Bá Đạo Tổng Tài Không Yêu Tôi

Chương 17

Các bạn đang đọc truyện [H VĂN] Bá Đạo Tổng Tài Không Yêu Tôi – Chương 17 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 17:Sảy thai

Văn Tranh bị đau từng trận từng trận mà tỉnh lại, toàn thân chỗ nào cũng đau, đặc biệt là phần bụng.

Bảo bảo____

Văn Tranh không còn cảm nhận được bảo bảo liền hoảng loạn lên, một mực vùng vẫy muốn chạm vào phần bụng, xác nhận sự tồn tại của bảo bảo, nhưng mà thuốc tê vẫn chưa hết, đến tay cũng không nhấc lên nổi, người ở bên cạnh phát hiện cô đã tỉnh lại, vội vã tiến lên trước.

“Tranh Tranh, em thế nào rồi? Có đau hay không?” Văn Thư lo lắng cầm lấy bàn tay đang truyền nước biển của cô.

Văn Tranh nhìn vào cô ấy, trên khuôn mặt trắng bệch toàn là nước mắt, “ Chị…bảo bảo của em…bảo bảo đâu…”

Văn Thư dù có kiên cường, nhưng nhìn thấy Văn Tranh thế này, cũng không kìm được cùng cô khóc oà lên.

Lý Diệc Phàm hút xong điếu thuốc quay lại, cả mặt trầm trọng bước vào trong phòng bệnh, nhìn thấy hai người phụ nữ khóc đến thương tâm, vô cùng đau đầu.

Trang Lộc đi theo phía sau bước vào, sắc mặt cũng không được tốt lắm, đau lòng bước lên trước ôm chặt lấy Văn Thư, đưa Văn Thư đi ra ngoài, nếu không để hai cô gái ở trong này không biết khóc đến khi nào mới chịu thôi.

Lý Diệc Phàm tiến lên phía trước, lấy khăn giấy đưa cho Văn Tranh lau mặt, như bị hóc xương cá ở cổ họng mà nói: “ Bác sĩ nói…bảo bảo không giữ được, nên…phá thai rồi…”

Trong lòng anh cũng rất khó chịu, khi nghe Văn Thư hoảng loạn nói với anh rằng Văn Tranh vào bệnh viện rồi, trái tim anh siết lại, hai người vội vã chạy đến bệnh viện, không ai biết rằng, anh vừa run rẩy đôi tay vừa ký vào tờ đơn cam kết phẫu thuật.

Vào một khắc ấy anh mới biết rằng, anh càng quan tâm Văn Tranh và đứa con của hai người họ hơn cả trong tưởng tượng của anh.

Văn Tranh trừ biết khóc ra, thì không nói được một câu nào, tựa như trái tim đã chết rồi vậy, tỉnh lại liền khóc, khóc mệt rồi ngủ, trong vài ngày ngắn ngủi, cô còn gầy hơn cả lúc chưa mang thai, cả người như không có linh hồn vậy, ai an ủi cũng không nghe lọt lỗ tai, cũng không nói chuyện, lúc Lý Diệc Phàm ở cạnh bên, đến cả nhìn cô cũng không thèm nhìn, trực tiếp xoay lưng lại túm lấy tấm chăn khóc lóc không thành tiếng.

Sợ Văn Tranh tức cảnh sinh tình, ảnh hưởng đến việc lành lại vết thương, mọi người trực tiếp bảo Lý Diệc Phàm đừng đến bệnh viện nữa, hai người sẽ thay phiên nhau chăm sóc cho cô.

Vừa mới gặp mặt Văn Thư đã liền giải thích lý do tại sao khi cô xảy ra chuyện Lý Diệc Phàm lại đang ở bên cạnh cô ấy, thì ra là cô ấy có một buổi tập luyện cuộc thi vũ đạo, Lý Diệc Phàm trùng hợp có công việc gần đó, liền đi qua xem thử, còn cô ấy trong lúc diễn tập không cẩn thận bị trẹo chân, ngay lập tức sưng lên, không còn cách nào khác, Lý Diệc Phàm vội vã đưa cô ấy đến bệnh viện, giúp cô ấy bóc số lấy thuốc…

Nhưng những điều này đối với cô mà nói đã không còn  quan trọng nữa rồi, sau khi xuất viện, về đến nhà, không có nhìn thấy Lý Diệc Phàm, Văn Tranh bảo tất cả mọi người đi về đi, tỏ ý bản thân một mình cũng được.

Ngồi trên sofa Văn Tranh đã suy nghĩ rất lâu rất lâu, từ ban ngày nghĩ đến khi trời sập tối, Lý Diệc Phàm không có quay lại, cô cũng chưa hề động đậy, cũng không có khẩu vị ăn cơm.

