Bà Chủ Cực Phẩm Của Tôi

Chương 165

Âu Dương Hạo Vũ thấy Cung Ấu Hi ăn một cách vội vàng, trong lòng càng thêm tò mò, không biết là người nào đã gọi điện thoại cho cô.

Để Cung Ấu Hi ăn xong không phải chờ lâu, người đàn ông này cũng bắt đầu ăn nhanh hơn.

Nhìn thấy Cung Ấu Hi đã ăn xong bít-tết, Âu Dương Hạo Vũ cười hỏi: “Thế nào, Tiểu Hi? Nếu ngon thì chúng ta gọi thêm một phần nữa nhé?”

“Anh Hạo Vũ, không cần đâu, tuy nó ngon nhưng em không ăn được nhiều thế đâu.”

Cung Ấu Hi vội vã từ chối, dạ dày cô không lớn, giờ lại còn đang muốn rời đi, nên sẽ không ăn nữa.

“Vậy hả, thịt bò Kobe đặt trước này, mỗi ngày chỉ được cung cấp với số lượng giới hạn thôi, anh còn đang lo nếu em thích, sợ là còn không có thêm mà ăn đây, nhưng cũng không sao, khi nào em muốn ăn nữa thì anh lại đặt cho.”

Âu Dương Hạo Vũ nở một nụ cười mê hồn.

“Vâng, cảm ơn anh, bảo sao ngon vậy, thịt bò này đắt lắm, hôm nay lại khiến anh tiêu nhiều rồi.”

Cung Ấu Hi khách sáo nói cảm ơn.

“Sao em lại nói thế chứ, chỉ cần Tiểu Hi thích, thì dù có là sao trên trời thì anh cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho em, đúng rồi, chúng ta nghỉ một lát rồi đi xem phim nhé?”

Âu Dương Hạo Vũ thuận tiện nói.

“Xem phim? Ừm… Anh Hạo Vũ, mặc dù em rất muốn đi xem phim với anh, nhưng ngày mai công ty có sự kiện quan trọng, em muốn về nghỉ sớm một chút, thuận tiện kiểm tra lại tình hình ngày mai.”

Cung Ấu Hi lộ vẻ khó xử.

“Chuyện ở công ty giao cho cấp dưới làm là được mà? Bọn họ nhận lương của công ty thì phải làm tốt mấy chuyện đó chứ, nhưng nếu em muốn nghỉ sớm thì thôi vậy, hôm sau chúng ta đi xem phim cũng được.”

Ánh mắt Âu Dương Hạo Vũ ẩn chút không vui, nhưng vẫn cười đáp lại.

“Vâng, em xin lỗi nhé.”

Cung Ấu Hi cười xin lỗi.

“Không sao mà, đi thôi, anh đưa em về.”

Âu Dương Hạo Vũ đứng dậy.

“Anh Hạo Vũ, anh không cần đưa em về đâu, em tự gọi xe cũng được.”

Cung Ấu Hi có hơi lo lắng, cô định ăn cơm xong sẽ đi tìm Lâm Húc Dương.

Từ sau vụ của Melina, để ngăn Cung Ấu Hi đi gặp Lâm Húc Dương, Cung Thừa Đức đã để La Khởi ở chung với cô.

Mãi mới có được cơ hội ra ngoài, sao lại không lợi dụng nó chứ?

Nếu như bị Âu Dương Hạo Vũ đưa về, mình làm sao có thể ra ngoài lại được?

“Không sao, tối nay anh cũng rảnh, có xe không đi lại còn đi bắt xe làm gì, bây giờ mấy cái xe taxi đó phục vụ kém lắm, tối thế này gọi xe cũng nguy hiểm!”

Âu Dương Hạo Vũ quan tâm nói.

“Vậy… Vậy cũng được ạ!”

Cung Ấu Hi do dự trong lòng, nhưng không thể không đồng ý.

Sau đó Âu Dương Vũ Hạo tự lái chiếc Bentley của mình rồi đưa Cung Ấu Hi đến trước cửa tòa chung cư.

“Anh Hạo Vũ, đến đây được rồi ạ, tối nay cảm ơn anh nhiều!”

Cung Ấu Hi lại khéo léotừ chối một lần nữa.

“Ừ, anh đưa em lên trên, dù sao anh cũng rảnh mà, sao anh cứ thấy em như đang bài xích anh thế nhỉ?”

Âu Dương Hạo Vũ nhướng mày hỏi.

“Đâu có, em chỉ nghĩ như thế thì phiền anh quá thôi.”

Cung Ấu Hi vội vàng phủ nhận.

“Không phiền, thang máy tới rồi, chúng ta đi vào thôi!”

Âu Dương Hạo Vũ đi theo Cung Ấu Hi vào thang máy.

Trong lòng Cung Ấu Hi vô cùng buồn bực, cô chỉ nghĩ làm thế nào để thoát thân.

Nhưng lại không từ chối được Âu Dương Hạo Vũ, đành phải để anh đưa cô về nhà, nếu không lời nói dối của cô sẽ bị vạch trần mất.

Đến trước cửa nhà, Cung Ấu Hi còn định từ chối thêm lần nữa, nếu không vào phòng, La Khởi cũng sẽ không biết cô đã về.

