Edit + beta: Herbicides.
Cô ta không ngờ trong phòng bệnh lại có một người chưa từng gặp, khiếp sợ chỉ vào Giang Chước: “Cậu..... “
Giang Chước không nói linh tinh với cô ta, tiến nhanh đến, nắm lấy cổ tay cô ta. Người phụ nữ kia tuy có kinh ngạc nhưng thân thủ không kém, lập tức phản ứng lại, lật tay, tách ngón giữa và ngón trỏ, thọc về phía mắt Giang Chước.
Chiêu thức thâm độc như vậy thật sự không gặp nhiều, Giang Chước nghiêng đầu né tránh, tay giữ cô ta cũng không lỏng ra, ngược lại vặn một cái, trong không gian yên tĩnh chỉ nghe được một tiếng ‘răng rắc’ cùng tiếng kêu đau đớn của người phụ nữ, xương cổ tay cô ta đã bị trật.
Đau đớn kịch liệt nơi vết thương làm sức lực căng cứng của cô ta lỏng ra, bị Giang Chước không khách khí mà áp lên tường, gương mặt tinh xảo ép vào mặt tường, tưởng như sắp bị trầy da.
Người phụ nữ mềm giọng cầu xin: “Tôi không chạy, cậu nhẹ chút được không? Như vậy thực sự đau lắm. Tôi sai rồi, cái gì tôi cũng khai..... “
“Câm miệng.” Giang Chước lạnh lùng quát. Đây là câu đầu tiên cậu nói với người phụ nữ này, sau đó lấy một miếng giẻ lau ở bên cạnh nhét vào miệng cô ta.
Người phụ nữ: ”..... ” Có phải đàn ông không vậy?
Trên người Giang Chước có còng tay, cậu lạnh mặt bẻ hai tay người phụ nữ ra sau, một tay khống chế cô ta, tay kia lấy điện thoại chuẩn bị liên hệ Vân Túc Xuyên.
Nhưng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nam vang lên từ đỉnh đầu hai người: “Thẻ bài chạy chốn khởi động, nhân vật mục tiêu dịch chuyển. Ting!”
Giọng nói này vừa âm u vừa lạnh băng, vang lên trong đêm mang đến cảm giác hiểm ác đáng sợ, Giang Chước lập tức cảnh giác, đang suy nghĩ ý nghĩa của lời này, tiếp theo lại xảy ra một màn khiến cậu vô cùng khiếp sợ ——
Mặt tường người phụ nữ kia tựa vào thế mà lại đổ thẳng ra ngoài!
Cảnh tượng kinh người như vậy làm khán giả trợn tròn mắt:
[ Đm! ]
[ Không phải tôi đang nằm mơ chứ? Tôi vừa thấy cái gì vậy? Tường đổ kìa! ]
Gió đêm lạnh lẽo lập tức thổi vào phòng bệnh đầy mùi thuốc khử trùng, độ cao 7 tầng xuất hiện dưới chân, người phụ nữ rơi xuống cùng đá vụn.
Giang Chước nhanh tay, nắm chặt dây xích ở còng tay, kim loại cứng rắn lập tức khiến tay cậu bị ghìm chặt đến đỏ bừng, thân người cũng bị lực kéo xuống.
Bình luận toàn là tiếng hét [ a a a a a ], khán giả đều bị biến cố bất ngờ xuất hiện dọa đến trợn mắt há miệng, cũng không phải do họ nhát gan, nếu người phụ nữ kia chạy trốn bằng cách nào đó khác thì mọi người đã không kinh ngạc như vậy, nhưng đường đường là một cái cao ốc bằng xi măng cốt thép, cả một mặt tường bị đổ sụp ra ngoài, quá là khoa trương!
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Giang Chước nhanh tay bắt được cái ống của hệ thống sưởi ở bên cạnh, gang tấc giữ được 2 người treo trong không trung. Vội vàng nhưng cậu cũng không quên cúi đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ kia, thấy cô ta sợ đến mức cả người run lẩy bẩy, bộ dáng kinh hoảng này trông không giống như đang giả vờ.
