Bão tuyết và hỏa vuốt va chạm kịch liệt, ngay cả không khí cũng bị xé rách...
Ở một chiến tuyến khác, Bạch Tố Mai song kiếm loạn vũ, mỗi kiếm khí sinh ra mang theo hừng hực sát khí, công thủ toàn diện khiến Nhạc Hải mồ hôi đầy đầu...
Đồng Tâm Kiếm Pháp vốn là một môn song kiếm hợp bích, nhưng Bạch Tố. Mai lại triển khai nó một cách xuất sắc chỉ với một người, có thể thấy thời gian qua nàng đã cố gắng rất nhiều...
Chiến đấu diễn ra đã lâu, bầu trời đã dần vào đêm...
Cặp mắt xinh đẹp của Bạch Tố Mai ngày càng lấp lánh rực rỡ, lực lượng dường như không có sự khô kiệt, càng đánh càng hăng...
Nhìn đôi mắt sau làn khăn che mặt ngày càng rực rỡ, Nhạc Hải theo bản năng cảm thấy bất an dâng lên trong lòng càng thêm mãnh liệt...
Trước sự càn quét của Lạc Thần, Cao Liệt và mấy tên trưởng lão không thoát khỏi hạ tràng bị thôn phê...
Cảm giác hồn lực trong người trào dâng cuồn cuộn, so với trước đây mạnh hơn đâu chỉ vài lần, Lạc Thần hài lòng lẩm bẩm:
“Rốt cuộc thành công đột phá Hồn lực Kim Đan hậu kỳ, làm Hồn Tu thật không dễ dàng a”
Khi vừa đến Linh Vũ Thành, hồn lực Lạc Thần khi đó chỉ là Kim Đan sơ kỳ, trãi qua biết bao nhiêu chuyện, thôn phệ yêu thú và kẻ thù nên linh hồn đề thăng lên Kim Đan Trung kỳ, cuối cùng đến hôm nay giết một đám Nguyên Anh mới đến hậu kỳ mà thôi, trong khi đó tu vi Linh Lực đã khác biệt như trời và đất...
€ó thể thấy con đường Hồn Tu khó đi như thế nào...
“Sắp tới cần chú trọng Hồn và Thể” Lạc Thần lẩm bẩm...
Nhìn Mộc Tử Âm và Cao Thái Sơn vẫn còn chiến đấu, Lạc Thần thân hình cấp tốc tiếp viện nàng...
“Mộc Hình Quyền”
'Theo một tiếng quát lớn, hai tay Lạc Thần hình thành hai gốc cổ thụ, nặng nề đập xuống Cao Thái Sơn...
Đây là vũ kỹ Lạc Thần cướp được từ thiếu chủ Thiên Mộc Tông Mộc Hào, gần đây mới tu luyện thử, mặc dù không phải Địa cấp nhưng uy lực không tệ, mạnh
hơn Linh Quyền...
Cảm giác được nguy hiểm, Cao Thái Sơn lắc mình né tránh công kích của Lạc Thần...
Mộc Tử Âm nhân cơ hội một kiếm chém xuống...
Một cánh tay rơi xuống, máu me đầm đìa...
“Các ngươi rốt cuộc là ai? Đáng ghét!” Cao Thái Sơn ôm lấy cánh tay cụt, đôi mắt đỏ ngầu hăn lên từng tia máu...
“Hiện thân cho chính nghĩa” Lạc Thần ôm eo Mộc Tử Âm nghĩa khí lãm nhiên nói...
“Ta nhổ vào” Không ít người trong lòng thầm mắng, hướng hắn đưa lên ngón tay giữa...
“Các ngươi không thể giết ta” Cao Thái Sơn đột ngột cười haha, tóc dài rối bời khiến hắn như người điên, hắn biết lần này mình triệt để bại...
“Hả? Cho ta lý do?” Lạc Thần nhíu mày...
“Lão phu kẹt ở Nguyên Anh Viên Mãn đã lâu, hiện tại bất ngờ đột phá Hóa 'Thần kỳ, các ngươi không bất ngờ sao?” Cao Thái Sơn ra vẻ thần bí nói...
“Không” Lạc Thần lắc đầu khiến hắn tức muốn nổ phổi...
Nhưng Liễu Thi Cầm và hai người Nhạc gia lại khác, bọn hắn biết rõ tình huống của Cao Thái Sơn...
Đối phương tu vi không tiến, thọ nguyên gần kề, mơ ước đột phá Hóa Thần nhưng lực bất tầm tâm, hiện tại lại bất ngờ đột phá, bọn hắn quả thật bất ngờ...
Không để mọi người chờ đợi lâu, Cao Thái Sơn âm trầm nói:
“Là Thanh Vân Tông, Thất Cấp Tu Chân Thế Lực”
Lạc Thần đôi mày lập tức nhíu chặt, Mộc Tử Âm năm lấy bàn tay hắn...
“Haha, sợ sao? Ta nói cho các ngươi biết, Thanh Vân Tông tặng ta một viên Ngũ Cấp Đan Dược - Phá Cảnh Đan, giúp ta đột phá Hóa Thần, với điều kiện phải nhanh chóng thống nhất Bình An thành, sau đó quy thuận bọn hắn...”
Cao Thái Sơn tiết lộ...
Liễu Thi Cầm sắc mặt hơi tái, Thất Cấp Tu Chân thế lực đối với Bình An thành là một con quái vật khổng lồ...
Vô số người Bình An thành sắc mặt cũng hơi đổi, tòa thành trì này tiếp giáp ranh giới hai phía Nam Bắc đại lục, vị trí địa lý khá mẫn cảm nên không có thế lực nào đứng ra thâu tóm...
Vì sợ làm mất lòng phương còn lại...
Không nghĩ tới móng vuốt Thanh Vân tông dài như vậy, muốn lén lút nuốt khối bánh ngon này...
“Thanh Vân Tông đã đặt cấm chế vào linh hồn ta, nếu giết ta bọn hắn sẽ lập †ức phát hiện, các ngươi không thể giết ta” Cao Thái Sơn tự tin cười nói...
Lạc Thần gật đầu đáp: “Quả thật không thể giết ngươi”
Cao Thái Sơn gương mặt ngạo nghễ, định phá lên cười...
Bất quá Lạc Thần nói tiếp khiến sắc mặt hắn cứng ngắc lại...
“Không thể giết ngươi nhưng có thể phế ngươi...”