“Chứng Linh Cầu của Học Phủ dùng khảo nghiệm tân sinh, chỉ có thể chứa đựng Linh Lực tinh khiết mười thành trở lại, độ tinh khiết một khi vượt quá mười thành nó sẽ phát nổ...các ngươi hiểu ý bổn tọa chứ?”
“Không...không thể nào...” Đám người nhảy dựng lên, tin tức này quá mức oan đường, khiến bọn họ không muốn tiếp nhận...
Ngay cả bảy vị chấp sự ánh mắt cũng trừng lớn, tin tức này vượt qua tầm hiểu biết của Luyện Hư Kỳ như bọn hẳn...
“Mười giây đã qua, các ngươi không đi thì để bổn tọa tiễn một đoạn vật
Chấp Chính Trưởng Lão nhẹ giọng nói một tiếng, bàn tay vạch trên không trung...
Theo sau đó, một khe nứt hư không khủng bố xuất hiện...
“Vào!” Theo một tiếng quát lạnh, óng tay áo nhẹ hút...
Hấp lực kinh khủng truyền ra, từng tên từng tên thí sinh có Chứng Linh Cầu màu đen bị hút vào, bọn hắn thân thể bị bất động, như từng con rối mặc cho Chấp
Chính Trưởng Lão bày bố...
Chỉ thoáng chốc, hơn một nửa số người có mặt bị hút vào Hư Không, không nhiều không kém một tên nào...
“Thực lực thật khủng bố!” Ý nghĩ xuất hiện trong lòng vô số người...
Mà Lạc Thần và chúng nữ lúc này lại chìm vào hồi ức, tại một thôn xóm nghèo bình dị, đôi lão phu thê bán nước kia cũng từng có hành động như vậy...
Bên trong Quảng Trường nơi Học Phủ, nghe kết luận của Chấp Chính Trưởng Lão, Yên Sương Nhi gương mặt hồng nhuận phơn phớt, trong mắt ẩn chứa từng tia tình ý nhìn thanh niên trên ảnh, quay sang hai vị tỷ tỷ cười nói:
“Đó là nam nhân của tal”
Tô Mị và Hoa Ngọc Phượng liếc nhau, vị tam muội của các nàng đang tự hào khoe khoang, nhưng các nàng lại không cảm thấy đáng trêu ghẹo chút nào, trái lại trong hai đôi mắt đẹp xuất hiện vẻ khiếp sợ...
“Tông chủ của chúng ta cũng chỉ đạt mười thành Tinh Khiết của Linh Lực mà thôi, nam nhân này lại vượt quá mười thành?” Hai nữ âm thầm nghĩ, trong lòng lại càng thêm hiếu kỳ về Lạc Thần...
“Phải thế chứ! Không uổng công bổn tiểu thư tin tưởng chàng, khanh khách!” Diễm Hồng Liên ngạo nghễ ưởn bộ ngực sửa, môi đỏ kiều diễm tươi cười, tự hào vô hạn...
“Hừ, lúc nấy tỷ còn lo lắng đấy, bất quá chàng quả thật làm không tệ!” Diễm Điệp Tình đứng thẳng người, hai tay chóng nạnh cười nói, hận không thể lập tức
nhào vào lòng nam nhân kia...
“Hừ, chó ngáp phải ruồi!” Diễm Nhật trong lòng bị đố ky lắp đầy, thầm mắng một tiếng...
Nhìn hai vị tiểu thư tự hào vì một người đàn ông khác, trái tim hắn bắt đầu rỉ máu...
Âm thầm nghĩ nhất định phải đem tin tức này truyền về Diễm gia...Với tính cách nóng nảy bá đạo của Gia Chủ, nhất định sẽ không bỏ qua cho con cóc ghẻ
mà đòi ăn thịt thiên nga này...
Đáng thương cho Diễm Nhật, vị gia chủ cao thượng như thần trong mắt hắn cũng đã sớm cùng người ta thực hiện vô số tư thế trên giường, haizz...
“Thấy chưa, ta đã bảo hắn có khả năng giúp muội!” Nam Cung Ngọc vui mừng hớn hở, nhìn Nam Cung Uyển Dung tự tin nói...
