App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 110

Edit + beta: Herbicides.

Mặc kệ bắt đầu từ nguyên nhân và tâm tình gì, hiện tại chuyện hai người ở bên nhau là thật, đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, hiểu rõ tính cách và suy nghĩ của đối phương, mấy vấn đề như giao tiếp với giày vò gì không phải là vấn đề với Giang Chước và Vân Túc Xuyên.

Tuy việc bọn họ xác định quan hệ có hơi vội vã, nhất định có nhiều điểm chưa quen, nhưng nhiều năm như vậy, họ có sự ăn ý riêng. Sau khi nói chuyện, tâm tình tốt hơn nhiều.

Bọn họ thì hòa hòa khí khí nhưng khán giả trong phòng live stream lại lo lắng nhiều, ai cũng kêu la:

[ Mẹ nó nữa sao lại censored với tắt tiếng rồi, APP hỏng hay sao vậy, tôi muốn biết họ muốn nói gì quá đi mất!!!!! ]

[ Chắc không phải lỗi hệ thống đâu nhỉ? Có hun không, có hun không, muốn biết quá! ]

[ Nếu đăng kí hội viên là có thể xem phần nội dung bị che là tui nguyện đóng tiền!!! ]

[ Trời ạ, có ai số đỏ không bị censored có thể miêu tả cho tui biết Muỗng Nhỏ và Phiêu Phiêu làm gì đi mà! Nóng lòng thật đấy! ]

[ Sẵn sàng dùng tiền mua luôn. ]

[ Không phải người yêu thật à? Yêu nhau rồi đúng không! Sao hai người bạn thân ở cạnh nhau mà suốt ngày bị che thế? Tại vì sao!!! ]

Tiếc là chủ kênh không muốn live stream lãng mạn thì khán giả có la ó mong cầu ra sao cũng không có cách nào xem được. Hai người nói xong liền vào phòng bệnh, chỉ thấy một cô gái trẻ nằm trên giường.

Trông cô khoảng hơn 20 tuổi, đúng như lời bác sĩ lúc vừa rồi, bên giường có một cậu bé hơn 10 tuổi ngồi đó, trên người vẫn còn mặc đồng phục, thân người gầy gò nhỏ thó, hẳn là em trai bệnh nhân.

Cậu bé thấy nhóm Giang Chước đến, có chút khó hiểu đứng dậy, thấy Nhạc Đình Phi và Thẩm Tử Sâm mặc đồng phục bệnh viện.

Đến bây giờ Nhạc Đình Phi cũng không biết những người này là thật hay giả, thấy cậu bé đáng thương liền dịu dàng hỏi: “Em trai, bọn anh kiểm tra thân thể chị gái em một chút. Em ấy vẫn luôn ngủ sao?”

Cậu bé do dự một chút, nói: “Vâng, có một chị y tá tiêm nên chị mới ngủ.”

Giang Chước và Vân Túc Xuyên liếc nhau, trong lòng suy đoán mũi tiêm này có phải virut hay không, nhưng nhìn sắc mặt bệnh nhân bình thường, không giống những người nhiễm bệnh lúc trước.

Nhạc Đình Phi không biết xem bệnh, cũng may kịch bản có hướng dẫn, anh bảo Thẩm Tử Sâm rút máu bệnh nhân đi xét nghiệp chuyên khoa.

Giang Chước ở bên cạnh nhìn bệnh án, bệnh nhân tên Lương Thải Hồng, là nhân viên quản lí hàng hóa ở một siêu thị, năm nay 25 tuổi, người kí ở dòng người nhà bệnh nhân hẳn chính là em trau cô, tên Lương Thành.

Thông tin trên này giống với tờ bệnh án thêm vào bọn họ thấy lần trước.

Quả nhiên, nguyên nhân nằm viện của Lương Thải Hồng cũng là bệnh tim, Giang Chước nghi ngờ đây cũng là một trong số những điều kiện để virut có hiệu lực.

