Bà Chủ Cực Phẩm Của Tôi

Chương 74

Tên đầu trọc nhìn Lâm Húc Dương rồi cười, mang theo vẻ khinh thường: “Mày căng thẳng làm gì? Bị tao đánh sợ rồi à? Mày yên tâm, mấy anh em tụi tao hôm nay chỉ đi dạo ở đây thôi, nếu mày không bán khoai tây cho bọn tao thì thôi, mày cứ làm việc của mình đi, đừng để ý đến bọn tao!”

Ánh mắt Lâm Húc Dương ánh lên vẻ giận dữ, nhưng nhìn tên trọc kia dường như không hề có ý định làm gì, nên anh dần dần lấy lại bình tĩnh, anh không đoán ra được bọn đầu trọc có ý định làm gì, nếu như nói chúng đến đây mà không để gây rắc rối, chắc chắn anh sẽ không tin.

“Đi, mang mấy cái ghế đến đây ngồi.”

Tên đầu trọc nói với đàn em của hắn.

Cũng không cần biết Lâm Húc Dương có đồng ý hay không, đàn em của tên trọc đã lấy ghế từ chỗ quán trà, rồi đặt ở phía trước xe bán hàng của Lâm Húc Dương, sau đó cả đám ngồi phách chân trên ghế.

Thậm chí tên trọc còn lấy ra một điếu thuốc, đưa cho Lâm Húc Dương, nhưng Lâm Húc Dương chỉ lạnh lùng nhin chằm chằm vào hắn, cũng không đáp trả.

“Hừm, thật không biết điều...”

Tên trọc hưm một tiếng, rồi hút một hơi thuốc.

Nhìn thấy tên trọc không đối phó với mình, Lâm Húc Dương cũng không nghĩ đến việc liều mạng nữa, nhưng anh nhất thời vẫn không hiểu được ý định của tên trọc.

Nhưng chỉ một lúc sau, Lâm Húc Dương đã hiểu ra tính toán của hắn.

Đám côn đồ hung dữ này ngồi ở trước xe bán hàng của Lâm Húc Dương, căn bản làm chẳng có ai dám đến mua khoai tây, thậm chí còn ảnh hưởng trực tiếp đến việc kinh doanh của chủ quầy há cảo chiên bên cạnh.

Ông chủ bán há cảo chiên nhìn đám côn đồ rồi nhìn Lâm Húc Dương, cũng với ánh mắt giận dữ nhưng không dám nói thành lời.

Buổi trưa là thời điểm kinh doanh tốt nhất, Lâm Húc Dương đã đi đúng hướng nên cứ đến trưa anh đều có thể bán được mười mấy bát khoai tây, nhưng tên trọc ngồi ngay giữa sạp hàng, Lâm Húc Dương hoàn toàn không thể buôn bán được.

“Mày muốn dây dưa, tao sẽ dây dưa với mày!”

Lâm Húc Dương cảm thấy khó chịu, anh cho rằng tên trọc đang cố tranh cao thấp với anh.

Vì không thể buôn bán, nên Lâm Húc Dương chỉ có thể ngồi trong xe bán hàng để giết thời gian với tên trọc.

Không lâu sau, Cung Ấu Hi tan làm, cô nhìn tên trọc một phát liền nhận ra ngay.

“Sao các người lại đến nữa! Vẫn chưa chịu bỏ qua cho anh Húc Dương hả?”

Cung Ấu Hi cau mày hỏi.

“Người đẹp à, cô nói sai rồi đó, cô có thấy chúng tôi làm gì không? Chúng tôi chỉ ngồi ở đây thôi!”

Tên trọc cười hỏi.

Cung Ấu Hi nhất thời không nói nên lời, cô mạnh dạn bước đến chỗ chiếc xe bán hàng, nơi mà bọn côn đồ đang huýt sáo inh ỏi: “Anh Húc Dương, chuyện gì vậy?”

“Tôi không biết, bọn chúng ở đây, tôi không thể nào buôn bán được nữa!”

Lâm Húc Dương buồn bực trả lời.

“Vậy... phải làm sao?”

Cung Ấu Hi lo lắng hỏi.

“Tôi không biết, nếu hắn muốn dây dưa, tôi sẽ dây dưa với hắn, cô đừng quan tâm chuyện này, đúng rồi, đây là khoai tây của cô, cầm lấy ăn đi! Lỡ may có rắc rối gì, nếu cô ở đây thì tôi không thể chạy được!”

Lâm Húc Dương làm một phần khoai tây rồi đưa cho Cung Ấu Hi.

“Đừng lo, nói không động tức là không động, đừng có nhỏ mọn như vậy, mỹ nữ à, có đến mức phải bận tâm đến một tên bán khoai tây làm trai bao không? Anh em tụi tôi cũng có nhiều người đẹp trai đấy, có muốn tôi giới thiệu cho một anh cho không?”

Tên trọc nghe thấy Lâm Húc Dương lẩm bẩm, liền chế nhạo nói.

Cung Ấu Hi tức giận nhìn chằm chằm vào tên trọc, sau đó lo lắng nhìn Lâm Húc Dương, nói: “Anh Húc Dương, hay là chúng ta báo cảnh sát đi, không thể để bọn chúng kiêu ngạo như vậy được!”

“Trước mắt không cần đâu! Xem tình hình rồi tính tiếp, cô mau về đi! Có gì tôi sẽ gọi điện báo cho cô!”

Lâm Húc Dương dao động, anh biết gọi cảnh sát sẽ chọc giận tên trọc, đến lúc đó còn khó giải quyết hơn, nếu như đối phương đã muốn dây dưa thì cứ vậy đi!

“Vậy được thôi...”

Cung Ấu Hi do dự một lúc, rồi cầm khoai tây rời đi, nhưng khi quay lại công ty, cô liền đến bên cửa sổ, thỉnh thoảng quan sát tình hình bên dưới.

Quả nhiên bởi vì đám đầu trọc ở đấy, nên cả buổi chiều Lâm Húc Dương không buôn bán được gì.

Ông chủ quầy há cảo chiên cũng bị ảnh hưởng, nên đã dọn sạp về sớm.

Ông chủ bán khoai tây ở sạp hàng đầu tiên vui mừng nhìn Lâm Húc Dương, công việc làm ăn của anh không thuận lợi, đương nhiên việc kinh doanh của mình sẽ khá khẩm hơn.

Đến chiều, tên đầu trọc có vẻ đã đói, hắn ra lệnh cho đàn em đến sạp hàng đầu tiên để mua khoai tây.

Không lâu sau, ông chủ sạp hàng đích thân mang khoai tây tới.

“Đưa tiền chưa?”

Tên trọc hỏi.

“Không cần đâu, coi như tôi mời các anh ăn!”

Ông chủ sạp hàng tươi cười.

“Không tồi không tồi, xem này, đây mới gọi là làm ăn, học theo người ta chút đi...”

Tên trọc cười nói.

Lâm Húc Dương vốn mặc kệ tên trọc, tuy bản thân không thể buôn bán, nhưng cũng chỉ có thể ôm cục tức vào lòng.

Anh không tin nếu cứ tiếp tục đợi ở đây để buôn bán, tên trọc này có còn muốn tiếp tục dây dưa với anh hay không.

Nháy mắt đã hơn bảy giờ, đã có mấy bà thím nhảy ở trong quảng trường âm nhạc.

Nhìn thấy Lâm Húc Dương ngồi với mấy tên lưu manh, cho dù có nhảy cũng không dám tới quá gần.

Tên trọc vừa cười nói với đàn em vừa lướt điện thoại, hoàn toàn không để ý đến tình hình xung quanh.