Nhưng chưa kịp chờ cô nói gì, Âu Dương Hạo Vũ đã gõ cửa.

Cung Ấu Hi hốt hoảng, muốn ngăn cản nhưng lại không kịp, chỉ lộ ra vẻ mặt ảo não.

“Hở? Âu Dương Hạo Vũ? Tiểu Hi? Sao hai người về sớm thế?”

La Khởi mở cửa ra, hơi ngạc nhiên nhìn cả hai.

Mới 8 giờ hơn mà, chẳng lẽ ăn cơm xong là đi về luôn, không làm gì khác sao? Đây có phải hẹn hò không vậy?

“Còn định đi xem phim nữa, nhưng Tiểu Hi nói muốn nghỉ ngơi sớm, nên tôi đưa cô ấy về.”

Âu Dương Hạo Vũ cười giải thích.

“Vậy hả… Vậy đi vào ngồi một lát nhé?”

La Khởi cười, mở rộng cửa.

“Ừm, được, làm phiền quá, vừa hay tối nay tôi không có gì làm, Tiểu Hi, anh vào được chứ?”

Âu Dương Hạo Vũ nhìn Cung Ấu Hi đang mặt mày đau khổ.

“Được chứ, chào mừng anh đến nhà em!”

Cung Ấu Hi nghiến răng nói chữ “nhà” thật nặng, nhìn La Khởi với vẻ không vui, dường như đang nhắc nhở rằng cô mới là chủ căn hộ này chứ không phải La Khởi, sao lại tự tiện ra quyết định như thế.

“Nhà không có trà, anh uống nước hoa quả, cà phê hay bia?”

La Khởi hỏi.

“Có cả bia cơ à?”

Âu Dương Hạo Vũ ngồi trên sô-pha, kinh ngạc hỏi.

“Vốn là không có, nhưng sau khi tôi vào đây ở thì có mua một ít.”

La Khởi giải thích.

“Ồ? Không phải cô ở chung với Tiểu Hi sao?”

Âu Dương Hạo Vũ hỏi.

“Không, dạo này tôi mới tới ở cùng em ấy thôi, hehe… Thay bố em ấy giám sát em ấy!”

La Khởi quệt miệng, nhìn Cung Ấu Hi.

“Chị Khởi, chị còn có việc mà? Chị phải đắp mặt nạ mà? Sao không đi làm đi?”

Cung Ấu Hi bực tức nhắc nhở.

Trong lòng cô đang oán hận, tại sao người phụ nữ này cái gì cũng nói bô bô ra như thế!

“Hả? Hình như là thế nhỉ, vậy tôi không làm bóng đèn nữa ha, hai người nói chuyện đi! Nhưng lúc tôi không ở đây thì đừng có…”

La Khởi tưởng Cung Ấu Hi đang trách cô phá đám, cười nhún vai rời đi.

“Anh Hạo Nhiên, ngại quá, nhiều lúc chị La Khởi cứ ăn nói tùy tiện như vậy đấy.”

Cung Ấu Hi áy náy giải thích.

“Chị không có ăn nói tùy tiện, mà là em có tật giật mình ấy? Tiểu Hi, đừng có nói xấu sau lưng chị!”

La Khởi vào phòng rồi nhưng vẫn phải ném lại một câu.

Cung Ấu Hi bất lực đỏ mặt, cô lại không biết nên làm gì với Âu Dương Hạo Vũ đang ngồi ở phòng khách.

“Nhà này là em mua à? Hay là bác tặng em? Trang trí nhìn đẹp đấy.”

Âu Dương Hạo Vũ lại khá thích nơi này, nhìn một vòng rồi nói.

“Em tự cóp tiền để mua đấy, ừm… Anh Hạo Vũ muốn uống gì không?”

Cung Ấu Hi miễn cưỡng cười đáp, cô vốn định đuổi khéo luôn, nhưng như vậy thì không lịch sự, mà cô cũng chưa nghĩ ra lát nữa phải kiếm cớ gì để đi ra ngoài đây.

“Không cần đâu, lúc ăn cơm anh có uống chút rượu vang, giờ không khát lắm. Cũng may là không bị thổi nồng độ cồn, chứ uống chút xíu rượu mà phải gặp cảnh sát thì bi kịch lắm!”

Âu Dương Hạo Vũ lúc này bình thản kể lại chuyện mình uống rượu lái xe, định kéo dài thời gian ở bên Cung Ấu Hi thêm một chút.

Mà Cung Ấu Hi thì chỉ nghe thấy tiếng kêu ai oán của bản thân mình.

Vì lúc trước vội vàng quá nên quên mất chuyện uống rượu không được lái xe, nếu không thì lúc ấy cô đã có thể từ chối được rồi.

Nhưng cô cũng biết là hai người chẳng uống được mấy ly.

“Đúng vậy đó, nhưng chúng ta cũng không uống nhiều, nếu bị kiểm tra thì cũng không biết được. Vậy anh Hạo Vũ uống nước hoa quả nhé, cho giải rượu chút.”

Cung Ấu Hi lấy từ trong tủ lạnh ra một bình nước hoa quả tươi, đổ ra cốc cho Âu Dương Hạo Vũ.

Trong lòng thầm nghĩ, uống nhanh lên, uống xong thì về đi.

Bình Luận (0)
Comment