Các bạn đang đọc truyện [H VĂN] Bá Đạo Tổng Tài Không Yêu Tôi – Chương 10 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 10: Phiên ngoại 2 (Đêm đầu) (H).
“ A…Diệc Phàm…ngứa…”
Văn Tranh cảm thấy bản thân mình lúc này đang bị đặt ở trên lửa mà nướng, cảm giác ham muốn lạ lẫm trước giờ chưa từng trải nghiệm qua đang khống chế lấy cô.
Ngón tay của Lý Diệc Phàm châm lửa khắp nơi, chầm chậm hướng xuống dưới…hoa môi lúc này đã có chút hoa dịch dây dây sợi sợi rồi, khiến quần lót ướt đẫm, nhưng hiển nhiên vẫn không đủ, đến cả một ngón tay cũng đều không vào được.
Lý Diệc Phàm cũng là một người có bệnh sạch sẽ, tuy rằng phần lớn phụ nữ đều dán sát lên người, nhưng anh vốn không nguyện ý chạm vào bất cứ ai ngoại trừ Văn Thư, vì cô ấy mà giữ thân như ngọc, thậm chí nụ hôn đầu cũng là vừa mới giao ra, nhưng là vì anh tưởng rằng là cho người kia ở trong lòng của anh.
Văn Tranh vì lau người cho anh, đã đem anh lột sạch chỉ còn sót lại một cái quần lót ở trên người, tiện lợi rất nhiều, nhưng đồ ngủ ở trên người Văn Tranh vẫn còn mặc đàng hoàng, chỉ là bị cởi hai cái nút, lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết ở trước ngực mà thôi, Lý Diệc Phàm cảm thấy cởi từng nút quá phiền phức rồi đi, liền mất kiên nhẫn nắm hai bên xé ra, Văn Tranh còn chưa kịp ngăn cản, nút áo đã bay tán loạn khắp nơi, bởi vì thói quen không mặc áo lót khi ngủ, nên hai con thỏ trắng nhỏ ở trước ngực cũng được giải thoát ra ngoài, thích thú mà nhún nhảy.
Lý Diệc Phàm cầm lòng không được mà phủ tay lên đó, một bàn tay vừa hay bao trùm được một bên, nõn nà mềm mại, lan toả ra mùi hương sữa tắm nhàn nhạt, trái thù dù hơi hơi dựng đứng lên, cạ vào bàn tay thô ráp của người đàn ông.
Vê nhẹ không đủ, người đàn ông cắn vào trái thù du, hàm răng nhẹ nhàng nghiền ngẫm, lúc lại kéo căng, trái thù du sưng đỏ giống như quả anh đào chín mọng đã có thể hái xuống, cộng thêm lớp nước bọt sáng óng ánh, nhìn vào liền khiến cho người khác muốn dừng mà không được, một tay còn lại của người đàn ông cũng không rãnh rỗi, nhân lúc người phụ nữ ở dưới thân sắc mặt nhuộm lên ham muốn, nhất cổ tác khí [1] đem quần của cô cởi xuống luôn, đem thân thể trắng nõn trần như nhộng đè ở dưới thân, xúc cảm da thịt dán vào nhau khiến hai người đều mãn nguyện mà thở dài một hơi.
[1]Nhất cổ tác khí: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm.
Cách một lớp quần lót, người đàn ông đem vật lớn thô to đã cương cứng cạ lấy vách thịt, thỉnh thoảng chạm phải hoa hạch được giấu ở nơi sâu thẳm, khiến Văn Tranh giật mình, run lẩy bẩy, biết được ở đây chính là điểm mẫn cảm của cô, Lý Diệc Phàm giống như phát hiện ra món đồ chơi mới vậy, cứ hung hăng đâm chọc vào trân châu nhỏ cứng rắn kia, kích thích khiến cho Văn Tranh chịu không nổi kêu loạn lên, lắc trái vẩy phải không biết là muốn trốn thoát hay là muốn tiến đến gần hơn.
Người đàn ông mãn nguyện với loại cảm giác khống chế này, dùng giọng nói khàn đặc nói: “ Muốn dễ chịu hơn sao, giúp ông xã cởi quần lót, để cho em càng dễ chịu hơn có được không.”
Khoé mắt Văn Tranh ngập nước, không thể rơi xuống, đáng thương cùng cực bị người đàn ông kéo lấy tay dẫn dắt đến bên quần lót, từng chút từng chút cởi xuống, nam căn to lớn trong chốc lát liền nhảy bật ra ngoài, Văn Tranh trừng to mắt, không dám tin tên gia hỏa này sao lại lớn đến thế chứ, cái này đi vào cơ thể có khi nào thông rách luôn không? !
Người đàn ông vốn không có buông tay của cô ra, lại chỉ dẫn tay của cô bao bọc lấy dương căn của anh, hai bàn tay nhỏ ôm lấy mới có thể nắm lấy hết cự vật, tay lớn chỉ dẫn tay nhỏ hoạt động, đôi lúc sờ qua mã nhãn ở trên quy đầu, tiếng hít thở của người đàn ông càng lúc càng lớn, cảm thấy tay nhỏ có thể tự mình làm được liền buông tay của bản thân ra, tay nhỏ hơi lạnh bao trùm trên cự vật nóng hổi, có lúc còn hiếu kỳ mà đùa nghịch hai quả trứng nhỏ, có lúc lại gẩy gẩy vào phần đỉnh, từng đợt từng đợt sóng triều dạt về phía hắn, lúc cao trào đến liền bắt lấy tay của người phụ nữ đè ở trên đỉnh đầu, một tay nắm lấy nam căn lượng lớn tinh dịch màu trắng sữa liền bắn lên bụng và trước ngực của Văn Tranh, còn có những giọt bắn xa bắn lên cả mặt, Văn Tranh vô ý thức duỗi đầu lưỡi ra liếm sạch dịch thể ở bên môi, một cỗ tanh nồng mà chỉ có đàn ông mới có, Lý Diệc Phàm bị một màn này của người phụ nữ kích thích đến, dục vọng thâm tím trong chốc lát lại lớn thêm một vòng nữa, không nhìn thấy chút mệt mỏi khi vừa mới xuất tinh nào.
