Các bạn đang đọc truyện [H VĂN] Bá Đạo Tổng Tài Không Yêu Tôi – Chương 11 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 11:Phiên ngoại 3: Em là Văn Tranh
Thắt lưng Lý Diệc Phàm phát run lên, dường như đang đặt mình lên thiên đường vậy, vô số miệng nhỏ đang cắn mút côn thịt của anh, vừa tê dại vựa sung sướng, linh hồn như mất đi trọng lượng, chỉ có thể chìm đắm sâu vào chỗ ấy.
Rốt cuộc không nhịn được mà bắt đầu đong đưa ra vào, muốn tiến sâu hơn nữa vào nơi ấy, người đàn ông nhắm mắt hưởng thụ khoái lạc mà không hề nhìn lấy người đang nhịn đau mà phối hợp ở dưới thân mình, rõ ràng lần làm tình này không hề mang lại hồi ức tốt đẹp cho cô, nhưng người đàn ông cô yêu lại thích thân thể cô, vậy thì cô sẽ cố gắng nỗ lực phối hợp, sớm chấm dứt đoạn tình cảm đơn phương này một cách triệt để nhất.
Nhưng làm sao có thể ngờ rằng, sự hy sinh của cô chỉ đổi lại được cái tên của người phụ nữ khác thốt ra từ miệng anh.
Lý Diệc Phàm xúc động rút côn thịt ra, mỗi lần đều hung hăng cắm vào đến nơi sâu nhất, đâm đến tận tử cung, như kiểu không đâm thủng thì không hề bỏ qua, tầng tầng vách trong lối giữa cô bao lấy cái lỗ mãng của anh, ngay cả quy đầu cũng được chăm sóc cẩn thận, hơn nữa mỗi lần tiến vào đều có lực cản lại, khơi ra dục vọng chinh phục của người đàn ông này.
Văn Tranh cắn chặt môi dưới, không để bản thân nghẹn ngào kêu rên ra tiếng, nhưng thực sự cô đau quá rồi, ga giường ở dưới thân đã bị nắm đến nhăn thành một cục, từng sợi tơ máu xen lẫn hoa dịch rơi xuống từ chỗ hai người giao nhau, lấm tấm thấm ra ga giường.
” Ưm…ha.. thật đã.. ha..” Tiếng của anh rên rỉ bên tai, giọng âm lúc làm tình với lúc bình thường hoàn toàn khác nhau, thì ra anh lúc lên giường là như thế, cũng chỉ có bản thân cô có thể nhìn thấy, nghĩ đến đây, khóe miêng Văn Tranh khẽ nhếch lên.
“Văn Thư…ha. thật tuyệt…yêu em….yêu chưa đủ..”
Sấm sét giữa trời quang, Văn Tranh còn tưởng mình nghe nhầm, cho đến tận lúc sau miệng Lý Diệc Phàm không ngừng kêu tên “Văn Thư”, cô mới xác định rằng, hóa ra cô chỉ là vật thay thế, trong lòng anh nghĩ rằng người làm tình với anh không phải là cô mà là chị gái cô.
Văn Tranh bắt lấy cánh tay anh, nhẹ dùng lực, dùng âm thanh lớn nhất có thể mà nói với anh: “Em là.. Văn Tranh..”
Anh ngừng lại động tác, nghĩ lại một chút, ánh mắt mê say nhìn cô, ấm áp mà nói: ” Văn Thư đừng nghịch nữa, em mới là vợ mới cưới của anh, anh chỉ xem Văn Tranh là em gái mình.” Dứt lời xong như muốn trừng phạt cô mà dùng lực đâm vào tử cung.