“Quả thật lợi hại!” Nam Cung Uyển Dung hai mắt lấp lánh nhìn thân ảnh người thanh niên vừa lập nên kỳ tích, trong lòng xuất hiện một tia chờ mong...
“Chủ nhân quả nhiên vẫn luôn khủng bố như vậy!” Hàn Thẩm càng thêm kính sợ, bây giờ dù cho tiền nàng cũng không dám có ý định phản bội Lạc Thần...
Mà hai tên Lê Khang và Lê Chiến sắc mặt đã trầm xuống, người kia lội người dòng ngoạn mục chẳng khác nào đang hung hăng tát vào má bọn hắn một cái
đau điếng...
“Yên tâm đi! Vẫn còn hai cửa ải khảo hạch...hắn sẽ không qua dễ dàng” Lê Chiến nhìn Lê Khang nói...
“Mặc kệ hắn có qua hay không, nếu tiến vào Học Phủ, chúng ta sẽ khiến hắn trả giá!” Lê Khang cười gắn gật đầu đồng ý...
“Ta rất mong chờ!” Lê Chiến híp mắt, một tia sát khí xuất hiện...
Không ai chú ý đến, tại góc khán đài vắng vẻ, một nam tử mang theo gương mặt âm trầm đến dọa người và vẻ không dám tin cấp tốc rời đi...
Hắn là một trong số ba người từng theo sau Lạc Vũ tiến vào thánh thành... một thiên tài khác của Lạc gia...
Chụt chụt...
Bên ngoài, Lý Trúc Loan luôn gan dạ hơn hẳn tam nữ, vừa cười vui sướng vừa hôn chùn chụt lên má Lạc Thần...
Nha đầu này lúc đầu luôn rụt rè trước mặt Lạc Thần khi mới quen nhau, nhưng khi trở thành phụ nữ của hắn, lại trở nên bạo dạng nhất...
Mấy nữ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy niềm tự hào xuất hiện trong mắt đối phương...
Nam nhân của mình lập nên kỳ tích, chuyện này khiến các nàng tự hào về hắn, sao có thể không vui?
“Đa tạ Chấp Chính Trưởng Lão!” Lạc Thần chắp tay, hướng về vị trưởng lão đang ngạo nghễ trên không trung chân thành nói...
Chấp Chính Trưởng Lão nhàn nhạt liếc hắn, không sao cả nói:
“Ta chỉ làm đúng bổn phận mà thôi! Hơn nữa độ Tỉnh Khiết của Linh Lực vẫn
chưa thể chứng tỏ quá nhiều thứ, hai cửa ải sau nếu ngươi thất bại vẫn bị đào thải như thường!” “Tiểu tử đã biết!” Lạc Thần gật đầu...
Chấp Chính Trưởng Lão và vài tên chấp sự âm thầm gật đầu, tiểu tử này thiên phú cao nhưng không hề kiêu ngạo, là hạt gióng đáng giá bồi dưỡng...
Qua lượt Khảo Hạch đầu tiên, số người còn lại không đến một nửa, từ hơn vạn người chỉ còn không đến năm nghìn, đào thải quá mức, bất quá những người còn lại đều là thiên tài, đương nhiên đối với bản thân có tự tin nhất định...
Trước ánh mắt chờ mong của đám người, Chấp Chính Trưởng Lão nhẹ nhàng phất tay...
ẦM ÄMẦM...
Một kiện pháp bảo từ ống tay ảo của hắn bay ra, xuất hiện giữa thiên không, đột ngột biến lớn đến mức khủng bố, ngạo nghễ giữa trời cao...
Ngay cả Thánh Thành cũng bị nó che khuất một nữa bên trong bóng râm... Hiển nhiên vật này cũng dùng để khảo nghiệm tu sĩ...
Đây là một ngọn núi cực lớn lơ lửng trên không trung, thân núi hình thành vô số bậc thang từ thấp lên cao...
Lạc Thần và chúng nữ thăm dò, núi này có tất cả 99 bậc thang, chẳng lẽ là thi leo núi sao?...
Trước ánh mắt thán phục và kinh ngạc của mọi người, Chấp Chính Trưởng Lão thản nhiên nói:
“Cửa ải thứ hai, khảo nghiệm Ý Chí...”