Hung dữ nói một tiếng “yêu tinh”, thật muốn thế này không quan tâm điều gì mà đâm xuyên cô, khiến cô ở dưới thân chỉ có thể ê ê a a mà kêu, nhưng không được, như thế sẽ làm tổn thương cô, hơn nữa anh cũng không đi vào được, hoa huyệt mở quá nhỏ.
Lý Diệc Phàm sờ lên hoa hạch, không ngừng ghẹo chọc, ngón tay cũng thử cắm vào trong, mượn chút hoa dịch trơn trượt, cuối cùng cũng cắm vào trong rồi, Văn Tranh khó chịu lùi về phía sau, người đàn ông không cho cô cơ hội lùi, cố định giữa eo, nam căn nóng hổi cạ ở giữa bắp đùi, tìm kiếm cơ hội tiến vào, từ từ hai ngón tay cũng có thể cắm vào trong rồi, không ngừng mà cắm rút, âm thanh hừ hừ của người phụ nữ lẫn lộn với tiếng dâm thuỷ, vang vọng ở trong căn phòng.
Lý Diệc Phàm thêm vào ngón tay thứ ba, phát hiện bị miệng huyệt kẹp chặt lại, căn bản không động đậy được. Lý Diệc Phàm bị đường hành lang khít chặt nóng ấm bức điên rồi, trong mắt đầy tơ máu, dục cầu bất mãn [2] khiến anh toàn thân khí thế đến doạ người, còn Văn Tranh cũng thế, trong cơ thể trống rỗng đến vô cùng, tuy rằng người đàn ông đã gợi lên ham muốn của cô, nhưng hoa huyệt khít chặt cũng khiến cô đau đến không ngờ, một bên khát vọng cắm vào, một bên lại sợ đau.
Lý Diệc Phàm không còn nhịn được nữa rồi, nói một câu: “ Cố gắng chịu đựng. ” Liền đem tay rút ra ngoài, đặt lên gậy thịt lớn, nhân lúc miệng huyệt vẫn chưa khép lại, từng chút từng chút, cường thế lại không cho phép cự tuyệt mà cắm vào trong.
Văn Tranh vẫn còn chưa hồi hồn sau cơn đau xé rách kia, tay chân liều mạng vùng vẫy muốn cách xa nguồn gốc của cơn đau kia một chút, nhưng lại hoàn toàn ngược lại, gậy thịt đi vào càng sâu hơn.
“ Hu…đau quá…lấy ra ngoài…lấy ra ngoài…” Nước mắt mông lung, trông thật đáng thương, nhưng trong mắt người đàn ông lại là một dáng vẻ khác, biểu hiện trực quan nhất chính là nam căn lại to hơn một vòng nữa.
Cảm nhận được sự biến hoá ở trong cơ thể, Văn Tranh kinh sợ trừng to đôi mắt.
Người đàn ông bị kẹp vừa đau vừa sướng, nhiệt độ ở bên trong bao trùm lấy anh, anh rõ ràng biết đối phương không thoải mái, nhưng vẫn không nguyện ý lui ra ngoài, cắn chặt răng, Lý Diệc Phàm xoa dịu nói: “ Em đừng khóc, tôi không động, đợi em đỡ hơn một chút rồi nói với tôi, tôi mới tiếp tục. ” Trên trán đều là mồ hôi do nhẫn nhịn.
Việc tiếp theo chứng minh rằng, lời của đàn ông vào lúc này, giống như thả bom vậy, một chữ cũng không đáng tin.
Văn Tranh cố gắng thả lỏng ra, muốn thích ứng với cự vật trong cơ thể, không ngừng nhúc nhích hoa huyệt khiến Lý Diệc Phàm sướng đến da đầu tê rần, cắn răng nhịn rồi lại nhịn, thực sự không chịu đựng được nữa rồi, nương theo độ trơn trượt của máu và hoa dịch bắt đầu chầm chậm cắm rút ra vào.
Văn Tranh dánh anh vài phát, buồn rầu kêu lên, ngăn cản không được tâm tình khai phá lãnh thổ của người đàn ông, người đàn ông tiến vào càng lúc càng sâu liền chạm phải một lớp màng, biết được đó là màng trinh, anh liền dừng lại, gập người hôn lên má của người ở dưới thân mình, ở bên tai của cô nói: “ Nhớ kỹ ngày này nhé.” Nói xong liền thẳng eo, hung hăng đâm xuyên qua Văn Tranh.
Văn Tranh trừng to đôi mắt mất hồn, sắc mặt trắng bệch, hai môi run rẩy, giọng nói đều bị kẹt ở giữa cổ họng, đau đến nỗi cảm giác bản thân mình bị chia thành hai phần, cảm giác rất đau rất đau, nhưng lại nói không ra được là đau ở đâu.