Cung Ấu Hi đã tan ca, vốn dĩ cô muốn đi hỏi thăm tình hình, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Lâm Húc Dương, cô liền quyết định rời đi.

Không lâu sau, Phương Thanh Di gọi điện đến hỏi Lâm Húc Dương tại sao vẫn chưa về.

Lâm Húc Dương viện cớ và nói rằng anh sắp về.

Để Phương Thanh Di không lo lắng, nên Lâm Húc Dương chuẩn bị thu dọn rời đi.

“Sao thế? Không làm ăn nữa? Đang lúc đông người này!”

Tên trọc hỏi.

Lâm Húc Dương không trả lời, thu dọn đồ đạc rồi bước ra khỏi xe bán hàng.

Lúc này, đám người của tên trọc cũng rục rịch đứng lên, Lâm Húc Dương cảnh giác nhìn bọn chúng, nếu chúng có hành động gì khác thường, anh sẽ chuẩn bị trước.

“Đừng căng thẳng, cậu đóng sạp là bọn tôi cũng tan ca, xem ra ở đây một ngày kiếm được 50 tệ thật là lãng phí thời gian!”

Tên trọc cười nói.

Nghe tên trọc nói xong, Lâm Húc Dương đột nhiên nhìn hắn, tức giận hỏi: “Các người muốn ngăn cản việc làm ăn của tôi?”

“Ha? Cậu ngốc thật đó, bây giờ mới hiểu ra à? Cậu cho rằng dễ dàng đắc tội với anh Hạo thế à, anh ấy nói rồi sẽ không để cậu sống yên ổn ở trong thành phố đâu! Haizz... không phải cậu là trai bao sao, cậu bảo phụ nữ nuôi cậu là được rồi! Tụi tôi số khổ, chỉ có thể dựa vào bản thân để kiếm cơm ăn thôi, à đúng rồi, ngày mai mấy giờ cậu mở sạp thế?”

Tên trọc mặt mày chế giễu nói.

Lâm Húc Dương nghiến chặt răng, tay bóp chặt thành nắm đấm, anh thật sự rất muốn đấm tên trọc một phát.

Nhưng trong chốc lát anh đã lấy lại được bình tĩnh, lập tức quay lưng bỏ đi.

Trên đường đi, Lâm Húc Dương vô cùng tức giận, nhưng anh không còn cách nào khác, hiện tại anh đang kinh doanh nhờ vào sạp hàng, nếu Đặng Hạo làm vậy coi như là cắt đứt kế sinh nhai của anh, có thể nói là cắt một cách triệt để.

Nhưng cho dù biết ngày mai tên trọc sẽ đến gây chuyện, Lâm Húc Dương vẫn không có ý định dễ dàng từ bỏ.

Nếu Đặng Hạo muốn dây dưa với anh, vậy anh cũng sẽ dây dưa với ông ta!

Trở về nhà của Phương Thanh Di, Lâm Húc Dương xoa xoa hai má, anh không muốn người phụ nữ trong nhà phát hiện ra manh mối.

Phương Thanh Di hỏi mấy câu hỏi thường ngày, anh cũng chỉ trả lời là việc kinh doanh ế ẩm.

Ngày hôm sau, Lâm Húc Dương đến chỗ xe bán hàng như thường lệ, anh đã chuẩn bị sẵn chỉ đem theo nguyên vật liệu đủ làm 5kg khoai tây, vì hôm qua chỉ bán được 5kg, 20kg còn lại phải bỏ đi.

“Vậy là đổ hết sao? Tiếc thật đấy...”

Tên trọc đang ngáp dài tình cờ thấy cảnh này, giễu cợt nói.

Mắt Lâm Húc Dương ánh lên vẻ tức giận, sau đó anh bình tĩnh đi đến chỗ xe bán hàng, không ngờ tên trọc lại đến sớm như vậy, hoàn toàn không cho anh có cơ hội để làm ăn!

Bình Luận (0)
Comment