Chẳng lẽ giọng nói kia cũng là một phần của trò chơi?
Người phụ nữ này nhìn thon thả nhưng thực chất không nhẹ, cánh tay càng ngày càng mỏi, gió hiu hiu thổi qua, Giang Chước lại chỉ im lặng hỏi trời xanh.
Cậu không làm gì tiếp khiến khán giả lo lắng.
[ A a a a a làm gì vậy? Trèo lên đi! ]
[ Tôi vốn rất căng thẳng, nhưng sao nhìn Muỗng Nhỏ lại cảm thấy đương sự lại chẳng hoang mang chút nào? ]
[ Đúng vậy, đúng vậy, anh ấy còn ở đó nhìn trên nhìn dưới, cảm thấy mới lạ sao hả trời! ]
[ Tên nhóc này thực sự làm tôi muốn thò tay vào màn hình kéo người lên, đang làm gì vậy???? Vì một kẻ xấu mà hi sinh mạng mình là không đáng đâu! ]
Nhưng ngay sau đó, khán giả phát hiện mình lo lắng không đâu rồi.
Vì sau khi lửng lơ trên không trung mà suy nghĩ một lát, Giang Chước cứ vậy dứt khoát buông lỏng tay, thả người phụ nữ từ tầng 7 xuống.
Bình luận lại ngập tràn tiếng khóc kêu, xem cái live stream, chỉ trong mấy phút mà trái tim đã vỡ tan bao nhiêu lần.
Cánh tay Giang Chước vận sức, túm ống sưởi, bản thân lại bám vào mép tường trèo vào lại phòng bệnh, phủi phủi tay, ngó xuống thấy thân ảnh kinh hoàng giãy dụa của người phụ nữ biến mất trong bóng đêm, thế nhưng lại không có âm thanh vật nặng rơi xuống.
Đoán đúng rồi. Dù sao thẻ chạy trốn không phải thẻ ngã chết, Giang Chước buông tay như vậy, có lẽ hậu quả duy nhất đến với người phụ nữ kia chính là trốn thoát được khỏi tay cậu, nhưng nếu cậu ngã xuống cùng chưa chắc đã may mắn như vậy.
Giang Chước cũng không hoảng hốt, lấy điện thoại, nhắn cho Vân Túc Xuyên: “Chạy rồi.”
Vân Túc Xuyên nhanh chóng trả lời, cũng là hai chữ lời ít mà ý nhiều: “Không sao.”
Người phụ nữ may mắn trốn được khỏi tay Giang Chước bị sợ hãi không nhẹ, lúc thân thể đau đớn ngã xuống, cô ta còn tưởng mình sẽ chết, không ngờ từ trên tầng rơi xuống nháy mắt liền hai chân chạm đất, vững vàng đứng yên, toàn thân không có vết thương nào, thân thể cũng không rơi khỏi bệnh viện mà về tới hành lang một cách khó hiểu.
Tuy chỉ là một NPC trong trò chơi nhưng cô ta cũng không biết điều này, vẫn coi mình là một người sống bình thường, vừa rồi người phụ nữ cũng nghe được giọng nói lạnh lùng u ám kia, tuy không biết thẻ chạy trốn (đoạn này tác giả để là thẻ sống lại, nhưng mình nghĩ thẻ chạy trốn nó đúng hơn) là cái gì, nhưng ít nhất thì xem ra nó có ích cho cô ta.
Vừa rồi Giang Chước đột nhiên lao ra từ dưới giường làm người phụ nữ cảm thấy vô cùng bất an, sợ hành động của mình đã bị người kia nắm được, cũng không dám đứng lại mà lập tức đi xuống dưới tầng.
Nơi người phụ nữ đang ở là tầng 6, cô ta xuống một tầng, trốn vào WC nữ, cởi đồ y tá trên người ném đại vào một gian phòng khác, sau đó lấy ra một thanh sắt, cố sức một trận mới có thể gỡ được còng số 8 trên tay.
Cổ tay trắng nõn đã bị cọ đến chảy máu, người phụ nữ thương tiếc xoa nhẹ làn da của mình, oán giận vứt nó qua một gian phòng, dùng tay áo che tay, lúc này mới lặng lẽ bước ra từ WC, nhanh chóng mà yên lặng đi tới lối thoát hiểm.
Hành lang gần như không có người, lâu lâu chỉ có người bệnh được người nhà đỡ đi tiểu đêm đi qua, không ai chú ý đến cô ta.
Người phụ nữ âm thầm tính toán trong lòng, Giang Chước nhìn thấy cô ta ngã xuống từ tầng 7, cho dù muốn tìm cũng sẽ đến sân trước của bệnh viện, chắc chắn không ngờ lúc này cô ta còn trong tòa nhà. Nhưng ở đây lâu không an toàn, nhanh chóng ra ngoài bằng cửa hông thì tốt hơn.
Đầu tiên cô ta vào thang máy, nhanh chóng ấn tất cả các tầng, lại thừa dịp cửa thang máy còn chưa đóng liền chạy ra, hướng đến cầu thang bộ.
Trước khi đến bệnh viện cô ta đã nghiên cứu rồi, cửa hông kia đối diện căn tin, cũng là lối thoát hiểm cho những bác sĩ y tá bận rộn rút ra được chút thời gian đi ăn nếu có chuyện xảy ra, bình thường cửa này không khóa, xung quanh cũng không có phòng bệnh.
Lúc này là rạng sáng, căn tin không mở cửa, đương nhiên cũng không có ai đi qua nơi này, tiện cho cô ta ra ngoài. Chỉ cần thành công trốn khỏi tòa bệnh viện này, tùy tiện kiếm một chỗ trốn, chờ tới ngày mai là có thể thoát được.
Trong lòng nghĩ vậy, bước chân của cô ta lại nhanh hơn, thậm chí cả đèn hành lang cũng không cảm ứng được, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ lặng lẽ bước đi. Dưới ánh sáng mông lung, cô ta không thể không cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân, ngay khi sắp tới cửa, người phụ nữ đột nhiên phát hiện, giữa ánh trăng như lớp lụa mỏng trên mặt đất, có một bóng đen.
Đó là bóng của một người.
Cô ta cảm thấy một luồng khí lạnh xông thẳng lên trong lòng, mạnh mẽ ngẩng đầu, thấy bên cạnh có một người đàn ông trẻ tuổi lẳng lặng ngồi đó, bắt chéo chân, mũi chân hơi hướng lên, không biết đã nhìn cô ta bao lâu, biểu cảm thong dong mà chăm chú. Trong buổi đêm như vậy, bệnh viện vắng tanh, ngay lúc đang căng thẳng tránh né người khác mà thấy một người như vậy quả thật khiến người ta sởn tóc gáy.
Ban đầu cô ta còn tưởng đó là Giang Chước, giây phút đó hô hấp khựng lại, thế nhưng nhìn kĩ lại, tuy người này cũng trẻ tuổi tuấn tú nhưng gương mặt mỉm cười, khác với vẻ lạnh lùng của Giang Chước, nhìn qua ôn hòa hơn, cũng không giống như gặp phải phiền toái.
Cô ta nghĩ vậy, âm thầm ảo não trách mình luống cuống, lúc chưa biết thân phận người kia đã lộ ra khiếp sợ, trông có vẻ chột dạ.
Tốc độ phản ứng của người phụ nữ cũng nhanh, vỗ vỗ ngực, tỏ ra trong lòng sợ hãi: “Ôi chao anh này, sao anh lại ngồi ở chỗ này không nói gì, làm tôi sợ muốn chết.”
Vân Túc Xuyên đánh giá cô ta từ trên xuống dưới: “Tôi chờ người.” Hắn nói xong cười hì hì hỏi han: “Có gì mà sợ, sợ quỷ sao?”
Người phụ nữ đang vội, nghe người kia nói nhiều vậy âm thầm mắng vài câu trong lòng, trên mặt lại mang chút tươi cười: “Không có không có, nhưng xung quanh tối như mực, tôi sợ gặp phải người xấu.”
Ngón tay Vân Túc Xuyên gõ gõ đầu gối, đứng dậy, tỏ vẻ đồng ý: “Hơn nửa đêm rồi, một cô gái như cô đi một mình đúng là không an toàn, thế này đi, cô muốn đi đâu? Tôi đi cũng cô.”
Người phụ nữ: ”...... “
Từ trước đến nay Vân Túc Xuyên là kiểu người nếu ngồi được thì sẽ không đứng, vừa rồi lúc đứng đây ôm cây đợi thỏ, hắn không biết từ đâu kiếm ra được cái xe lăn của mình đến ngồi, lúc hai người nói chuyện, người phụ nữ kia cứ tưởng hắn là người tàn tật, không ngờ hắn bỗng nhiên đứng lên, thật sự làm cô ta hoảng sợ.
Cô ta đã nhìn ra, tên này không phải không an tâm mà thấy mình đẹp nên cố tình trêu chọc, xem ra không dễ thoát. Không muốn tiếp tục tốn thời gian dây dưa với tên lưu manh này, người phụ nữ vuốt tóc, ra vẻ ngượng ngùng cười: “Được.”
Vân Túc Xuyên vui vẻ nói: “Được, vậy đi thôi.”
Hai người vừa định đi, người phụ nữ bỗng ‘Ôi chao’ một tiếng, ôm chân ngồi xổm xuống đất, đau khổ nói: “Chân của tôi hình như bị trẹo rồi, anh đến đỡ tôi chút được không?”
Cô ta ngẩng đầu, đáng thương nhìn Vân Túc Xuyên, vẻ mặt cầu xin, trong tay lại lặng lẽ lấy một con dao phẫu thuật từ túi ẩn trong ống tay áo ra.
Vân Túc Xuyên nhíu mày, đang lúc muốn xoay người, bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền đến.
Hắn ngẩng đầu nhìn, trong mắt liền có ý cười, gương mặt lại ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Ồ, đêm nay náo nhiệt thật, sao hết người này đến người khác đến vậy?”
Người phụ nữ nhìn theo Vân Túc Xuyên, thấy Giang Chước từng bước từng bước đi xuống từ bậc thang, bước chân còn rất nhàn nhã, như thể chắc chắn cô ta không thể trốn được.
Giang Chước nói: “Không phải đi ngang qua mà đến đây tìm người.”
Người phụ nữ bối rối trong lòng, nhanh chóng suy nghĩ qua lại giữa hai lựa chọn giết Vân Túc Xuyên rồi chạy trốn hay lợi dụng hắn chặn Giang Chước, sau đó quyết đoán lựa chọn ý sau. Cô ta ngẩng đầu, trong mắt đã ngấn nước, chui vào lòng Vân Túc Xuyên, nhỏ giọng mà vội vàng nói: “Anh nhất định phải giúp tôi, người này không phải người tốt, cậu ta, cậu ta..... có mưu đồ xấu với tôi..... “
Vân Túc Xuyên lui về sau, người phụ nữ ngã ra đất.
”...... “
Vân Túc Xuyên nói: “Thật xin lỗi, nam nữ thụ thụ bất thân, tôi hơi bị căng thẳng.”
Hắn nói vậy, ánh mắt cũng ghét bỏ, cách tay áo bắt lấy cánh tay người phụ nữ, kéo cô ta đến bên cạnh mình, tỏ vẻ vô cùng đau đớn nói với Giang Chước: “Em có mưu đồ xấu với cô ta? Tuổi còn trẻ làm chuyện như thế không biết ngại à? Em xem cô ta vẻ ngoài không ra gì, dáng người cũng thế, người ta cũng già rồi, nếp nhăn trên mặt đắp cả lớp phấn để che đi, thật sự không biết nhìn gì cả, thà em có mưu đồ xấu với anh còn hơn.”
