Bà Chủ Cực Phẩm Của Tôi

Chương 75

Vốn dĩ Lâm Húc Dương định dựa vào việc chênh lệch thời gian với đám tên trọc, lợi dụng lúc chúng không có ở đây có thể bán được một ít, như vậy mỗi ngày có thể kiếm được cả trăm đồng, ít nhất vẫn có thể sống được.

Nhưng hiện tại xem ra đám tên trọc hoàn toàn không cho Lâm Húc Dương có cơ hội, khi người đàn ông này vừa tới, tên trọc dắt theo mấy tên côn đồ vẫn chưa tỉnh ngủ đến, giống như ngày hôm qua, chúng bày mấy cái ghế ra ngồi trước xe bán hàng của Lâm Húc Dương.

Lâm Húc Dương kinh doanh không được đã đành, ông chủ bán há cảo chiên kế bên, vốn dĩ buổi sáng còn làm ăn được một chút, nhưng giờ chả có mấy người dám đến mua.

Chỉ có một vài khách hàng dũng cảm tiến đến, đứng từ xa để mua há cảo chiên.

Điều này khiến ông chủ bán há cảo chiên nhìn Lâm Húc Dương vô cùng phẫn uất.

Bản thân cũng chẳng thể nào buôn bán được, Lâm Húc Dương dứt khoát ngồi trong xe, muốn dây dưa thì dây dưa.

Nhưng ông chủ bán há cảo chiên bên cạnh không thể ngồi yên.

Do dự một hồi, anh ta vẫn mạnh dạn đi đến chỗ Lâm Húc Dương, đưa một điếu thuốc cho anh, hỏi: “Này cậu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ông anh à, gặp chút phiền phức, không có gì...”

Lâm Húc Dương còn cho rằng ông chủ bán há cảo chiên đến đây là để quan tâm mình.

“Cậu thì không sao, nhưng cậu xem bọn họ ở đây, tôi không thể nào làm ăn được, vốn dĩ việc kinh doanh của tôi cũng không mấy tốt, chỉ dựa vào bán được một ít buổi sáng, giờ thì hay rồi, chuyện cậu gây ra lại làm cho tôi xui xẻo...”

Ông chủ bán há cảo chiên cất tiếng oán thán.

“Cái này... anh à, thực sự rất xin lỗi, tôi sẽ cố gắng giải quyết!”

Lâm Húc Dương cảm thấy có lỗi nói.

Nghe Lâm Húc Dương nói xong, tên trọc phát ra một tiếng cười khẩy: “Ha? Muốn giải quyết? Người anh em à, không phải anh đây xem thường cậu, cậu nói xem cậu sẽ giải quyết như thế nào?”

Lâm Húc Dương hít một hơi, không trả lời, nhưng trong mắt anh ánh lên một tia hung tợn.

“Người anh em à, không phải tôi muốn làm khó cậu gì đâu, tôi còn phải nuôi gia đình nhờ vào việc kinh doanh này, nếu không thì sống không được, cậu xem có cách nào giải quyết càng sớm càng tốt nhé! Thật sự là không ổn...”

Ông chủ bán há cảo chiên suy nghĩ một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

“Theo tôi thì cậu ta nên đóng sạp là được, cậu ta không đến đây, đương nhiên bọn tôi cũng sẽ không đến, nhưng mà ông chủ này, anh cũng đừng trách bọn tôi, chúng tôi không có ý định cản trở việc kinh doanh của anh, nếu anh muốn trách thì trách tên nhóc này đi!”

Tên trọc cười nói.

“Không có, không có, sao tôi lại có thể trách các anh được chứ...”

Ông chủ bán há cảo chiên xua tay, thở dài một tiếng rồi quay lại xe bán hàng của mình.

“Hey... thấy chưa hả, cậu làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của người khác rồi đó, hay là mau đóng cửa đi, mọi người đều thấy thoải mái.”

Tên trọc hất cằm về phía Lâm Húc Dương nói.

“Đóng cửa? Ha...”

Lâm Húc Dương cười khẩy một tiếng rồi phớt lờ hắn.

Nhìn Lâm Húc Dương xử lý có vẻ vô cùng bình tĩnh, nhưng thật trong lòng anh rối hết cả lên, nếu như anh tiếp tục dây dưa với đám tên trọc, chắc chắn anh sẽ không chịu nổi!

Tên trọc lấy tiền của Đặng Hạo để ngồi đây canh anh, còn Lâm Húc Dương không làm kinh doanh sẽ bị lỗ vốn!

Anh lấy điện thoại ra nhiều lần, do dự không biết có nên gọi cảnh sát hay không...

Sau khi Cung Ấu Hi đến công ty vào sáng sớm, chỉ cần có thời gian, cô sẽ dựa vào cửa sổ nhìn xuống tình hình bên dưới, mặc dù tên trọc nói sẽ không làm hại Lâm Húc Dương, nhưng trong lòng cô vẫn hết sức lo lắng.

“Tiểu Hi, em đang nhìn gì thế!”

Khi Cung Ấu Hi đang chăm chú quan sát, bỗng đằng sau vọng đến âm thanh của một người phụ nữ.