Theo lí thuyết nếu người bệnh mang virut, cho dù muốn lợi dụng cô để thí nghiệm thì cũng phải cách li gì đó, nhưng nơi này lại không có, nhưng dù sao cũng là kịch bản của chương trình nên cũng không cần nghiên cứu kĩ. Bệnh viện này tuy chân thật nhưng cũng có thể nhìn ra dấu vết của thiết lập chương trình mà không khớp với bệnh viện thật.

Nhưng điều này cũng chỉ ra rằng bọn họ hiện tại vẫn trong phạm vi kế hoạch của kịch bản, không phải thực sự xuyên đến một mốc thời gian nào đó. Cứ như vậy, Giang Chước tiến thêm một bước mà suy luận ra những người này không hẳn là người thật —– nhưng chuyện này có phải chuyện thật từng xảy ra hay không thì chưa thể chắc chắn.

Thẩm Tử Sâm cầm ống máu đi xét nghiệm, vì phòng xét nghiệm ở ngay bên cạnh, Giang Chước và Vân Túc Xuyên không đi theo cậu ta.

Vân Túc Xuyên bước qua nhìn ghi chép trên bệnh án, trên đó mỗi lần tiêm hay uống thuốc đều có chữ kí của người thực hiện, có tổng cộng 3 cái tên của y tá, viết rất rõ ràng.

Hắn thì thầm với Giang Chước: “Anh đi hỏi về 3 y tá này.”

Giang Chước vừa nói ‘Được’, Lương Thành đứng bên cạnh do dự hỏi Nhạc Đình Phi: “Bác sĩ Nhạc, bệnh của chị em có phải sắp khỏi không?”

Nhạc Đình Phi thầm nghĩ anh cũng chịu, nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của cậu bé bèn thuận miệng an ủi: “Đúng vậy, bệnh tình ổn hơn nhiều rồi.”

Lương Thành yếu ớt nói: “Chúng em có thể xuất viện không?”

Cậu bé bất an gảy gảy ga trải giường, giải thích: “Nhà chúng em không có tiền, chị em bảo hôm qua ổn rồi, về nhà uống thuốc là được, nhưng y tá bảo chị không được xuất viện, sau lại tiêm cho chị em, chị ấy cứ ngủ, nằm đây ngủ cũng tốn tiền đúng không?”

Mấy câu đó lập tức làm người ta nghe ra chỗ không ổn, dường như y tá kia cố ý tiêm thuốc mê cho bệnh nhân để bệnh nhân nằm viện thêm vậy.

Giang Chước hỏi: “Em còn nhớ vẻ ngoài y tá tiêm cho chị em không?”

Lương Thành gật đầu.

Vân Túc Xuyên đã bảo đi hỏi thêm tình hình 3 y tá trên bệnh án, nghe lời này liền cho Giang Chước một ánh mắt ra hiệu rồi ra khỏi phòng bệnh. Hắn ra hành lang, thấy ở bàn tiếp tân có mấy y tá ngồi đó liền tươi cười bước qua. Bước được vài bước, vừa lúc thấy Thẩm Tử Sâm đang cầm báo cáo xét nghiệm, hắn thuận tay rút nó ra khỏi tay cậu ta, phát hiện trên người bệnh nhân Lương Thải Hồng này không có virut nào.

Hắn gật gật đầu, nhét lại báo cáo vào tay Thẩm Tử Sâm, bỏ đi.

Thẩm Tử Sâm: ”...... “

Không lâu sau, Vân Túc Xuyên quay lại, Giang Chước đã xem xong bản báo cáo kia, hỏi: “Anh hỏi được cái gì?”

Vân Túc Xuyên cười cười, lấy một cuốn tập đưa đến trước mặt Giang Chước: “Đây, nhìn xem.”

Nhạc Đình Phi tinh mắt nhìn thấy chữ trên cuốn tập, kinh ngạc hỏi: “Bản đăng kí ca trực của nhân viên, đến cái này cũng tìm ra được, ch.... cậu em Vân giỏi thật đấy,”

Giang Chước tìm được ảnh chụp 3 y tá, cho Lương Thành xem, để cậu bé chỉ ra ai là người tiêm cho Lương Thải Hồng, Lương Thành nhìn kĩ một hồi, lắc đầu: “Ở đây không có.”

