy cô bé lập tức run rẩy, cũng không dám đến gần như mèo Cam.

Tuy nhiên, Hạ An An dường như đã nhìn thấy cái bụng phẳng lì của nó.

Cô bé đứng dậy đi về phía góc tường, cầm lấy hai chiếc bát vàng nhỏ đặt ở góc tường, cẩn thận đi đến bên bụi rậm nơi xuất hiện chú mèo Tam Thể, đặt hai chiếc bát bên cạnh chỗ hở của hàng rào.

Sau đó cô bé lại quay về chỗ ngồi vẽ tranh.

Đa Tể hiểu ra, con người nhỏ bé này đang giúp chúng!

Cô bé không thể ra ngoài, nhưng đã di chuyển hai chiếc bát, ý là những chú mèo khác cũng có thể ăn.

Đa Tể nghỉ ngơi một lúc, sức lực cũng hồi phục một chút, quay lại ngậm lấy Đại Cát định trèo qua hàng rào, lúc này, Đại Cát vốn luôn yếu ớt dường như đã ngửi thấy mùi thức ăn, ý chí sinh tồn khiến nó rốt cuộc giãy giụa bò dậy, nó không thể nhảy, nhưng vì thân hình nhỏ bé, có thể chui qua khe hở của hàng rào.

Đại Cát leo đến trước hai chiếc bát, cố gắng vươn cổ ăn vài miếng thức ăn cho mèo, rồi lại vươn cổ sang bát kia uống vài ngụm nước, rồi lại tiếp tục ăn thức ăn cho mèo.

Nó đã đói quá lâu, và việc tìm kiếm nguồn nước sạch ngoài trời cũng rất khó khăn, lúc này có thể ăn được thức ăn cho mèo ngon như vậy, uống được nước sạch, nó cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể sống sót.

Đại Cát đã lâu mới được ăn no nê, cảm kích kêu “meo” một tiếng với bóng người nhỏ bé xa xa, lại nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy sức lực đã hồi phục, lại cọ cọ hai chú mèo bên cạnh. Nếu không có chúng, có lẽ hôm nay nó đã không thể sống sót.

Trong chiếc bát vàng nhỏ còn sót lại một ít thức ăn cho mèo và một ít nước trong, Hoa Hoa tiến đến ngửi ngửi, ngoan ngoãn đi ra, thức ăn cho mèo này không dành cho nó, Đa Tể đã giúp Đại Cát rồi, không có lý do gì để giúp nó nữa.

“Chuyện hôm nay… Thực sự cảm ơn cậu.” Hoa Hoa nói xong định đi.

Đa Tể gọi nó lại: “Cậu cũng không dễ dàng gì, phần còn lại này cậu ăn đi.”

Hoa Hoa lùi lại một bước: “Như vậy… E rằng không ổn lắm.”

“Không sao, buổi sáng lúc ra ngoài tôi đã ăn rồi. Bây giờ không đói, cậu ở ngoài cũng khó kiếm ăn, dù sao cũng không còn bao nhiêu nữa.” Đa Tể hào phóng nói.

Hoa Hoa thực sự đã đói, cái bánh bao mà Đa Tể cho nó hai ngày trước đã ăn hết từ lâu.

Hơn nữa, bánh bao sao có thể thơm ngon bằng thức ăn cho mèo, nó không còn từ chối nữa, tiến lên ăn hết phần thức ăn cho mèo còn lại một cách ngon lành, thậm chí cả nước cũng uống sạch.

Không lâu sau, ba chú mèo lần lượt rời khỏi khu vực sân sau.

Hạ An An đợi đến khi chúng đều đi, dọn dẹp hai chiếc bát vàng nhỏ, sau đó quay lại nhà đổ nước và thức ăn cho mèo vào bát, vẫn đặt ở góc tường, rồi quay lại chỗ ngồi vẽ tranh.

Hôm nay, trong tranh của cô bé xuất hiện ba chú mèo, chỉ có điều, một chú mèo được tô màu cam, một chú mèo được tô màu cam đen, còn một số phần để trắng. Chú mèo còn lại cô bé không tô màu, vì cô bé không nhìn rõ nó trông như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment