Bá Chủ Thiên Hạ - Phong Thần

Chương 245

“Lại là Hàn gia?”

Hắn khàn khàn nhổ ra bốn chữ... Nhớ lại lần đầu gặp mặt Hàn Thanh, chỉ vì mình đi cùng hai người Hồng Liên, Điệp Tình mà bị đối phương nhằm vào tính mạng...

Hiện tại chỉ vì Tiểu Sư mà đám người Hàn gia này tiếp tục gây chuyện, quả thật hung hăng càn quấy đến cực điểm...

Thử hỏi nếu ba người Mộc Tử Âm các nàng không kịp trở về thì số phận Liễu gia sẽ ra sao? Khi đó mình còn mặt mũi nào nhìn Dì nhỏ?

Càng nghĩ Lạc Thần càng thêm tức giận, loại người như đám Hàn gia này, so với Thanh Vân Tông còn đáng ghét hơn...

Liễu Thi Cầm cũng tức giận không kém, bất quá nàng biết chiến trường này đã có Lạc Thần trấn giữ, nhẹ gật đầu mỉm cười với hắn, thân hình uyển chuyển đáp xuống cùng hai người Tố Mai...

“Lão già? Một kích toàn lực của Hóa Thần Viên Mãn khiến ngươi tự tin như vậy?”

Con mắt màu bạc nhìn Tam trưởng lão, Lạc Thần nhếch miệng cười hỏi...

“Thả chúng ta rời đi! Mọi chuyện xem như chưa xảy ra!” Tam trưởng lão cắn răng, nén cơn đau cụt tay mở miệng nói...

Không biết vì sao khi người thanh niên này xuất hiện, trong lòng hắn tràn ngập bất an, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này...

Hắn có thể nhìn ra tu vi người thanh niên này chưa đạt Hóa Thần... Nhưng đó mới là điều khiến hắn khiếp sợ...


Sống hơn vài trăm năm, chưa bao giờ hắn thấy đường đường một Nữ Hóa 'Thần Cường Giả chấp nhận cảnh tam thê tứ thiếp làm thê tử của một thanh niên

Nguyên Anh Kỳ cả...

Nếu nói người thanh niên này thật sự bình thường, có quỷ cũng không tin tưởng a...

Chưa kể Tiểu Sủng Vật trên bờ vai thanh niên kia là mục tiêu ban đầu của Tam trưởng lão, lúc này cũng đang mở đôi mắt to tròn nhìn hắn, như nhìn một con

mồi đáng thương vậy...

Loại cảm giác này quá mức rợn người, Tam trưởng lão quả thật sắp phát điên...

Hàn Thẩm hình như cũng bắt đầu nhận ra bầu không khí khác thường, im lặng nhìn chằm chằm Lạc Thần, dường như người thanh niên này có thể phán định sinh tử của nàng...

“Hừ, giả thần giả quỷ!” Một âm thanh cất lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng...

Hàn Xẻng nhìn Lạc Thần ôm eo Mộc Tử Âm, lại thấy ánh mắt mấy nữ nhân còn lại toàn bộ tập trung vào đối phương, cơn đố ky dâng lên trong lòng, không nhịn được mở miệng chế giễu một tiếng...

“Chết!”

Hắn vừa nói xong, ba âm thanh yêu kiều cùng lúc vang lên...

Ra tay lần này chính là ba nữ Tố Mai, Trúc Loan và Thi Cầm...

“Ngu ngốc!” Hàn Sắt thầm mắng một tiếng, cấp tốc thì triển thân pháp kéo lấy Hàn Thẩm cách xa Hàn Xẻng...

Hắn đã ăn thiệt thòi một lần, lần này đương nhiên sẽ không ngu ngốc cứu mạng Hàn Xẻng nữa...

Trước ba loại công kích toàn lực của tam nữ thực lực vượt xa mình, Hàn Xẻng thậm chí ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có...

Đôi mắt trợn trừng hối hận, thi thể không đầu nát bấy ngã xuống, dù Băng Giáp đang mặc trên người cũng bị nứt vỡ...

“Cái... Cái này! Các ngươi dám giết người Hàn gia?” Hàn Thẩm sợ hãi lắp ba lắp bắp lên tiếng chất vấn, bàn tay che lấy cái miệng mở to của mình...

“Hừ, không có thực lực lại làm trò hề!” Lý Trúc Loan cười lạnh một tiếng, kẻ này ba lần bốn lượt gây chuyện với phu quân nàng mặc dù cả hai vốn không quen

biết...

Hàn Xẻng chết có phần oan ức, hắn cho rằng Tam trưởng lão có một kích toàn lực của Gia chủ, đám nữ nhân này sẽ không dám làm càn triệt để vạch mặt...

Đáng tiếc hắn đã lầm... Cái giá phải trả là cả sinh mạng...


Chứng kiến tình cảnh này, Hàn Sắt nấm đấm siết chặt đến rướm máu, mảnh liệt cúi đầu xuống đất để che giấu ánh mắt của mình...

Che giấu sự ghen ghét, đố ky mãnh liệt trong đôi mắt vốn bình thản đó, hắn quả thật không hiểu, nam nhân kia có tài đức gì, lại được nhiều nữ nhân ưu tú

tuyệt mỹ như vậy hết lòng gìn giữ...

Ngay cả chế giễu đối phương một tiếng cũng chọc giận các nàng...

Bên trên không trung, Lạc Thần nhìn Tam trưởng lão sắc mặt ngày một tái nhợt vì vết thương nơi cánh tay vẫn không khép lại...

Hiệu ứng Vết Thương Sâu do Tử Mộc Kiếm mang lại không phải nói chơi...

Tam Trưởng Lão cũng sắp hết kiên nhãn, hắn bắt đầu muốn ném ra một kích của Hàn gia chủ...

“Thả chúng ta rời đi! Băng không cá chết lưới rách!” Nâng ngọc bội trên tay lên, Tam trưởng lão lần cuối cùng nói ra điều kiện...

Lạc Thần ánh mắt lấp lóe, hướng Tiểu Sư truyền một ý niệm... XOẸT...

Tử sắc lôi đình lóe lên hết sức đột ngột, thân ảnh Tiểu Sư trên vai Lạc Thần biến mất...

Chưa đến một lần hô hấp, nó đã ngoan ngoan trở về bên cạnh Lạc Thần, chỉ là lúc này móng vuốt nhỏ mang theo một vật...

Chính là Ngọc Bội trên tay Tam trưởng lão...

“Làm sao có thể? Nó là Lôi hệ yêu thú?” Nhìn bàn tay trống rỗng còn một tia tê dại của mình, Tam trưởng lão khó tin rống lớn...

Hắn mặc dù biết Tiểu Sư nhất định không đơn giản, nhưng không ngờ lại sở hữu Lôi thuộc tính hiếm hoi...

Thì ra Tiểu Sư đã nhanh chóng tiếp cận Tam trưởng lão, nhân lúc hắn không kịp đề phòng dùng Tử Lôi của mình tê liệt đối phương, thành công cướp được Ngọc bội...

“Làm tốt lắm!” Lạc Thần hài lòng xoa đầu nó khen ngợi...

“Tiểu Sư thật giỏi!” Chúng nữ cũng tấm tắt khích lệ...

“Chíp” Tiểu sư vui mừng hý hửng, nó hiện tại có thể biến lớn, nhưng vẫn thích trong bộ dạng nhỏ xinh nằm trên vai Lạc Thần hơn...

“Ngươi còn có thủ đoạn gì?” Lạc Thần thu lấy ngọc bội, như cười như không nhìn Tam trưởng lão...

Đôi mắt già nua tràn đây không cam tâm, Tam trưởng lão chợt cúi đầu nói với giọng chân thành:

Bình Luận (0)
Comment