Bá Đạo Tổng Tài Không Yêu Tôi

Chương 12

Các bạn đang đọc truyện [H VĂN] Bá Đạo Tổng Tài Không Yêu Tôi – Chương 12 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 12: Hôn lễ của Văn Thư

Ngày hôm sau Văn Tranh gọi điện thông báo tin mình có thai cho người thân biết, người vui vẻ nhất chắc là Văn Thư rồi, trực tiếp reo lên đầy kì vọng em bé sinh ra sẽ gọi cô là dì, Văn Tranh cười bảo chị mình em bé mới sinh không biết nói đâu.

Những ngày mang thai, cô không hề có biểu hiện sự khó chịu trong thời kì thai kỳ, ăn uống bình thường, nhưng duy chỉ khẩu vị không được tốt lắm, ăn cũng không nhiều, vui mừng là số lần về nhà của Lý Diệc Phàm ngày càng nhiều hơn, thấy cô không có khẩu vị, trực tiếp đặt cơm dài kỳ ở khách sạn, còn có hoa quả tươi, để Văn Tranh an tâm dưỡng thai.

Rất nhanh đã đến ngày 21, hôm sau chính là ngày Văn Thư lấy chồng, bụng Văn Tranh đã được hơn 3 tháng, có độ cong nho nhỏ hiện lên rồi, nhưng mặc đồ rộng một chút thì cũng không nhìn ra được, người cô không những không mập lên mà còn ốm đi một chút, tay chân mảnh khảnh, giống như gập lại liền gãy.

Cô cùng chị mình nằm trên giường, như hồi bé nói đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, vô ưu vô lự, Văn Tranh đã rất lâu không được vui vẻ như vậy, mặc dù gần đây Lý Diệc Phàm về nhà thường xuyên hơn, nhưng cô biết anh vì đứa trẻ trong bụng chứ không phải vì cô, cô vừa thấy mất mát lại thấy vui vẻ, ít nhất đứa trẻ được chính người ba yêu quý, như vậy đủ rồi.

Văn Thư thấy em mình đột nhiên ngây người, nét mặt có chút mất mát, giống như vô ý hỏi cô: “Gần đây với em rể ổn không?”

Văn Tranh hạnh phúc cười cười, xoa xoa đứa bé trong bụng nói: “Anh ấy đối với đứa trẻ rất tốt”

Văn Thư nghe xong bảo:”Đối với con tốt là việc nên làm rồi, đó là con của em ấy, còn đối với em thế nào?”

“Cũng….tốt mà, không nói tới anh ấy nữa, chị, chị với anh rể nhất định phải hạnh phúc đó, năm sau có em bé cùng chơi với con em rồi.” Văn Tranh chuyển chủ đề, cô không muốn tiếp tục chuyện nãy nữa, để chị khỏi phải bận tâm.

Văn Thư sờ đầu em mình, giống như lúc nhỏ, mặc dù hai chỉ em chỉ cách nhau hai tuổi, nhưng tính cách hai người khác nhau rất nhiều, chị cô có lòng kiên nhẫn, trầm ổn, em gái thì có tính hiếu kì, thích tìm tòi cái mới, sau khi kết hôn xong vì Lý Diệc Phàm mà thay đổi rất nhiều, học theo tính chị mình trầm ổn xử lý công việc, muốn làm một người vợ xứng với anh ấy.

Văn Thư làm một người ngoài cuộc, đối với việc của hai người họ nhìn được rất thông suốt, nhưng cô cũng chỉ là kẻ ngoài cuộc, không giúp được gì nhiều, vẫn là để bọn họ tự hiểu ra tình cảm của mình không thể nhìn mở mặt ngoài nông cạn như vậy được.

Hai người tính cách khác biệt nhau, nhưng điểm giống nhau rất nhiều, ví dụ như lương thiện, nghĩ cho người khác, chuyện nhận định được thì quyết không quay đầu…

Văn Thư hy vong em gái mình có thể vui vẻ hơn, mà hoàn toàn ngược lại với bây giờ, trầm lặng ít nói, yêu đến mức hèn mọn, cô cũng không biết lúc đầu để Lý Diệc Phàm lấy Văn Tranh là đúng hay sai, bây giờ suy cho cùng việc cô làm được cũng có hạn, hy vọng đứa bé được sinh ra có thể làm hai người họ hiểu được lòng nhau.

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đều bận rộn tới bận rộn lui, thai phụ như Văn Tranh chỉ có thể đứng nhìn chứ nào giúp được gì, có khi giúp chị chỉnh lại lễ phục, hoặc là đưa nước uống cho người trang điểm của Văn Thư.

Trang điểm xong, Văn Thư cầm chăt tay Văn Tranh, lúc này trong phòng chỉ có hai chị em cô, ánhnắng chiếu xuống hai cô gái mỗi người mỗi vẻ đang nhìn nhau cười, Văn Thư nhẹ lên tiếng:”Văn Tranh, chị mãi luôn là chị của em, luôn luôn đứng về phía em.”

Mắt Văn Tranh ngân ngấn nước mắt, hiểu rõ gật gật đầu, không cần lời nói nào, tất cả đều không nằm ở lời nói nữa.

Đám cưới rất thuận lợi, việc cách hai năm sau Văn gia lại lần nữa tràn ngập niềm vui, cha mẹ hai bên đều rất vui, duy chỉ một người….

Lý Diệc Phàm đến rất sớm, đứng cạnh Văn Tranh, trong mắt toàn sự u ám, bất giác uống rất nhiều rượu, Văn Tranh có chút lo lắng, nhưng cũng biết lòng anh rất khó chịu, cần phải phát tiết, đến lượt bọn họ đến bàn cô tiếp rượu, Lý Diệc Phàm nói với chú rể một câu: “Chúc hai người hạnh phúc.” Uống xong ly thứ nhất, giơ ly thứ hai một mình kính chú rể, “Nếu cậu đối xử với cô ấy không tốt, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu.”

Tôi sẽ cướp cô ấy từ tay cậu, câu này anh không nói ra, mà uống xong rượu, Trang Lộc thẳng thắn cười một cái, ” Đối tốt với cô ấy là việc tôi luôn làm, chuyện này tôi còn tính làm cả đời.”

Tiệc rượu tan đi, bởi vì anh uống quá nhiều nên không cách nào lái xe được, hai vợ chồng Văn Tranh ngủ lại ở Văn gia, bận tới bận lui chăm sóc Lý Diệc Phàm say rượu xong Văn Tranh nhìn dáng vẻ lúc ngủ của anh đến ngây người, cô hiểu nỗi đau yêu mà không có được, nhưng cô không mong người cô yêu cũng nếm trải mùi vị này, đắng chát quá, nuốt không trôi nhổ không đi, như xương mắc ở họng.

Cầm lấy tay anh đặt lên bụng cô. Mong rằng đứa trẻ có thể sưởi ấm anh, cả nhà chúng ta ba người cùng dắt tay nhau, dựa giẫm lẫn nhau, bất luận có như thế nào, em luôn bên cạnh anh, mặc kệ anh có cần em hay không.

 

Bình Luận (0)
Comment