Sau khi nghĩ thông, cô đi qua căn nhà của cô và Lý Diệc Phàm, sờ qua mỗi một món đồ gia dụng, thỉnh thoảng chạm phải những món đối với cô mà nói đó là hồi ức ngọt ngào cô sẽ cúi đầu cười khổ, giống như đang từ biệt.

Lấy vali ra, thu dọn lại quần áo của bản thân mình, còn có những món đồ có ý nghĩa đối với cô, phát hiện đã ở đây lâu thế rồi, đồ của bản thân mình trong ngôi nhà này ít đến đáng thương, chỉ một cái vali đã đựng đủ hết rồi, cô ít khi ra ngoài, công việc cũng làm ở nhà, vì thế nên không mua quần áo nhiều lắm, da thịt ít khi gặp ánh nắng, nõn nà đến nỗi cơ hồ không nhìn thấy lỗ chân lông, sản phẩm dưỡng da cũng chỉ là những món chăm sóc cơ bản mà thôi, thu dọn đơn giản một chút liền xong hết rồi.

Cô đem chiếc nhẫn kết hôn ở trên thay tháo xuống, nắm ở trong lòng bàn tay, bàn tay lạnh lẽo cùng với chiếc nhẫn lạnh lẽo, tựa như trái tim của cô.

Đã từng rất yêu rất yêu rất yêu, hiện tại, không muốn yêu nữa, quá mệt mỏi rồi, mệt đến cả sức lực hồi tưởng lại cũng đều không có, nếu đã không có cách nào yêu nhau, thế chi bằng buông tay thông, để anh được tự do.

Văn Tranh gửi tin nhắn cho Lý Diệc Phàm, “ Chúng ta ly hôn đi, ngày mai gặp ở cục dân chính.” Không còn đợi anh trả lời, cuối cùng nhìn lại ngôi nhà một lần nữa, lên xe liền đi mất.

Lý Diệc Phàm ở công ty liên tiếp tăng ca mấy ngày vừa nhìn thấy tin nhắn phản ứng đầu tiên chính là gọi điện thoại cho cô, reng chưa quá hai tiếng liền bắt máy rồi, nghe thấy giọng nói đau buồn của cô gái nhỏ ở đầu bên kia nói: “ Alo. ” Nhất thời anh không biết nên nói cái gì.

Xoa xoa mi tâm, mệt mỏi nói: “ Em vừa xuất viện nghỉ ngơi cho tốt, đừng có suy nghĩ linh tinh, đứa con…con rồi sẽ có thôi…”

Văn Tranh nghe thấy chữ con trong mắt lập tức trào ra nước mắt, nghẹn ngào nói: “Giữa hai người chúng ta trước giờ không chỉ là vấn đề về đứa trẻ…chỉ là em quá cố chấp rồi, chuyện lần này chỉ là một cọng cỏ bị đè bẹp của lạc đà mà thôi…em đã nghĩ rất nhiều, cũng đã nghĩ thông rồi, em không phải đang đùa giỡn, ngày mai 8 giờ gặp ở cục dân chính, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn đi, em không cần gì nữa, em trả lại…tự do cho anh…”

Lý Diệc Phàm cảm thấy cô chính là đang cố tình gây sự, vì chuyện của Văn Thư mà trách anh, có chút mất kiên nhẫn nói: “Văn Tranh, đã giải thích qua với em rồi, tôi chỉ là tình cờ đi ngang qua, còn Văn Thư cũng là trùng hợp bị trẹo chân, tôi thuận tiện đưa cô ấy đến bệnh viện mà thôi, em lẽ nào không thể tin tưởng tôi sao! Tôi chẳng lẽ còn có tâm tư không đúng đối với một người phụ nữ đã có chồng hay sao?!”

Văn Tranh cười rồi, cười bản thân thật ngốc, yêu người đàn ông này nhiều năm thế rồi, nhưng lại chưa từng hiểu biết qua, anb của lúc này xa lạ đến không ngờ.

“ Lý Diệc Phàm, ly hôn chính là lựa chọn tốt nhất giữa chúng ta…”

Lý Diệc Phàm gần đây điên cuồng tăng ca bận mấy hạng mục, chính là muốn làm phai mờ đi chuyện của đứa con, nhưng mà Văn Tranh mở miệng ngậm miệng đều là ly hôn khiến lý trí của anh vỡ nát, lạnh giọng nói: “ Nếu em đã muốn ly hôn như thế, thế thì ly hôn đi, ngày mai tôi sẽ qua đó. ” Nói xong, cũng không đợi bên kia nói chuyện, đã trực tiếp cúp máy rồi.

Văn Tranh lau khô nước mắt, cuối cùng cũng ngủ được một giấc ngon nhất trong mấy ngày qua…

 

 

Bình Luận (0)
Comment