Bà Chủ Cực Phẩm Của Tôi

Chương 166

Âu Dương Hạo Vũ rõ là không hiểu tâm sự của Cung Ấu Hi, thỉnh thoảng uống vài ngụm nước cam, rồi trò chuyện phiếm với cô.

Cung Ấu Hi chỉ đành gượng gạo mà đáp.

Vì trong lòng còn suy nghĩ nhiều, nên cô chẳng nhớ nổi những gì Âu Dương Hạo Vũ nói.

Khó khăn lắm mới thấy được Âu Dương Hạo Vũ uống xong ngụm nước cam cuối cùng, trong lòng Cung Ấu Hi như sống lại.

Cuối cùng cũng uống xong, vậy chắc hẳn là nên về đi thôi?

“Tiểu Hi, hay là chúng ta rủ La Khởi đi ăn đêm đi?”

Âu Dương Hạo Vũ đề xuất ý kiến.

“Thôi khỏi đi anh! Bọn em giảm cân nên tối không ăn nhiều đâu!”

Cung Ấu Hi vội vàng từ chối.

Giờ cô chỉ muốn người đàn ông này đi cho nhanh thôi, ăn với uống cái gì chứ!

“Thôi vậy, em nghỉ ngơi đi nhé, anh không làm phiền nữa!”

Âu Dương Hạo Vũ gật đầu, cuối cùng cũng tỏ ý muốn đi.

“Hả? Không sao, anh ngồi lại thêm chút nữa đi?”

Cung Ấu Hi vui mừng, nhưng vẫn khách sáo giữ lại.

“Cũng được, vậy anh ngồi thêm chút nữa!”

Không ngờ Âu Dương Hạo Vũ lại đồng ý.

Nghe thấy thế, Cung Ấu Hi ngớ người, thầm mắng bản thân nhiều chuyện.

“Hahaha! Đùa em đó, thấy anh đồng ý cái là mặt em lại thộn ra thế kia rồi? Không muốn anh tới nhà hả?”

Âu Dương Hạo Vũ cười to, cũng là tự tìm đường lui cho mình.

“Em xin lỗi, anh Hạo Vũ, em không có ý này, chỉ là một người đàn ông như anh ở lại trong phòng của hai người phụ nữ thì không được tiện cho lắm?”

Cung Ấu Hi đỏ mặt giải thích.

“Ừ, cũng đúng, Tiểu Hi đã lớn rồi, còn nhớ hồi nhỏ đến cả đi vệ sinh em cũng kéo đòi anh đi theo cơ mà. Thôi, anh đi nhé! Em nghỉ ngơi sớm đi, hôm khác anh sẽ mời hai đứa đi ăn!”

Âu Dương Hạo Vũ phẩy tay.

Người ta đã không muốn giữ mình lại mà cứ miễn cưỡng thì cũng chỉ khiến người ta khó chịu thêm, chẳng bằng rời đi đúng lúc thì hơn.

Nghe được tiếng đóng cửa, La Khởi liền mở cửa phòng, hé đầu ra hỏi: “Đi rồi à?”

“Vâng! Đi rồi!”

Cung Ấu Hi lạnh nhạt trả lời, vẻ mặt phiền não.

Mọi tính toán đều đổ bể, cô tạm thời vẫn chưa nghĩ được cách nào để trốn ra ngoài.

“Tiểu Hi, chị nói này, Âu Dương Hạo Vũ rõ ràng có ý với em, bố em cũng thích anh ấy, em không thể phối hợp một chút à? Người ta muốn ở với em lâu hơn một chút, thì em cứ thuận theo đi, xem phim này nọ có gì mà không tốt chứ?”

La Khởi thật lòng khuyên bảo.

“Em...”

Cung Ấu Hi vừa định mở miệng từ chối, bỗng hai mắt sáng rực, trong lòng thầm vui vẻ, sau đó bày ra biểu cảm khó xử: “Chị Khởi, chị cũng nghĩ em nên ở bên anh ấy nhiều hơn để bồi dưỡng tình cảm à?”

“Đương nhiên rồi. Âu Dương Hạo Vũ có xuất thân cũng không tồi, mặc dù là phú nhị đại, nhưng lại không phải nôn nóng như những người khác, hai người đúng là nên bồi dưỡng tình cảm đi. Nếu như cả hai đi đến hôn nhân, đối với nhà chúng ta thì đúng là như hổ mọc thêm cánh!”

La Khởi nghiêm túc gật đầu.

“Vậy... Vậy được, giờ em đi tìm anh ấy để đi xem phim đây!”

Cung Ấu Hi do dự một hồi liền vui vẻ đồng ý, cô xoay người mở cửa chạy ra ngoài.

“Ơ? Con bé này thay đổi nhanh thế? Nghe lời mình vậy luôn?”

Nhìn bóng dáng chạy đi thoải mái của Cung Ấu Hi, La Khởi có hơi ngơ ra, chẳng lẽ mình thật sự đã thuyết phục được con bé này ư?

Sau đó cô nhún vai rồi quay về phòng của mình.

Mà Cung Ấu Hi sau khi chạy ra ngoài thì không hề vào thang máy đi xuống luôn, mà cô đi thang bộ xuống tầng dưới, nhìn thang máy lên xuống ba lần rồi mới đi vào, bấm xuống tầng, sau đó cẩn thận quan sát một lượt rồi mới chạy ra khỏi khu chung cư.