Giang Chước hỏi: “Em chắc không?”

“Chắc chứ.” Lương Thành không chút chần chờ: “Chị y tá kia xinh đẹp lắm, tóc xoăn, rất dài, mặt cũng trắng, mắt to..... “

Nhạc Đình Phi nói: “Nếu đẹp như vậy hẳn sẽ không nhớ nhầm.”

Giang Chước hỏi tiếp: “Vậy chị gái y tá xinh đẹp lắm kia đến lúc mấy giờ.”

Cậu có mang đồng hồ, ban đầu trên đó là thời gian bình thường vào quay chương trình, 9 giờ sáng. Vừa rồi Giang Chước đã chỉnh lại kim đồng hồ theo đồng hồ treo tường ở sảnh bệnh viện, trong ảo cảnh hiện là hơn 10 giờ đêm, nhóm bác sĩ trực đêm vừa đổi ca.

Lương Thành không nhớ rõ, ấm nước nóng của bệnh nhân giường số 1 có vẻ mất kiên nhẫn, xem vào: “Y tá đó, tôi có gặp qua rồi, một người người đó đến 2 lần, một lần 2 giờ đêm, một lần 1 giờ chiều. Chính cô ta tiêm cho cô gái giường số 2.”

Lại bổ sung thêm một câu: “Đúng là rất xinh đẹp.”

Xem ra vẻ ngoài đẹp không phải chuyện tốt, ít nhất lúc làm chuyện xấu rất dễ bại lộ vì người ta chú ý đến mình.

Nhưng trong phòng này có tổng cộng 3 người bệnh, trong đó có một người mơ mơ màng màng chưa tỉnh, người kia là một ông lão tối ngủ sớm trưa ngủ trưa, cho nên nếu không có ấm nước nóng này mật báo thì người kia chọn thời gian quả thực rất ổn.

Lúc này Lương Thành lại hỏi: “Chúng em có thể xuất hiện không?”

Giang Chước trả lời: “Em không cần vội, chờ chị em tỉnh lại để bác sĩ kiểm tra cho em ấy, nếu xác định hết bệnh rồi thì sẽ làm thủ tục xuất viện.”

Lương Thành gật đầu: “Được.”

Giang Chước: “Đã muộn thế này, em không ngủ được sao?”

Lương Thành thật thà nói: “Có ngủ, em ngủ ở khoảng trống trên giường.”

Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, còn chưa đến 1 giờ, người phụ nữ tiêm kia sẽ xuất hiện. Mặc kệ cô ta tiêm cho Lương Thải Hồng virut hay thuốc mê như trước, chỉ cần bắt được cô ta là có thêm manh mối.

Bốn người ra khỏi phòng 703, Nhạc Đình Phi và Thẩm Tử Sâm nhận được nhiệm vụ, là nhân viên chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân, họ cần tìm hàng mẫu của liều thuốc tiêm vào cơ thể người bệnh để làm chứng cứ định tội kẻ đứng sau màn.

Mê Nặc trong phòng bệnh nghỉ ngơi cũng đi ra, thở hồng hộc nói: “Chờ chút, em muốn báo thù cho cô họ em, để em tham gia cùng mọi người tìm mẫu thuốc kia.”

Nhạc Đình Phi nói: “Em không cần đi, về nghỉ ngơi đi!”

Ánh mắt anh tràn ngập cầu xin.

Mê Nặc: ”......” Cậu cũng không muốn đi, nhưng chẳng phải đây là nhiệm vụ sao.

Mê Nặc: “Nhạc ca, em biết anh quan tâm em, nhưng em nhất định phải đi, nếu không em sẽ không an tâm.”

Nhạc Đình Phi nhìn Vân Túc Xuyên xin giúp đỡ, nhỏ giọng: “Người ta nhất quyết phải đi thì làm sao giờ?”

Vân Túc Xuyên đảo mắt xem thường, chỉ bảo tên ngốc này: ”..... Vậy anh nghe theo, sau đó nhớ chăm sóc người ta.”