Văn Tranh đau đến mất không thốt thêm được câu nào nữa, hoa huyệt co rút như muốn tìm cách đẩy nam căn ra ngoài, anh đột nhiên bị thít chặt lại như vậy suýt chút nữa là bắn ra, nâng cao eo của Văn Tranh lên, dùng lực đam mạnh thêm lần nữa, hung hăng rút ra cắm vào nhiều lần, chống đỡ ở tử cung bắn vào một dòng tinh dịch vào sâu bên trong, bắn vào đầy ấp, bụng nhỏ đều lồi lên một khối, tinh hoàn chặn lại ở cửa hoa huyệt, không để một tí ti tinh dịch chảy sót ra ngoài.
Văn Tranh chịu không nỗi kích thích như vậy, hôn mê bất tỉnh, miệng vẫn thì thào: “Em là Văn Tranh”
Lý Diệc Phàm lần thứ hai bắn vào cũng đã thấm mệt, tư thế ôm lấy Văn Tranh từ phía sau mà ngủ thiếp đi, côn thịt vẫn chưa hề rút ra, nửa mềm vẫn nán lại huyệt đạo ẩm ướt trơn mượt kia, chẳng có ý rút ra.
Ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng thì Văn Tranh vì bị đau mà tỉnh lại, lại bị Lý Diệc Phàm ôm gắt gao, vùng ra không được, với lại vật còn nằm trong cô khiến cô khó chịu vô cùng, động đậy một lúc, phát hiện côn thịt của anh còn ở phía trong, lại nhớ đến hôm qua lúc anh động tình đã gọi tên người con gái khác, rốt cuộc vẫn không nhịn được khóc nức nở.
Lý Diệc Phàm bị tiêng khóc của cô đánh thức, anh buông cô ra, nhìn chỗ giao hợp của hai người mà lúng túng mà rút ra khỏi cô, thở hắt ra một hơi: “hừ..”, Máu hòa cùng tinh dịch chảy ra, như mở nắp hương tân vậy, chỉ là dịch thể tương đối sệt dính.
Thực ra Lý Diệc Phàm hoàn toàn không nhớ được tình tiết tối hôm qua, nhưng cảm giác sung sướng thì cơ thể anh còn có ký ức, anh tưởng rằng do Văn Tranh chủ động dụ dỗ anh nên mới xảy ra chuyện như vậy, nếu không anh sẽ không đời nào chạm vào cô, bây giờ nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của cô, quả thực như kiểu chiếm được tư lợi mà vẫn ra vẻ bị hại, tâm trạng anh chớp mặt tệ không gì bằng, đen mặt xuống giường, tự mình đi tắm, không thèm để ý cô.
Tắm xong bước ra, phát hiện cô vẫn còn đang khóc, mặc đồ chỉnh tề xong anh không kiên nhẫn mà kéo cằm cô lên, nói:” Tôi là chồng hợp pháp của cô, việc chúng ta lên giường làm việc nên làm, cô khóc lóc giống cái dạng gì, tôi không thỏa mãn cô à? Hay là cô cho rằng tôi không xứng với thân phận cao quý của cô?”
Văn Tranh cố nén nước mắt, nhưng vu sự vô bổ, mặt nhỏ như hoa vương nước mắt nói: ” Em là…hức…Văn Thư..là vợ.. của anh.. hức..” Lời nói ra không được lưu loát, nhưng vẫn không muốn người đàn ông này hiểu lầm.
Anh nhíu mày, ” Cô là ai tôi đương nhiên biết, không cần phải nhắc nhở tôi việc cô là vợ tôi.” bỏ tay ra khỏi cằm cô, tiếp tục nói:” Được rồi, đừng khóc nữa, tói hôm qua tôi có chút phóng túng, không chú ý đến thân thể cô, mấy ngày này tôi ở công ty, cô nghỉ ngơi đi.” Anh vừa dứt lời liền bước ra khỏi cửa.
Văn Tranh muốn giữ chặt anh lại, nhưng lại bị vết thương ở thân dưới giữ lại chân mềm nhũn, ngồi xổm xuống trên giường, mà người dàn ông đó nào nghe thấy, cũng không thèm ngoái đầu lại, Văn Tranh nắm chặt ga giường, lòng đau đến mức chẳng thể hít thở nỗi.