Không bao lâu, có tiếng gõ cửa vang lên trước nhà của Cung Ấu Hi.

“Ai đó?”

La Khởi đắp mặt nạ đi ra mở cửa, khi nhìn thấy là Âu Dương Hạo Vũ đứng ngoài thì sững sờ.

Người đàn ông này một tay cầm hoa quả, một tay cầm đồ ăn vặt đứng trước cửa, anh nhìn thấy người phụ nữ đang đắp mặt nạ thì cũng ngẩn người.

“Âu Dương Hạo Vũ?”

La Khởi ngạc nhiên hỏi.

“Ừ? Tôi đây, ngại quá, tôi lại quay lại rồi. Tôi thấy trong nhà không có hoa quả với đồ ăn vặt nên mua cho hai người một chút, Tiểu Hi đã ngủ chưa vậy?”

Âu Dương Hạo Vũ cười hỏi.

Nghe vậy, trong đầu La Khởi suy nghĩ đủ chuyện, vẫn đang cân nhắc một vài thứ, chưa nói là Cung Ấu Hi đã đi tìm anh ấy, mà hỏi ngược lại một câu: “Anh... hỏi Tiểu Hi đã ngủ chưa à?”

“Ừ? Cô ấy ngủ rồi sao?”

Âu Dương Hạo Vũ nhìn qua khe cửa, không thấy bóng dáng Cung Ấu Hi đâu.

“À... Ừ, bình thường con bé ngủ sớm lắm, anh đi được một lúc thì nó tắm rửa rồi ngủ luôn!”

La Khởi vội vàng lấp liếm một câu.

Cô hiểu rõ đạo lí đối nhân xử thế, biết rằng nếu để Âu Dương Hạo Vũ biết được Cung Ấu Hi lén chạy ra ngoài tìm người đàn ông khác thì chắc chắn không phải là một chuyện tốt.

“Thế à, vậy tôi không làm phiền nữa, cô cầm chỗ này đi, hôm nào tôi sẽ mời cô ăn một bữa. Ngày mai công ty có nhiều việc, cô cũng nghỉ ngơi đi!”

Âu Dương Hạo Vũ đem đồ ở trong tay đưa cho La Khởi rồi vẫy tay rời đi.

“Vậy anh đi cẩn thận nhé...Tôi không tiễn nữa...”

La Khởi cười đáp, thấy Âu Dương Hạo Vũ đi vào thang máy thì cũng đóng cửa quay về phòng mình.

Đặt đồ đạc lên ghế sô-pha, La Khởi giận giữ cởi miếng mặt nạ ra.

Ban đầu còn tưởng Cung Ấu Hi bị mình thuyết phục rồi, ai ngờ là đã bị lừa.

Con bé này nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài, không nói cũng biết là đi tìm cái tên Lâm Húc Dương khốn nạn kia.

Dạo này cô trông chừng Cung Ấu Hi vô cùng cẩn thận, không để Cung Ấu Hi có cơ hội liên lạc với cậu ta.

Không ngờ tối nay lại bày trò lừa cả cô, đúng là khổ với con bé có đầu óc đơn giản này quá mà.

La Khởi tức giận cầm điện thoại lên, định gọi Cung Ấu Hi trở về.

Nhưng suy nghĩ một hồi, nếu đã chạy ra ngoài rồi thì cũng không dễ gì mà gọi lại được.

Cô đành thở dài trong lòng, chờ Cung Ấu Hi về rồi lại dạy dỗ một phen vậy.

Trong công ty Ngự Mỹ Ưu Phẩm, Lâm Húc Dương xem hết một bộ phim trên điện thoại, bỗng cảm thấy vô vị.

Định tìm một bộ phim khác để xem, không ngờ điện thoại lại reo lên, là Cung Ấu Hi gọi tới.

“Tiểu Hi à? Sao thế? Muộn rồi sao còn gọi cho tôi?”

Lâm Húc Dương thắc mắc hỏi.

“Anh Húc Dương, anh vẫn ở công ty sao?”

Cung Ấu Hi hỏi.

“Dĩ nhiên, tôi có bảo với cô là đêm nay tôi sẽ canh ở đây mà?”

Lâm Húc Dương khó hiểu trả lời.

“Vậy anh đoán xem em đang ở đâu?”

Cung Ấu Hi vui vẻ cười hỏi.

“Cô ở đâu? Ăn xong bít-tết rồi nên bây giờ về nhà rồi ư?”

Lâm Húc Dương nghĩ một lúc rồi đáp.

“Không... Anh ra ngoài xem đi...”

Cung Ấu Hi gợi ý.

Lâm Húc Dương cầm điện thoại, nghi ngờ đi ra khỏi phòng bảo vệ, đến cửa công ty thì thấy Cung Ấu Hi một tay đang cầm gì đó, một tay cầm điện thoại cười với mình.

Lâm Húc Dương vội vàng chạy ra mở cửa, kinh ngạc hỏi: “Sao cô lại tới đây?”

“Em mua ít bia với đồ nướng, nghĩ là tối nay anh sẽ chán lắm, nên tới nói chuyện và ăn khuya với anh!”

Cung Ấu Hi giơ túi đồ nướng trong tay lên.

“Vậy tốt quá, vừa hay tôi đang đói, muốn ăn khuya đây, vào đi, chúng ta vào trong phòng bảo vệ ngồi ăn!”

Lâm Húc Dương vui vẻ dẫn Cung Ấu Hi đi vào công ty.

Bình Luận (0)
Comment