Lời Vân Túc Xuyên không nói với Giang Chước, nhưng trải qua chuyện hôm qua, nghe vài tai lại có thêm mấy phần cảm xúc không rõ. Cậu đột nhiên phát hiện, bản thân hình như chưa từng thực sự để ý xem Vân Túc Xuyên nghĩ gì, sự quen thuộc hiểu rõ lẫn nhau chỉ là do tình cảm sâu sắc từ nhỏ đến lớn.

Thật ra khi so sánh với người ngoài lạnh trong nóng như Giang Chước, Vân Túc Xuyên có gia đình hòa thuận êm ấm, trải qua ít mua gió, nhưng bản thân hắn mệnh cách kì dị, cho nên tính tình hắn rất cá nhân và tùy ý, Giang Chước biết hắn đối xử với người khác thế nào, tuy bình thường hay nửa đùa nửa thật nhưng Vân Túc Xuyên thật ra lòng dạ nham hiểm, tùy ý làm bậy, cậu lại xem nhẹ thái độ của hắn với mình.

Hiện nghe Nhạc Đình Phi và Vân Túc Xuyên nói chuyện, Nhạc Đình Phi kinh ngạc nói sao anh biết nhiều thế, Giang Chước thì kinh ngạc bởi Vân Túc Xuyên vậy mà còn cần lấy lòng quan tâm người khác, vốn cả đời này hắn không cần làm vậy.

Trước kia Giang Chước tuyệt đối không kiên nhẫn mà nghĩ vấn đề này. Tình cảm quá phức tạp và sâu sắc không hợp để cậu nghĩ đi nghĩ lại, nhưng mặc kệ nguyên nhân là gì, đã đồng ý thử ở bên Vân Túc Xuyên nên cậu cũng nên thử nghĩ về vấn đề này. Bây giờ nghĩ kĩ lại có cảm giác quen lại từ đầu.

Giang Chước nói: “Gần đến giờ rồi, đi thôi.”

Kim đồng hồ đã sắp chỉ đến 2 giờ đêm, tất cả khách mời phân làm 3 nhóm, hai người đi tìm hiểu về người sắp xếp bệnh nhân, ba người đi tìm thuốc mẫu virut, mà nhiệm vụ bắt người, đương nhiên rơi vào tay Giang Chước và Vân Túc Xuyên.

Vân Túc Xuyên nói: “Em nghĩ người phụ nữ kia có xuất hiện không? Anh cảm thấy chúng ta đang ở địa bàn của một kẻ không biết tên, lời nói và hành động bị người đó giám sát.”

“Em không biết, nhưng hiện tại không có lựa chọn nào khác.” Giang Chước nói: “Thế này đi, em trốn trong phòng bệnh, anh ở lối ra, chỉ cần cô ta đến thì ắt phải chạy đến một trong hai nơi.”

Vân Túc Xuyên giơ tay vuốt má cậu, cười nói: “Được, em cẩn thận một chút..... Chú ý thân thể, có chuyện gì nói với anh, đừng cậy mạnh.”

Giang Chước: “Cút đi, tự anh chú ý thận của mình ấy!”

Từ lần đầu gặp nhau lúc cậu còn im lặng ít nói, ngày nào Vân Túc Xuyên cũng dỗ dành Giang Chước, thời gian bên nhau càng lâu lại lún càng sâu, gần như nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, có thể nói lớn như vậy rồi nhưng tối qua là lần Vân Túc Xuyên ‘không khách khí’ nhất.

Tuy đã rất cẩn thân, hắn cảm thấy hẳn mình chưa làm cậu bị thương, nhưng sau khi tra xét đủ thứ tư liệu linh ta linh tinh, Vân Túc Xuyên luôn lo lắng, lúc nào rảnh lại dặn dò mấy câu.

Thế nhưng thái độ Giang Chước ngoan cố kháng cự, mấy từ kiêu ‘chú ý thân thể’, ‘còn đau không’ như cái chốt mở, nghe đến là xù lông.

Vân Túc Xuyên bật cười, lắc lắc đầu: “Được được, ca ca cút đây.”

