Bá Đạo Tổng Giám Đốc Sủng Vợ

Chương 2

Vinh Đằng ngoắc ngoắc môi, buông người phụ nữ trong tay ra, quay lại và bỏ đi lần nữa, ai ngờ Mai Lăng như kẹo cao su, chạy theo hắn.

Cánh cửa phòng trọ mở ra, Vinh Đằng nghiêng người đi vào, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ vẫn đang đi theo hắn, khóe miệng cười khinh bỉ, tay chuẩn bị đóng cửa, ai ngờ nữ nhân đó đã vào được, nhưng chỉ vào được nửa người.

"Đi ra ngoài" Vinh Đằng tức giận hét lên.

Đôi môi đỏ của Mai Lăng nở nụ cười, cả người bước vào trong và đóng cửa lại, sau đó dùng hai tay cởi chính mình áo, không để ý nam nhân trước mặt, nhẹ giọng la lên: "Nóng quá" đầu lông mày nhăn lại.

Hắn vẽ ra đôi môi mỏng khêu gợi, đưa những ngón tay thon dài lướt trên má đỏ do tác dụng của rượu của Mai Lăng, nhướn mày và nói: "Cô nghĩ như thế nào về một người đàn ông"

Những từ ngữ mập mờ, đột nhiên làm nhiệt độ căn phòng tăng lên rất cao.

Hai mắt mơ mơ màng nhìn qua, hai tay cô ấy vẫn đang loay hoay với quần áo của mình, tựa hồ hận không thể đem chúng cởi sạch.

Vinh Đằng dùng đầu ngón tay chạm vào đôi má nóng hổi của cô, cô cảm thấy rất thoải mái, nghiêng người về phía trước để tới gần hắn.

Vinh Đằng đột nhiên thu hồi ngón tay, đầu ngón tay chà nhẹ qua môi mỏng, mỉm cười tà ác, khẽ nói: "Đáng tiếc, nữ nhân ngươi tìm lộn người, loại mặt hàng như ngươi ta thấy không ít".

Mai Lăng hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt ghét bỏ của hắn, hai tay cô trực tiếp móc vào cổ hắn, đưa đôi má nóng hổi đến gần khuôn mặt hắn, lập tức cảm giác mát lạnh hướng cô ập tới, thoải mái cực kì, cô liền dũng cảm đem cả khuôn mặt dán vào.

Hắn nheo mắt, quay đầu sang trái, cô cũng quay mặt theo hắn, đồng thời cũng đem cơ thể áp sát vào người hắn.

"Muốn chết phải không? Nữ nhân, cô nghe không hiểu tiếng người, vẫn thích dán vào người ta" Hắn phẫn nộ chửi bới.

Mai Lăng không vui nhíu mày, đem mặt nâng lên, đôi mắt tối sầm, lông mi dài nhấp nháy bởi hơi thở sâu và nông của hắn, đôi môi nóng bỏng của cô dán lên chỗ phát ra âm thanh chán ghét cô, dán thật chặc, giống như thằng lằn dán chặc vào vách tường, căn bản không giống hôn môi.

Con ngươi hắn giãn ra, kinh ngạc, đôi môi mỏng khẽ mở ra như thể trút cơn giận trong lòng.

Mai Lăng bị đau khẽ la, vừa mới có được một ít mát mẻ đột nhiên nóng trở lại, còn nóng hơn ban đầu, cô nhíu chặt lông mày, mở ra cánh tay gác sau cổ hắn, tựa hồ không hài lòng, phải đem hết quần áo cởi bỏ mới hài lòng.

Mắt hắn chìm xuống, hắn lại tức giận, bàn tay dùng sức đẩy cô vào chỗ cửa, chỉ nghe thấy một tiếng phịch, cơ thể cô đập vào cửa.

"Đau quá" Mai Lăng vuốt nhẹ đầu bị đung đau, hét vào mặt hắn.

Hắn không có một tia thương tiếc đi tới chỗ cô, nắm lấy tay cầm cánh cửa chuẩn bị ném cô ra ngoài, cô lại lần nữa dựa vào hắn.

Lúc này, cô triệt để chơi lớn.

Với đôi mắt đen, nhìn chằm chằm vào cầm cao của hắn, cười haha, Vinh Đằng nhìn nữ nhân ngu ngốc trước mặt, mặt đen lên, lập tức mở cửa, đôi môi cô lại chạm vào hắn, bởi vì trời sinh chiều cao nam nữ khác biệt, môi của cô chạm vào yết hầu của hắn.

"Thú vị" hắn lại hé mở đôi môi mỏng gợi cảm, nới lỏng bàn tay cầm tay cửa, con ngươi sâu thẩm tỏa ra một ánh sáng mờ nhạt, cơ thể hắn vẫn bất động, hai tay đút vào túi quần, đợi động tác của cô, trong nội tâm nói thầm "nữ nhân, nếu như người muốn như vậy, tốt, ta đây liền cho ngươi cơ hội, xem ngươi có thể làm cho ta đối với ngươi có hứng thú hay không".

Mai Lăng thấy hắn không phản cảm cũng không phản đối chính mình, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên đôi má hồng hào, con ngươi lại thêm đen nhánh.

Mặc dù vậy, hắn vẫn kiên nhẫn, đợi con mồi tự động tới cửa. Thật bất ngờ, con mồi trước mắt không có ý thức tự giác của con mồi, ngoại trừ dùng móng vuốt của cô mò mẫm ngực hắn, không làm gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment