Bá Đạo Tổng Tài Không Yêu Tôi

Chương 18

Các bạn đang đọc truyện [H VĂN] Bá Đạo Tổng Tài Không Yêu Tôi – Chương 18 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 18: Em muốn ra ngoài dạo chơi

Lúc làm thủ tục ly hôn hai người không ai nói lời nào, cũng không có trao đổi, toàn quá trình Lý Diệc Phàm lại càng lạnh mặt hơn, Văn Tranh nhìn ra cửa sổ không nói một lời, bầu không khí ảm đạm đến nỗi trong phòng công chứng không ai dám nói một lời nào.

Cầm lấy giấy chứng nhận ly hôn cả hai người đi ra khỏi cục dân chính, Văn Tranh nhìn lấy anh, vào lúc anh chuẩn bị bước lên xem liền nói một câu: Tạm biệt.

Lý Diệc Phàm ngưng lại một lúc, đầu cũng không quay lại mà lên xe đi mất.

Văn Tranh bắt xe buýt quay về lại căn nhà nhỏ mà trước kia cô dùng tiền mình làm phiên dịch kiếm được để mua.

Căn nhà không lớn, 38 mét vuông, nhưng lại khiến cô cảm thấy rất ấm áp, từ chối sự giúp ở của gia đình, dựa vào bản thân cũng là sự bướng bỉnh của cô.

Gọi điện thoại cho chị gái, cùng cô ấy tán gẫu một đống chuyện như có như không, bảo cô ấy yên tâm bản thân hiện tại rất tốt, cuối cùng lúc chuẩn bị cúp điện thoại, cô trầm mặc một hồi, nói với cô ấy rằng, cô đã ly hôn với Lý Diệc Phàm rồi.

Hai người trầm mặc rất lâu, không ai mở lời trước.

Thật lâu sau, Văn Thư mở miệng nói: “Nếu như em đã nói cho chị biết kết quả, thế thì chứng tỏ em đã nghĩ thông suốt rồi, thế thì chị ủng hộ quyết định của em.”

Văn Tranh cảm động nói: “ Chị…cảm ơn chị, bên phía ba mẹ, trước tiên đừng nói cho họ nhé, đợi đến khi giấu không được nữa rồi…hãy nói…còn có, em dự định ra ngoài đi du lịch một thời gian, đi đâu còn chưa nghĩ xong, đi đến đâu thì đến đó vậy, nếu như trùng hợp gặp phải nơi mình thích, thế thì dừng lại ở thêm vài ngày. ”

Văn Thư lo lắng nói: “ Một mình em không an toàn…”

Văn Tranh nở nụ cười: “ Em cũng không còn gì để mất nữa rồi. ”

Thấy thái độ của cô kiên quyết, nghĩ đến ra ngoài giải toả tâm trạng cũng tốt, liền lùi một bước nói: “Thế đi đến một nơi thì gọi điện thoại cho chị, để chị biết em ở đâu, mỗi ngày gửi tin nhắn báo bình an cho chị, còn nữa, có chuyện nhất định nhất định phải gọi cho chị! Nếu như chị vừa hay không bắt máy, thì em tìm anh rể, nhớ đó nhé!”

Văn Tranh gật gật đầu, phát hiện đối phương không nhìn thấy, liền mở miệng nói: “ Được được được, em biết rồi, em sẽ chụp thật nhiều ảnh đẹp cho chị xem ~”

Văn Thư khóc cười lẫn lộn.

Sau khi cúp điện thoại, Văn Tranh bắt đầu thu dọn hành lý xuất phát, đồ đạc không nhiều, nếu thiếu thì có thể đến nơi rồi lại mua sau, cô đã vạch sẵn lối đi rồi, chỉ thiếu bước mua vé xuất phát thôi.

Cô thích một cuộc sống chậm rãi, dự định mua vé tàu hoả từ từ đi, nhìn ngắm những phong cảnh ven đường đã lâu chưa nhìn thấy.

Trong những năm nay, tầm mắt của cô luôn vây quanh lấy một người, hiện tại cô không còn chấp mê bất ngộ nữa, mặc dù trong lòng nghĩ đến người ấy vẫn sẽ thấy đau, nhưng không sao cả, thời gian sẽ làm dịu đi tất cả, cô có thời gian cả đời để làm hao mòn mà.

 

—————

 

Buổi tối, Lý Diệc Phàm lê thân thể mệt mỏi của mình về đến nhà, không còn cảnh nhà cửa sáng đèn chờ anh về nữa, trong mắt trong tim đều là con người anh, trong căn phòng chưa mở đèn, anh để mặc bản thân mình nằm trên giường lớn, một chút cũng không muốn động đậy.

Đầu mũi tựa hồ vẫn còn quanh quẩn mùi hương của người ấy, anh vô thức hít sâu một hơi, nhưng lại không thể nắm bắt được nữa.

Phiền não muốn hút một điếu thuốc, ngậm điếu thuốc, vừa muốn châm lửa, bên tai tựa hồ vang lên giọng nói mềm mại của người kia nói với hắn: “ Diệc Phàm, hút thuốc không tốt cho sức khỏe, em đi gọt trái cây cho anh ăn nhé. ”

Anh đột nhiên quay đầu, một mảnh tối đen. Đúng rồi, bọn họ đã ly hôn rồi, cô sẽ không còn quản anh làm gì nữa, thật sự là vuột mất rồi.

Bọn họ kết hôn lâu vậy rồi, anh vẫn luôn lạnh nhạt đối với cô, từ thời còn là học sinh đã như thế rồi, giống như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau vậy, có vẩy cũng không vẩy đi được, vô cùng phiền phức, bạn học đều cười nhạo rằng cô là cô vợ nhỏ của anh, anh bị đàm tếu nhiều lần khiến cho anh càng lúc càng có ác cảm với cô, vì thế nên vẫn luôn không có thái độ tốt đối với cô, cô cũng không quan tâm, tiếp tục vui vẻ hồn nhiên đi theo phía sau.

Sau khi kết hôn cô mới bắt đầu học cách vững vàng, không còn sự hồn nhiên vui vẻ của lúc trước nữa, giống như một người hiền thê lương mẫu, mang theo hình bóng của chị gái cô, nhưng mối hôn nhân này đối với anh mà nói chỉ là mối hôn nhân không có tình cảm, sau khi mơ hồ lên giường, anh mới nghĩ rằng, không phải Văn Thư, thế thì bà Lý là ai cũng đều không quan trọng, Văn Tranh ít nhất cũng nghe lời, thế là đủ rồi.

Anh chưa từng nghĩ qua là Văn Tranh sẽ rời đi, hơn nữa lại còn dứt khoát như vậy…

Thậm chí lúc ký tên ly hôn anh vẫn đang chờ đợi Văn Tranh nói một câu mềm lòng, thế thì anh có thể miễn cưỡng tha thứ cho việc vô lý gây sự của cô, tiếp tục làm bà Lý của anh.

Đây không phải là ước mơ của cô sao?

Đầu Lý Diệc Phàm rất đau, vị trí trong tim trống rỗng, bất tri bất giác, ngủ say trong hương thơm như có như không của Văn Tranh, anh còn chưa ý thức được rằng, trong lòng của anh đã có vị trí của Văn Tranh rồi, chỉ là sự tự cho mình là đúng của anh đã che mù mắt anh.

Bình Luận (0)
Comment