[ Mụ nội nó nữa, lại cencored rồi! ]

Giang Chước ‘hừ’ một tiếng, chờ Vân Túc Xuyên rời đi, không trực tiếp vào phòng bệnh mà đốt một lá bùa yên giấc, đi mấy vòng quanh hành lang, chờ mùi hương lan hết mới đi vào.

Tất cả người bệnh đều ngủ say, kể cả cậu bé Lương Thành nằm ở một đầu khác của giường bệnh, Giang Chước cúi người chui vào gầm giường, nằm trên mặt sàn lạnh như băng, chờ cô y tá xinh đẹp trong truyền thuyết đến.

Nằm ở dưới gầm giường tối như mực, vừa không thể chơi điện thoại, vừa không có chuyện nào khác để làm, người kia lại chậm chạp không đến, ngay tại lúc Giang Chước cảm thấy mình sắp ngủ quên, hướng cửa phòng bệnh bỗng truyền đến âm thanh rất nhỏ, ngay sau đó là tiếng ‘kẽo kẹt’, có người nhẹ chân bước đến.

Giang Chước rùng mình, suy nghĩ lập tức trở nên vô cùng sáng suốt. Để phòng ngừa đánh rắn động cỏ, cậu tạm thời không hề động đậy, hơi hơi nghiêng đầu, chỉ thấy một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt.

Đôi chân kia không đi tất, đeo một giày bệt khắc hoa, trắng nõn thon thả, còn có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong của cẳng chân mảnh khảnh.

Giang Chước nhìn thêm vài lần, xác nhận người tới là phụ nữ thật chứ không phải nam giả nữ —— bóng ma Đan Tĩnh để lại vẫn rất lớn.

Cậu thấy cặp chân kia bước về giường số 2, xem ra quả thật đến vì Lương Thải Hồng, nhưng nhìn bước đi của cô ta, cậu bỗng có cảm giác quen thuộc kì dị.

Cậu..... cảm thấy cảnh này quen quen.

Dường như ở một lúc nào đó, cậu cũng núp ở một chỗ nào đó, nhìn một người phụ nữ như vậy bước đến.

Bước đi của cô ta nhẹ nhàng, đặt đầu ngón chân xuống trước rồi mới là cả bàn chân, bước đi như vậy vừa tao nhã vừa khó phát ra âm thanh.

Trong trí nhớ của cậu chắc chắn có một màn như vậy, nhưng rốt cuộc tình huống lúc đó là thế nào?

Thân phận của người phụ nữ này là......

Đôi chân kia dừng ở một vị trí cách cậu không xa, đứng bên giường bệnh, có vẻ như đang cẩn thận đánh giá Lương Thải Hồng, sau đó âm thanh chăn bị lật lên.

Trong giây phút này, Giang Chước bỗng thấy mặt trong mắt cá chân cô ta có một hình xăm nho nhỏ, vì xăm ở vị trí đó nên cũng không rõ ràng, nếu không phải ở góc độ này của cậu thì hẳn sẽ không ai chú ý tới.

Trong nháy mắt, hàng trăm hàng nghìn suy nghĩ bỗng hiện lên trong đầu, cậu chỉ biết, chắc chắn bản thân đã gặp qua hình xăm này trong một cảnh tượng vô cùng không thoải mái!

Chưa kịp nghĩ nhiều, kim tiêm trong tay người kia đã chuẩn bị đâm xuống, Giang Chước nhảy ra từ gầm giường, nắm lấy cổ tay người phụ nữ kia, đẩy ra, đồng thời tung một cú đá, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, đá cô ta văng đi mấy bước.

Ống tiêm rơi xuống mặt đất, Giang Chước quơ tay nắm lấy, nhét thẳng nó vào túi áo.

Động tác của cậu vô cùng mau lẹ, lại không hề nể nang gì, thật sự ngoài dự đoán của mọi người, người phụ nữ lui về sau vài bước, hoảng sợ ngẩng đầu, mái tóc xoăn màu đỏ rượu hắt lên, lộ ra gương mặt vô cùng xinh đẹp.
Bình Luận (0)
Comment