Lúc vừa bị Vân Túc Xuyên túm lấy, tuy cánh tay có hơi đau nhưng người phụ nữ thấy mình thành công gây xích mích cho hai tên này liền mừng thầm, thế nhưng ban đầu Vân Túc Xuyên còn nói tiếng người, càng về sau càng không đúng lắm. Cô ta mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng lúc này nghĩ gì cũng vô dụng, tốt nhất là thừa dịp hai người nói chuyện chuồn nhanh. Thế nhưng Vân Túc Xuyên giữ chặt cánh tay cô ta, không tìm được cơ hội chạy.
Giang Chước mất kiên nhẫn nói: “Đừng nói linh tinh, đưa người đây.”
Nói xong cậu bước qua, muốn bắt lấy người phụ nữ kia, cô ta vội chạy ra phía sau Vân Túc Xuyên trốn, đồng thời nhân lúc hai người nói chuyện lấy một ống tiêm từ túi áo hướng đến tay Vân Túc Xuyên.
Kim tiêm kia chưa tiếp xúc đến làn da, đang lúc người phụ nữ vô cùng chăm chú bỗng nhiên cảm thấy mình bị kéo mạnh, hai chân cách khỏi mặt đất, bị ném thẳng đi, ống tiêm rơi xuống đất, bị Vân Túc Xuyên đá văng.
Vân Túc Xuyên cười nói: “Được rồi được rồi đừng nóng giận, đưa người cho em đây.”
Người phụ nữ hét lên một tiếng, cả người nằm nhoài trên đất, vừa bị Vân Túc Xuyên không chút thương hương tiếc ngọc nào ném thẳng đến chỗ Giang Chước, quăng mạnh xuống đất. Gáy cô ta bị đập đến đau đớn, lưng cũng như bị nứt ra, không đứng dậy nổi, bị Giang Chước lật ngược áp xuống mặt đất, đầu gối giữ sau lưng, giữ chặt cổ tay cô ta.
Mặt người phụ nữ kề sát mặt đất, cuối cùng cũng hiểu: “Hai người bọn mày..... quen nhau.... “
—– ngay cả phong cách thô bạo với phụ nữ cũng không khác nhau.
Giang Chước: “Nói thừa.”
Mắt thấy người phụ nữ đã không còn cách nào chạy trốn, không ngờ lúc này, giọng nam lạnh lùng lúc trước lại vang lên: “Thẻ chạy trốn khởi động lần hai, nhân vật mục tiêu dịch chuyển. Tích!”
Mặt đất ‘răng rắc’ nứt ra một cái hố to, từ đo chui ra vô số cánh tay màu đen, nắm lấy thân thể người phụ nữ và cổ chân Giang Chước.
Lúc trước khi Giang Chước gửi tin nhắn, Vân Túc Xuyên đã biết có thể trốn được từ tay Giang Chước chắc chắn có chiêu gì đó, lúc hắn ném người phụ nữ cho Giang Chước, hắn đã đề phòng chiêu này, lúc này nghe thấy giọng nói liền nhanh chóng phản ứng lại. Hắn giơ tay, lạnh giọng quát: “Hỏa triệt bát cực, quang chiếu huyền minh, cấp cấp như luật lệnh!”
‘Pặc!’ Tựa như có bong bóng vỡ ra trong không trung, không khí bị đè ép, những ngọn đao gió lượn tới, đồng thời nhiều ngọn lửa nổi lên trong không trung, gió lửa hỗ trợ nhau, xoay tròn lao đến, cắt đứt những cánh tay đen xì trên mặt đất.
Lúc những cánh tay chìa ra, lỗ thủng trên mặt đất cũng truyền đến lực hút rất mạnh, tay Giang Chước vận sức, mạnh mẽ kéo người phụ nữ lui ra sau mấy bước, đồng thời nhấc chân đá một cái, đám lửa của Vân Túc Xuyên bị cậu đá vào cái lỗ.
Tiếng ‘xì xèo’ vang lên, mùi hương cháy khét khó ngửi truyền đến, mặt đất khép lại, giọng nam lại vang lên: “Thẻ chạy trốn mất hiệu lực! Vĩnh viễn dừng khởi động!”