Quay đầu nhìn lại, đằng sau là một phụ nữ tóc ngắn mặc âu phục đen, nhìn điệu bộ rất già giặn, thoạt nhìn thì thuộc tuýp phụ nữ mạnh mẽ giống Phương Thanh Di, cũng lớn hơn Cung Ấu Hi vài tuổi.

Tuy nhiên, có thể nhìn thấy được sự quyến rũ của phụ nữ từ Phương Thanh Di, còn người phụ nữ này nhan sắc có thua kém vài phần, nhưng làm cho người khác cảm thấy cô giống như một tomboy.

“Chị Khởi, chị dọa chết em rồi đó, em không nhìn gì cả...”

Ánh mắt Cung Ấu Hi thoáng lên vẻ lúng túng.

“Đừng có nói dối, chị nghe nói hôm qua em chẳng quan tâm gì đến công việc đã chạy xuống dưới lầu, chị còn tưởng có chuyện gì, sau đó mới biết là em đi bảo vệ cho một tên bán khoai tây? Sao thế, tên đó đẹp trai nên em để ý hắn rồi sao? Không phải là em sợ độ cao sao, mấy hôm nay ngày nào cũng đứng đây nhìn người ta?”

La Khởi mỉm cười nói.

“Làm gì có... em chỉ là...”

Cung Ấu Hi ngập ngừng, không biết nên trả lời như thế nào.

“Chị nói này tiểu Hi, em đừng cam chịu chứ, tốt xấu gì em cũng là người có địa vị, tên bán khoai tây dưới lầu kia không thể xứng với em! Nếu chú biết được là em yêu đương với tên bán khoai tây đó, em ăn mắng là cái chắc!”

La Khởi nghiêm túc nhắc nhở.

“Em không có... em với anh ấy chỉ là bạn... anh ấy gặp phiền phức, em không thể ngồi yên, hơn nữa anh ấy còn từng cứu em!”

Cũng Ấu Hi trả lời một cách lộn xộn.

“Cứu em?”

La Khởi nghi ngờ hỏi.

“Ừm, tính ra là hai lần, một lần gặp trộm trên xe buýt, lần thứ hai đi ăn đồ nướng gặp lưu manh! Đều là anh ấy bảo vệ em!”

Cung Ấu Hi gật đầu.

“Hừm... xem ra tên này phẩm chất không tồi đấy, nhưng em cũng đừng suy nghĩ quá đơn giản như vậy, biết đâu người khác đã biết được thân phận của em, cố tình giăng sẵn bẫy để có được thiện cảm của em?”

La Khởi cau mày một hồi rồi nói.

“Làm gì có... anh ấy không biết em là ai... chị Khởi, chị xem phim nhiều quá rồi đó, trò như thế này cũng nghĩ ra được...”

Mặt Cung Ấu Hi đỏ bừng lên.

“Được thôi, vậy không nói cái này nữa, sao anh ta lại gặp phiền phức? Chị thấy hai ngày nay đều có một đám người canh chừng anh ta?”

La Khởi hỏi.

“Ừm, anh ấy bị trả thù, em muốn chị giúp anh ấy, nhưng lại không biết phải làm như thế nào!”

Cung Ấu Hi gật đầu.

“Vậy để chị giúp anh ta, coi như là em đã trả ơn rồi, đừng có mà có tình cảm với anh ta đó!”

La Khởi nhìn Cung Ấu Hi một cách nghiêm túc.

“Ơ? Chị Khởi, chị có cách ư?”

Mắt Cung Ấu Hi sáng lên.

“Đương nhiên chị có cách, em cứ ở trên đây xem đi, chị xuống dưới thử xem! Nhưng mà nói trước nhé, chị giúp anh ta tức là em cũng giúp anh ta rồi! Hai người nên dứt khoát với nhau đi, đừng gây thêm phiền phức cho chị nữa! Nếu không đám người này không xử được anh ta, thì chị cũng sẽ tìm người xử đó!”

La Khởi cảnh cáo.

“Chị Khởi, bây giờ đừng nói chuyện khác, chị có cách thì mau đi giúp anh ấy đi!”

Cung Ấu Hi hối thúc.

La Khởi nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Cung Ấu Hi, trong lòng thầm lắc đầu, xem ra cô em họ của cô thật sự động lòng rồi, chuyện này phải nghĩ cách giải quyết mới được, nếu không đường đường là thiên kim của chủ tịch tòa thương mại Quắc Mỹ lại đi yêu đương với một tên bán khoai tây? Truyền ra ngoài không phải làm người khác chê cười sao?

Trước mắt không quan tâm đến những thứ khác, La Khởi nhìn một lượt tình hình ở dưới, đi thang máy xuống phía dưới tòa nhà, trực tiếp đi về phía sạp hàng của Lâm Húc Dương.

“Ông chủ, cho một phần khoai tây!”

La Khởi quát lớn.

Âm thanh này khiến Lâm Húc Dương đang ngồi u ám trong xe bỗng ngước đầu nhìn, cũng khiến cho đám của tên trọc đang mơ màng ngủ cùng nhau nhìn về một phía.

Bình Luận (0)
Comment